Thực Hoan Giả Yêu

Chương 152: Lấy lại sức



Việc chỉnh đốn lại Thì Nhan vô cùng cấp bách. 

Khi bán đi Thì Nhan, số tiền còn lại Tô Lê không hề động tới. Hôm nay lấy ra đúng lúc cần dùng để xây dựng lại Thì Nhan. Hai năm qua Sở Kiều kiếm được một chút tiền, hai người cộng lại cũng được một con số không nhỏ. 

Trước ngày khai trương có rất nhiều việc cần chuẩn bị, với tình huống trước mắt thì mọi việc cần phải được tiến hành một cách khiêm tốn. Sở Kiều cân nhắc trái phải, cuối cùng quyết định đặt trụ sở tại ngôi nhà trước đây của bà ngoại. 

Điều kiện ở đây cũng không tệ, phòng ốc đã đầy đủ đồ, không cần phải chuẩn bị gì cả, khai trương là có thể dùng ngay được. Đã có kinh nghiệm trước kia khi thành lập Thì Nhan, Sở Kiều cố gắng giản lược tất cả, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy. 

"Sao rồi?" Tô Lê đã đến từ sáng sớm, đổi phòng khách thành phòng làm việc, bàn ghế đủ cả. 

Sở Kiều nghỉ nửa ngày, hai người cùng nhau bài trí, "Không sai biệt lắm."

"Kiều Kiều, mấy hôm nay sắc mặt cậu không tốt, có tâm sự gì à?" Tô Lê cầm khăn lau trong tay lau bàn sạch sẽ, thuận miệng hỏi nhưng  vẻ mặt Sở Kiều hơi đổi. 

Lúc này, mấy bồn hoa xinh đẹp dưới bệ cửa sổ cũng ỉu xìu cúi đầu. Cành hoa yếu ớt nếu không được chăm sóc cẩn thận sẽ khô héo rất nhanh. 

"Mình hơi mệt một chút." Sở Kiều đặt chậu hoa trở về, vẻ mặt mất mát. 

Dọn dẹp xong nhà vệ sinh, Sở Kiều quay lại công ty. Bây giờ tuyệt đối không thể xuất hiện sơ xuất, tránh cho Qúy Tư Phạm bắt được nhược điểm. 

Sở Kiều đưa cho Tô Lê một bộ chìa khóa đã đánh sẵn để cô dễ dàng ra vào.  

Tô Lê cũng muốn ra ngoài mua đồ, có một số đồ đạc cơ bản cần mua thêm. Cô lái xe đưa Sở Kiều về công ty sau đó mới đi mua đồ.

Trong công ty cũng không có xảy ra việc gì khác thường, kế hoạch sát nhập tạm thời bị áp chế, cuối cùng thì phong ba cũng dừng lại.

Lúc tan việc, Quyền Yến Thác đến đón cô đúng giờ. Cài dây an toàn, cô quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: "Sau này cứ để em tự lái xe là được rồi."

"Hả?" Người đàn ông nắm chặt tay lái, nhíu mày nhìn cô.

Sở Kiều thấy anh nhíu chặt chân mày, cô thức thời im lặng làm bộ chưa nói gì cả. 

Thái độ thay đổi nhanh chóng của cô cũng không làm cho Quyền Yến Thác cảm thấy bực bội, anh đưa tay dịu dàng cầm năm ngón tay cô trong lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay Sở Kiều rất lạnh, người đàn ông khẽ siết lại.  

Sở Kiều quay đầu, mắt nhìn chằm chằm ánh đèn neon sặc sỡ ngoài cửa sổ, trong lòng tư vị phức tạp. 

Cơm tối chuẩn bị không nhiều, Sở Kiều ăn cũng ít. Quyền Yến Thác nhìn thực đơn không giống như mọi ngày, anh nhíu chặt chân mày: "Không phải là em vẫn thích ăn cay hả?"

"À." Sở Kiều cúi đầu đáp lời: "Em đang uống thuốc bắc nên phải kiêng."

Quyền Yến Thác không nói thêm gì nữa, mặc dù anh ăn uống có chút kén chọn nhưng luôn luôn chiều theo ý cô. 

Dùng xong bữa tối, Sở Kiều đeo bao tay đứng trước kệ rửa chén. Cô cúi thấp đầu, động tác rất chăm chú, nhưng mà đôi mắt vô định không biết là đang suy nghĩ cái gì. 

Quyền Yến Thác đứng tựa cửa, ung dung nhìn ngắm gò má cô, ánh mắt thâm thúy nheo lại. 

Rửa xong bát đũa, Sở Kiều đặt lên kệ cho ráo nước rồi lấy thuốc bắc trong tủ lạnh ra, cho vào chén sứ màu trắng, đặt trong lò vi sóng đun nóng lại. 

Sở Kiều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm ánh sáng trong lò, vẻ mặt thản nhiên. 

Đinh ——

Thuốc bắc đã được hâm nóng, Sở Kiều mang ra nắm chặt trong tay. nước thuốc đen đặc, mùi hương nồng nặc phiếu tán trong không khí, có vẻ rất khó uống.

"Có đắng không?" Đôi bàn tay ấm áp chạm bên hông, nhiệt độ quen thuộc của người đàn ông đến gần. Sở Kiều cầm chén thuốc, vẻ mặt ảm đạm, năm ngón tay siết chặt hơn. 

Quyền Yến Thác vòng tay xuống phía dưới, bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô, cau mày nói: "Nếu dạ dày em không tốt thì có thể dùng thuốc tây, không nhất thiết phải uống cái này."

Sở Kiều không nói gì, cầm chén đưa lên miệng, ngửa đầu cạn sạch, một giọt cũng không thừa, "Thuốc bắc có hiệu quả tốt hơn, em không sợ đắng."

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, chế nhạo nói: "Không sợ đắng hả? Trước kia là ai uống phải thuốc đắng sẽ nhăn mày lại, cái gì đắng cũng không muốn ăn."

"Bây giờ em không sợ." Sở Kiều rửa sạch chén, cúi đầu bước qua người anh đi thẳng vào phòng ngủ. 

Những ngày gần đây, cảm xúc của cô không được tốt, mỗi ngày đều có vẻ mất mác, không biết là suy nghĩ điều gì. Quyền Yến Thác theo cô về phòng, dò xét trái phải nửa ngày nhưng cô cũng không hé môi nữa chữ.

Ngày mai Sở Hoành Sanh có một buổi kiểm tra quan trọng, rất nhiều mục cần phải kiểm tra, bác sĩ yêu cầu người nhà có mặt. Buổi sáng, Quyền Yến Thác lái xe đưa Sở Kiều tới bệnh viện.  

Sở Kiều đi cùng cha tới phòng xét nghiệm, Quyền Yến Thác không được theo vào bên trong, chỉ có thể ngồi ngoài hành lang chờ đợi. 

Sau khi nhận mấy cuộc điện thoại, quay trở lại liền nghe thấy tiếng gọi: "A Thác."

Quyền Yến Thác nhíu mày, thấy hốc mắt người đối diện ửng hồng, không phải ai khác, chính là Hạ Yên Nhiên.

"Sao em lại ở đây?" Thấy cô đứng ở ngoài phòng xét nghiệm, Quyền Yến Thác mở miệng hỏi. 

Ánh mắt Hạ Yên Nhiên tối lại, quay đầu nhìn phòng xét nghiệm, giọng nói nức nở, "Mẹ em kiểm tra thấy có khối u, hôm nay đến xem là lành tính hay là...... ác tính."

Nghe cô nói vậy, đôi mắt đen của Quyền Yến Thác hơi lóe, môi mỏng mím lại.

Sở Kiều đỡ cha bước ra ngoài, thấy Quyền Yến Thác đứng trước mặt Hạ Yên Nhiên, hai người đều cúi đầu mà tay anh đang vỗ nhẹ trên vai cô ta. 

"Đó là ai?" Sở Hoành Sanh nhìn thấy người bên kia, thuận miệng hỏi.

Sở Kiều thu hồi ánh mắt, khóe miệng mím lại, "Không có gì đâu ba, một người bạn thôi ạ."

Thấy bọn họ ra ngoài, Quyền Yến Thác quay trở về, trên mặt không có gì khác thường.  

Hạ Yên Nhiên nhìn bóng lưng đã đi xa, khẽ cắn môi, đáy mắt càng chán nản. 

Trở lại phòng bệnh, Sở Kiều thu xếp xong mọi thứ liền ngồi nói chuyện với ba, đến khi dùng xong bữa tối mới rời khỏi bệnh viện. 

Trên đường về nhà, Sở Kiều không nói câu gì. Quyền Yến Thác nhìn đôi môi đỏ mọng đang mím lại.

Chiếc xe Hummer màu đen dừng lại trong gara, Sở Kiều bước xuống xe trước, mở cửa đi vào trong nhà. 

Quyền Yến Thác theo sát phía sau, đưa tay nắm chặt cổ tay cô hỏi: "Tại sao em không nói chuyện?"

"Nói gì?" Sở Kiều cúi đầu, giọng nói bình tĩnh.

Giọng cô không vui, Quyền Yến Thác mỉm cười, vội vàng giải thích: "Mẹ của Hạ Yên Nhiên bị bệnh nên anh hỏi qua tình trạng của bà, muốn giúp họ tìm bác sĩ."

"Tùy anh." Sở Kiều hất tay anh, muốn đi lên lầu.

Quyền Yến Thác bóp chặt cổ tay cô, sắc mặt âm trầm, "Em có ý gì?"

"Không có ý gì, " Sở Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm: "Anh muốn quan tâm đến tình đầu thì em cũng không ngăn cản."

Đôi mắt đen của người đàn ông âm u, anh nhếch môi, đột nhiên nổi giận, "Sở Kiều, chuyện nhỏ như vậy mà em cũng giận dỗi à?"

"Em có tức giận hay sao?"

Sở Kiều hỏi ngược lại anh, sau đó cười một tiếng: "Anh nói đúng rồi đấy, em rất tức giận!"

"Cố tình gây sự!" Quyền Yến Thác trầm mặt, giọng nói không vui.

Sở Kiều liếc nhìn anh nói, "Cố tình gây sự đặc quyền của phụ nữ"

"Sở, Kiều!"

Đôi mắt sáng quắc của Quyền Yến Thác nhìn cô chằm chằm, trong lòng lửa giận dâng cao. Bình thường cô rất rộng lượng, tự nhiên lại đi ghen tuông vớ vẩn!

Sở Kiều cũng không muốn cãi nhau với anh, cô quay người lên lầu, vào trong phòng ngủ, khóa cửa lại. Cô ngã xuống giường, trong lòng chua xót. Thật ra thì cô không muốn như vậy, nhưng hôm nay thấy anh và Hạ Yên Nhiên đứng chung một chỗ liền bất chợt cảm thấy ghen tỵ.

Có lẽ bởi vì sợ mất đi cho nên mới bất an đến thế. 

Kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, lần đầu tiên chia phòng ngủ. Đầu óc Sở Kiều quay cuồng rời giường, lúc đi xuống lầu có cảm giác không đúng, trong nhà trống rỗng không một bóng người. 

Trên khay trà có tờ giấy, chữ viết phía trên nhìn rất quen thuộc. Sở Kiều đọc qua nội dung rồi ném tờ giấy. 

Anh tức giận, thậm chí nói cũng không nói, lập tức đi công tác.

Gần tối, dì Thái làm xong cơm, đi tới trước phòng ngủ gọi: "Cô chủ, đến giờ cơm rồi."

Sở Nhạc Viện mở cửa, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy. 

Kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, một hớp cũng không muốn ăn, nhưng nghĩ tới lời uy hiếp ngày hôm đó của Qúy Tư Phạm, lại không thể không cầm đũa, miễn cưỡng nuốt xuống. 

"Cô chủ, vết thương của cô sao rồi?" Dì Thái nhìn cổ tay cô, thấy chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng.  

Sở Nhạc Viện liếc mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Không sao rồi."

"Phải bôi thuốc đúng giờ, nếu không sẽ để lại sẹo."

Để lại sẹo?

Sở Nhạc Viện mỉm cười, ngón tay siết chặt đôi đũa. Vết sẹo này vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Không lâu sau, Qúy Tư Phạm về đến nhà, dì Thái thấy anh đã về liền thu dọn đồ đạc rời đi. 

"Đi thử một chút." Quý Tư Phạm chỉ cái hộp trên bàn, phân phó người đối diện. 

Sở Nhạc Viện thờ ơ đứng dậy, làm theo lệnh của anh ta giống như một con rối. Cô mặc lễ phục lên người, đi ra cửa, đứng trước mặt anh ta.  

"Cũng không tệ lắm." Qúy Tư Phạm gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, "Chủ nhật có một dạ tiệc từ thiện, cô tham dự cùng tôi. Đừng quên tôi đã cảnh cáo cô, không được để xảy ra sai lầm nào!"

Sở Nhạc Viện cúi đầu nhìn chân, một chữ cũng không nói.

Sau đó, Qúy Tư Phạm cầm một hộp bao tay màu đen đưa cho cô: "Đừng quên đeo cái này vào."

Ánh mắt trống rỗng của Sở Nhạc Viện chớp chớp, chậm rãi cầm lấy. Cô nhìn chằm chằm đôi bao tay, trong lòng cười nhạo. 

Bao tay này có thể che kín vết sẹo xấu xí ở cổ tay cô nhưng cũng không đại biểu cho những chuyện hèn hạ mà Qúy Tư Phạm đã làm sẽ  được che giấu.  

"Tôi muốn ra ngoài." đột nhiên Sở Nhạc Viện lên tiếng, giọng nói đứt quãng. 

Quý Tư Phạm nheo mắt lại: "Cái này phải xem biểu hiện của cô thế nào đã, nếu như không có vấn đề gì xảy ra trong dạ tiệc từ thiện thì cô có thể ra ngoài."

Đây coi như là đang uy hiếp sao?

Sở Nhạc Viện mím môi, nắm chặt bao tay màu đen, cô xoay người quay lại phòng ngủ. Đóng chặt cửa phòng, đôi mắt chua xót đẫm lệ. 

Hôm nay cô là người có nhà mà không thể trở về, bị nhốt trong cái lồng giam này, không còn hy vọng gì nữa.

Cũng không biết ba như thế nào rồi? Lâu như vậy mà cô không có tin tức gì cả.