Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 33



Liên kết tinh thần thật sự là một loại trạng thái vi diệu. Ý niệm trong Ninh Phi khẽ dao động, giống như móng gảy lướt qua dây đàn, Thành Dương ở đầu bên kia của tinh thần tuyến lập tức nghe thấy tiếng vọng rung động.

Là một thứ quen thuộc, tín hiệu tình dục.

Ngay lúc y phân tâm, liên kết tự nhiên tan rã. Khuôn mặt Ninh Phi tái nhợt, hoảng sợ ngồi xuống, đầu gối gập lại, bắp đùi hơi khép, giống như đang che dấu thứ gì. Thành Dương cũng không thử làm lại, đành phải chống nửa người trên dậy. Y cảm thấy bản thân phải nói vài câu để xóa bỏ lúng túng lúc này, bởi độ phù hợp giữa lính gác và dẫn đường cũng không nhất thiết phải liên quan quá sâu đến tiếp xúc thân thể. Nhưng y phát hiện hơi thở của mình cũng đang rối loạn.

Máu dồn về bụng dưới, mùi thuốc súng rõ ràng rất nhạt, nhưng lại có thể kích tình như thế.

Ninh Phi nín thở ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn chằm chằm Thành Dương thăm dò.

Thế… lại thêm lần nữa, hắn nghĩ, trái lại Thành Dương cũng không phải không có phản ứng. Dục vọng vô cùng mạnh mẽ thôi thúc hắn hành động, hắn chống khớp khuỷu tay cạnh háng Thành Dương, hạn chế hành động của người kia, sau đó cởi nút quần.

Không ai thích bị cưỡng ép ở chuyện này, cho nên rất có thể Thành Dương sẽ nổi giận. Nhưng hắn thật sự, thật sự khó mà kiềm chế. Trong vô số đêm không ngủ, hắn tưởng tượng cùng Thành Dương ân ái, thân thể quấn quít, nơi yếu ớt nhất tiếp nhận nơi cứng rắn nhất. Một lần cao trào khi ý thức mơ hồ hoàn toàn không đủ, chỉ khiến hắn khát cầu gấp bội.

“Ninh Phi!” Thành Dương hô.

Hắn vùi đầu không quan tâm, dùng răng kéo quần lót xuống. dương v*t đã nửa cương, giống như không thể chờ được bắn ra. Ninh Phi áp chế Thành Dương, dùng đầu lưỡi liếm miệng chuông, men theo rãnh quy đầu kích thích nơi nhạy cảm nhất. Hắn bất chấp tất cả muốn Thành Dương thoải mái nhất, quả thật cũng đạt tới hiệu quả này. Thành Dương ngày càng cương cứng, bộ phận đứng thẳng thật cao, kề sát cơ bụng dưới. Chất dịch mằn mặn chảy ra từ đỉnh, hắn liếm sạch, nghe thấy tiếng Thành Dương hít khí.

Pheromone mùi cỏ tươi gần như thiêu đốt cả người hắn.

Thành Dương nắm tay thành đấm, lại chậm rãi buông ra, cuối cùng đặt lên não sau Ninh Phi, ngón tay quấn trong làn tóc. Không rõ là ngăn cản, hay là giục tiếp tục. Là độ phù hợp quá cao, cộng hưởng tinh thần mang tới khoái cảm quá mạnh, khoang miệng Ninh Phi ấm áp, đầu lưỡi quá linh hoạt. Y có thể vì kích thích tình dục của bản thân mà tìm một vạn cái cớ, nhưng lại như mê đắm mà không thể dứt ra.

Trong mùi thuốc súng có sự khát khao và nỗi xót xa nồng đậm, Thành Dương như bị đầu độc mà chăm chú nhìn Ninh Phi không dời mắt. Lính gác ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ đối diện Thành Dương. Miệng hắn còn đang phun ra nuốt vào, chỉ có thể dùng ánh mắt thinh lặng cầu xin, dường như đang nói xin cậu, để tôi tiếp tục. Thành Dương chưa từng… chưa từng thấy người nào có vẻ mặt như vậy, ngậm lấy bộ phận của y như thế.

Dưới kích thích mãnh liệt, y rất nhanh bị đẩy đến ranh giới.

Lúc gần bắn ra, Thành Dương đẩy đầu Ninh Phi muốn rút ra. Nhưng lính gác càng ngậm sâu hơn, nuốt quy đầu đến cổ họng. Cao trào ập đến khiến y ngửa cổ lên, nhịn không được trực tiếp bắn ra. dương v*t nằm sâu trong họng run rẩy, Ninh Phi nuốt xuống, sau đó cẩn thận để Thành Dương rút ra. Môi hắn hơi trắng bệch, trên môi còn dính chút tinh dịch từ bộ phận kia.

Không đợi Thành Dương khôi phục từ dư âm, Ninh Phi lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, cúi đầu cầm dương v*t của chính mình.

“Sao thế?” Thành Dương hơi hoảng, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi làm cậu khó chịu?”

Ninh Phi gắng sức lắc đầu, cắn răng bắt đầu di chuyển lên xuống, động tác trên tay gần như là tàn ác. Thành Dương khẽ thở hổn hển, vươn tay định lau đi vết trắng trên môi hắn. Hắn phản ứng lại rất nhanh, liếm đi giọt dịch kia. Đầu tiên là cọ qua ngón tay bằng nụ vị giác ở đầu lưỡi, rồi đưa đôi môi mềm lại gần khẽ hôn.

Ngón cái Thành Dương cũng bị ngậm lấy, đầu ngón tay bị môi lưỡi khống chế mút vào, giống như tần suất đâm vào rút ra. Động tác trên tay Ninh Phi vẫn không ngừng lại, tay nắm thành nắm ở đầu bộ phận, ngón cái đảo quanh quy đầu. Cộng hưởng tinh thần đưa khoái cảm trở lại cơ thể y, hô hấp Thành Dương dần nặng nề, cảm thấy mình gần như sắp cương nữa rồi.

Đầu lưỡi Ninh Phi quả thật khá linh hoạt.

Bất kể là dương v*t hay ngón tay, đều được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không va phải hàm răng. Thế nhưng khi hôn lại hung mãnh mà vụng về, dường như một khi liên quan đến mình thì sẽ chẳng biết nên cư xử thế nào.

“Chờ… Chờ thêm lát nữa.” Ninh Phi nói, khép hờ hai mắt: “Tôi xong ngay.”

Thành Dương có thể cảm nhận được.

Khoái cảm trong mùi thuốc súng tràn ngập đất trời, nhưng không mang ý nghĩa thỏa mãn. Mong muốn của Ninh Phi, là tiếp xúc xâm nhập thân mật hơn. Nhưng hắn chỉ có thể ở đây thủ dâm, hôn ngón cái Thành Dương, không dám làm gì khác, còn sợ bị Thành Dương cự tuyệt.

Kệ đi, Thành Dương mơ màng nghĩ, cũng không phải chưa từng xảy ra.

Tay trái y tiếp tục đặt bên mép Ninh Phi, tay phải cùng Ninh Phi an ủi bộ phận kia. So với những vết thương cũ ở nơi khác trên người, đó có lẽ là vùng da trơn láng nhất. Thời điểm được chạm vào, Ninh Phi mở to mắt, rùng mình một cái. Nhưng rồi không địch nổi lửa dục, khẽ thở dốc một tiếng, nhắm mắt gia tăng tần suất cọ xát.

Thành Dương kề sát tay Ninh Phi cùng chuyển động, lúc sau bèn dứt khoát giành lấy, kích thích nhanh hơn, tuốt từ gốc rễ đến vành quy đầu rồi tới miệng chuông. Ninh Phi thẳng lưng giao bản thân vào tay y, phát ra âm mũi thoải mái. Ngón tay Thành Dương siết chặt, hắn đâm vào vài lần thật nhanh, cơ bụng run rẩy một hồi, bắn trong lòng bàn tay.

Bởi cộng hưởng tinh thần, Thành Dương không nhịn được rên nhẹ một tiếng, như có dòng điện yếu chạy qua bẹn háng.

Cuối cùng, Ninh Phi nhả ngón cái y ra, lại nhấc tay phải y lên, từ khe hở liếm đến lòng bàn tay, dùng đầu lưỡi liếm sạch chất dịch không bỏ sót. Thành Dương thở gấp, tay còn lại chải vuốt mái đầu lộn xộn của hắn, khẽ nói: “Cậu không cần…”

Lời của y bị Ninh Phi cắt ngang: “Người khác sẽ phát hiện.”

Giọng lính gác khàn khàn, lộ vẻ dịu ngoan mà u buồn khi được y xoa đầu. Thành Dương thở dài một hơi, đợi người kia bướng bỉnh “dọn dẹp” xong, lại mặc quần áo vào.

“Không sao rồi.” Y nói, nghe như một kiểu trốn tránh: “Chúng ta ra ngoài thôi. Có tôi ở đây, đừng lo lắng về Lý Chính Thanh.”

Tiếng Ninh Phi rất nhẹ: “Ừm.”

Bọn họ kéo cửa ra, nhưng không thấy một ai. Không biết qua bao lâu, ngay cả sân huấn luyện vốn đông nghịt cũng trống không. Thành Dương do dự bước ra, chỉ phát hiện một tờ giấy nằm trên mặt đất cách đó không xa —