Thuận Minh

Chương 312: Mật yến ở Vương phủ. binh lính cầm thú (1+2+3)



Tuần phủ, tổng binh Sơn Đông và trên dưới Hà Nam cùng thượng tấu, phàm là người biết nội dung tấu chương này đều trở nên trầm mặc, vốn dĩ rất nhiều người đang đợi tội lớn để Phiên vương Hà Nam và Hồ Quảng rơi vào tay giặc sẽ liên lụy tới bao nhiêu quan lại, cùng sẽ trống ra bao nhiêu vị trí.

Nhưng Hà Nam lại gây ra chuyện thiên hạ tức cười như vậy, đều chờ đợi phản ứng của hoàng đế Sùng Trinh....

Hoàng đế không dám động tới võ tướng, nhưng giết văn thần xưa nay chưa từng nương tay, nhưng Phúc Vương bị Sấm tặc giết chết, quan lại trên dưới Hà Nam đều mang tội lớn, nghĩ tới năm đó Bắc Trực Đãi giết bao nhiêu văn thần võ tướng, quan viên lớn nhỏ Hà Nam còn có thể nhẹ sao?

Dù sao cũng là chết, không băng đưa sớ lên trên giải thích cho mình, tuần phủ và tổng binh hai phủ, và một quan viên tương ứng tóm lại Cũng có chút phân lượng.

Đương nhiên, theo ý kiến của Lý Mạnh, ngoài tấu chương này ra, tuần phủ Hà Nam, quan lại các bố chính sứ ti và tổng binh đều phải góp vào một số tiền lớn, gửi cùng tấu chương này tới kinh thành, từ ti lễ giám tới nội các, đều phải có hối lộ.

Vì vậy. quan hệ của Lý Mạnh và các quan lại văn võ Hà Nam đột nhiên gần hơn rất nhiều, ít nhất binh mã Sơn Đông chịu xuất binh cứu viện Hà Nam, hơn nữa còn muốn cùng thượng tấu, đó là nhân tình. Mặc dù tuần phủ Nhan Kế Tổ và tổng binh Lý Mạnh ít nhiều Cũng có tội danh cứu viện chậm trễ, tội danh này thuộc tội có thể tìm lý do qua loa tắc trách cho qua.

Mấy ngày tiếp đó, quan lại và binh lính Sơn Đông đều ở phủ Khai Phong chờ đợi, đã không muốn lộ diện Lý Tiên Phong và Bố chính sứ đều cố gắng gượng cười, ra mặt mở tiệc chiêu đãi, ngay cả tri phủ Khai Phong cùng bày tỏ thái độ khó thấy, nói là binh lính Sơn Đông ngoài thành kham khổ, nên vào đóng trong thành thuận tiện hơn, nhưng việc trong mắt người khác có vẻ là ý tốt vô cùng nhiệt tình này lại bị Lý Mạnh từ chối, tất nhiên, cùng nói vài câu tốt đẹp để khen ngợi.

Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc còn tưởng vị đồng liêu này đang khách khí, chen vào nói trong thành Khai Phong nếu không đủ quân doanh, binh lính của hắn có thể ra khỏi đó, hai bên đều vô cùng khiêm nhường.

Ngày mùng ba tháng tư, tướng quân Bình tặc Tả Lương Ngọc cùng dẫn binh mã tới thành Khai Phong, theo tin tức của thám mã tìm hiểu được, Tả Lương Ngọc dẫn tổng cộng hơn hai vạn sáu nghìn binh mã. Sau khi sấm quân lý Tự Thành công thành Lạc Dương, đã bố trí quan thủ thành và đội quân ở lại Lạc Dương.

Nhưng những người này cũng không ngăn cản nổi Tả Lương Ngọc dẫn binh mã tấn công tới, thành trì bị công phá, quan thủ thành bị giết, Nhưng đó là chuyện của tám ngày trước, lẽ ra khi đó dưới thành Khai Phong đều rất nguy cấp, nhưng một đội binh mã của Tả Lương Ngọc đi đường bộ, một đội khác đi dọc theo bờ sông, từ từ tiến gần.

Có lẽ tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc này không muốn đụng độ với may vạn quân tinh nhuệ của Lý Tự Thành, nhưng bên Hoàng Bình Cũng có bẩm báo nói rằng sau khi Tả Lương Ngọc nghe thấy xông quân lui bước, liền tăng tốc.

Hiện giờ, từng tin cấp báo từ phủ Nam Dương và phủ Nhữ Ninh gửi tới thành Khai Phong, nói rằng đại bộ phận sấm quân xuôi nam, địa phương nguy cấp, nhưng tin tức lại khiến các vị quan lớn thành Khai Phong thở phào. Con hổ lớn này cuối cũng không vây thành Khai Phong nữa. Ngày thứ hai khi Tả Lương Ngọc tới thành Khai Phong, binh mã bảo vệ tổng đốc Dương Văn Nhạc cùng qua sông ở Trần Kiều, tới thành Khai Phong.

Với hai đội binh mã này, quan viên thành Khai Phong không coi trọng gì. Khi thủ thành không thấy các ngươi tới, lúc đại chiến, đánh đuổi được binh mã tặc rồi, các ngươi mới tới Khai Phong. Phủ Khai Phong còn phải cung ứng lương thảo quân nhu cho các ngươi, thật là biết làm việc.

Mặc dù đại quân Tả Lương Ngọc ồn ào ầm ĩ muốn vào thành, nhưng Khai Phong chỉ cho phép Tả Lương Ngọc dẫn năm trăm thân binh bộ binh vào thành, tổng đốc bảo định Dương Văn Nhạc dẫn một vạn năm nghìn binh mã Bắc Trực Đãi khá chừng mục, có năm nghìn binh lính đóng quân ở vùng Trần Kiều phía bắc Hoàng Hà, số binh mã còn lại cùng đóng ở bên bến đò kia.

Tổng đốc Bảo định Dương Văn Nhạc là một quan văn, cũng biết cho khó xử của các quan trong thành, hơn nữa hắn là quan văn dẫn quân, sau khi phủ Khai Phong đồng ý cung cấp nhiều lương thảo, liền dẫn mấy chục người hầu cận và hộ vệ vào thành.

Trên lý thuyết Tổng binh là võ tướng dẫn binh có quân hàm cao nhất Đại Minh, lên cao nữa là sẽ thêm hiệu rồi. ví dụ như “tướng quân Bình tặc” Tả Lương Ngọc địa vị còn cao hơn cả Trần Vĩnh Phúc và Lý Mạnh. Lúc nào đó hắn có thể thống lĩnh các tổng binh khác, xưng là “đại soái”. Trước năm Thiên Khải đều xưng hiệu tướng quân như vậy, tới bây giờ mới bắt đầu xưng là “soái” quan tổng binh trấn thủ của một tỉnh.

về phần tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc, thống lĩnh binh lính và quan to ở kinh đô và vùng lân cận, vốn là một trong các quan văn dẫn binh có quan hàm cao nhất, Cũng có thể thống lĩnh mấy quan lớn tổng binh, nói cách khác, địa vị của Tả Lương Ngọc và Dương Văn Nhạc mới tới Khai Phong này đều cao hơn Lý Mạnh. huống hồ sau khi cùng thượng tấu. những viện quân này đua lý do thoái thác, cùng giúp đỡ được xác định công tội sau này.

Những người tập trung ở Khai Phong, viện quân cứu viện lần này đã đến đông đủ, do tuần phủ Lý Tiên Phong ra mặt, mở tiệc chiêu đãi những người này cũng là sắp xếp nên có.

Mồng năm tháng tư, tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong bày một bàn tiệc riêng tại đại sảnh của phòng làm việc, mở tiệc mời những quan lớn đến cứu viện Hà Nam, Lý Mạnh tất nhiên cũng trong nhóm được mời.

Thái độ của Hà Nam, Khai Phong với binh mã Sơn Đông có chuyển biến tốt. cùng kề cả việc cung cấp chỗ ở, nhà Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ ở, đều chuyển tới trong khu nhà ở gần nha môn tuần phủ,nếu khoảng cách gần như vậy, lấn tiệc chiêu đãi này hắn và Nhan Kế Tổ cùng tới trước tiên.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ khi còn làm lại bộ ở kinh thành rất hăng hái, làm tuần phủ Sơn Đông thì từng bước ngăn trở, hiện giờ chuyện gì cũng vô cùng cẩn thận, về phần chuyện cùng thượng tấu, cũng là xúc cảnh sinh tình, nhớ tới ngày đó mình vì Đức Vương bị Thát Tử bắt đi, tâm trạng sơ hãi chờ đợi bị định tội.

Cũng chỉ là dũng khí nhất thời, liệt kê tên trong công văn thượng tấu đó, hơn nữa dựa vào hiểu biết của mình với kinh thành chỉ điểm này kia, ví dụ như đưa ra một số nghi lễ, mưu tính người nào nên đưa nhiều, người nào nên đưa ít.

Qua chuyện này, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ lại biết rằng mình và tổng binh Lý Mạnh đã ngồi chung một thuyền, nên thái độ cũng thân thiết và cung kính hơn.

Dù sao quan lại phủ Khai Phong có vẻ u mê, trong lòng đều nghĩ tuần phủ Sơn Đông nhìn giống như phụ tá cho tống binh trẻ tuổi này, chuyện này không có thể diện quan viên gì hết.

Lý Mạnh và Nhan Kê Tổ sau khi được mời, dù sao cũng ở gần, vốn tưởng tới đúng giờ, ai ngờ tới rồi mới biết là tới sớm.

Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc tất nhiên cũng được mời tới, nhưng nếu là quan lại tới tiệc chiêu đãi của văn võ Hà Nam, Trần Vĩnh Phúc cũng là chủ nhà, nói vài câu với mấy người Lý Mạnh rồi ra ngoài đón khách, tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong cúi người đủ thấp, đứng ở cửa nội viện chờ khách tới.

“Nhan tuần phủ, ngài thấy gửi tấu chương lên, hoàng thượng có nổi giận không?”

Thấy trong phòng chỉ có hai người họ, Lý Mạnh thuận miệng nói vài câu, Nhan Kế Tổ cười lắc đầu, không hề do dự trả lời:

"Theo cách nhìn mặt nói chuyện của mấy thái giám ti lễ giám, khi đưa lên là lúc tâm trạng đương kim thánh thượng chắc chắn đang tốt, hơn nữa, trong tấu chương cùng nói rõ, văn võ Hà Nam, viện quân các nơi đánh lui sấm quân là công lao quan trọng. Lạc Dương rơi vào tay giặc là lỗi của Dương Tự Xương, chắc không có vấn đề gì đâu”.

Nghe Nhan Kế Tổ nói vậy, Lý Mạnh mới hiểu, tưởng tượng tấu chương này sẽ được đối xử thế nào, quan trọng là xem các thái giám đưa tấu chương vào thời cơ nào. Nếu Hoàng thương đang vui, chuyện xấu hoàng thượng cùng sẽ khoan hồng độ lượng, nếu hoàng thượng đang tức giận hay không thoải mái, chuyện tốt hoàng thương cũng không vui.

Đang nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài có người truyền vào "Thái tử thiếu bảo. tướng quân Bình tặc Tả Lương Ngọc tới”, sau đó là tiếng Lý Tiên Phong và Trần Vĩnh Phúc ân cần thăm hỏi.

Không lâu sau, một đại hán mặc bào phục võ tướng ngang nhiên từ cửa trước đi vào. Trần Vĩnh Phúc rớt lại phía sau nửa bước, vẻ mặt tươi cười, nói:

“Nhan đại nhân, Lý đại nhân, vị này chính là Tả tướng quân”.

Tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc hung danh hiển hách vùng Hà Nam. Hồ Quảng, những nơi dẫn binh mã tới, có người nói rằng: cướp tới chỉ là nhà tan, binh tới người chết” chính là nói tới binh mã Tả Lương Ngọc.

Đãi ngộ binh mã Đại Minh thấp xuống, Nếu muốn ấm no, chỉ có thể cướp đoạt lúc chiến tranh. Nhưng phấn lớn binh mã khi ở quê hương, ngoài làm chuyện ngang ngược chút, vẫn khá yên phận, dù sao quê hương phụ lão, ra tay cướp đoạt Cũng có gánh nặng tâm lý, một khi rời khỏi nơi đóng giữ tác chiến.lập tức trở nên như sói như hổ.

Nhưng binh mã thuộc hạ của tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc này lại có thành phần phức tạp, từ Liêu trấn, Bắc Trực Đãi cho tới Hồ Quảng, Tứ Xuyên, nguồn mộ lính tới từ khắp nơi.

Nhưng thành phần nguồn mộ lính phức tạp, ở nơi nào cũng là quân khách, ở nơi nào cũng là họa lớn. Không nghe lời tuần phủ Giang Tây truy kích sấm tặc, ngược lại tung binh đi bắt phụ nữ. Mồi nơi đi qua ở Hồ Quảng,Tứ Xuyên, như tai họa trời giáng, thôn xóm nhỏ hóa thành trống không.

Tả Lương Ngọc có danh hiệu trong chức quan là tướng quân bình tặc, ở vùng đơn giản là tĩnh lược chừ "bình" đó đi, gọi là "tặc tướng quân”.

Không cần nói tới thân sĩ trong vùng nguyền rủa, ngay và quan văn ở vùng cùng nhiều lần thượng tấu buộc tội, nhưng nơi trung tâm Trung Nguyên, quân đội Tả Lương Ngọc suất lĩnh là một trong những đội có thể dùng được, xưa nay có ấn tượng cường quân, được cho là chủ lực.

Hiện giờ Sấm Vương Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung, Lã Như Tài càng gây chuyện càng hung ác, Tả Lương Ngọc dù có lỗi ngự hạ không nghiêm, quấy rầy địa phương, chỉ cần hắn vẫn dẫn quân truy kích tiêu diệt quân tặc, đó chính là hạng người trung dũng trong lòng hoàng đế. những lỗi nhỏ đó đều lông tơ, có thể bỏ qua không nhắc tới.

Cho nên, cho dù binh mã Tả Lương Ngọc này có như cầm thú, Nhưng địa vị càng ngày càng vững, thực lực cũng càng ngày càng lớn.

Lý Mạnh cũng biết về hành vi của Tả Lương Ngọc và binh lính của hắn, trong tưởng tượng của hắn. Tả Lương Ngọc cũng là người hung thần ác sát, ai ngờ hôm nay gặp mặt, lại có thể được xưng tụng là một người trung niên anh tuấn, bào phục võ quan này mặc lên người Lý Mạnh, thường có vẻ mập mạp.

Nhưng mặc trên người Tả Lương Ngọc, lại rất cao, nhìn cả người, không khỏi khiến người ta nhớ tới hình tượng nam minh tinh trong điện ảnh, truyền hình tuyệt vời thời hiện đại.

Tả Lương Ngọc đi vào chính sảnh, Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ đều cười đứng lên, cùng chắp tay làm lễ, biên độ khom người tất nhiên cũng lớn hơn khi gặp những quan viên cùng phẩm rồi.

Tả Lương Ngọc thấy một văn một võ Sơn Đông, cũng chỉ gật gật đầu, mùi hừ một tiếng, liền tự đi vào trong phòng.

Lúc đi qua Lý Mạnh, Tả Lương Ngọc vẫn liếc Lý Mạnh đứng ở đó một cái, ánh mắt có vẻ không tốt, quan sát khoảng cách gần, Lý Mạnh nhìn “tặc tướng quân" mặc dù tướng mạo đường đường, nhưng vẻ kiêu ngạo và hung tàn lại khiến người ta rất không thoải mái.

Phải nói vì sao thái độ không tốt với Lý Mạnh, từ trước tới nay là vì Lý Mạnh cướp công trước khi Tả Lương Ngọc hắn tới, mình có thể gạt qua vấn đề này không. Nhưng bị một tổng binh cướp công của mình, lại là một chuyện khác. Tất nhiên, binh lính của Lý Mạnh vào trong thành cùng nghìn người, Tả Lương Ngọc hắn mới dẫn theo có năm trăm người, chắc hẳn cũng là lý do không cam lòng.

Lý Mạnh mỉm cười, với địch ý của người như vậy, hắn cũng không có cảm giác gì. Tả Lương Ngọc ở vùng Dự Nam và Hồ Quảng, không liên quan gì tới mình, có địch ý thì kệ hắn thôi.

Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc và Tả Lương Ngọc này chắc chắn không ít lần qua lại, biết người này tính nết tự đại cuồng vọng, áy náy gật đầu với Lý Mạnh, rồi vội vàng đi theo.

Mấy ngày nay trên dưới Hà Nam đều khách sáo thân mật với Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ, nhưng Tả Lương Ngọc vữa tới, hai người liền trở thành vai phụ. Lý Mạnh vẫn ổn, nhưng Nhan Kế Tổ lại tức giận bất bình, càng là quan văn càng coi trọng những chuyện nhỏ như thể diện lễ tiết này. Tả Lương Ngọc và Trần Vĩnh Phúc vào trong phòngrồi,

Nhan Kế Tổ tiến tới nhỏ tiếng nói:

“Lý đại nhân, chớ nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của Tả Côn Sơn này, ngài cũng biết năm đó hắn lập nghiệp thế nào, nghe nói khi hắn là thuôc hạ của Tào Văn chiếu, tới lại bộ Hầu Tuân mượn lương thảo, ở lại trong doanh Hầu Tuân ba ngày, sau khi quay về liền được thăng lên phó tướng, Hầu Tuân là ai, là sĩ lâm nổi tiếng thích Long Dương (boys X boys đó), nhìn dáng vẻ Tả Lương Ngọc này, năm đó... ”

Đây đúng là chuyện thú vị. nhưng Lý Mạnh lại cảm thấy Nhan Kế Tổ trước mặt này, nghe nói là danh sĩ Đông Lâm, nổi danh thanh quý Đại Minh, tướng mạo lại hèn mọn bỉ ổi thế này.

Nhưng mặc dù Lý Mạnh cảm thấy Nhan Kế Tổ hèn mọn bỉ ổi, nhưng cũng cảm thấy thân thiết vài phần, cùng bàn tán nói xấu người khác, mặc dù không có đạo đức, nhưng đúng thật là cách để quan hệ hai bên gần gũi hơn, một loạt chuyện khi tới Hà Nam này, rốt cuộc là nhân cách Nhan Kế Tổ thấp hèn, hay là hắn cố ý như vậy, điều này không ai biết được.

Tả Lương Ngọc kiêu ngạo như vậy, nhưng tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc kế tiếp lại hoàn toàn có dáng vẻ khác. Dương Văn Nhạc là một ông già nhỏ gầy hòa nhã khiêm nhường. Lúc nhìn thấy Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ, không hề có khác biệt thân phận địa vị gì, cũng không có dáng vẻ ngông nghênh văn sĩ gì, nói chuyện khách sáo rồi sau đó hai bên cùng vào trong.

Hiện giờ phàm là quan văn dẫn binh, đều sống trong nơm nớp lo sợ, không biết ngày nào đó sẽ bị hoàng đế chém đầu, hơn nữa Dương Văn Nhạc cùng từng trải qua giáng chức rồi lại phục chức, song cẩn thận là chuyện bình thường.

Tuần phủ Lý Tiên Phong trong lòng nhiều tâm sự, trong yến tiệc cũng chỉ là cố gắng cười vui. Trần Vĩnh Phúc không nói nhiều. Tả Lương Ngọc tự cho mình có địa vị. không muốn tùy tiện bắt chuyện với người khác, còn lại bangười Lý Mạnh cũng là quan lớn quyền trọng một phương, huống hồ hai bên trời nam biển bắc, cũng không cần phải đi nịnh nọt lấy lòng ai.

Yến tiệc này có phần không thoải mái, sau khi chúc rượu làm lễ vài vòng, tìm cớ rồi mọi người đều giải tán. Nếu sấm quân đã đi xa, thành Khai Phong bình an vô sự, binh mã luyện binh dưới trướng cũng đã tới, Lý Mạnh thấy ở lại đây tiếp cũng không có ý nghĩa gì, nói với mấy hạ bộ, rồi quyết định mồng tám tháng tư lên đường quay về Sơn Đông.

Trước khi quay về, Lý Mạnh vẫn có tiệc riêng không thể không đi... Chu Vương phủ mở tiệc chiêu đãi.

Khi dẫn quân giải vây. Chu Vương thành Khai Phong trên đầu thành nhìn Lý Mạnh xa xa mấy cái, khoảng cách dù sao cũng không nhìn rõ, lần này có cơ hội, tất nhiên phải tới gần nhìn rồi.

Phiên vương trong vùng kết giao lĩnh quân, chuyện này là điều phạm húy kiêng kỵ nhất, triều đình và địa phương đều để phòng toi nghiêm chuyện này, sợ phiên vương mượn cơ hội làm loạn.

Nhưng, hiện giờ đều rối loạn, quan viên lớn nhỏ tỉnh Hà Nam vì kết thúc công việc, ốc còn không mang nổi mình ốc, việc giám sát những phiên vương này tất nhiên cùng nới lỏng nhiều, hơn nữa Chu Vương và Phúc Vương khác nhau nhiều. Phúc Vương là kẻ keo kiệt không muốn bỏ ra một xu nào, nhưng mấy lần khi thủ thành Khai Phong, Chu Vương đều tự bỏ tiền mộ tập tráng đinh giữ thành, trên dưới Vương phủ đều tận tâm tận lực bỏ tiền, người ra giữ thành, danh tiếng trong đâu gian cũng khá tốt.

Với tình hình như vậy, cho dù có sai sót gì nhỏ, quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua. Đương nhiên, Lý Mạnh Nếu tới Chu Vương phủ gặp mặt, vẫn cần tới chuẩn bị.

Thành Khai Phong lớn như vậy, binh mã Sơn Đông tới, cũng phải du lãm trong thành môt chút, dạo chơi nơi phồn hoa này, xem thân binh của Lý tổng binh phán nhau ra du ngoạn.

Hơn chục binh lính đi lại trên đường không dừng lại, tới khi vào trong quán nào đó ở thành Khai Phong, có lẽ là muốn mua đặc sản, các quan binh ở lại đây không lâu, rồi mang theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi. Mỗi một binh lính đi ra, đều theo sát nha dịch phủ Khai Phong.

Đi theo lính, quán hàng đó tất nhiên không ai chú ý tới, khi các binh tính đi xa rồi, mấy tiểu nhị trong quán đi ra, cầm những tạp hóa dùng hàng ngày này, đi về phía Chu Vương phủ. Nếu có người hỏi, những người đó liền trả lời là Vương phủ có một số đồ cần mới mua, bọn họ mang tới đó.

Lý Mạnh là một trong những tiểu nhị này. cửa hàng đó chính là chi nhánh của thương đoàn Linh Sơn mở ở Khai Phong, chi nhánh này sớm đã có quan hệ với Chu Vương phủ, nhiều đồ vương phủ chọn mua đều ở cửa hàng này, đây cũng có trương mục, có nhân chứng tới làm ăn.

Từ cửa bên vào trong vương phủ, sau khi đi vào khu bên trong, đã có người hầu cận của Vương phủ tới dẫn đường. Nhưng Lý Mạnh lại nhờ họ tìm một phòng không người trước, mình phải thay quần áo của tiểu nhị đã, gặp Chu Vương không khác mấy so với gặp nhạc phụ, cũng phải để lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương.

Nhưng không thể mặc bào phục võ tướng, chì mặt áo dài như con nhà giàu khiến Lý Mạnh thấy không được tự nhiên, nhưng cả người lại có vẻ nho nhã hơn vài phần.

Thị vệ vương phủ kia vừa tới, liền nói rõ, Vương gia dặn, hôm nay vào phủ mọi chuyện đều tiến hành theo nghi lễ dân gian, không cần để ý tới lễ tiết phiền phức như vậy, điều này vừa đúng với tâm ý của Lý Mạnh.

Phiên Vương hào hoa xa xỉ, Lý Mạnh từ thời làm muối với gậy tre đã nghe nhiều, Cũng có chút chờ đợi bữa tiệc hôm nay, nhưng sau khi vào trong bàn ăn, thấy bài trí xung quanh và thức ăn trên bàn, lại thấy thất vọng.

Đúng là truyện cười, không dễ gì mới được ăn thịt, người ta lại vì sức khỏe lại đi ăn rau. Bữa tiệc Chu Vương phủ mặc dù đẹp mắt nhưng phấn lớn là món chay và rau không có xa hoa tinh xảo, trong phòng cũng rất giản dị, có vẻ dân dã của nông thôn.

Nhưng trong phòng ăn này, cách thức lại có chút kỳ lạ, phía trước bàn ăn, gần như một nửa không gian đều được rèm và lụa mỏng che lại, không nhìn thấy rõ bên đó.

Chu Vương Chu Cung Hiếu lại có chút khí thế tự uy, nhưng Lý Mạnh sống trên cao lâu rồi, tất nhiên cũng không chịu thua kém, hai bên đều rất rụt rè và nghiêm túc. Chu Vương hỏi thăm gia cảnh và tình hình gần đây của Lý Mạnh, Lý Mạnh cùng khiêm nhường lịch sự trả lời theo. Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ vì mình xuất thân ti tiện mà ghét bỏ, Nhưng Lý Mạnh lại có thể cảm thấy được sự hài lòng của Chu Vương.

“Huyết duệ Chu gia ta. cho dù thiên tính thế nào, từ khi ra đời đã bị giới hạn trong tấc vuông này, nếu ra ngoài xem thử, đúng là phúc khí lớn”.

Nói điều này không có ý nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói, hai người đều hiểu. Lý Mạnh chỉ hai tay nâng chén, lại kính đối phương một ly rượu.

Hai người nói chuyện thường ngày, Chu Vương cùng coi như quen nhìn lên nhìn xuống rồi, nhưng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc với Lý Mạnh trong vòng chưa tới mười năm đã lên tới đại tướng tổng trấn một phương. Lý Mạnh cũng vô cùng kinh ngạc, Chu Vương lại không hề biết gì về đại nạn Hà Nam. Chu Cung Hiếu ngày nào cũng thấy thành Khai Phong phồn hoa náo nhiệt, còn cho rằng ngoài thành cũng vậy, dù có thiên tai cũng không phải chuyện gì lớn, cái gọi là cảnh tượng thê thảm chẳng qua chỉ là văn nhân sĩ tử thổi phồng lên thôi.

Nghe thấy vậy, Lý Mạnh cũng không còn gì để nói. Chu Vương sống trong Khai Phong, Sùng Trinh sống trong Tử Cấm Thành, một người không biết chuyện Hà Nam, một người không biết chuyện thiên hạ, Đại Minh có thể có cục diện hôm nay. cũng không oan.

Nhưng một phiên vương không quyền không thế như ông, bị trói buộc trong thành, bị quan lại Hà Nam coi chừng gắt gao, cho dù muốn làm chuyện gì cũng không thể, nói cũng không cần nói.

Nhưng bữa tiệc này càng ăn càng không được tự nhiên, đầu tiên là một người thanh niên có vẻ bị bệnh và mình gặp nhau, nói là thế tử Chu Vương, nhìn dáng vẻ có vẻ bị bệnh, thật là khác biệt lớn với Mộc Vân Dao có sức sống vô hạn. cháu nội Chu Vương năm nay mười tuổi, đứa bé rất đáng yêu cũng được người ra dẫn tới gặp mặt Lý Mạnh.

Với những người này, Lý Mạnh cung cố gắng hòa nhã, khách khí hỏi thăm nói chuyện. Điều khiến hắn không chịu được là, bức rèm che và lụa mỏng phía sau, có rất nhiều người đang ở đó quan sát hắn, là ai hắn chắc Cũng có thể đoán ra được, chắc là nữ quyến trong vương phủ này. Chu Vương đó còn có thể ở đầu thành dùng kính thiên lý nhìn Lý Mạnh dưới thành, mẫu thân Mộc vân Dao, cùng chính là Chu Vương phi muốn xem vị “con rể” này, chỉ có thể qua cách này thôi.

Đời này kiếp này không biết Mộc Vân Dao còn có cơ hội gặp cha mẹ hay không, vì cô gái đi theo mình này, có chút khó chịu cũng phải nhẫn nhịn.

Để hình tượng của mình đẹp hơn, Lý Mạnh ngồi thẳng người, nói chuyện cùng dần dần cao giọng hơn....

Đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi đi ra khỏi Vương phủ, Lý Mạnh mới phát hiện ra sau lưng mình toàn mồ hỏi, đã ướt đẫm rồi, một bữa tiệc nhỏ, lại còn căng thẳng hơn việc dẫn binh tác chiến.

Nếu muốn quay lại nơi mình đang ở, tất nhiên không thể mặc quần áo của tiểu nhị quán tạp hóa này quay về, nhưng cũng đã có bố trí thỏa đáng, khi ra khỏi khu vực của vương phủ, Lý Mạnh và mấy thân vệ đã thay quần áo tiểu nhị của quán rượu nào đó rồi.

Trên tay đều mang theo hộp cơm, chậm rãi quay về nơi ở. Lúc gần tới chỗ ở rồi, cũng có mấy tên sai dịch tới hỏi, Lý Mạnh không lên tiếng, nhưng các vệ sĩ hộ vệ hắn, lại nói trôi chảy tiếng Hà Nam, trong hộp com đúng là có ruợu và thức ăn ngon.

Mấy tên sai dịch cũng không để ý tới nữa. Trong thành và ngoài thành Khai Phong là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ngoài thành giống như địa ngục, trong thành lại ca hát nhảy múa, vô cùng thái bình.

Nhưng bất cứ đâu trên đưòng đều có thể nhìn thấy người chết đói, ăn mày, quan sai nha dịch cũng chẳng quan tâm. Đùng nói nơi Lý Mạnh ở là dinh quan tuần phủ. Nhưng ngoài đưòng vẫn có tốp năm tốp ba ăn xin dựa ở tường, có vẻ tối cũng ăn ngủ đầu đường, mặc dù giờ là tháng tư. nhưng thời tiết lại rất lạnh, thật không biết những người này làm thế nào vượt qua được.

Tròi đã tối hẳn, đoàn người Lý Mạnh cũng giả bộ mang theo đèn lồng, nghe nói đây là đặc trưng của quán rượu này.

Trên đèn lồng viết “Nghênh Phong Lâu”, ba chữ lớn này. trong đêm tối phối hợp với đèn lồng lớn, đúng là rất bắt mắt, đúng là có hiệu ứng quảng cáo rất tốt.

Đèn lồng sáng rõ, cho dù là Lý Mạnh cúi đầu, nhưng khuôn mặt cũng bị ánh sáng của đèn lồng chiếu rõ. Tất nhiên, không cần phải lo lắng có ai nhận ra. cho dù là xung quanh có mật thám và nha dịch, cũng chỉ có thể biết Lý Mạnh là tổng binh Sơn Đông khi hắn mặc áo giáp tổng binh.

Thường phục như vậy, cho dù thế nào cũng không thể nhận ra, huống hồ Lý Mạnh còn cúi đầu đi ở giữa, sáu người xung quanh cũng giả bộ tiểu nhị đưa đồ ăn, vây hắn ở giữa.

Chính trên con đường bên ngoài nơi Lý Mạnh ở và dinh quan tuần phủ, cũng có hai bã ăn xin đang ngã ở đó. Theo lý mà nói muộn như vậy rồi, ăn xin cho dù là ăn no hay đói đều phải ngủ rồi, nhưng lại có một tên ăn xin quần áo tả tơi nhìn đông nhìn tây ở đó, có vẻ rất đặc biệt.

Nha dịch và binh lính ở vùng Hà Nam đi tuần quanh dinh quan cũng chẳng để ý tới tên ăn mày này. Nhưng mấy vệ sĩ bên cạnh Lý Mạnh lại tăng cường đề phòng tại phương hướng này, sư chú ý chủ yếu dồn trên người tên ăn xin này.

Nhưng tên ăn xin này không rảnh mà để ý tới đoàn người Lý Mạnh, cứ trơ mắt nhìn hắn đi tới, nhưng lúc Lý mạnh đi qua hắn, tên ăn xin quần áo tả tơi đang nhìn ngó xung quanh lại liếc Lý Mạnh mặc đồ tiểu nhị một cái, lại đột nhiên mò to mắt.

Các vệ sĩ ở bên hoặc là thò tay vào hộp com, hoặc là đua tay vào ngực, nhưng tên ăn xin này giãy đụa muôn đứng lên cũng không đúng nổi, hình như là chân đã nhũn ra, lại ngồi phịch trên đất.

“Đại soái, đi nhanh thôi, trên đường có điều cổ quái”.

Một vệ sĩ thấp giọng dặn dò Lý Mạnh. Lý Mạnh quay đầu nhìn người ăn xin đó, có chút gầy yếu, mặt đầy bụi đen, quần áo rách trên nguời cũng đen, có vẻ là phải chịu nhiều thiệt thòi. Ánh mắt nguời ăn xin đó và Lý Mạnh chạm nhau, muốn gọi, nhưng lại nhìn sai dịch đi lại xung quanh, rồi không lên tiếng.

Đám người Lý Mạnh bước nhanh hơn, người ăn xin đó cũng giãy dụa đứng lên, thất tha thất thểu đuổi theo. Ăn xin đuổi theo tiểu nhị quán rượu, nhìn giống như ăn xin không được liền ăn vạ. Những sai dịch xung quanh dinh quan tuần phủ, nhiệm vụ chính là bảo vệ và giám sát Lý Mạnh và thân binh ở trong đó, chuyên phố phường thế này, đi theo xem náo nhiệt là được rồi.

Bên này bước nhanh hơn, rõ ràng tên ăn xin đó không theo kịp, nhưng cũng không gọi, cứ đi theo như vậy. Mấy người Lý Mạnh vừa vào gần nơi ở, đã có người chờ ở đó vội vàng tới, quát:

“Sao giờ các ngươi mới tới, đại soái chủng ta chờ sốt ruột lắm rồi”.

Một đám thân bình hộ vệ liền vây bảy người lại, vây quanh đi ra cửa, người ăn xin đuổi theo phía sau đã bị rớt lại vài chục bước, hiện giờ đã không đuổi kịp rồi.

Người ăn xin đó đột nhiên khóc lớn gọi:

“Lý tướng quân... .Lý đại soái, cuối cùng cũng tìm được ngài, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo, có chuyện lớn muốn bẩm báo”. Giọng nói này có vẻ quen tai, Lý Mạnh không quay đầu lại. chi lạnh lùng sai bảo:

“Dẫn hắn vào trong gặp ta”.

Tới gần khu nhà mình ở. Lý Mạnh không cầu thiết phải che dấu điều gì. thân binh đầu mục bên cạnh vừa nghe thấy thế liền quay người sai bảo xuống dưới.

Lập tức hơn chục thân binh chạy về phía người ăn xin đó. Người ăn xin này vừa khóc vừa gọi, Những quan sai nha dịch gần đó lập tức chú ý tới bên này, một đoàn người cầm đuốc chạy tới.

Nhưng thân binh bền cạnh Lý Mạnh đều đã rút đao kiếm ra, nhiệm vụ của những nha dịch đó vốn là coi chừng bên này không nhiễu loạn gì, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng duy trì trị an, bọn họ không muốn liều mạng, nhìn binh lính doanh Giao châu rút đao kiếm ra, những người này liền lùi sau vài buớc cười trừ rồi không để ý tới nữa.

Lý Mạnh ở trong thay quần áo đơn giản, rồi đi vào phòng khách. Người ăn xin đó đã chờ ở đó, mấy thân binh tìm quần áo cho người ăn xin thay, rửa mặt qua loa, và còn mang chén canh nóng cho

Người ăn xin này sửa sang lại, Lý Mạnh phát hiện ra mình đúng là có quen, thì ra là huyện lệnh huyện Lan Dương - Tôn Chí Dương, nhưng chỉ mười ngày không gặp, lại biến thành bộ dạng thảm hại tả tơi như vậy.

Huyện lệnh Lan Dương tới tìm mình làm gì, muốn tìm cũng nên đi tìm tri phủ Khai Phong hoặc là bố chính sứ ti chứ, có liên quan gì tới quân tướng Sơn Đông mình sao?

Hơn nữa nhìn bộ dạng Tôn Chí Dương vô cùng thảm hại tả tơi này, lại giống như gặp phải binh tai, nghĩ tới đây Lý Mạnh rùng mình, quay đầu hỏi Viên Văn Hồng lo liệu quản thư:

“Bên bến đò Triệu Bì có biến cố sao?”

Viên Văn Hồng gần như có thể nhó được các tin tức báo tới mỗi ngày, suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói:

“Bẩm đại soái, bên bên đò và trung chuyển đều vô sự, tin tức duy nhất báo tới là hôm trước quân yểm trợ Tả quân vào trong huyện Lan Dương”.

Lý Mạnh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vừa định hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Tôn Chí Dương uống canh nóng, thay quần áo, đã lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Lý Mạnh nhìn tới, đặt chén canh xuống, quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa, khóc nức nở nói:

““Khẩn cầu đại soái làm chủ cho hạ quan”.

Điều này làm Lý Mạnh thật sự mơ hồ, cho dù từ chức vụ văn võ hay là từ quản hạt khu vực mà nói, người làm chủ cũng không tới lượt mình.

Viên Văn Hồng và thân binh trong phòng cũng đều nhìn nhau, vẻ mặt rất mơ hồ, chính vào lúc này, Vuơng Hài đã kiểm tra xong xung quanh khu nhà, bố trí xong phòng vệ trực đêm, đi vào trong phòng cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, nhưng trong phòng vẫn có âm vang. Đầu huyện lệnh Lan Dương này chạm tới mặt đất, giọng nói cũng không nhỏ hơn tiếng mõ ngoài kia, trán giờ đã chảy máu rồi.

Lý Mạnh nhìn xung quanh trong phòng, thấy mọi người cũng như mình, đều có chút hô đồ khó hiểu, nhìn Tôn Chí Dương vẫn đập đầu ở đó. huyện lệnh trẻ tuồi này rất có tư thế nếu không đồng ý sẽ không đứng dậy. Lý Mạnh mất kiên nhẫn, không khỏi phẫn nộ quát:

“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói ra đã. ngươi dập đầu ở đó. thì có tác dụng gì”.

Tiếng quát này khiến Tôn Chí Dương dập đầu trên đất toàn thân run sợ, từ từ ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt. Lý Mạnh ghét nhất là nhìn đàn ông khóc, hắn có trạng thái này càng khiên Lý Mạnh chau mày, đang định nói tiểp. một thân binh bên ngoài vội vàng chạy vào, bẩm báo:

“Đại soái, người của ta bên ngoài thành nói là có chuyện quan trọng muôn bẩm báo với đại

Giờ này, cổng thành đã đóng rồi. nếu lúc này có người vào thành, cách duy nhất chỉ có thể là dùng dây kéo lên trên cổng thành, xem ra chuyện này đúng là không nhỏ.

Tôn Chí Dương cũng có vẻ kinh ngạc, không khóc cầu xin nữa, không lâu sau, một người ăn mặc như kỵ binh truyền tin vội vàng đi vào trong phòng, nhìn người này toàn thân bụi đất, vẻ mặt lại tái nhợt, vừa định quỳ xuống hành lễ, Lý Mạnh liền khoát tay ngăn lại, ra lệnh.

“Không cần quỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người trong phòng đểu hết sức chăm chú. Thân binh truyền tin vội vàng tới đây rốt cuộc mang tới tin tức gì khẩn cấp, cũng không để ý tới vẫn còn người ngoài huyện lệnh Lan Dương Tôn Chí Dương này. Thân bình đó thở hổn hển, vội vàng nói:

“Đại soái, hôm trước quân yểm trợ Tả quân vào huyện Lan Duơng..... Ngày vào thành đó liền trừ bỏ thành, hôm qua lại đóng cổng thành càn quét, quan phòng vệ ở bến đò phái tiểu nhân tới bẩm báo với đại soái, bến đò và lương thực không phải lo, xin đại nhân cho chủ ý, nếu Tả bộ gây sự với đại doanh ven sông của ta, nên đối phó ở mức độ nào”. Binh lính doanh Giao châu sẽ không hỏi đối phó thế nào, nếu đối phương dám tấn công tới, doanh Giao châu cũng không hề nể tình đánh trả, nhưng ở bên ngoài, hơn nữa còn đối mặt với quan quân, còn trong mắt bao người, phải làm tới mức nào, đúng là phải cần tới Lý Mạnh đưa ra quyết định đúng mục.

Chuyện này với doanh Giao châu không phải chuyện gì to tát lắm, chẳng qua chỉ là đấu võ, kỵ binh tới truyền tin sắc mặt trắng bệch, bộ dạng tiều tụy, rõ ràng là phản ứng quá mức.

Lý Mạnh vừa định hạ lệnh. Tôn Chí Dương từ nãy đứng bên cạnh đột nhiên khóc lớn, lại quỳ trên đất, nhưng lần này không đập đầu, chỉ khóc nói:

“Lý tướng quân, dân chúng huyện Lan Dương, thảm lắm...

Hiện giờ mọi người trong phòng đều hiểu vì sao tri huyện Lan Dương lại có bộ dạng như vậy, Lý Mạnh không lên tiếng hỏi, ngược lại đưa mắt nhìn kỵ binh truyền tin kia.

Kỵ binh đó hiểu rằng đại soái đang hỏi mình, vội vàng khom người trả lời:

““Hôm trước Tả bộ vào huyện thành Lan Dương, theo quan sát của thám mã, bộ binh có gần sáu nghìn, vào thành phân chia chặn ở cửa thành thị trấn, không biết cụ thể bên trong xảy ra chuyện gì cũng, nhưng tiếng khóc rung trời. Hôm qua trong thành đã yên tĩnh hơn, nhưng tới giữa trưa cổng thành cũng không mở ra, tiểu nhân cưỡi ngựa qua thành trì gần đó, lại ngửi thấy mùi hôi thối”.

Nói tới đây lưỡng lự một chút rồi lại thấp giọng nói:

“Trên đường cảm thấy bất ổn, trên ngựa nôn mấy lần, có gì thất thố, mong đại soái không trách tội".

Xâu chuỗi lời khóc lóc kể lể của huyện lệnh Tôn Chí Dương như ăn xin này với tin tức của kỵ binh kia lại, sự việc dần rõ ràng hơn. Người trong phòng khách, cho dù là Lý Mạnh hay là thân binh, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Tả Lương Ngọc thống lĩnh số binh mã này. thật đúng như cầm thú....