Thuận Minh

Chương 387: Đại chiến bắt đầu



Sau khi sắp thành đội ngũ, quân hỏa thương Triều Tiên bắt đầu tiến lên phía trước. Làn sóng tấn công thứ ba của đại quân Thát đă bắt đầu. Lúc này hỏa pháo quân Giao Châu doanh cũng làm ấm xong, các pháo thủ lại kéo pháo ra trước trận, chuẩn bị bắn.

Hỏa thương binh đều nhồi thêm đạn dược rồi đi lên tuyến đầu. Thế trận h́nh vuông của quân trường mâu mới rồi hơi hỗn loạn nhưng dưới sự chỉ huy của các quân quan, đội h́nh lại trở nên nghiêm cẩn.

Triệu Năng ngồi trên lưng ngựa quan sát bốn phía. Quân Đăng Châu đă làm tất cả những ǵ cần phải làm, hành động cẩn thận, tỷ mỉ. Lúc này tâm trạng của Triệu Năng mới tạm yên tâm một chút. Đối phương đă hai lần thất bại khi tấn công vừa rồi. Bây giờ là lần thứ ba. Không biết hai lần trước của phải chỉ là đ̣n gió hay là con mồi hay không.

Thủ đoạn tấn công và pḥng ngự của quân Đăng Châu đă được sử dụng ở hai lần tấn công vừa rồi của quân Thát. Bên quân Thát cũng không phải là tấn công một cách vô ích.

Dựa theo phương thức pḥng thủ của quân Minh bên đối diện, A Ba Thái đă sắp đặt nhiệm vụ cho Lý Duệ. Khi tá lĩnh quân Hán Lý Duệ sẽ tổ chức thực hiện mới biết việc đó hoàn toàn không dễ thực hiện.

Trước tiên nói về việc duy tŕ tư thế gần như thăng tắp của lính hỏa thương, hơn nữa trong tiến công vẫn phải duy tŕ hàng ngũ ngay ngắn. Quân bộ binh Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương ở phía sau. Khi bắt đầu tiến công th́ c̣n chỉnh tề, sau khi đi được mấy bước th́ hàng ngũ quân Triều Tiên uốn éo, xiên lệch lung tung.

Hỏa thương binh Triều Tiên cũng không có khí thế như lính hỏa thương quân Minh. Những tên đi ở hàng đầu rơ ràng là bị đẩy lên chịu chết, chẳng ai muốn đi lên trước làm lá chắn và bia đỡ đạn.

Nhưng quân Minh đối diện có thể làm được, v́ sao lính Triều Tiên các ngươi không làm được? Lý Duệ khi trước mặt A Ba Thái là một nô tài bây giờ là một Tá lĩnh Lư Duệ, mới rồi hắn c̣n hoà nhă với thống lĩnh chỉ huy quân Triều Tiên nhưng bây giờ đă lập tức trở mặt.

Khi tiến được mấy bước, hỏa thương binh Triều Tiên do dự không bước tiếp. Lư Duệ lập tức ra lệnh cho binh lính Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương bước tới bắt ngay mười lính Triều Tiên ở hàng cuối, dẫn ra trước trận, ấn xuống đất. Ngay lập tức cả trận dừng lại. Tất cả lính Triều Tiên đều xôn xao nh́n.

Quan thống lĩnh hỏa thương binh Triều Tiên chạy tới tranh căi với Lư Duệ, yêu cầu đối phương hạ thủ lưu t́nh. Lư Duệ không để ý tới việc căi lư với tên thống lĩnh, hắn dứt khoát ra lệnh chặt đầu.

Dao chém xuống, mười cái đầu rơi xuống đất, máu tươi phun ra đầy đất khiến binh lính Triều Tiên hoảng sợ. Thủ đoạn giết người lộp uy trước trận luôn có hiệu quả rơ ràng.

Bởi v́ tính chất đặc thù của lính hỏa thương, địa vị của binh lính hỏa thương trong quân đội Măn Thanh khá cao. Lính Triều Tiên nổi danh là hạng tiểu nhân đắc chí. Khi c̣n là nước chư hầu của nước Minh, luôn nơm nớp lo sợ người Hán tự bản thân hạ ḿnh xuống một mức thấp hơn. Nhưng sau khi được người Măn coi trọng lại bắt đầu tự cao tự đại. Từ khi nhập quan tới nay, trên dọc đường hành quân, đă rất nhiều lần nhục mạ, khinh thường binh lính quân Hán.

Nếu như không phải bị quân Bát Kỳ Măn Mông kiềm chế, chỉ e quân hai bên đă quyết sống mái với nhau. Lần này rơi vào cục diện như thế này, binh lính quân Hán đương nhiên không bỏ qua cơ hội.

Chính v́ vậy hơn mười tên lính đào ngũ gặp xui xẻo. Khi nh́n thấy người bị chém, lính Triều Tiên có kẻ kinh sợ, run rẩy nhưng binh lính quân Hán th́ vô cùng vui sướng.

Hai bên, một là binh lính hỏa thương, một là binh lính cầm vũ khí lạnh, cả hai đáng lẽ phải yểm hộ lẫn nhau, dựa vào nhau nhưng vậy trên chiến trường mới có thể xuất ra chiến lực một trăm phần trăm được, thậm chí c̣n đạt tới một hiệu quả hơn cả mong đợi. Nhưng với cục diện trước mắt. Binh lính hỏa thương th́ nơm nớp lo sợ, phía sau hỏa thương binh, quân Hán th́ như hung thần ác sát, rơ ràng đây không phải là phối hợp. Quân Hán lúc này đang đóng vai như một đội đốc chiến.

Sự náo loạn xảy ra bên quân Lư Duệ nhưng căn bản Đại tướng quân A Ba Thái không quan tâm tới, ngược lại ông ta c̣n phái thân binh tới thúc giục tiến quân, rơ ràng ông ta muốn cấp cho Lư Duệ một chỗ dựa vững chắc.

Khi chứng kiến tất cả những điều đó, rốt cuộc lính Triều Tiên cũng nhận lệnh. Sau khi sắp xếp đội h́nh uốn lượn, lộn xộn đội h́nh chậm răi tiến lên trước. Bộ binh ở trung quân tấn công giống như một tín hiệu vậy. Các đô thống, tá lĩnh, tham lĩnh đồng loạt ra lệnh, quân kỵ binh Mông Cổ ở cánh phải vẫn chưa ra trận bắt đầu chậm răi tản ra.

Đội h́nh vốn dày đặc bắt đầu trở nên thưa thớt. Quân kỵ binh Mông Cổ tận dụng khoảng cách an toàn bắt đầu tiến tới cánh phải quân Đăng Châu. Cánh trái đại quân Măn Thanh tức là Cánh phải quân Đăng Châu. Đó là tính theo đường thẳng c̣n bây giờ quân Măn tiến theo tuyến nghiêng.

Quân Đăng Châu cũng có kỵ binh nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ có chừng hai ngh́n ỵ binh. Ngoại trừ năm trăm kỵ binh hộ vệ Triệu Năng ở trung quân, các kỵ binh c̣n lại đều được bố trí ở góc trận địa, chuẩn bị để đánh đ̣n công kích quyết định. Đây chính là lực lượng dự bị có tính chất quyết định trong trận chiến.

Biện pháp này thật ra là làm theo như huấn luyện và cách ghi trong sách “Tế Nam quân nghị trung tập” nhưng trong t́nh huống chiến đấu hiện tại th́ hoàn toàn không có ư nghĩa.

Quân khinh kỵ binh Mông Cổ phân tán ra né tránh phạm vi bắn của quân hỏa thương Đăng Châu nhưng hơn một ngh́n quân kỵ binh Đăng Châu không có khả năng xuất kích lúc này v́ quân khinh kỵ đối phương có hơn một vạn, giống như một giọt nước rơi vào sông Trường Giang vậy, không có tác dụng ǵ cả.

Cục diện lúc này của quân Đăng Châu có chút lúng túng. Quân bộ binh v́ phải giữ nghiêm thế trận nên không thể tiến quân ra truy kích, đương nhiên quân bộ binh cũng không có tính cơ động để chặn đánh quân khinh kỵ Mông Cổ đang không ngừng xông tới này.

Lúc này ở chính diện quân Đăng Châu, quân lính hỏa thương Triều Tiên và bộ binh quân Hán đă sắp xếp thế trận xông lên. Quân khinh kỵ Mông Cổ c̣n ở ngoài tầm bắn, trước mắt chúng cũng không tấn công quân Đăng Châu, ngược lại đám bộ binh trước mặt đang xông tới mới chính là đối tượng cần đối phó đầu tiên.

“Gơ trống tập trung quân”.

Triệu Năng ngồi trên lưng ngựa hạ lệnh. Lính truyền tin lập tức giục ngựa chạy tới các doanh, đội. Tiếng trống bắt đầu vang lên. Hơn hai mười trận h́nh vuông chậm răi di chuyển vào trung tâm.

Thế trận lớn của quân Đăng Châu bắt đầu thu nhỏ lại. Đây chính là v́ trên các hướng đều có quân địch tiến tới gần nên bộ binh Sơn Đông mới có hành động chiến thuật này.

Lúc này khoảng cách giữa các doanh ngắn lại, thế trận càng kiên cố hơn, càng được củng cố. Tăng thêm sự kiên cố và vững chắc chính là chiến thuật đă định của quân Đăng Châu. Thế nhưng đám tướng lĩnh quân Thát lược trận bên kia không thể tưởng tượng được khi thấy quân Minh trong khi sắp đại chiến vẫn c̣n thong dong thay đổi chiến thuật.

Trái ngược với sự chấn động của các tướng lĩnh quân Thát khi thấy trận thế h́nh vuông của đối phương thu nhỏ lại. Trận thế này khi đối đầu với quân kỵ binh càng có uy lực mạnh mẽ th́ Đại tướng quân A Ba Thái vẫn vô cùng thản nhiên.

Cánh trái quân kỵ binh Mông Cổ h́nh thành đội h́nh phân tán tiến lên trước. Các tướng lĩnh quân Giao Châu doanh đă phát hiện ra rốt cuộc kỵ binh cánh trái quân Mông Cổ có hành động đó không phải là muốn tấn công, ít nhất không phải là tấn công lúc này mà v́ chúng muốn phân tán đội h́nh dày đặc của ḿnh.

Kỵ binh cánh trái quân Mông Cổ đă phân tán được hai phần ba, dần dần chúng đă h́nh thành một nửa ṿng vây xung quanh quân Giao Châu. Bính hỏa thương binh Giao Châu ở mép ngoài cực kỳ căng thẳng, súng đặt sẵn trên giá, chăm chú quan sát đám kỵ binh Mông Cổ chạy tới chạy lui bên ngoài nhưng đám kỵ binh Mông Cổ này chỉ la hét, khiêu khích chứ chúng không có ư định chạy vào trong tầm bắn.

Quân Đăng Châu có nhiều tân binh. Một đặc điểm của quân Giao Châu doanh là những biểu hiện thiếu kinh nghiệm của tân binh có thể được đền bù bằng kỷ luật cùng chiến thuật ưu việt nhưng lúc này điểm yếu về yếu tố tâm lý đă lộ ra ngoài. Một số binh lính hỏa thương không chịu được sự căng thẳng đă nổ súng nhưng v́ đối phương ở ngoài tầm bắn nên coi như bắn chim cũng không bắn được.

C̣n có binh lính bị thế trận quân kỵ binh bên ngoài gây hoảng sợ, hoảng hốt tới mức làm tắt mồi lửa. Tuy mồi lửa không được đốt lúc này nhưng vẫn phải liên tục duy tŕ việc thổi hơi để giữ lửa. Với t́nh huống này khi bắn thường sẽ không có mồi lửa để bắn nữa.

Lại c̣n có binh lính có cử động vụng về, chân tay luống cuống nạp đạn, tra thuốc, thay mồi lửa khiến đám thống lĩnh quân hỏa khí đốc chiến tức giận.

Lúc này thế trận quân Đăng Châu bất động như núi nhưng với những chi tiết đó thôi đă chỉ ra có điều bất ổn.

Mười khẩu pháo quân Đăng Châu một lần nữa di chuyển lên phía trước, tên thống lĩnh pháo đội hỏa pháo hô to: “B́nh tĩnh, b́nh tĩnh. Chờ quân Thát vào trong tầm bắn mới bắn. Bây giờ bắn thong thả một chút. Bây giờ chưa tới lúc nấu cơm tối, chúng ta không cần phải thiêu đỏ ṇng pháo nấu cơm”.

Trong quân Giao Châu doanh hiếm khi có kiểu hài hước như thế này. Binh đội pháo binh và lính hỏa thương xung quanh cười ồ lên. Triệu Năng khẽ nhếch miệng. Thống lĩnh pháo đội lúc năy mắc sai lầm, suưt chút nữa ảnh hưởng tới đại cục trận đánh, trong ḷng hắn cảm thấy tức giận, câu nói đùa của hắn cũng có ư là sẽ không phạm phải sai lầm nữa.

Nh́n thấy dáng vẻ đó của Triệu Năng, thống lĩnh pháo đội cũng b́nh tĩnh hơn nhiều. Lúc này binh lính hỏa thương Triều Tiên và lính bộ binh quân Hán mặc dù vẫn đang chậm răi và hỗn loạn tiến lên nhưng dần đi vào trong tầm bắn.

Với một đội ngũ dày đặc như thế này th́ chẳng khác nào đưa thịt tới miệng cọp. Pháo đội quân Đăng Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua: “Khai hoả!” Sau khi tên thống lĩnh ra lệnh, các khẩu pháo ầm ầm bắn ra.

Mỗi một khẩu pháo bắn ra đều tạo nên một lực sát thương lớn với đội ngũ quân bộ binh đang xông tới. Bây giờ vẫn c̣n chưa tới tầm bắn của quân hỏa thương. Những khâu hỏa thương nặng nề trong tay binh lính Triều Tiên cũng không thể bắn ở khoảng cách này. Chúng gào thét, la hét nhưng phải kiên tŕ tiến lên trước những đợt pháo kích.

Bởi v́ cho dù chúng lui lại sau hay dạt sang hai bên chúng cũng sẽ bị quân “bạn” giết chết. Chúng muốn có đường sống th́ chỉ c̣n cách xông tới.

Đội quân súng Triều Tiên mấy ngh́n người không để ư ǵ tới pháo kích của quân Đăng Châu. Bầu không khí lúc này c̣n khiến người ta sợ hăi hơn so với trận lỗ xa lúc trước, ở trước trận, binh lính hỏa thương và lính trường mâu đều tập trung tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến.

Cánh phải quân kỵ binh Măn Bát Kỳ vốn vẫn c̣n nguyên vẹn, lúc này chậm răi di chuyển, chuyển thành đội h́nh kỵ binh h́nh vuông, vô cùng đáng sợ.

Nhưng lúc này sự chú ư của quân Đăng Châu dang tập trung vào quân khinh kỵ binh Mông Cổ đang bao vây ba mặt và quân Hán. Hỏa thương binh Triều Tiên ở mặt chính diện. Không phải quân Đăng Châu bỏ qua không chú ý tới cánh phải cực mạnh của quân kỵ binh Măn Bát Kỳ mà chỉ v́ không rảnh tay mà thôi.

Vào thời khắc đó vô số tiếng kèn hiệu vang lên......