Thuận Minh

Chương 309: Dục kiến tiên túng, xá tử cầu công (1+2+3)



"Nhan đại nhân chớ uống rượu vội, đợi nhà bếp đưa cá tới. có đồ nhắm rượu thì há chẳng phải là càng tốt hơn sao?"

Trong soái trướng của Lý Mạnh, không thế nào nhìn ra được ban sáng vừa mới trải qua một trận đại chiến, ngược lại thấy có bầu không khí của lễ tết. rất là không hòa hợp.

Trừ mấy thân vệ đứng ở ngoài doanh trướng ra, mấy người còn lại đều bị đuổi ra, thân binh hộ vệ ở xung quanh soái trướng cũng được yêu cầu rời xa một chút.

Bởi vì tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ trong soái trướng đã bắt đầu có hành vi phóng túng, hoàn toàn không để ý đến thể diện của quan nhân nữa rồi. Kể ra. quan hệ cao thấp giữa tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh và hắn không hề thay đổi. tuần phủ Nhan Kế Tổ vẫn phải nghe lệnh suốt, nên nguyên nhân khiến hắn cao hứng chỉ có một.

Chính là học sĩ nội các. binh bộ thượng thư, tổng đốc binh mã năm tỉnh Dương Tự Xương đang vây diệt Trương Hiến Trung. Lã Như Tài ở Tứ Xuyên. Hồ Quảng bôi vì Tương Vương và Phúc vương bị giết, thân là văn thần thống binh, đánh mất thân phiên, hơn nữa còn là hai vị phiên vương tôn quý nhất, loại đại tội này bất kể là như thế nào cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.

Văn cáo ngay đêm truyền tới. nói là Dương Tự Xương khi sắp ra khỏi Tứ Xuyên bắt đầu tuyệt thực, sao khi tiến vào Hồ Quảng thì "sợ tội mà tự sát", còn nhiệm vụ thống lĩnh binh mã thì giao cho giám quân Vạn Nguyên Cát.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ hiện giờ làm chức quan tuần phủ. e rằng là một tuần phủ chính vụ nhàn nhã nhất trong các tuần phủ khắp thiên hạ. cũng là một người không có quyền lực nhất, việc vì cũng đều phải nhìn sắc mặt của Lý Mạnh.

Sở dĩ có hoàn cảnh ngày hôm nay. không gì ngoài năm đó Mãn Thanh Thát Lỗ vào Bắc Trực Đãi. Sơn Đông. Bởi vì sự điều động sai lâm của Dương Tự Xương, Đức châu, thành Tế Nam mà binh mã Sơn Đông phải trấn thủ trở nên trống rỗng, dẫn tới việc Đức vương của thành Tế Nam bị Mãn Thanh Thát Lỗ bắt đi. cái tội đánh mất thân phiên này chụp lên đầu Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân nếu không phải có quân công của Lý Mạnh làm bảo lãnh, lần đó e rằng bị nghị định công tội của Dương Tự Xương chém đầu rồi.

về sau tuy giữ được tính mạng, nhưng quan vị của tuần phủ đã trở thành một cái thùng rỗng, mỗi một chuyện đều phải nhìn sắc mặt của tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh.

Dương Tự Xương nếu lo liệu công tâm. nghị định, công tội. tuần phủ Nhan Kế Tổ có lẽ không có oán khí sâu đậm như vậy, thế nhưng Dương Tự Xương hành sự. xuất phát từ tư tâm quá nhiều, tình huống trốn tránh trách nhiệm cho bản thân còn nhiều hơn.

Hôm nay Dương Tự Xương cũng Bởi vì tội danh mà ngày đó hắn định hạ cho người khác - đánh mất thân phiên mà bị tội. tuần phủ Nhan Kế Tổ thật sự là vô cùng thống khoái nếu lúc trước có thể còn phải chú trọng khí độ hàm dưỡng, nhưng mấy năm nay tuần phủ Nhan Kế Tổ cảm thấy địa vịa của mình so với một sư gia của nha môn tổng binh cũng không bằng, vậy thì còn cố kỵ nhiều làm cái gì.

Hiện tại Nhan Kế Tổ chỉ sợ Lý Mạnh ở trước mặt mình có biểu hiện quá nghiêm túc. càng không để ý đến thể diện như thế này, càng chứng tỏ mối quan hệ thân cận với tổng binh Lý Mạnh, một năm nay. tuần phủ Nhan Kế Tổ càng lúc càng phát hiện ra một chuyện vinh hoa phú quý đã không dám nhắc tới nữa rồi. nhưng tính mạng của người nhà lại nằm trong tay Lý Mạnh phải cố gắng mà lấy lòng hắn!

Bất kể biểu hiện của Nhan Kế Tổ ở trước mặt Lý Mạnh như thế nào. tin tức đốc sư Dương Tự Xương sợ tội tự sát đối với Lý Mạnh mà nói. sau khi hắn nghe xong cũng cảm thấy có chút sung sướng.

Những năm nay địa vị lên cao. những gì mà Lý Mạnh nhìn thấy cũng khác với trước kia, mỗi lần nhớ tới Lô Tượng Thăng chết ở Cự Lộc Bắc Trực Đãi. hắn đều cảm thấy thương tiếc vô cùng, dạng bề tôi trung dũng như vậy. lại Bởi vì tư tâm của Dương Tự Xương mà chết vì trong tay Thát Lồ. một nhân vật xuất sắc như vậy. lại biến tướng chết trong tay Dương Tự Xương. Trong lòng Lý Mạnh có thế nào cũng không thể có ấn tượng tốt được.

Tuy nói là lúc lâm địch đại chiến, uống rượu là chuyện rất kỵ húy. nhưng Lý Mạnh vẫn uống một chén với Nhan Kế Tổ. Lý Mạnh cũng nhìn ra. Nhan Kế Tổ hiện tại là dùng các loại phương pháp để bày tỏ thiện ý với mình, một văn thần như thế này. nếu có thể đứng trên cùng một trận tuyến với mình, chung quy cũng là chuyện tốt.

Nhan Kế Tổ thấy Lý Mạnh chịu uống rượu với mình, biết rằng sự bày tỏ thiện ý của mình đã có tác dụng, hắn cũng biết hành vi nên đúng mực, lập tức không làm phiền nữa. cáo từ quay về chỗ ở của mình.

Vi tuần phủ Sơn Đông này lúc ban sáng quan chiến tâm tình đã bị kích động, buổi tối lại đây dưa một phen như vậy. quả thực là cảm thấy khá mệt mỏi. quay về chỗ ở lập tức ngủ khò khò.

Chỗ thái giám Trần Mẫn và những cầm y vệ đó thì cũng bị vây ở trong trướng bồng, sớm đã có văn thư của Giao Châu doanh cầm chiến huống ngày hôm nay và con số chém đầu được bảo vị thái giám này báo cáo công lao với triều đình. Đám người này vừa mừng lại vừa lo. mừng vì mình làm gìám quân, chuy quy cũng có chút quân công và chia phần thăng quan phát tài chắc là có. nhưng Lạc Dương thất thủ. Phúc Vương bị giết, đại tội đánh mất phiên vương này, ngay cả Dương Tự Xương cũng còn phải tự sát. phía mình thúc giục xuất binh liệu có bị liên lụy hay không, tựa hồ như cũng khó nói.

Bất kể là quan văn hay là thái giám, đều rất bực bội. cục diện trước mắt. võ tướng phạm phải tội lớn. chỉ cần là binh lực dưới tay vẫn còn. triều đình tối đa là cách chức, sau đó vẫn phải để võ tướng này tạm thời quản quân, cái này và không xử phạt không có gì khác nhau quá lớn. Nhưng quan văn và thái giám, chỉ cần phạm tội. lập tức sẽ bị tống vào ngục.

Mấy năm nay giết quan văn, giết nội quan cứ như là giết gà vậy. hoàng đế chẳng mềm tay một chút nào. lần này Phúc vương bị giết, nói thực thì có quan hệ không lớn với việc binh mã Sơn Đông xuất binh nhanh hay chậm. Trần Mẫn cũng đã âm thầm tính toán cho dù mình trong lúc mình thúc giục mà xuất binh ngay, men theo Hoàng Hà mà tới. chưa tới được Lạc Dương thì phía đó đã thất thủ rồi.

Nhưng giải thích thế này cho cấp trên nghe, hoàng đế và các đại thần nội các căn bản sẽ không thèm để ý. cục diện trước mắt. đám người Trần Mẫn chính là Lý Mạnh nói gì thì bọn họ làm nấy. chỉ hi vọng quân công có thể chia phần cho họ một ít. hòng giảm nhẹ tội trạng của mình.

Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn làm xong việc liền đi nghỉ ngơi, trong quân doanh không có gì tiêu khiển, rất nhanh cũng chỉm vào giấc ngũ, nhưng Lý Mạnh thân là tướng soái của quân đội. lại không thể thanh nhàn giống như họ được, buổi tối của hắn mới vừa bắt đầu.

Sau khi trời tối hẳn. thám mã từ xa xa theo sau Hách Diêu Kỳ cũng quay về quân doanh, mã đội của Giao Châu doanh từ bãi sông đuổi theo ba mươi dặm. mã đội của Hách Diêu Kỳ so với Giao Châu doanh thì chạy xa tới năm mươi dặm. bày trận ở đó. bắt đầu thu nạp lại hội binh.

Lưu dân vốn chính là tập đoàn năm bè bảy mạng, đối với bọn họ mà nói. bị quan quân đánh tan là chuyện thường của binh gia. tới lúc đó lại tìm một người có thể nương tựa, gia nhập là được.

Cuộc chiến đấu ngày hôm nay. tuy đại quân của Hách Diêu Kỳ không chiếm được một chút thượng phong nào. nhưng bất kể là đầu mục cốt cán hay là sĩ tốt đều không chịu được tổn thất quá lớn, hơn nữa Hà Nam hiện tại. người duy nhất đáng để nương tựa chính là Sấm Vương. Các lưu dân bị mã đội đuổi cho chạy toán loạn các nơi. nhưng mã đội của Giao Châu doanh sau khi dừng truy kích, bọn họ lại không hẹn mà cùng tụ về chồ Hách Diêu Kỳ tập hợp binh lính, bộ đội của Hách Diêu Kỳ nhìn thì đã bị quan quân đánh tan mười thành thực lực. nhưng để hắn tụ tập bộ đội hội binh như vậy. lập tức lại khỏi phục lại.

Chỗ mà quân lưu dân thực sự khiến người ta đau đầu nhất chính là chỗ này. không thế nào đánh chết triệt để được, chỉ cần vẫn có thiên tai. chỉ cần vẫn bị chiếm ruộng đất. chỉ cần quan thân không phải nộp thuế phú lao dịch, quân lưu dân thủy chung vẫn có binh nguyên liên miên bất tuyệt, bị đánh tan rồi thủy chung vẫn có thể khỏi phục lại.

Có điều sở dĩ tụ tập lại được, đó là Bởi vì binh mã Sơn Đông không đại khai sát giới. Kỵ binh truy kích, đối diện với những địch nhân quay lưng về phía mình, chỉ cần cầm mã đao chém xuống, lấy thương gỗ đâm ra, một mạng sẽ tiêu đời. chính là công lao chém đầu địch, huống chi kỵ binh lại một mực khống chế tốc độ. nếu như dùng hết tốc lực để truy kích, sẽ có thể gần như vây hết bộ tốt lưu dân vào giữa, tới lúc đó thì có thể mặc sức mà đồ sát.

ở chỗ cách bãi sông bốn mươi lăm dặm thu gom bại binh, cự lỵ này đối với Hách Diêu Kỳ thì tạm thời có thể xác định được là an toàn. Có điều vị trí này. cách thành Khai Phong cũng ba mươi lăm dặm. Lý Tự Thành đang vây công thành Khai Phong trực tiếp cảm thấy có nguy hiểm ở bên cánh.

Hách Diêu Kỵ binh bại, tự nhiên có khoái mã truyền tin tức này tới chỗ Sấm Vương, sấm quân lập tức lại chia ra bộ đội gần vạn người, bố phòng ở mặt tây thành Khai Phong.

Lần này đến không tới mười vạn binh, chia ra hai vạn để cản đường quan quân, đối với việc vây công thành Khai Phong đã không thể là thập diện mai phục, chỉ là nhắm vào mấy khu vực trọng điểm mà công đánh. Thành khai phong đã có thể truyền nhận tin tức với ngoài thành được rồi.

Tin tức Hách Diêu Kỳ thua trận cũng được truyền vào thành Khai Phong, ban ngày công thành, sự phản kích trên thành càng thêm kịch liệt. Trận thắng đó đối với việc kích thích sĩ khí có tác dụng không nhỏ.

Đợi tới khi chia ra một vạn binh tới phía đông phòng ngự. phối hợp tác chiến với Hách Diêu Kỳ thu gom bại binh, công đánh thành Khai Phong, chỉ có thể tiến hành ở khu vực cửa Tây. hơn nữa thành phần công kích khiên chế của thủ quân trong thành càng lớn hơn một chút, trước mắt sấm doanh đang có sự nguy hiểm bị trong ngoài hợp kích.

Chén rượu mới uống vừa rồi. khiến Lý Mạnh có chút ngã ngà, sau khi tên đầu mục của thám mã bẩm báo. hắn chỉ bảo thám mã tiếp tục quan sát động hướng của Hách Diêu Kỳ.

Lý Mạnh không lo lắng Hách Diêu Kỳ trong vòng mấy ngày sẽ có được động tác gì, trận chiến ngày hôm nay. binh mã Sơn Đông một mực ở trong trạng thái rất khắc chế. tin rằng đối phương cũng có thể hiểu được.

Nhìn mấy thân binh đứng trong trướng, tuy mắt nhìn đi chỗ khác, nhưng đều có bộ dạng chăm chú lắng nghe, Lý Mạnh không nhịn được mà bật cười, nói:

"Mấy thằng nhóc này. bản thân cũng có chủ ý phải không, chẳng lẽ nghe thấy thám mã bẩm báo động hướng của Hách Diêu Kỳ thì cho rằng bản tọa sẽ điều binh khiển tướng ư?"

Mấy tên thân binh đó bị Lý Mạnh nói trúng tâm sự. đều có chút xấu hổ cười cười. Lý Mạnh phất tay, nói:

"Bảo phía Vương Hải tăng cường phòng vệ cảnh giới trong doanh, ta không cần người hầu hạ, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."

Biết rằng phía Hách Diêu Kỳ đang thu gom bại binh, phía này lại không đưa ra ứng đối gì ư. mấy thân binh đều có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính hành quân lễ. sau đó thì bước ra khỏi quân trướng.

Lý Mạnh nhìn mấy cục nến đang bập bùng trên bàn chậm rãi híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Tư thái thì Lý mỗ đã biểu hiện ra rồi. có thể nhìn rõ hay không thì chính là chuyện của các ngươi.

Trong đại doanh của sấm quân dưới thành Khai Phong, trong doanh trướng của Sấm Vương Lý Tự Thành đèn đuốc sáng choang, Sấm Vương và đại tướng mưu sĩ dưới tay đều tề tụ lại. thất bại của Hách Diêu Kỳ khiến mồi một người trong sấm quân đều có chút kinh hoàng.

Một tiểu giáo đứng ở giữa trướng trả lời câu hỏi của chủ nhân. Lý Tự Thành định cầm bát nước lên uống, nhưng lại động đến vết thương trên cánh tay, lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Lý Quá đứng ở bên cạnh vội vàng đưa nước tới. Lý Tự Thành vẫn chưa uống mà nghe một người ở phía tay trái của mình đang cao giọng mắng:

"Lão Hách vô dụng quá, chẳng lẽ nửa tháng này ăn no quá, bụng phình ra rồi nên đầu óc thành ra hồ đồ ư? Hai vạn quân tinh nhuệ của chúng ta. đánh không lại hai vạn binh từ Sơn Đông xa xôi đến. trận này đánh thế nào vậy!"

Một hán tử ngồi ở phía dưới người vừa mắng mỏ đó hòa hoãn nói:

"Lưu đại ca. Hách đại ca không phải là người không biết đánh trận, chúng ta trước tiên nghe xem chuyện xảy ra thế nào đã. Hách đại ca không phải là phái cả đệ đệ trong nhà hắn tới rồi ư. chắc chắn chính là muốn để Sấm Vương và chúng ta nghe rõ đầu đuổi cầu chuyện."

Kẻ được gọi là "Lưu đại ca" hừ lạnh một tiếng, nhìn người vừa khuyên hắn một cái rồi nói:

"Mau nói đi, mau nói đi. Trận này đánh thực sự là bực mình quá mà."

Sấm Vương uống một ngụm nước, rung rung cồ tay. bật cười ha ha, nói với tiểu giáo đang bối rối đứng ở giữa trướng:

"Lưu Tông Mẫn hắn có tính khí như vậy đấy. rất dễ nổi nóng, tiểu Hách ngươi đang đêm tới đây. cũng khổ cực rồi. ở chỗ chúng ta không cần phải khách khí. tự mang một cái ghế ra mà ngồi đi. nghỉ ngơi uống nước, sau đó kể lại cho đám chúng ta nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Một văn sĩ ngồi ở bên tay phái Sấm Vương, tuổi tác khoảng bốn mươi, một mực ngồi ở bên cạnh với trạng thái cung cẩn, trăm mặc không nói gì. Nhưng tên văn sĩ này một mực quan sát phản ứng và trạng thái của mọi người trong trướng, sấm vương ngồi ở giữa, quả thực là bộ dạng như hào kiệt sắp thành đại sự.

Ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái là Lưu Tông Mẫn. là người cầu đầu đám võ tướng của Sấm doanh, tính khí nóng nảy dễ kích động, có điều không ai biết được trạng thái này rốt cuộc là thật hay là giả, chắc là thật rồi. sở dĩ có thể làm người đứng đầu đám võ tướng, chắc hẳn là Lý Tự Thành tin dùng sự dũng mãnh và trung tâm của hắn.

Lý Quá đứng ở cạnh Lý Tự Thành, tuổi xấp xỉ Lý Tự Thành, là con trai của ca ca Lý Tự Thành. Mặt mũi cũng có mấy phân tương tự với Lý Tự Thành, rất ít khi nhìn thấy Lý Quá nói chuyện hoặc là phát biểu ý kiến, nhưng trong công tác luyện binh, hắn lại là người có quy củ nhất. Cao nhất Công vừa rồi mới làm dịu bầu không khí trong các chư tướng của sấm doanh là người có nhân duyệt tốt nhất, Cao nhất Công nắm hậu cần bổ cấp và điều độ phân phối của Sấm quân, nhưng hắn trước giờ không Bởi vì cái này mà áp chế hoặc là lên mặt nạt người, chỉ cần là đối phương thật sự cần hắn sẽ tận lực mà chuẩn bị. mỗi một đại tướng lĩnh quân đều nhớ ơn.

Còn Điền Kiến Tú. người ngồi ở phía dưới cùng bên tay trái, dẫn binh liều mạng cũng có thể nhưng ở trong quân trướng nghị sự như thế này, bộ dạng của hắn cứ như là ngủ chưa tỉnh, ngồi đó cúi đầu mãi. sấm quân này tuy rằng là khởi nghiệp từ thảo mãng, nhưng những quân tướng này lại có những chỗ khác nhau.

Tạm thời không nhắc đến văn sĩ đang ngồi đó quan sát và suy nghĩ, tên tiểu giáo vừa ngồi xuống đã bắt đầu kể lại cuộc chiến ban ngày, những lời trách mắng vừa rồi của Lưu Tông Mẫn. khiến tên tiêu giáo này hơi tức giận, cho nên khi nhắc tới sức chiến đấu của binh mã Sơn Đông, hắn không dám có một tia giấu diếm mà nói quá cũng không dám. những người ngồi trong trướng đều quân tướng đánh trận nhiêu rồi. làm sao mà lừa họ được.

Nhưng tên tiểu giáo này càng nói, những người ngồi ở hai bên càng lộ ra vẻ mặt cổ quái, người trước tiên không ngồi yên nổi tất nhiên là Lưu Tông Mẫn, hắn đứng bật dậy. chỉ vào tên tiểu giáo đó. quát:

"Con mẹ nó. thua thì thua rồi, nói ba hoa chích chòe như vậy làm cái gì. đánh nhau cùng lão Hách rốt cuộc là bọn quan quân chó má hay là thiên binh vạn tướng mà lợi hại đến như vậy."

Đệ đệ trong nhà của Hách Diêu Kỳ lập tức nghẹn lời. thầm nghĩ mình rõ ràng là nói thực, sao người khác lại có ấn tượng như vậy.

Tất cả mọi người ở trong soái trướng đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nói sao đi chẳng nữa thì binh mã Sơn Đông này cũng giống như là thần nhân vậy. không ngờ hoàn toàn ép cho đại quân của Hách Diêu Kỳ không thở nổi. mà chỉ vậy không thì cũng thôi đi. không ngờ còn có hỏa khí lợi hại như vậy nữa, như thế thì làm sao có thể là quân mã của Đại Minh được, quả thực là khó bề tưởng tượng.

Vừa thấy vẻ mặt của mọi người, tộc đệ của Hách Diêu Kỳ cũng lo lắng, từ trên ghế trực tiếp quỳ luôn xuống đất, thề thốt:

"Tiểu nhân ở tước mặt Sấm Vương và các vị tướng quân, làm sao mà đám nói dối cơ chứ. Cho dù là Hách tướng quân của bọn ta tới, cũng nói y như tiểu nhân thôi, nếu các vị không tin tiểu nhân nguyện ý chém đầu mình xuống, tuyệt không có một câu nào là giả cả!"

Thề thốt như vậy. Cao nhất Công ngồi ở bên trái lại khuyên Lưu Tông Mẫn mấy câu, nhưng cũng trầm tư nói:

"Sấm Vương, các vị, binh mã Sơn Đông không phải là hạng giá áo túi cơm như Lưu Trạch Thanh trước kia đâu, ta nghe huynh đệ Sơn Đông nói. phía đó có một quân tướng tên là Lý Mạnh, trị quân luyện binh có chút bất đồng với những kẻ khác."

Những tướng lĩnh dưới tay Lý Tự Thảnh trước giờ đều đã qua Hà Nam, ngày đó tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh của Sơn Đông dẫn đại quân tới bình tặc, kết quả đóng trại ở ven sông, bị đánh cho tử thương thám trọng, chật vật bất kham, khiến cho các tướng của sấm doanh chê cười không thôi.

Mà Cao nhất Công ngày đó tới Sơn Đông mượn tiền của Lý Mạnh, còn buôn bán muối xanh với hắn những người ngồi đây chỉ có Lý Tự Thành là biết, đây dẫu sao cũng là việc không hợp với quy củ. hơn nữa còn thuộc loại chuyện cực kỳ bí mật, cho nên mượn cớ giải thích mấy câu.

Năm đó khi Cao nhất Công mượn tiền, thấy Lý Mạnh và những binh sĩ dưới tay hắn, lúc đó tuy là ếch ngồi đây giếng, không thấy được toàn cảnh, nhưng cũng cảm thấy binh mã ở phía hắn và binh mã của Đại Minh không phải là giống như nhau, tinh cường hơn nhiều, hơn nữa tác phong hành sự của Lý Mạnh, càng là cổ quái.

Nghe thấy Cao nhất Công nói vậy. những người ở trong doanh đều có chút trầm mặc. tên tiêu giáo đó thì càng nhìn về phía Cao nhất Công với ánh mắt cảm kích.

Lý Tự Thành trầm giọng nói:

"Chiều nay tin tức đo các nơi truyền tới, phía Lạc Dương đã bị Tả Lương Ngọc cướp lại rồi. Thiệu Thư Bạn cũng bị tên hỗn trướng đó giết rồi. phía bắc. binh mã mà tổng đốc Bảo định Dương Văn Nhạc suất lĩnh còn bốn ngày nữa là sẽ tới thành Khai Phong, phía động lại có quái sự như vậy. chúng ta không thể chậm trễ việc đánh hạ Khai Phong được. Tối nay sau khi về doanh, mau chóng đi chuẩn bị. Tả Lương Ngọc không phải là tới Khai Phong ư. vậy Nam Dương khẳng định là trống không, chúng ta tới đó!"

Sấm Vương đã phát lệnh, mấy đại tướng dẫn binh ở trong trướng đều đứng dậy ôm quyền lĩnh mệnh, có điều Lý Tự Thành lập tức lại nói:

"Trần Vĩnh Phúc ở trong thành dưới tay phần lớn là mã đội. Binh mã Sơn Đông này cũng khó chơi như vậy. đại quân sau khi rút lui. sợ là sẽ đuổi theo ở phía, đó là phiền phức rất lớn, ta chuẩn bị dẫn huynh đệ của bát đội đoạn hậu..."

Nếu tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc là một nhánh cô quân, đại quân sấm doanh cho dù là rút lui. hắn khẳng định cũng sẽ không dám đuổi theo, chỉ cần quay đầu lại cắn một nhát không chừng có thể nuốt chọn được bọn họ. song có binh mã Sơn Đông mạc danh kỳ diệu này, hai quân hợp một. Trần Vĩnh Phúc khẳng định sẽ dũng cảm lớn gan hơn nhiều.

Binh mã Sơn Đông nếu thật sự lợi hại như tên tiểu giáo đó nói. bám sát theo sau thì thực sự là phiền phức lớn. Dùng binh có một thường lệ. đó chính là tinh binh thì đoạn hậu. Sấm Vương chuẩn bị tự mình dẫn binh đoạn hậu cũng là theo lẽ thường, hắn nhìn mọi người đang ngồi, chuẩn bị điểm tướng, bảo một người dẫn binh mã doạn hậu cùng với hắn.

Trong Sấm doanh, xuất binh tác chiến, không có ai là không muốn đi cả. từ Lưu Tông Mẫn tới Điền Kiến Tú, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong, ánh mắt của sấm vương lướt qua một vòng, vừa định mở miệng thì bị tên văn sĩ ngồi bên cạnh ngắt lời. tên văn sĩ đó ôn hòa nói:

"Đại vương, các vị tướng quân, học sinh có một câu không biết có nên nói ra hay không?"

Lý Tự Thành cười ha ha. cao giọng nói:

"Ngưu tiên sinh là quân sư trong sấm quân của ta, vốn là nhân vật giống như Gia Cát Lượng, có kế sách gì thì cứ trực tiếp nói ra. hà tất phải khách khí như vậy."

Tên văn sĩ này chính là cử nhân Hà Nam Ngưu Kim Tinh mới gia nhập sấm quân, đối với Lý Tự Thành mà nói. có một vị văn sĩ có công danh nương tựa mình, ý nghĩa này thực sự là không tầm thường, cho dù Ngưu cử nhân này không có chân tài thực học. Lý Tự Thành dùng tư thái xương ngựa nghìn vàng để đối đãi.

****Chú thích: Xương ngựa nghìn vàng.

Mua xương ngựa

Nước Tề đánh nước Yên giết được vua Yên. Người Yên lập thái tử tên là Bình lên làm vua tức là vua Chiêu Vương.

Chiêu Vương lên ngôi, thương dân lo việc nước, cầu người hiền tài. Một hôm, bảo Quách Ngỗi rằng:

- Nước Tề nhân dịp nước ta loạn, sang đánh lấy nước ta. Ta biết rõ rằng nước ta nhỏ, dân ta yếu, thực khó lòng mà báo thù. Song nếu được những người giỏi cùng lo toan việc nước may mà rửa sạch sự sỉ nhục của tiên vương được chăng. Chí nguyện quả nhân như vậy, tiên sinh xem ai là người giỏi để ta cùng lo toan việc nước thì hay.

Ngỗi nói: “Xưa có ông vua đưa nghìn vàng cho người nội thị(3) đi mua con ngựa chạy nghìn dặm. Đến khi ngựa ấy đã chết, anh ta mua bộ xương ngựa năm trăm nén vàng đem về. Vua thấy thế giận lắm. Anh ta thưa: “Ngựa chết còn quý mà mua như vậy huống chi là ngựa sống. Tôi chắc thế nào nay mai người ta cũng đem ngựa hay đến bán cho nhà vua” - Quả nhiên, không đầy một năm, mà người ta đem ngựa hay đến bán đã ba bận… Nay nhà vua muốn được ngựa giỏi, thì trước hãy dùng tôi. Người giỏi hơn tôi thấy thế há có ngại xa mà không lại ư?

Vua Chiêu Vương lập tức dùng Quách Ngỗi. Kính trọng Quách Ngỗi như thầy. Quả nhiên không bao lâu, những người giỏi các nơi tranh nhau sang nước Yên.

Vua Chiêu Vương uỷ thác việc nước cho những người ấy. Sau nước Yên thành một nước cường thịnh thật.

Chu Sử

Lời bàn: Có bỏ năm trăm nén vàng ra mua bộ xương ngựa, sau mới có ngựa hay mà dùng, có dùng Quách Ngỗi là người tài vừa và ở gần trước, sau mới có người thật hiền tài ở xa cầu đến. Cái lối ấy là lối quyền – mưu trí thuật của bá giả đời bấy giờ, để quyến dẫn lấy nhân tài trong thiên hạ.

Đọc bài này, ta đáng khen Quách Ngỗi đã tìm được câu thí dụ hay để tự tiến lấy mình mà nhất là khi được tin dùng lại hết lòng báo đáp, không phụ sự uỷ thác của Chiêu Vương.

Ta lại đáng phục Chiêu Vương là biết nghe Quách Ngỗi mà nhất là biết cố ý lo toan báo thù cho tiên vương, và dụng tâm làm cho cố quốc được cường thịnh.

***

Sấm Vương Lý Tự Thành. đã có dã tâm và nguyện vọng đối với thiên hạ rồi. muốn giành được thiên hạ, chỉ dựa vào những quân đội do lưu dân tổ thành thôi thì không được, phải có văn nhân gia nhập thì mới được.

Nhưng trong thiên hạ. người đọc sách thường thường đều xuất thân từ gia đình địa chủ thân sĩ. mà tử địch và đối tượng chiến đấu của sấm quân chính là những địa chủ thân sĩ này. song phương thù địch nhau như vậy. làm sao có người đọc sách và sĩ tử nào nguyện ý gia nhập. Sự đầu nhập của Ngưu Kim Tinh đường đường là cử nhân này. thật sự là một vui mừng bất người, mộ phạm mà Ngưu Kim Tinh này tạo ra có tác dụng vô cùng rõ ràng. ít nhất thì những nhân vật hạng tú tài cũng bắt đầu chủ động tiếp cận sấm doanh, dần dần cũng có người chủ động nương tựa rồi.

Hơn nữa sự giúp đỡ của Ngưu Kim Tinh này đối với sấm doanh không chỉ là tác dụng xương ngựa nghìn vàng, sau khi gia nhập, lại để xuất ra khẩu hiệu "Đón Sấm Vương tới không phải nạp lương", hơn nữa còn khuyên Lý Tự Thành chớ có dựa vào đại đội lưu dân mà chiến đấu. phái từ trong lưu dân chọn ra ra binh mã để huấn luyện như vậy mới có thể thành đại sự.

Khẩu hiệu “không nộp lương" đó nhanh chóng được truyền khắp mấy tỉnh, huyện thành địa phương, hương gian trại bảo mà lúc trước công đánh, mặc dù quân kỷ của sấm doanh nghiêm cẩn nhưng bần dân bách tính của địa phương vẫn chủ động giúp hào cường và quan viên thủ thành, chính là sợ lưu dân tiến vào thành cướp bóc. Khẩu hiệu này vừa được truyền ra, rất nhiều địa phương đều chủ động mở thành mời đại quân tiến vào. trước mắt ở Hà Nam. thậm chí là Sơn Tây và Bắc Trực Đãi đều có người chạy tới gia nhập.

Cho nên bất kể là từ phương điện nào mà nói. Lý Tự Thành cực kỳ coi trọng Ngưu Kim Tinh này. cho nên Ngưu Kim Tinh vừa tiến vào sấm quân, lập tức được phong làm quân sư. vị trí này chẳng khác nào là thủ tịch mưu chủ của Lý Tự Thành, trong sấm doanh đã là nhân vật thuộc hàng đầu, hiện tại nghe thấy Ngưu Kim Tinh nói vậy. Lý Tự Thành lập tức mời đối phương lên tiếng.

"Nghe vị quân giáo trong quân doanh của Hách tướng quân này kể lại. binh mã Sơn Đông này hoàn toàn có năng lực tiêu diệt nhánh đại quân của Hách tướng quân có phải không? Những lời của học sinh có chút khó nghe, xin các vị tướng quân chớ trách."

Lời này quả thật là không dễ nghe chút nào, vừa nói ra. mắt của Lưu Tông Mẫn lập tức trợn trừng lên. sắc mặt của những người còn lại cũng rất khó coi. Nhưng mọi người đều không phát tác. Bởi vì từ những gì mà đệ đệ bản gia của Hách Diêu Kỳ kể lại. có thể thấy điều đó là thật. Tên tiêu giáo đó nghiến răng, gật đầu nói:

"Bọn quan chó chết ấy chính là giục ngựa xông lên. nhưng không phi nhanh, cũng không giết định, giống như là đuổi dê vậy..."

"Đuổi cái con mẹ ngươi..."

"Tông Mẫn. để Ngưu tiên sinh hỏi. ngươi đừng có chõ miệng vào!"

Ngưu Kim Tinh nghe thấy vậy là đủ rồi, liền mở miệng nói tiếp:

"Nếu nói là một cách thồi phồng sĩ khí của người khác, binh mã Sơn Đông này hai ba tiếng đã kích phá được đại đội của Hách tướng quân, nếu thật lòng muốn cứu viện thành Khai Phong, toàn doanh của hắn tiến lên trước, sợ rằng lúc này đại doanh đã đóng ở phía tây thành Lan Dương rồi. nhưng theo tin tức mà chúng ta nghe ngóng được, thì hắn vẫn ở bờ sông, toàn quân bất động."

Những người ngồi đây đều quân tướng đánh nhiều trận, tất nhiên là hiểu rõ ý của Ngưu Kim Tinh, kỳ thật không phải là mọi người không nghĩ thông, mà Ngưu Kim Tinh này sau khi nói toạc ra, mọi người đều ngẫm lại. Lưu Tông Mẫn. Cao nhất Công. Lý Quá mấy người quay sang nhìn nhau, đều có chút hồ đồ. ngay cả Điền Kiền Tú một mức ngáp ngắn ngáp dài cũng trợn mắt ngồi thẳng lại.

Cái mà bọn họ hồ đồ không phải là những gì mà Ngưu Kim Tinh đang nói. mà là tướng thống binh của Sơn Đông vì sao lại làm như vậy. Sấm Vương Lý Tự Thành dùng tay che vết thương trên cánh tay, ngẫm nghĩ lời nói vừa rồi của Ngưu Kim Tinh, trầm giọng bảo:

"Quân sư nói rất có đạo lý. nhưng tổng binh Sơn Đông này vị sao lại làm như vậy. Lý Mạnh, cái tên này căn bản trong những năm nay chưa hề nghe qua..."

Trên thực tế, cái tên Lý Mạnh này. Lỵ Tự Thành thật ra vẫn có chút ấn tượng. Có điều cái tên quân tướng tới Hà Nam buôn muối. ở Sơn Đông mượn tiền mà Cao nhất Công nói. không ngờ là tổng binh Sơn Đông, không ngờ lại có thể luyện ra được loại quân đội như vậy. Sấm Vương luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi thầm nghĩ loại người này cũng có thể dẫn được hảo binh ư.

Lý Quá đứng ở phía sau hừ một tiếng, nói:

"Tên Lý Mạnh này ba năm trước, khi Thát tử vào Bắc Trực Đãi và Sơn Đông, ở phủ Tế Nam đánh thắng Thát tử một trận, chém đầu gần nghìn tên, từ đó mới từ tham tướng được để bạt lên vị trí tổng binh. Bên ngoài trước giờ cũng không nghe nói binh mã Sơn Đông ra đánh trận nào. kỳ thực đoạn thời gian trước, bọn "Tống Giang" cũng là bị bọn chúng đánh tan."

Mọi người đều biết, Lý Quá này ở trong sấm quân, trừ là đại tướng lĩnh binh ra. cũng phụ trách việc thâm dò tin tức. dò hỏi cơ mật. có quan hệ rất sâu với lục lâm đạo. giang hồ đạo, đây chắc chính là tin tức mà hắn nghe ngóng được.

Cao nhất Công đo dự một lúc rồi nói:

"Bọn Tống Đại Cương đều hạng giá áo túi cơm, nhưng Thát tử thì mạnh thật, binh mã Sơn Đông quả thật là..."

"Thát tử thì mạnh được tới đâu chứ, quan binh Thiểm Tây chúng ta và Thát tử Mông Cổ đánh nhau nhiều năm như vậy. đã bao giờ phải chịu thiệt đâu. là quan binh quá vô dụng mà thôi. Đợi đấy đi. đến lúc có một ngày sấm doanh của chúng ta đối mặt với Thát tử. lúc đó sẽ biết ngay là ai mạnh ai yếu!"

Sấm doanh nếu đối đầu với Thát tử, vậy thì chính là đã đoạt được thiên hạ rồi. những lời này của Lý Tự Thành đã làm tăng sí khí, mỗi người trong quân trướng đều gật đầu liên tục. Sấm doanh trước giờ chỉ hoạt động ở trong lục địa. căn bản chưa từng có lúc nào tác chiến với Đông Lỗ Nữ Chân mà người Thổ Mặc Đặc và Thát Đát Mông Cổ ở khu vực Thiểm Cam. sức chiến đấu so với quan quân Đại Minh thì chẳng mạnh hơn mấy. đám người của Sấm doanh có quan cảm này cho nên tự nhiên sẽ có suy đoán tương tự.

Lý Tự Thành ngắt lời Cao nhất Công xong, cười cười mấy tiếng rồi lại cười nói với Ngưu Kim Tinh:

"Quân sư tiếp tục nói đi. trong trướng này của ta, mọi người đều huynh đệ. không cần phải quá câu nệ đâu."

Ngưu Kim Tinh hoi cúi người, những lão thô hào đó có thể tùy tiện, nhưng hắn thì vẫn bảo trì tư thái phong độ. nếu không sao có thể lộ ra được điệu bộ văn sĩ mưu chủ. Ngưu Kim Tinh mỉm cười rồi tiếp tục nói:

"Sấm vương vẫn nhớ chuyện Bát đại vương phái người tới khuyên bảo Tả Lương Ngọc chứ?"

Mọi người vẫn nhớ. năm ngoái Trương Hiến Trung đã sắp rơi vào tuyệt cảnh, bị Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc đuổi cho lên trời xuống đất, sơn cùng thủy tận Trương Hiến Trung phái người tới thuyết phục Tả Lương Ngọc, nói những lời đại loại như "vì mục tiêu diệt tặc, tướng quân mới có được giá trị như ngày hôm nay. nếu không có tặc. tướng quân sẽ thế nào, không nghe câu chim hết thì bẻ cung ư..." Nghe vậy Tả Lương Ngọc lập tức buông lòng việc truy đuổi.

Những chuyện này. triều đình chắc gì đã biết, có điều trong lưu dân có đường lưu truyền tin tức, dân gian sớm đã sôi sục truyền bá điển cố này rồi. không ai là không biết.

Ngưu Kim Tinh nhắc tới chuyện này. tất cả mọi người đều chợt bừng tỉnh, giống như là tất cả những thứ không giải thích được bỗng dưng đều sáng tỏ thông suốt, thì ra là "ủng tặc tự trọng" (giúp tặc để tự nâng cao mình). Bọn cẩu quan triều đình này, trong lòng đều có tâm địa gian xào như vậy. sớm muộn gì cũng có một ngày thu thập bọn chúng.

Thấy vẻ mặt bừng tỉnh của mọi người. Ngưu Kim Tinh trong lòng có chút tự đắc, có điều ngoài mặt lại không lộ ra, vẫn khách khí nói:

"Học sinh cảm thấy Sơn Đông Lý Mạnh này thắng lớn như vậy. nhưng đại quân lại không động, rõ ràng là trong lòng sớm đã có ý niệm này. nhưng sấm doanh của chung ta cũng không thể không để phòng. Bởi vì đây đều suy đoán của chúng ta, đại quân của đối phương không tiến lên một bước, không chừng cũng là đang muốn nắm rõ hướng gió. Đối với dạng quân tướng này. chúng ta vẫn nên hối lộ tiền bạc. nói rõ lợi hại, xác định triệt để tâm tư của bọn chúng, chỉ là chuyện không thể chậm trễ. phải nhanh chóng làm ngay, các lộ quan quân đã sắp tề tụ rồi. nếu đợi đến khi binh mã Sơn Đông không thể không đuổi theo, vậy thì tất cả đều không kịp."

Lý Tự Thành gật đầu. thầm nghĩ người đọc sách nghĩ gì cũng có chút môn đạo, Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung khác hẳn nhau. Lý Tự Thành so với Trương Hiến Trung thì thông minh hơn nhiều, mà mưu kế vặt của Trương Hiến Trung thì lại nhiều hơn Lý Tự Thành. Đây cũng điểu quyết định cảnh ngộ và thành tựu tương lai của hai người sẽ hoàn toàn khác nhau. Lý Tự Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

"Quân sư nói rất đúng, kim ngân châu báu, trong doanh của chúng ta thực sự là không thiếu, tặng thì cũng chả sao. chỉ là nói rõ lợi hại, đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được."

Suy nghĩ một lát, nhìn các chư tướng trong trướng, mở miệng hỏi:

"Mấy thủ hạ của các ngươi có ai thích hợp. có thể tới doanh trại của đối phương thuyết khách hay không..."

Lưu Tông Mẫn và mấy đại tướng nhìn nhau, đều có thần sắc khó xử, người như vậy thật sự là không dễ tìm. Mọi người đều hạng nghèo khổ. quê mùa, tiếng quan thoại còn nói không lưu loát chứ đừng nói đến việc đi thuyết phục người khác, kê ra thì tên Hách Diêu Kỳ đó đầu óc cũng nhanh nhạy. nhưng vừa mới thua trận đang tụ tập binh mã. hắn đi làm sao được.

Cao nhất Công đang định mở miệng thì nghe thấy Ngưu Kim Tinh lại nói:

"Sấm Vương, chư vị tướng quân, nếu để yên tâm. Ngưu mỗ cũng có một nhân tuyển, thích hợp đi làm thuyết khách?"

Sấm Vương Lý Tự Thành ngoài mặt cố ý già vờ tức giận, mở miệng mắng:

"Quân sư là người phe ta. sao lại nói những lời như vậy. cứ thoải mái nói ra đi. chúng ta xin nghe!"

Ngưu Kim Tinh vuốt chòm râu dưới cằm. hờ hữngnói:

"Khuyển tử Ngưu Đại (trong bản text chỉ viết mỗi chữ Ngưu, tìm bản image thì không thấy. nên mình đành tự bịa thêm chữ Đại cho nó thuận miệng) của Ngưu mỗ là nhân tuyên thích hợp."

Nhân tuyển này thực sự là nằm ngoài ý liệu của mọi người, Ngưu Đại năm này vừa hai mươi, cũng là kẻ giỏi mồm mép. ở trong quân đảm nhiệm chức vị lo liệu sổ sách, nghe nói người này rất chăm chỉ, có điều, phái tới đại doanh của quân Minh thì khá là nguy hiểm. Ngưu Kim Tinh lại là trọng phạm mà quan phủ đang truy nã.

Lý Tự Thành lắc đầu, trầm giọng nói:

"Tiên sinh chỉ có một nhi tử. tốt nhất là không nên đi mạo hiểm..."

Ngưu Kim Tinh lúc này lại đứng dậy. cung kính nói:

"Tiến cử người hiền không kỵ người thân khuyển tử tuy năm nay mới hai mươi, có điều cũng có mấy phân đảm sắc. huống chi thư sinh văn nhiệt, phía đối phương cũng không quá giới bị. nó mồm miệng cũng nhanh nhẹn, rất thích hợp với nhiệm vụ này. Hơn nữa, Ngưu gia của chúng ta liên tiếp nhận đại ân của sấm doanh, cũng nên làm chuyện như thế này. xin Sấm Vương đồng ý."

Mọi người bởi vì khó tìm được nhân tuyển, nghe Ngưu Kim Tinh để xuất để nhi tử của mình đi. ban dâu cảm thấy có chút không thích hợp. nhưng càng nghĩ càng thấy hắn khá thích hợp. chỉ là tới đại doanh của quan binh, trước mắt quan tặc không đi chung một đường, quy củ hai bên trước trận không chém sứ giả gì đó. ở đây không dùng được, thật sự là rất nguy hiểm.

Nhưng Ngưu Kim Tinh nói một cách khẳng khái như vậy. cũng không tiện ngăn cản Lý Tự Thành cũng là nhân vật quyết đoán, hơi trầm ngâm một lát rồi cao giọng nói:

"Quân sư đã nói như vậy thì quyết định vậy đi, cần những gì thì cứ nói với phía Cao nhất Công, hắn sẽ chuẩn bị cho ngài, quân sư trung tâm cảnh cảnh đối với sấm doanh như vậy. chúng ta sẽ không phụ lòng quân sư đâu."

Ngưu Kim Tinh nhìn vẻ mặt của các đại tướng trong trướng, biết rằng để nghị của mình đã nhân được hiệu quả nên có. hắn thân là cử nhân mã gia nhập sấm doanh tuy được Lý Tự Thành để bạt lên cao vị quân sư, nhưng trong doanh có rất nhiều đại tướng không phục, thầm nghĩ mình cầm đao thương liều mạng mãi mới có ngày hôm nay. một kê đọc sách như ngươi chỉ có bản sự trên mồm mép. sao lại trèo cao được như vậy.

Người ở sau lưng oán giận nhiều nhất chính là Lưu Tông Mẫn và Hách Diêu Kỳ. Ngưu Kim Tinh biết mình đã theo Lý sấm. tương lai e rằng không có đường lui. muốn đứng vững được trong hệ thống này. hơn nữa giữ được địa vị hiện tại. vậy thì muốn được người khác thừa nhận, phải làm ra những chuyện có công tích lớn.

Kỳ thực án chiếu theo suy đoán của hắn để con trai hắn đi làm thuyết khách, nguy hiểm kỳ thực không lớn, dẫu sao thì đối phương đã có biểu hiện như vậy. chứng tỏ sẽ không làm hại đến tính mạng của con mình. Mà thái độ trung tâm vì sấm doanh mà làm việc như vậy, ắt sẽ nhận được hảo cảm của quân tướng. Lưu Tông Mẫn giết vợ con. cũng chính là để biểu đạt quyết tâm này.

Quả nhiên. Lưu Tông Mẫn nhìn Ngưu Kim Tinh gật đầu liên tục. còn gân cổ lên hét to:

"Quân sư quả nhiên là người cùng đường với chúng ta."

Những lời này không quá hợp lý. bị Cao nhất Công lườm một cái mới ngậm miệng lại. có điều vẫn giơ ngón cái lên. Trên mặt Ngưu Kim Tinh nờ một nụ cười ôn hòa. hơi cúi người, mở miệng nói:

"Đã như vậy. phái người đi gọi khuyển tử tới để Sấm Vương và các vị tướng quân dặn dò nó vài câu."

"Không cần đâu, cứ để nhất công và quân sư cùng nhau đi làm chuyện này là ổn. phải nhanh, cố gắng thu xếp cho ổn thỏa, chớ có để nguy hiểm tới tính mạng của Ngưu Đại."

Phía Ngưu Kim Tinh nói nghe rất trấn tĩnh, có điều khi Ngưu Đại rời Khỏi sấm doanh, hai mắt lại sưng vù, rõ ràng là có bộ dạng tinh thần suy sụp. Khi ra khỏi doanh địa của sấm quân, tổng cộng là mười mấy thớt ngựa, hai cỗ xe lớn. người thì không tới ba mươi, nhưng rương hòm trên xe thì lại không ít.

Kỵ binh sấm quân ở trên ngựa nhìn chằm chằm vào Ngưu Đại ở tên xe. không khỏi nhíu mày. thầm nghĩ chẳng qua là làm sứ giả. sao có bộ dạng như đi tìm chết vậy. quả nhiên đúng là người đọc sách không làm nên được đại sự gì cả.

Trước khi đi, Ngưu Kim Tinh đặc biệt gọi Ngưu Đại tới chỗ của mình, cha con gặp nhau, sau khi Ngưu Kim Tinh nói xong, Ngưu Đại đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Ngưu Kim Tinh đã nói rõ ràng ở trước mặt Sấm Vương và các đại tướng, hiện tại cho dù hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Nếu Ngưu Kim Tinh hối hận thì cũng không thể nói ra miệng được, chỉ có thể cố gắng động viên nhi tử "Con đã thành niên rồi. lại đảm nhiệm thực chức ở trong doanh, cũng nên làm đại sự."

Có điều Ngưu Đại biết rằng, tính mệnh của cả nhà mình đã bị buộc cùng một chỗ với Sấm doanh, có một số chuyện cho dù là kinh hồn táng đởm thì cũng phải cố mà làm.

Đoàn người này của sấm doanh vốn lo lắng ở trên đường sẽ gặp phải quan binh, cho dù là gặp bình dân hoặc là lưu khấu thì cũng rất phiền phức. Ai ngờ mặc dù thương nghị xong, ngày hôm sau xuất phát, nhưng trên đường lại không gặp một ai cả. huyện thành Lan Dương khiến họ lo lắng nhất cũng được đóng chặt.

Đi thêm không xa nữa. phía trước chính là đại doanh của binh mã Sơn Đông rồi...