Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 54: Hợp đồng



Edit: Bongbong_nbo

Chương 54: Hợp đồng

''... À, hợp đồng tới tháng hai năm sau, em suy nghĩ chút nữa, trả lời cho anh sau?''

Giang Hưng nghe xong lời của Trần Lương, sau đó nói.

Đây là một gian trà thất yên tĩnh.

Tiếng đàn tranh êm dịu truyền tới từ sau mành trúc buông xuống chia cắt không gian, lá trà Mao Phong* hẹp dài chìm nổi trong sắc nước trà trong veo.

*毛峰- trà Mao Phong là một trong mười loại trà nổi tiếng hàng đầu ở Trung Quốc.

Giang Hưng vừa mới bưng trà lên uống một hớp, hiện tại vị thanh ngọt còn vương lại ở đầu môi.

Trần Lương nói trong điện thoại: ''Tôi sẽ không bảo cậu cho tôi câu trả lời bây giờ, tôi trở về sẽ đem dự tính mới trong hợp đồng của Huy Hoàng cho cậu xem. Huy Hoàng sẽ thể hiện ra thành ý. Nếu như Huy Hoàng thể hiện ra thành ý rồi, tôi hy vọng cậu cũng có thể nghiêm chỉnh cân nhắc thử xem. Suy cho cùng, cậu bây giờ —— nói không dễ nghe một chút, muốn lên không được, muốn xuống không xong.''

Giang Hưng chẳng phải một người không có chủ kiến, Trần Lương nghĩ bụng khéo quá hóa vụng, nói tới đây đã đủ rồi.

Giang Hưng lúc này mới cầm di động rời khỏi tai mình, tỏ ý xin lỗi với người ngồi đối diện: ''Thật ngại quá, chờ lâu rồi.''

Người ngồi ở đối diện nhẹ nhàng cười cười: ''Không sao.''

Đây hiển nhiên là một đại mỹ nhân, đi ở trên đường, tỉ suất quay đầu có thể đạt tới 50%.

Cô có một mái tóc ngắn đẹp đẽ màu cà phê, từ tai trái xéo tới vai phải, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, son môi đỏ thắm, màu sắc của tóc và đuôi mắt tiệp màu với nhau, lỗ tai bên phải được tóc che lại, nhưng bên trái lộ ra trên dái tai xinh xắn, đính một hoa tai kim cương lóng lánh.

Một tấm danh thiếp tẩm hương, năm phút trước đó được bàn tay trắng trẻo của vị đại mỹ nhân này đẩy tới chính giữa bàn trà.

Nhưng mà Giang Hưng hơi nhếch môi, lộ ra biểu tình dường như mỉm cười, mang theo mấy phần lấy lòng vừa đủ một cách thích hợp, nói: ''Aina tiểu thư của Tiên Phong, ai mà không biết, còn cần xem danh thiếp?''

Nụ cười của Aina thêm tươi: ''Giang lão sư thật sự quá khách sáo rồi. Đây là lễ tiết, cũng là một chút ý kiến của Tiên Phong chúng tôi đối với Giang lão sư —— tôi biết hợp đồng của Giang lão sư với giải trí Huy Hoàng sắp hết hạn rồi, không biết Giang lão sư đối với sau này có dự định gì vậy?''

Từ cách trang điểm của Aina có thể thấy là một người phụ nữ rất thời thường, mà nhìn từ tây trang xám lạnh cắt may khéo léo cùng khăn quàng cổ phối màu ở trên cổ, đồng thời cô còn là một người phụ nữ lão luyện.

Trên thực tế cũng xác thực đúng như thế.

Ông chủ của Aina là Tiên Phong Online, Tiên Phong Online ở trong giới giải trí là công ty quản lý lớn đứng sau với Vạn Bảo và Chúng Tinh. Mà ở trong công ty quản lý lớn này, Aina lại là người quản lý có tiếng chiếm cứ một phương.

Nếu bàn về trước đây, cô ta đương nhiên là không bằng Trần Lương.

Nhưng nếu lấy hiện tại mà nhìn, so với địa vị của Aina và Trần Lương, thì đúng như thần thái và giọng điệu của cô ta bây giờ.

Ngón tay thon dài của cô kẹp một điếu thuốc, móng tay sơn lên màu đỏ thẫm nổi bật. Nhan sắc nóng bỏng cùng vẻ mặt mỉm cười nhưng lãnh đạm của cô, hình thành nên sự đối lập vô cùng rõ ràng, đan xen nhau tạo ra một loại hấp dẫn kỳ lạ.

Aina nói: ''Vừa mới gọi điện tới là Trần tiên sinh, người quản lý hiện nay của Giang lão sư nhỉ? Trần tiên sinh nhất định là đang thuyết phục Giang lão sư lưu lại Huy Hoàng hẳn? Huy Hoàng cũng hứa sẽ cho Giang lão sư một phần ưu đãi tương đối phá lệ?''

Khi nói câu nói này, vẻ mặt của Aina vô cùng kiêu ngạo, giọng điệu hết sức coi thường.

Nhưng trên thực tế, cô đang âm thầm quan sát nét mặt của Giang Hưng, hy vọng từ trong biểu cảm của đối phương nhìn ra trọng lượng mà Huy Hoàng đè xuống.

Nhưng mà cô thất vọng rồi.

May mà điều này chẳng phải việc gì đó không thể ngờ.

Aina rất nhanh tiếp tục hành trình thuyết phục của mình. Cô cười nhạt một tiếng, dường như lơ đãng vẩy tàn thuốc của điếu thuốc dành cho phụ nữ xuống, nói: ''Nhưng Giang lão sư là người rất thông minh và có lòng cầu tiến. Giang lão sư chắc hiểu rõ, cho dù Huy Hoàng giải trí để tâm đối với Giang lão sư đi nữa, từ đầu đến cuối, nó có một khuyết điểm chí mạng —— "

Có một số người có thể sẽ lựa chọn dừng lại vào lúc này để khơi dậy sự hứng thú của con người.

Nhưng Aina không phải vậy.

Cô ta dùng một loại khẩu khí chém đinh chặt sắt nói: ''Trong giới giải trí, quan trọng nhất là cái gì? Tiền ư? Ai không có tiền? Trong giới giải trí, quan trọng nhất là quan hệ và đường lối! Không nói cái khác, những công ty xưa một chút ở trong cuộc, trên sân khấu đều có đường đi nước bước, Huy Hoàng ư? Huy Hoàng hiện tại xây dựng được đường lối chưa?''

Giang Hưng không hề nhiều lời, nhưng anh nghe rất chuyên chú, biểu hiện rất lễ độ.

Aina nhìn không thấu ý nghĩ của đối phương, ở trong lòng dúm dó nhăn nhó.

Nhưng mà trong giới giải trí, long xà hỗn tạp, không ít kẻ vô cùng ngu ngốc, cũng không ít người tinh khôn cực kỳ.

Cô ta đối với bất kỳ người nào đều có một bộ phương án của mình.

Kết hợp dư luận bình thường về Giang Hưng, cô ta nhanh chóng cầm ra một bản hợp đồng phác thảo từ trong túi xách của mình, nói: ''Giang lão sư không ngại xem chút, chúng tôi là thành tâm mời Giang lão sư gia nhập, các phương diện đãi ngộ, đặc biệt trên định hướng chính sách là tài nguyên, tuyệt đối sẽ không keo kiệt!''

Giang Hưng nhận hợp đồng qua.

Trọng điểm của một bản hợp đồng nghệ sĩ chỉ những điểm này.

Anh mau chóng tìm ra mấy điểm đó.

Tỉ lệ phân chia đối với thu nhập nghệ sĩ giữa công ty và nghệ sĩ là 5:5.

Cũng chính là nói tất cả thù lao công tác của Giang Hưng nhận, anh có thể cầm được 50%.

Có quyền lợi tự chủ tiếp nhận/ từ chối sắp xếp công tác của bên A hay không.

...À, không có —— bản mẫu mặc định.

Thời hạn hợp đồng.

Năm năm —— vẫn là bản mẫu mặc định.

Giang Hưng khép hợp đồng lại, anh nói với Aina: ''Tôi cần suy nghĩ một chút...''

''Dĩ nhiên.'' - Aina nhìn có vẻ vô cùng tự tin, cô ta mỉm cười nói - ''Tôi tin Giang lão sư sẽ đưa ra một lựa chọn chính xác. Cái gì gọi là 'Làm sống không bằng làm chín', 'Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng'... Chẳng qua là kẻ thất bại tự mình an ủi mà thôi, cái ao càng lớn, đối với con người càng giỏi mà nói, mới là càng có lợi, không phải hay sao?''

Giang Hưng lần thứ hai cười cười.

Đương lúc con người bên ngoài không muốn trả lời việc gì, mỉm cười luôn là một câu trả lời lẩn tránh rất tốt.

Hai người một trước một sau lặng lẽ rời khỏi trà thất, hiện tại Giang Hưng còn chưa phải già vị trong giới giải trí để phóng viên bất chấp muôn vàn khó khăn, ngồi xổm trông coi bất cứ lúc nào, cho nên anh thuận lợi trơn tru, không kéo theo bất kỳ phong ba nào mà trở về trong nhà, buổi tối cùng ngày, thì nhận được bản thảo hợp đồng của Huy Hoàng gửi tới.

So sánh với hợp đồng của Tiên Phong đưa, dưới cùng ba điều khoản, của Huy Hoàng là: 70% thu nhập của hợp đồng; dưới điều kiện nghệ sĩ không gây tổn hại hình tượng của bản thân và công ty, không can thiệp nghệ sĩ nhận và từ chối công việc, nhưng nghệ sĩ cần chấp thuận hết sức phối hợp với công tác của công ty; thời hạn ký hợp đồng là ba năm; và các điều khoản bảo đảm thêm ngoài định mức đối với địa vị của Giang Hưng ở công ty, bảo đảm những bộ phim/ đầu tư mà của công ty nhận được, Giang Hưng có thể ưu tiên lựa chọn, vân...vân...

——————

Khi Aina trở về công ty, báo cáo với ông tổng một chút về tiến trình và kết quả buổi chiều của mình, rồi ở trong văn phòng đá rớt đôi giày cao gót màu đỏ cao mười phân của mình.

Trợ lý đang cầm văn kiện tiến tới vừa nhìn thấy liền đặt đồ xuống, đi tới bên người Aina, ngồi xổm xuống, nói: ''Ui chao, Aina tỷ vất vả rồi, em giúp chị xoa bóp chân!''

Aina hờ hững ừ một tiếng, đang suy nghĩ việc của mình.

Vạn Bảo, Chúng Tinh —— hai ông trùm trong ngành, bản thân người trong đó thì đừng nghĩ rồi, còn lại mặc dù tốt, nhưng mà mỗi một người đều mắt cao hơn đầu, từ công ty lớn nhảy tới công ty nhỏ, tất cả đều là phá giá.

Tiên Phong online, Promise Media, United Entertainment, còn có chế tác Long Thiên... Những công ty này đều xem như là hạng hai trong ngành.

Nhưng thời gian phát triển của ngành giải trí lâu rồi, giữa hạng hai cũng có phân biệt, nếu như nói chế tác Long Thiên là nhân tài mới xuất hiện, vậy sự tồn tại của Tiên Phong online thì có phần như mặt trời sắp lặn.

Dĩ nhiên, cái gọi là như mặt trời sắp lặn là so với quá khứ. Nếu so với giải trí Huy Hoàng không cùng hạng thế này? Vậy người có mắt, có não đều biết lựa chọn thế nào.

Vấn đề của Tiên Phong online hiện giờ là, cũng không phải không có tiền, cũng không phải không có nhân mạch.

Chỉ không có diễn viên nâng đỡ lên.

Quả là truyền ra trò cười, công ty lớn hạng hai, diễn viên chính lại là hai ảnh đế nửa tránh bóng!

Còn như tiểu sinh, nâng đỡ hàng năm, nhét tiền hàng năm, còn cầm không được một giải nam diễn viên xuất sắc nhất loại hai!

Toàn là một đám ăn hại!...

Ha, đúng rồi, trái lại trên mạng rất nổi.

—— Nổi trên mạng có tác dụng cái rắm?

Ngoài trừ đầu tư của công ty mình, tiến cử ra ngoài quay nam thứ hai có lẽ đều bị người ta ghét bỏ!

Aina dùng tay khẽ chống trán.

Đều là loại tình hình này rồi, còn do dự cái gì nữa?

Phải phải phải, còn chưa cầm được đề cử quan trọng nhất, không dễ ra tay, ai biết về sau sẽ như trận Waterloo* hay không.

*Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiếng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Thắng lợi quyết định của phe Liên minh Châu Âu. Ở đây, có lẽ Aina muốn ví von tương lai sẽ bất ngờ giống như trận Waterloo đánh bại Napoléon vĩ đại.

Nhưng mày không nhìn xem lộ trình quay phim của người ta?

Sau vai phụ của hai bộ phim truyền hình, tiến thẳng đến vai chính phim truyền hình, sau vai chính phim truyền hình lại tới vai phụ phim điện ảnh, mặc dù người ta quay đầu lại nhận vai phụ của mấy bộ phim truyền hình, nhưng xem thiết lập nhân vật của mấy vai phụ ấy liền hiểu rõ không phải đi theo con đường thần tượng hút fan được chưa? Quay lại lần nữa, bốn bộ quay xong rồi, phim điện ảnh hiện đang chiếu thì bùng nổ, cho dù không được đề cử giải thưởng, bộ phim sau cũng rất có thể tiếp tục nhận vai phụ của màn ảnh rộng, chế tác lớn được chưa?

Đã như vậy còn chướng mắt.

Phải phải phải, không giống ảnh đế có già vị cao, mang phong cách Tây đẳng cấp cao!

Phải phải phải, người không đủ mới để bàn tính nhiều ưu đãi có chất lượng tốt và giá rẻ!

Nhưng ảnh đế ông đào được nhiều à? Người mới ông nâng đỡ nhất định nổi tiếng à?

Chờ khi ông có thể vừa ý, thì đến lượt người ta nhìn chướng mắt ông rồi!

Thôi...

Aina bực dọc, suy nghĩ lung tung, ngổn ngang trăm mối, thở hắt một hơi.

Cũng không vội, nhìn đi, ba cái giải thưởng còn là giải vai phụ, cũng thực sự chỉ là bắt đầu... Chờ đề cử rõ ràng một chút rồi lại nói đi...

Lục Vân Khai lúc này đang ở trên mạng trong khách sạn của mình.

Mặc dù nói là huấn luyện khép kín, nhưng Từ Trung Kỳ cũng không phải Chu Bái Bì* thời cổ đại, giải lao một buổi tối trong tuần vẫn không có vấn đề.

*周扒皮: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.

Dĩ nhiên, cái giải lao này không phải để Lục Vân Khai ra ngoài giết thời gian trong bar uống rượu vui chơi gì đó, cũng chỉ là cho cậu ta dùng di động, dùng máy tính —— ngay cả game cũng không được chơi —— chỉ dùng điện thoại liên lạc với gia đình một chút, dùng máy tính lên mạng chút, xem lướt qua thông tin tương đối mới mà thôi.

Bây giờ là chín giờ tối.

Cậu phải ngủ trước mười một giờ, vừa rồi cậu tốn một tiếng đồng hồ tám chuyện với Tiết Doanh, lại tốn nửa tiếng vỗ về ông bà già của mình —— cái gọi là người trong nhà đâu có thù hằn qua đêm mà, cũng lâu như vậy rồi, cha mẹ cậu sớm quên mâu thuẫn ngày đó rồi, đều ở trong điện thoại hỏi han ân cần với cậu một lượt, mới cúp điện thoại.

Tiếp theo là với người quản lý, sau đó vặn người trước khi gọi điện thoại cho mấy người bạn, đồng sự của cậu, nói chuyện qua lại một chốc, hỏi thăm có việc gì không, ba tiếng đồng hồ liền trôi qua.

Chín giờ tới mười một giờ, hai tiếng đồng hồ, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, muốn làm gì quả là không kịp, nhưng nếu chỉ xem mấy trang mạng thì hình như lại có vẻ vô vị...

Tóm lại Lục Vân Khai bây giờ hơi buồn chán.

Cậu khoác áo choàng ngủ rộng thùng thình, ngồi ở trên ghế ngớ ra một lúc, đột nhiên nghĩ tới 'Vân chu hỏa loạn' sắp bị mình vứt qua một bên không cần nữa...

Đúng, không sai, chính là cái bút danh viết 口口口口口口口...

Nói chung có những người từng trải như vậy đều hiểu rõ cảm giác thế này: Đang lúc một cá nhân làm gì đó rất xấu hổ hoặc là rất không giống với việc bình thường, nếu như cá nhân này có thể núp dưới mai rùa an toàn, lúc mới đầu, câu ta sẽ không cách nào đối diện, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta sẽ càng lúc càng muốn đi nhìn xem kết quả của sự kiện ấy và phản ứng của xung quanh với việc này.

Bây giờ, Lục Vân Khai chính là ấp ủ cảm giác giác như vậy, lại đăng nhập cái diễn đàn ấy.

Trước khi làm, cậu củng cố tâm lý một lượt, cảm thấy bất kể thế nào, mình cũng sẽ không bị đả kích được —— dù sao cũng chỉ là nhìn kết quả, không lo lắng nữa thế thôi.

Cậu xem trong diễn đàn năm phút đầu tiên.

Cậu nhấc hai cái chân ở trên bàn đặt xuống.

Năm phút lần thứ hai.

Cậu từ ngồi nghiêng trở thành ngồi thẳng.

Năm phút lần thứ ba.

Hai tay của cậu đã nắm chặt, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai tay đỡ cằm.

Năm phút lần thứ tư.

Cậu đóng nắp của laptop lại thật mạnh!

Má nó chứ, đây là xảy ra chuyện gì!

Tại sao sẽ có sự ghép cặp dùng cậu là nam chính của《 Bắc Độ 》 và Giang ca là nam chính của《 Tô Thức truyện 》!

Vấn đề là ghép cặp cũng thôi đi, sao ghép cặp còn ghép đến OOC* thế này!?

*OOC = out of character một cụm từ thường dùng trong fanfic/đồng nhân. OOC thường được chia thành hai trường hợp:

1. Đầu tiên, khi thực hiện các hoạt động nhập vai (RP), hãy loại bỏ các vai trò bạn đóng và thực hiện các hành động lệch khỏi bối cảnh thế giới và định vị vai trò, và phá vỡ bầu không khí nhập vai.

2. Trong việc tạo ra fanfic/ đồng nhân, làm biến dạng nhân vật của nhân vật, loại bỏ hoàn toàn nhân vật khỏi nguyên mẫu, nói những gì nhân vật gốc không thể nói, và làm những gì nhân vật gốc không thể làm, nghĩa là làm cho vai trò không phù hợp với thiết kế của người đó hoặc thậm chí hoàn toàn tách rời khỏi hành vi của người đó.

Nói chung, OOC thường đề cập đến cái sau.

Hết chương 54./.