Thuận Minh

Chương 405: Thiên hạ chấn động- Thiên hạ nín thinh (1+2)



Trong cuộc đời của ḿnh, A Ba Thái đă trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, cũng có những chiến thắng huy hoàng như Tát Nhĩ Hử và Tùng Sơn Na, cũng có những trận thua thảm bại toàn quân bị tiêu diệt như hôm qua và hôm nay.

Thật ra A Ba Thái có thể được coi là lăo già kiên cường. Ngoại trừ ngây phút Nhạc Nhạc bị giết khiến cho tinh thần của A Ba Thái hoàn toàn sụp đổ, lúc nào ông ta cũng vô cùng tỉnh táo để t́m kiếm chiến thắng, lật ngược thế cờ và cơ hội chạy trốn. Khi A Ba Thái tỉnh táo lại từ trong cơn điên cuồng, ông ta nhất định muốn t́m kiếm cơ hội chạy trốn cuối cùng từ trong cái chết.

Nhưng sự tỉnh táo của A Ba Thái lại hoàn toàn sụp đổ trước câu nói đó của Lý Mạnh. Nghe Lý Mạnh nói vậy, A Ba Thái như phát điên, ông ta chỉ muốn nhảy vọt tới trước tên tướng địch ngông cuồng này, một đao chém hắn chết tươi.

Nhưng trong giây lát A Ba Thái đă suy nghĩ lại. Câu nói của đối phương chẳng có ǵ sai. Trong hai ngày giao chiến, trên thực tế binh mă Măn, Mông hoàn toàn kém xa đội quân Minh trước mặt này. Hiện tại đối phương toàn là quân kỵ binh nhưng đại quân Măn Châu lại để đối phương dùng quân chủ lực là bộ binh đánh một trận tiêu diệt. Hai bên thật sự cách xa nhau, thật sự không xứng.

Lần này thất bại con trai bị giết, nỗi tuyệt vọng thực sự nảy sinh trong ḷng A Ba Thái. Trong nháy mắt A Ba Thái có cảm giác như bị một cây chuỳ lớn đánh vào ngực.

Thời khắc này cuối cùng A Ba Thái cũng trở thành một ông già hơn năm mươi tnổi thân thể ông ta run rẩy dữ dội. A Ba Thái vội vàng cắm thanh đại đao trong tay xuống đất, lưng c̣ng xuống. Cuối cùng A Ba Thái không nhịn được nữa, ông ta há mồm phun ra một ngụm máu, ho khụ khụ, tiếng ho càng lúc càng to. H́nh như ông ta muốn khạc nhổ tất cả những ǵ trong thân xác vào không khí

Khụ, khụ. A Ba Thái quỳ gối xuống đất, gào khóc. Lần này tâm trạng của ông ta không c̣n là điên khùng nữa rồi mà chuyển thành nỗi tuyệt vọng.

“Thái tổ gia... A Mă... Đại Thanh của chúng ta hết rồi!”.

Man tộc ở Bắc Địa này muốn thừa dịp đế quốc Trung Nguyên gặp nhiều tai nạn, khó khăn, thân thể suy nhược mới khởi binh dựng nghiệp. Nếu đế quốc đó vẫn c̣n hùng mạnh, đó không phải là vận mệnh chờ đợi Man tộc du mục Nữ Chân mà thảm hoạ diệt tộc. Đương nhiên A Ba Thái hiểu rơ đạo lý này.

Cảnh tượng quỳ dưới đất gào lên tuyệt vọng giống như dă thú của A Ba Thái đối với Lý Mạnh và các tướng lĩnh quân Giao Châu vây xung quanh mà nói, A Ba Thái chỉ là một màn biểu diễn tuồng vụng về hạ đẳng mà thôi, buồn cười, đáng khinh bỉ nhưng không đáng thương xót chút nào.

Nh́n A Ba Thái đang làm tṛ hề bên dưới, Lư Mạnh cười nói: “Các ngươi hăy nh́n đi. Đây chính là lũ cường đạo Đông Lỗ mà khắp thiên hạ Đại Minh sợ như sợ cọp. Có một nhà hiền triết đă từng nói tất cả kẻ thù tàn ác của Hoa Hạ chỉ là con hổ giấy. Chỉ đâm một cái là có thể phá tan. Hăy nh́n xem dáng vẻ đáng ghét của tên chủ soái trước mặt này. Không phải đúng như vậy sao?”

Các tướng lĩnh quân Giao Châu doanh đương nhiên hoàn toàn đồng ý với chủ soái của ḿnh. Từ thắng lợi mà bọn họ đă đạt được, đám binh mă quân Thát trước mắt này thật sự chỉ là con hổ giấy, không đáng giá để cần chú tâm. Đại Minh từ những năm cuối Vạn Lịch đă nhiều lần giao chiến với quân Nữ Chân Đông Lỗ bên ngoài quan ngoại nhưng chưa từng thắng lợi, nhiều lần đại bại.

Mấy năm nay quân Thát Lỗ nhiều lần nhập quan, binh mă Đại Minh yếu ớt không thể chống lại được. Giờ chỉ cần nh́n cái tṛ hề này đă nói rơ một điều: Binh mă Đại Minh không xứng để được nhắc tới, càng không thể so với con cọp giấy này. Dù chỉ là một con cọp giấy nhưng d́ ǵ vẫn c̣n h́nh dáng con cọp. Thế mà binh mă Đại Minh không cả bằng một con cọp giấy vậy th́ cái h́nh dáng ǵ?

Trong số đám tướng lĩnh mưu sĩ quân Giao Châu. Chủ bộ quân Giao Châu lại cố vắt óc nghĩ xem vị hiền nhân nói những câu đó là ai. Người nói câu này thực sự là người hiền tài. H́nh như câu nói này không dễ hiểu như vậy, hơn nữa cho dù đă đổi thành cổ văn nhưng cũng coi như là chưa từng có ai nói ra. Những người xuất thân từ văn nhân, thư sinh luôn có niềm yêu thích đối với kinh thư. Thế nhưng hôm nay Đại soái nói ra một câu điển cố lại khiến cho danh sĩ Sơn Đông Viên Văn Hoành vô cùng khó hiểu.

“Vương Thao, bước lại đây”.

Lư Mạnh không quan tâm tới A Ba Thái đang dập đầu khóc lóc, hắn ngẩng đầu, cao giọng gọi. Vương Thao từ đầu tới giờ luôn đi đầu đám tướng lĩnh vội vàng giục ngựa tới bên cạnh Lư Mạnh. Hắn ngồi trên ngựa, cực kỳ cung kính vái chào Lư Mạnh. Lư Mạnh vui vẻ nh́n Vương Thao, hắn gật đầu mỉm cười hỏi: “Thành tích bắn hỏa thương của ngươi như thế nào?”

“Bẩm Đại soái, thành tích bắn hỏa thương của ty chức là ưu tú nhất”.

Vương Thao đă từng là thân binh ở bên cạnh Lư Mạnh. Phải biết rằng yêu cầu của Đại soái đối với thân binh doanh về các kỹ năng quân sự rất cao hay c̣n gọi là xuất sắc. Đương nhiên Vương Thao cũng có đầy đủ các tiêu chuẩn đó. Hắn không biết mục đích của Đại soái khi hỏi như vậy nên trả lời rất trung thực.

Bắn hỏa thương xuất sắc chính là tốc độ bắn súng khi đếm tới một trăm hai mươi th́ bản thân người đó phải bắn ra được bạ hay bốn phát súng, hơn nữa c̣n phải ở tầm sát thương hiệu quả. Mười phát trúng chín. Đương nhiên bia ngắm tiêu chuẩn có thể nói là to hơn bia ngắm hiện đại khá nhiều.

“Cầm một khẩu hỏa thương của bộ binh tới đây”.

Lư Mạnh lại cao giọng nói. Vương Hải ở đằng sau xuống ngựa, lấy một khẩu súng của một tên lính mang tới cho Lư Mạnh. Lư Mạnh cầm khâu súng đưa cho Vương Thao rồi hắn nói tiếp:

“Cầm súng bắn chết chủ soái quân Thát cho ta”.

Hai tay Vương Thao đón khẩu súng. Mặc dù hắn không hiểu được ý tứ của Đại soái khi ra lệnh. Vương Thao vẫn kiểm tra đạn dược, hơn nữa hắn c̣n cầm que thông ṇng nện lại mấy cái, thôi mồi lửa rồi châm vào dây. Sau đó Vương Thao nhắm vào A Ba Thái ở cách đó khoảng chừng hai mươi thước, bóp c̣.

“Bùm!” một tiếng vang lên. Tiếng kêu gào của A Ba Thái chấm dứt, ông ta há hốc mồm, hai tay giơ lên trước như bắt vật ǵ đó nhưng không thốt ra được câu nào. Từ cổ họng ông ta phát ra những tiếng “ô, ô, ô” rồi A Ba Thái ngă vật xuống đất.

Triệu Năng vẫn chưa hiểu rơ nguyên nhân của sự sắp xếp của Lư Mạnh. Thế nhưng người đầu óc linh hoạt như Vương Hải lại suy nghĩ rất cẩn thận. C̣n đương nhiên không cần phải nói tới Viên Văn Hoành. Mọi người xung quanh đều cười vẻ đă hiểu, ánh mắt vô cùng hâm mộ nh́n Vương Thao.

Chủ soái đại quân Thát Lỗ chinh phạt Đại Minh lần này vừa chết, chứng tỏ trận này đă giành toàn thắng. Nói chính xác là một thắng lợi cực kỳ hoàn mỹ. Ba vạn bảy ngh́n quân Thát Lỗ không một tên nào chạy thoát thân. Tất cả đều bị đại quân Giao Châu tiêu diệt ở Cảnh Châu và huyện Nam B́. Trong khi đó trên chiến trường của những trận đại chiến như thế này, chủ tướng quân thù và những tướng lĩnh cao cấp thường có thể trốn thoát. Dù sao đây là một trận chiến lớn, binh mă không thể chú tâm tới tất cả những toán quân nhỏ.

Thế nhưng chủ soái quân địch cũng bị bao vây, hơn nữa c̣n bị thong dong tử h́nh. Đây là chuyện không hề dễ dàng ǵ nên có thể nói chính là đại thắng thật sự.

Mọi người nh́n nhau, không kiềm chế được sự vui mừng biểu hiện trên nét mặt của ḿnh rồi tất cả đồng loạt khom người trên lưng ngựa hướng Lư Mạnh nói:

“Chúc mừng Đại soái toàn thắng. Toàn bộ quân Thát Lỗ bị tiêu diệt. Chúc mừng Đại soái uy vũ toàn thắng.

Vương Thao mới bắn chết A Ba Thái gào lên cực to. Lư Mạnh từ trước tới giờ luôn giữ bộ mặt b́nh tĩnh bây giờ cũng tươi cười, hắn cao giọng nói: “Trận chiến lần này các vị đều dốc sức của ḿnh. Giao Châu doanh chúng ta uy vũ. Giao Châu doanh chúng ta bách thắng”.

Lư Mạnh vừa nói xong. Đám kỵ binh ở xung quanh Lý Mạnh đông thanh gào lên: “Đại soái uy vũ. Giao Châu doanh bách thắng.

Tiếng ḥ hét này nhanh chóng truyền ra khắp nơi, băi chiến trường ngay lập tức tràn ngập tiếng ḥ reo. Cuộc chiến và sự giết chóc nhanh chóng kết thúc. Với khoảng thời gian đó chưa chắc có thể chém được một vạn đầu heo nhưng một vạn binh lính Thát Lỗ lại bị giết rất nhanh chóng. Bây giờ là lúc binh lính Giap Châu doanh tận hưởng niềm vui thắng lợi. Ai nấy đều ḥ hét, điên cuồng bộc phát niềm hưng phấn, khoái trá trong ḷng.

Mặt trời đă ngả về tây, gió cũng dần to lên. Mùi máu tanh từ bên kia chiến trường thổi tới nồng nặc. Thế nhưng lúc này Viên Văn Hoành không c̣n cảm thấy khó chịu với mùi vị đó nữa. Trong ông ta chỉ c̣n cảm giác thư thái của thể xác và tinh thần. Vô cùng sảng khoái.

Giây phút này đột nhiên Lư Mạnh nghĩ tới hai câu thơ trong bài Măn Giang Hồng của Nhạc Phi đời tống: “hào khí nuốt gan quân giặc cướp, mỉm cười uống máu quân Hung Nô”. Vào lúc này Lư Mạnh khắc sâu ư nghĩa của hai câu thơ trên trong ḷng hắn cũng ngầm bắn ra hào khí như thế. Trong lúc này hắn chỉ c̣n cảm thấy chí khí hào hùng.

Lư Mạnh cũng không thể kiềm chế sự kích động trong ḷng, hắn phá lên cười rất to. Khi thấy chủ soái Lư Mạnh của ḿnh bộc lộ khí phách cực kỳ ngang tàng, dáng vẻ hào hùng khiến cho tướng sĩ quân Giao Châu tất cả càng thêm kích động. Tiếng ḥ reo trên chiến trường càng lúc càng lớn, giống như núi lở biển gầm vậy.

Khắp chiến trường là máu tanh nên đă có rất nhiều quạ đen tụ tập trên bầu trời, chờ đợi tới khi được cắn xé các thi thể. Lũ quạ đen này bị tiếng ḥ reo khiến hoảng sợ bay tán loạn đi khắp nơi.

Cũng giống như lần đột nhiên xảy ra vào ban đêm trước đó. Binh lính quân Giao Châu doanh ḥ hét tới mức không c̣n e dè ǵ trong ḷng. Tất cả biến thành năm từ. Tất cả mọi người cùng gào to, dùng vũ khí trong tay ḿnh gơ xuống mặt đất. Đây là niềm vui thắng lợi. Đây là tiếng gầm của trái tim. Ai cũng gào lên cùng một câu: “

“Giao Châu doanh vạn tuế. Đại soái vạn tuế, đại soái vạn tuế!”.

Đám tướng lĩnh và mưu sĩ dưới soái kỳ dù sao cũng suy nghĩ khác với đám binh lính nên không ai dám hô lộn xộn, vấn đề quan trọng là bọn họ không rơ là bây giờ không hô có làm Đại soái mất hứng không. Nên lúc này ngoài biểu hiện cao hứng của Lư Mạnh, những người khác vẫn đang chần chừ.

Ngược lại Bả tổng Vương Thao quân Đăng Châu lại cực kỳ phấn khích, hắn gào to:

“Đại soái vạn tuế, đại soái vạn tuế!”.

-o0o-

Những người khác nh́n thấy sắc mặt Lư Mạnh vẫn không có biểu hiện ǵ mới yên tâm cùng ḥ hét. Mưu sĩ Viên Văn Hoành giục ngựa tiến lên trước mấy bước, ông ta chắp tay, cúi người thật sâu ở trên lưng ngựa, cung kính nói: “Đại soái, quân đội dũng mănh như hổ lang chính là chỗ dựa của nghiệp Vương bá. Đại soái nên ứng với mệnh trời..

Văn nhân dám ủng hộ lên ngôi chính là người cực có khí phách. Thế nhưng nụ cười của Lư Mạnh dần biến mất, hắn lạnh lùng nói:

“Viên tiên sinh, lúc này nói chuyện này không thích hợp. Không nên nói”.

Lập tức Viên Văn Hoành cụt hứng. Thế nhưng câu nói của Lư Mạnh vẫn có huyền cơ trong đó. Hai từ “lúc này” mang rất nhiều ẩn ư. Đầu óc linh hoạt của Viên Văn Hoành phản ứng rất nhanh, ông ta vội vàng cúi người thi lễ, tự trách ḿnh: “Học tṛ càn rỡ. Xin Đại soái trách tội”.

Lư Mạnh hoàn toàn không để ý tới việc đó nữa, vẻ tươi cười, hoà nhă một lần nữa xuất hiện trên gương mặt hắn. Lư Mạnh cao giọng ra lệnh: “Viên tiên sinh, hăy ghi chép cho bản soái. Bả tổng Vương Thao của đệ ngũ doanh quân Đăng Châu trong trận chiến đă bắn chết chủ soái quân địch là A Ba Thái lập công đầu trong trận chiến Bắc Trực Lệ. Người này ngày thường chỉ huy cẩn thận, chiến kỹ xuất sắc, xứng được trọng dụng. Đặc biệt thăng lên Thiên tổng đệ ngũ doanh quân Đăng Châu, phó tướng quân Đăng Châu... Dùng danh nghĩa của mạc phủ Trấn đông Tướng quân thông báo ra ngoài, thông báo toàn quân, đồng thời báo cho Binh bộ để nhận công văn”.

Vốn Viên Văn Hoành có bản lĩnh rất cao ghi chép tốc kư. Từ sau khi đi theo Lý Mạnh càng rèn luyện thành thục. Lúc này vội vàng không mang theo giấy bút nên chỉ lặng lẽ ghi nhớ.

Mọi người đều cảm thấy b́nh thường khi thấy Vương Thao được thăng lên Thiên tổng doanh. Một người có công lao như vậy, thăng từ Bả tổng lên Thiên tổng cũng xứng đáng. Nhưng vấn đề là sau khi thăng lên Thiên tổng, điều khiến mọi người “ồ” lên kinh ngạc chính là một phó tướng trong quân. Hơn nữa lại là một phó tướng trong quân Đăng Châu, một đạo quân tên tuổi của quân Giao Châu. Đây mới thực sự là thăng chức.

Quân Giao Châu doanh có hơn trăm tên Thiên tổng. Mười mấy vạn quân Giao Châu doanh có thể trèo lên mục tiêu đó, lên cao hơn nữa. Ngoài chủ, phó tướng quân, c̣n có thống lĩnh mă quân, thuỷ quân, pháo đội. Những vị trí này cũng có điều đặc biệt, phải có kỹ năng hay cơ may đặc thù mới có thể lên được chức đó.

Năm đó Cao Khoa dẫn quân ra Thuật Dương ngăn cản mấy ngh́n mă phỉ vây công, nay hắn chính là phó tướng quân Hoài Dương. Trương Giang đứng đầu cuộc thi vơ toàn quân Giao Châu, nay chính là chủ tướng quân Duyện Châu, c̣n cả Giang Hiển Xước trong cơn nguy khốn vẫn trung thành và tận tâm, không màng sống chết t́m hiểu tin tức, bây giờ chính là phó bang chủ diêm bang Sơn Đông.

Hôm nay Vương Thao dựa vào việc tập hợp đội ngũ trong đám loạn quân, ổn định cục diện được thăng chức phó tướng quân Đăng Châu. Ban đầu mọi người kinh ngạc ngưỡng mộ nhưng sau nghĩ lại th́ cảm thấy điều này là đương nhiên.

Tất cả mọi người đă nghe Triệu Năng thuật lại cục diện khi đó. Nếu Vương Thao không khẳng khái bước ra, dựng mâu hô to, cục diện của toàn quân Đăng Châu khi đó có lẽ sẽ sụp đổ trong nháy mắt, tán loạn, đương nhiên sẽ không có thắng lợi huy hoàng ngày hôm nay. Chỉ cần xét ư nghĩa của nó đủ nói là đó là công đầu.

Có thể nói Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng rất vô tư khẳng khái. Khi hắn nghe Vương Thao được thăng chức cao không cảm thấy ǵ cả mà ngược lại hắn c̣n vô cùng vui mừng, ngồi trên lưng ngựa, vỗ bả vai Vương Thao cười nói: “Sau này huynh đệ chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau. Hay hay hay. Ha ha ha........

Mấy cái vỗ đó mới khiến Vương Thao có phản ứng, hắn lập tức xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Lý Mạnh, liên tục dập đầu, kích động tới mức cả người run rẩy, nói to: “Đại... ân sâu của Đại soái, ty chức dù có máu chảy đầu rơi cũng quên ḿnh v́ quân Giao Châu, quên ḿnh v́ Đại soái”.

“Có công tất được thường. Sau này cứ làm cho tốt. Giao Châu doanh sẽ không bạc đăi bất kỳ người nào có công”.

Lúc này Vương Thao đă kích động rơi nước mắt, hắn không biết cần phải nói ǵ nữa, chỉ biết cuống cuồng dập đầu tạ ơn. Lý Mạnh cười lắc đầu. Chỉ cần thăng chức như cá chép vượt Vũ Môn cũng đủ khiến ḷng người kích động. Thế nhưng trong trận chiến này, Lư Mạnh đă phát hiện ra một vấn đề. Tất cả các chủ tướng các quân và các Thiên tổng bên dưới, đặc biệt là các Thiên tổng xuất thân từ Thân binh doanh dường như không có sự chênh lệch lớn về năng lực chỉ huy và tư duy chiến thuật.

Điều đó có nghĩa là có lẽ những người xuất thân từ Thân binh doanh c̣n xuất sắc hơn một chút bởi v́ trong các tướng lĩnh trong hệ thống quân Giao Châu doanh, ngoại trừ Mă Cương là người bên ngoài gần như tất cả tướng lĩnh c̣n lại đều do Lư Mạnh dẫn dắt và đề bạt. Những người đă trải qua hệ thống huấn luyện và tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu trong Thân binh doanh, trên thực tế đă khống chế cục diện trận đánh và chỉ huy rất tốt. Thế nhưng suy nghĩ này mới chỉ xuất hiện trong đầu Lư Mạnh mà thôi. Dù sao chuyện tướng lĩnh chỉ huy quân đội không phải ai có tài năng cũng có thể làm được. Đó phải dựa cả vào một tập thể hùng mạnh. Chuyện này cần phải suy nghĩ rất nhiều.

“Sau này ngươi cũng là một phó tướng quân rồi. Không nên đa lễ. Trong quân chúng ta có quy củ. Không được lề mề, chậm chạp. Mau lên ngựa đi”.

Lư Mạnh trấn an tâm trạng kích động của Vương Thao, hắn quay đầu nói với thống lĩnh mă quân đang ngượng ngùng ở bên cạnh. Thế nhưng giọng nói lần này không tươi cười mà rất nhạt nhẽo: “Ngươi vốn là thống lĩnh mă quân, công lao hôm nay không phải là nhỏ thế nhưng ngươi lại nghĩ ra cái chuyện này. Chính v́ nó mà bản soái không thường công cho ngươi. Bây giờ ngươi dẫn binh lính Mă quân đi thu dọn chiến trường, ngựa có thể dùng được, dụng cụ chiến mă c̣n dùng được sửa sang lại cho ta. Trên thi thể binh lính quân Thát, binh khí dụng cụ chiến mà có thể dùng hăy thu dọn hết, sửa sang lại cho ta”.

Băi chiến trường rộng lớn như thế này, thu dọn nhất định sẽ tốn rất nhiều công sức, sắc mặt lúc này của Thang Nhị thực sự rất khó coi. Mă quân là binh lính trực thuộc trực tiếp Đại soái, hàng ngày tiếp xúc với Đại soái nên khi làm việc đôi khi cũng tuỳ tiện. Thang Nhị vừa định lên tiếng khẩn cầu th́ Lư Mạnh đă nói tiếp: “Những ngựa, chiến cụ đó vẫn dùng được th́ hăy giữ lại bổ sung cho Mă quân đi”.

Lập tức Thang Nhị há hốc mồm, sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Khi trận chiến sắp kết thúc, Thang Nhị phái kỵ binh đi tới các nơi thông báo giết người, lưu ngựa.

Đại quân Thát Lỗ này mang theo rất nhiều ngựa nhập quan. Dù chiến tranh giết chóc nhưng tối thiểu cũng c̣n hơn ba ngh́n thớt ngựa, cộng thêm những chiến cụ cho ngựa, thậm chí c̣n khoảng bằng đó binh khí. Tất cả những thứ đó đều thuộc về Mă quân.

Trước đây có thể nói v́ ngựa mà hạn chế quy mô của Mă quân. Sau khi trận chiến này kết thúc, có thể mở rộng quy mô Mă quân lên gấp đôi. Trước mắt cấp bậc của thống lĩnh Thân binh doanh và Mă quân đều là Đô ti. Thế nhưng một khi mở rộng quy mô Mă quân lên gấp đôi, Thang Nhị tin tưởng rằng bản thân hắn thế nào cũng được cất nhắc lên chức Du kích hay Tham tướng. Mới rồi hắn c̣n tưởng rằng chính ḿnh vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ vào đùi ngựa, đắc tội với Đại soái, hắn không ngờ cuối cùng bản thân ḿnh lại chiếm được lợi ích tới như vậy.

“Toàn thể quân Đăng Châu, Lăo doanh dựa theo tŕnh tự tham chiến trước sau đi thu dọn chiến trường. Lần thu dọn chiến trường này, những ǵ thu được nhưng doanh tham dự được chia hai phần. Thân binh đi giám sát”.

Lư Mạnh đang ra lệnh nhưng thật ra hắn đang khao thưởng binh lính. Lần nay quân Thát Lỗ nhập quan cướp bóc đă cướp đoạt được rất nhiều tài vật Hơn nữa c̣n rất nhiều ngựa, binh khí áo giáp. Dù nhiều hay ít đối với binh sĩ vẫn là điều tốt

Đương nhiên cũng không phải là cho phép binh lính tự do cướp đoạt chiến lợi phẩm, mà hắn phân chia phạm vi cho binh mă dưới quyền. Sau khi thu dọn chiến trường, chiến lợi phẩm đoạt được sẽ được phân chia theo một quy định thống nhất.

“Các vị, cuộc chiến đă xong nhưng c̣n rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong. Hăy mau đi chỉnh đốn binh mă của ḿnh, nhanh chóng và hiệu quả”.

Lư Mạnh lên tiếng thúc giục, nói xong hắn khoát tay áo ra hiệu. Các tướng lĩnh các doanh khom người nhận lệnh trên lưng ngựa rồi đều tàn đi. Băi chiến trường vừa mới trở nên yên tĩnh lại trở nên vô cùng huyên náo.

Trong khi phân chia chiến lợi phẩm, người duy nhất cảm thấy bất măn chính là thống lĩnh pháo đội Giao Châu doanh Quách Lương. Khi bàn luận, Quách Lương nghe nói ở một chỗ cách chiến trường hai mươi dặm ǵ đó có đặt pháo đội quân Thát Lỗ. Một suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Quách Lương, hắn thầm nghĩ bỏ qua hết các chiến lợi phẩm khác.

Những hoả pháo đó nhất định là chiến lợi phẩm của pháo đội hắn. Một khi pháo đội của hắn có thực lực hùng mạnh như vậy, mới chính là chuyện tốt nhất.

Khi cuộc chiến gần kết thúc. Quách Lương đă bẩm báo với Lư Mạnh rồi tự ḿnh dẫn theo một tiểu đội kỵ binh chạy đuổi theo hướng pháo đội quân Thát Lỗ. Trong ḷng hắn vô cùng vui mừng v́ chuyến này sẽ chiếm được rất nhiều lợi ích.

Thế nhưng khi tới trước hai mươi cỗ đại pháo. Quách Lương tức nổ máu mắt. Trước đó hắn không biết tất cả các ṇng pháo đều bị quân Đăng Châu phá hỏng. Nhưng khi nh́n hai mươi khẩu đại pháo đó. Quách Lương thấy thân pháo to. Cơ bản pháo này không thích hợp với quân Giao Châu doanh.

Thậm chí ngay cả những cứ điểm pḥng thủ cũng không dùng tới loại pháo như thế này, rất nặng nề, cồng kềnh, hỏa lực lại có hạn, thực sự không có tác dụng đối với pháo đội.

Cứ coi như là lấy về th́ chỉ e những cỗ pháo này cũng bị cắt vụn ra làm binh khí, sau khi nung thành nước thép biến thành công dụng khác. Nói không chừng được dùng để chế tạo hỏa thương c̣n thiếu. Tóm lại là không thể dùng để đúc pháo mới.

“Lũ cẩu Thát Lỗ này chúng đáng ngh́n đao phanh thây”.

Trong cơn tức giận. Quách Lương thực sự không nhẫn nhịn được nữa. Hắn hung hăng tung chân đá một cước vào thân pháo, v́ hắn dùng lực quá mạnh nên mắt cá chân hắn đau muốn ngất xiu. Tướng lĩnh cao cấp quân Giao Châu doanh có một người bị thương, chính là thống lĩnh pháo đội Quách Lương, bị thương mắt cá chân.

Sau khi trận chiến này kết thúc, có rất nhiều chuyện thú vị. Trong số đó có mảnh đất ở giữa phủ Hà Gian, gần Sơn Đông này, vùng huyện Đông Quang và Nam B́, một trăm năm sau người ta vẫn c̣n nhắc tới đủ các loại giai thoại về các món ăn ngon chế từ thịt ngựa cùng với các sản phẩm tuyệt mỹ làm từ da ngựa.

Thịt ngựa Hà Gian và thịt lừa Bảo Định là hai món đặc sản của Bắc Trực Lệ. Rất ít người biết rằng nguyên nhân sản sinh ra món thịt ngựa đặc sản là v́ vào tháng chạp năm Sùng Trinh thứ mười lăm, ở khu vực này đột nhiên có rất nhiều ngựa chết. Hơn nữa v́ băng giá mùa đông, thịt ngựa không bị hư thối, quân Giao Châu doanh không cần phải xử lý v́ thịt ngựa này rất có giá nên bọn họ chỉ c̣n phải thu dọn những thi thể quân Thát Lỗ cùng áo giáp rách nát.

Quân Giao Châu doanh vô cùng kinh tởm những chiếc miên giáp rách nát đó. Thế nhưng đối với dân chúng nghèo khó phủ Hà Gian, đó lại là những vật giá trị. Chỉ thông qua những biện pháp đó quân Giao Châu doanh đă chiêu mộ được rất nhiều dân chúng nghèo khổ ăn không ngồi rồi trong mùa đông giá rét, gạo trong nồi sắp hết.

Nếu không xử lư tốt th́ sang năm rất dễ tạo thành đại dịch, thi thể của binh lính quân Thát nhanh chóng được dọn dẹp, chôn dưới đất. Theo lời của mấy lăo nông, chỉ qua mấy năm, đất đó rất định rất tốt.

Ngoài ra việc xử lư thịt ngựa cần Thương đoản Linh Sơn đưa rất nhiều muối lậu tới, thông qua các mối quan hệ bán chịu cho dân chúng. Thông qua những khoán tiền vay hào phóng, thế lực của quân Giao Châu doanh đă bắt đầu bám rễ vào phủ Hà Gian.

Lư Mạnh thư thái phóng ngựa đi khắp băi chiến trường, nh́n hàng vạn binh lính đang bận rộn rồi hắn trầm giọng nói với Viên Văn Hoành: “Trận chiến đă chấm dứt, Viên tiên sinh hăy phái người về Sơn Đông báo tin chiến thắng. Binh mă Giao Châu doanh chúng ta ở các nơi phải biết tin đại quân đă chiến thắng”.

Quân Thát Lỗ xâm nhập, thiên hạ chấn động. Sơn Đông đại thắng, thiên hạ nín thinh.