Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 6



Thành Dương mới đầu cho rằng tai mình có vấn đề.

“Cái gì?” Y hỏi.

“Lên giường với tôi.” Ninh Phi nói: “Đến khi tôi tìm ra được nội gián tiết lộ bí mật theo như yêu cầu, chúng ta đi thuê phòng, cậu thượng tôi, hoặc bị tôi thượng một lần. Cứ vậy, xong.”

Thành Dương vừa sợ vừa giận, lập tức đứng phắt dậy, một từ cũng không muốn phí, quay người đi tới cửa, y chưa bao giờ bị quấy rối tình dục như vậy —— hay có thể nói là làm nhục. Nhưng dù sao hơn hai mươi năm qua ở công đoàn cũng nhận được sự giáo dục kỉ cương tuân theo pháp luật, cho dù là tình huống lửa giận ngập trời, y cũng không quên quay về phía cửa sắt. (không hiểu lắm chỗ này @@, ý là cố gắng không quá khích nhào đến bụp NP?)

Tư thế ngồi của Ninh Phi không thay đổi, chỉ giương mắt nhìn y, tay vẫn bấu mép ghế sô pha, gương mặt không một chút biểu cảm.

Dẫn đường định chửi hắn vài câu, lại cảm thấy liếc mắt thêm một cái cũng chán ghét, thế là lạnh mặt kéo mũ trùm, phẫn nộ bỏ đi.

Mưa đã tạnh, đèn đường cũ nát dọc con phố bóng tắt bóng rạng, Thành Dương đút tay vào túi quần, lặng im rảo bước. Hai con đường bên ngoài là khu đèn đỏ, tiếng nói cười ồn ã từ phía xa truyền đến, khiến người ta phát phiền. Y thở dài một hơi, bắt đầu tính toán hành động tiếp theo.

Lính đánh thuê tự do ở Hải Hà không chỉ có một, nhưng Dạ Ưng là ứng cử viên phù hợp nhất, không chỉ bởi có tiếng, quan trọng hơn là, không có bất cứ quan hệ gì với bang phái địa phương, từ khi hành nghề tới nay, phạm vi hoạt động của hắn luôn là ở ngoại địa, ngay cả lần đầu đặt chân đến Hải Hà, cũng là sau khi Diệp Vũ Tình xảy ra chuyện.

Thành Dương cần một người không dính líu gì như vậy, đến giúp y rửa sạch hiềm nghi, điều tra chân tướng.

Thế nhưng đầu óc tên này lại có bệnh.

Dù sao đi nữa, nửa ngày này coi như bỏ phí, Thành Dương bụng đói cồn cào, tìm đại một quán ăn ven đường, rồi gửi một tin nhắn cho Diêu Cảnh Hành(1), cảm ơn cậu ta đã giúp y đổi ca đánh yểm trợ.

Diêu Cảnh Hành đáp: “Xong rồi?”

Thành Dương nhập: “Không.”

Diêu Cảnh Hành an ủi y: “Cậu không nên quá nóng ruột, Dạ Ưng không nhận thì có người khác, rồi cũng sẽ tìm được cách giải quyết.”

Thành Dương cười khổ: “Tôi đang nghi mình có khi nào đắc tội Dạ Ưng.”

Diêu Cảnh Hành nói: “Hai người lúc trước có quen biết?”

Y lần thứ hai kĩ lưỡng lục tung kí ức của mình, xác định bên trong không có người này, mới gửi lại cho Diêu Cảnh Hành một chữ “Không”.

Mà theo như biểu hiện của người kia, Ninh Phi không chỉ biết y, hơn nữa còn giống như đã ghi hận y rất lâu rồi.

Chuyện phiền lòng đã quá nhiều rồi, Thành Dương ngấu nghiến hai ba miếng, cơm nước xong xuôi, cuối cùng mới trả lời Diêu Cảnh Hành: “Mặc kệ, tôi đây trở về công đoàn.”

Nhiệm vụ của công đoàn trước giờ đều là hai người một nhóm, bọn họ được gọi là bộ đôi tiêu hướng(lính gác dẫn đường), làm việc không mệt mỏi. Dù là thời điểm nào, công đoàn cũng thiếu nhân sự. Cho nên thi thoảng có lính gác hoặc dẫn đường mất đi cộng sự, cũng chỉ được nghỉ một tháng “điều chỉnh tâm lý” mà thôi. Sau khi kết thúc thì lập tức gặp người mới, bắt đầu công việc.

Kỳ nghỉ của Thành Dương mặc dù đã kết thúc, nhưng bởi còn hiềm nghi, nên chỉ được phân mấy việc nhàn hạ như tuần thị (tuần tra thị sát), gác bốt, sắp xếp tài liệu, thậm chí cả lau dọn vệ sinh.

Đèn phòng hồ sơ số 5 tối đen, nhìn qua không có một bóng người, Thành Dương bất chợt “tạch” một cái bật lên, từ giá sách sâu phía trong lập tức truyền đến tiếng la quỷ quái “Ư oa”.

Lính gác Diêu Cảnh Hành bạn y che mặt căm giận lên án: “Mắt tôi! Mù mất mù mất.”

“Xin lỗi.” Thành Dương nói, “Đến trễ. Cậu đi nghỉ đi, việc còn lại giao cho tôi được rồi.”

“Còn lại bốn giá sách cuối cùng.” Diêu Cảnh Hành dụi dụi mắt: “Ngày mai cậu phụ trách tuần thị khu vực hội Tam Hợp(2), nơi đó tương đối xa. Hôm nay nhớ nghỉ sớm, không được đến trễ.”

Hội Tam Hợp đã tẩy trắng từ lâu, mấy năm nay hợp tác tốt đẹp với chính quyền và quân đội thành phố Hải Hà, nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao bạch đạo mới đang từ từ mọc lên. Cái gọi là “tuần thị”, cùng lắm chỉ là đi dạo phố hóng chút gió ở đó, tiện thể ngắm phố thương mại phồn hoa và người đi đường tấp nập. Thành Dương thấp giọng “Ừ” một tiếng, rồi tiến đến giá sách phía trong.

Diêu Cảnh Hành đằng sau y nói: “Bọn họ cứ kéo lê tiến độ điều tra ra thế, nhất định là cố ý, muốn cậu vác cái nồi đồng* này.” (chịu trách nhiệm thay cho kẻ gây lỗi, kiểu quít làm cam chịu)

“Tôi không hào hiệp đến độ ‘vác nồi’ đâu.”

Thành Dương vừa nói, vừa vươn tay lấy hộp hồ sơ trên cao nhất, y mình cao chân dài, làm loại động tác này không tốn chút sức lực, cả chân cũng không cần kiễng. Không hiểu sao chồng hồ sơ đối diện lại sắp xếp xiêu vẹo, vừa đụng vào đã lộn nhào một loạt, vài tờ giấy in hình nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân.

“Cẩn thận chút.” Diêu Cảnh Hành nói, định cúi xuống nhặt lên.

Thành Dương giành trước một bước, nhặt tài liệu lên, xếp lại, nhét đại lên giá, nhịp tim đập hơi nhanh —— vẻn vẹn một cái liếc mắt, cũng đủ để y nhìn thấy người trong hình.

Là Ninh Phi.

Diêu Cảnh Hành mang vẻ kinh ngạc trên gương mặt: “Có chuyện gì vậy?”

Phòng hồ sơ này lưu trữ toàn tư liệu về lính gác đào ngũ năm năm trở lên.

Thành Dương lấy lại bình tĩnh, đáp: “Không có gì.”

Vẻ mặt Diêu Cảnh Hành có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bị pheromone của y lừa, bèn ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài. Chờ cậu ta đi rồi, Thành Dương mới lần thứ hai lấy hộp hồ sơ xuống, tìm trang tài liệu về Ninh Phi.

Họ tên giống nhau, mặt mũi có chút trẻ con, nhưng vẫn có thể căn cứ hướng của ngũ quan và xương mặt mà nhận ra đó là cùng một người.

Phía dưới cùng còn đóng một con dấu, có người viết bên cạnh dấu mộc: “Số lần phát hiện pheromone trong vòng ba năm là 0, có thể tuyên bố tử vong.”

Dạ Ưng là lính gác đào ngũ.

Thành Dương nhìn tài liệu, kinh hãi đến không nói lên lời.

Tình cảnh của y trong nội bộ công đoàn đã khá nhạy cảm, nếu như đột nhiên lại bị phát hiện lén lút gặp lính gác đào ngũ ——

Không, có vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều, y khó có thể tưởng tượng Ninh Phi dùng cách gì để che dấu thân phận của mình. Năng lực nhận biết của y trong công đoàn đã là số một số hai, ấy vậy mà mặt đối mặt nói chuyện với Ninh Phi gần một giờ, lại không hề phát hiện một chút pheromone nào.

Trước khi bị cách chức, Thành Dương chưa từng thấy án lệ nào như thế trong công đoàn.