Thứ Tử Quy Lai

Chương 78: Mới đến Hương Hà



Thoa rượu thuốc xong, Ninh Uyên bảo Bạch Đàn mang một loại cánh hoa màu đỏ đã được phơi khô đến, nhai nhuyễn rồi đặt chúng lên đầu gối Hô Diên Nguyên Thần, cẩn thận quấn cố định lại bằng vải xô - vậy mới xong quá trình sơ cứu.

"Bình thường bị va đập vào đâu ngươi cũng phiền phức thế này ấy hả?" Hắn nhìn đầu gối được băng bó cực kỳ gọn ghẽ của mình, kỳ lạ nhìn y: "Chỉ là chút máu bầm thôi mà, thế này có hơi quá không?"

"Ta chỉ muốn làm yên lòng mình thôi. Dù sao cũng là do ta đá, tất nhiên là ta muốn nó mau lành rồi." Y cất rượu thuốc và vải xô đi: "Thứ kia là hoa hồng, dùng để tiêu sưng là tốt nhất đấy. Đến mai chắc là chỗ máu tụ kia cũng tan đi hết rồi."

"Giờ ta mới biết đấy... Trông Ninh huynh có vẻ rất quen với việc chăm sóc người khác, không hề lúng túng tí nào. Chẳng bù ta, bình thường cẩu thả quen rồi, chẳng bao giờ để tâm đến mấy tiểu tiết đó." Mắt hắn ánh lên ý cười: "Đêm đó ta bị cảm đột ngột, cũng nhờ Ninh huynh chăm sóc cả, mà đến giờ ta vẫn chưa cảm ơn ngươi đây."

"Ngươi đang cố tình làm ta áy náy đấy ư." Ninh Uyên liếc nhìn hắn: "Ngươi bị cảm là do có nội thương, mà nội thương kia lại xuất phát từ ta. Nếu ta không chăm sóc ngươi ít nhiều, thì hóa ra ta lại là kẻ vô nhân tính à?"

Ngừng lại một lúc, y xốc mành cửa sổ lên, thấy Diêm Phi đang cưỡi ngựa đi cạnh xe thì nói tiếp: "Nhưng ngươi có thân phận như thế mà lại chỉ mang theo một hộ vệ thôi ư? Thế nào cũng nên có một hai nha hoàn lo chuyện cơm nước chứ, nam tử bình thường đều khó mà để ý đến mấy chuyện tỉ mẩn đó được."

"Ta không thích ràng buộc. Hầu như lúc nào ta cũng di chuyển, nếu lúc nào cũng mang theo hai nha hoàn như Ninh huynh thì quá phiền phức rồi. Hơn nữa, ngươi nói nam tử không biết mấy chuyện vụn vặt thì cũng không phải đâu. Ta thấy Ninh huynh làm rất tốt đó chứ, nếu cần quá thì ta học của ngươi là được rồi."

"Nếu Hô Diên công tử muốn học thì công tử tìm đúng người rồi đó! Cái gì thiếu gia nhà ta cũng biết, ngay cả may vá cũng giỏi hơn tỷ muội ta nhiều! Trừ Đường di nương ra, thì thiếu gia là người may quần áo cho Hinh Nhi tiểu thư nhiều nhất đó!" Nghe hai người nói chuyện, Bạch Mai không nhịn được xen vào. Nhưng nàng vừa dứt lời thì đã bị Bạch Đàn ngồi bên liếc cháy mắt, bèn lè lưỡi rồi ngoan ngoãn ngồi im.

Nhất thời, Ninh Uyên không biết nên tỏ vẻ gì. May vá giỏi chẳng phải là chuyện tự hào gì với một nam tử, nên y định lờ đi coi như không nghe thấy gì, nhưng vẫn thầm liếc sang nhìn Hô Diên Nguyên Thần. Quả nhiên, khóe miệng hắn đã cong lên, đang có xu hướng cong mãi chưa dừng lại.

"Muốn cười thì cứ cười đi, chuyện đó cũng đáng cười lắm mà." Y quay đi, bỏ lại một câu.

Hô Diên Nguyên Thần lại lắc đầu: "Đâu, không hề đáng cười chút nào. Nếu Ninh huynh thực sự giỏi cả may vá nữa, thì ta rất muốn học đấy."

Y ngạc nhiên.

"Vừa nãy Ninh huynh nói rất đúng - không có nha hoàn lo chuyện lặt vặt đúng là rất bất tiện, nhất là khi quần áo bị rách hay tuột chỉ. Ta với Diêm Phi lại không biết may, chỉ có thể vứt đồ đi thôi, thực sự là rất phí." Trông hắn rất nghiêm túc, chẳng giống như đang đùa chút nào: "Ngươi có bằng lòng dạy ta một chút không?"

"Sao ngươi phải nghiêm túc thế, chẳng thú vị chút nào." Y không để ý đến hắn nữa, nằm xuống quay lưng về phía hắn, bảo hai người ở ngoài: "Bạch Đàn Bạch Mai, tắt đèn đi, đi ngủ!"

Bạch Đàn vâng một tiếng, sắp xếp lại đồ trong xe rồi tắt đèn đi, đoạn cầm áo khoác mà nàng vừa sửa xong định đắp lên cho y. Nhưng nàng chưa kịp đứng dậy thì Hô Diên Nguyên Thần đã làm dấu im lặng với nàng, rồi nhận lấy áo từ tay nàng, nhẹ nhàng đắp kín lên người y.

Nàng gật đầu, mỉm cười với hắn coi như cảm ơn, rồi dựa vào góc xe, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi với Bạch Mai.

Chẳng mấy chốc, xung quanh chỉ còn tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa đều đặn. Nhưng Hô Diên Nguyên Thần lại không ngủ được, bèn vén rèm cửa sổ lên. Ánh trăng rất sáng, phủ tràn ánh sáng bàng bạc lên vùng đất rộng lớn xung quanh.

Hắn chợt nhớ đến mấy thích khách ban nãy, cau mày lại gọi: "Diêm Phi."

Diêm Phi lập tức thúc ngựa đến: "Thiếu chủ ạ?"

"Ngươi đi làm cho ta mấy chuyện, làm xong rồi thì đến trấn Hương Hà tìm ta." Nói rồi, Hô Diên Nguyên Thần nhỏ giọng nói với Diêm Phi vài câu. Đối phương gật đầu, kéo cương ngựa đi về hướng ngược lại.

Xong việc rồi, hắn mới nằm xuống. Thấy Ninh Uyên vẫn nằm quay lưng về phía hắn, đầu đặt trên sàn xe, hắn bèn nói nhỏ: "Ninh huynh nằm thế có thấy đau cổ không?"

Đợi một lúc không thấy y phản ứng gì, hắn lặng lẽ ngó sang nhìn mặt y. Dưới ánh trăng sáng, y cố gắng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng hắn vẫn nhận ra đôi mi liên tục run rẩy của y. Hắn nén cười, tự dưng muốn trêu y một chút, liền bảo: "Nếu Ninh huynh không ngại, thì ta có thể cho ngươi mượn tay làm gối này."

Ninh Uyên vẫn không động đậy gì. Thế là Hô Diên Nguyên Thần lại chủ động ra tay, kéo đầu y gối lên tay phải mình, tay kia thì vòng qua ngực y, hoàn toàn là tư thế ôm trọn người ta vào ngực: "Ban đêm trời lạnh, trong xe cũng không rộng, Ninh huynh không ngại chen chúc với ta chứ!"

"Quỷ mới không ngại!" - Tuy Ninh Uyên vẫn đang giả vờ ngủ, nhưng trong lòng đã thầm mắng um lên rồi. Nhưng hắn nói xong câu kia thì không nhúc nhích gì nữa, hẳn là đã ngủ; mà đúng là gối lên tay hắn thoải mái hơn gục đầu trên sàn gỗ cứng nhiều, nên y cũng chẳng giãy dụa gì, cứ thế nằm ngủ luôn.

... Dù có hơi ngại ngùng một tí.

Đồng thời, khi dựa lưng vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, y chợt có cảm giác quen thuộc lạ lùng - dường như trước đó y đã từng nằm như vậy rồi.

Là lúc nào nhỉ?

---

Thấy Nghiêm thị mặc áo ngủ bước ra từ phòng ngủ, Từ ma ma vội bước lên đón, phủ thêm áo khoác cho bà. Qua khe hở cửa phòng, có thể thấy thân thể cường tráng trần trụi của Ninh Như Hải trên giường, lấp loáng mồ hôi, nằm im không nhúc nhích, hẳn là đang thiếp đi vì mệt.

Từ ma ma quay đi, nhìn khuôn mặt hồng hào đầy sức sống của Nghiêm thị, cung kính nói: "Thấy lão gia và phu nhân ân ái như thuở ban đầu thế này, nô tỳ thực sự vui mừng thay phu nhân đó ạ."

"Thế ư? Nhưng ta lại thấy lão gia chưa xa cách với ta bao giờ, chẳng qua đôi khi bị thứ tà mị cuốn lấy tầm mắt mà thôi." Nghiêm thị khẽ cười: "Chuẩn bị xong phòng tắm chưa?"

"Rồi ạ, để nô tỳ hầu Người đi."

---

Nghiêm thị nằm trong bồn tắm cực lớn phủ đầy cánh hoa hồng, tay cầm gương chăm chú quan sát gương mặt mình.

Người phụ nữ trong gương có làn da trắng mịn như trứng gà bóc, sức hấp dẫn chẳng hề kém năm xưa. Chỉ là dù sao cũng có tuổi rồi, da đã hơi xệ xuống, nhưng nhìn kỹ thì bà nhận ra - so với mấy hôm trước thì bà trông trẻ trung hơn rất nhiều.

"Từ ma ma, ngươi xem ta có phải đang càng lúc càng trẻ ra không?" Bà ngạc nhiên hỏi người đang xoa bóp đầu cho mình ở phía sau.

"Phu nhân vẫn luôn xinh đẹp trẻ trung mà ạ." Từ ma ma nịnh bợ đáp.

"Công pháp này đúng là hiệu quả thật đấy, Tứ điện hạ không gạt ta rồi." Khóe miệng bà nhếch lên, xuýt xoa ngắm nhìn dung nhan trong gương: "Từ khi ta luyện công pháp này, chẳng những được lão gia thương yêu hơn mà còn cải lão hoàn đồng được nữa."

"Nhưng mà..." Nghe bà nói vậy, đột nhiên Từ ma ma thấy lo lắng: "Chúng ta đã nhận đồ của Tứ điện hạ rồi, nhưng chuyện ngài ấy giao cho thì..."

Nghiêm thị quay lại: "Hắn chỉ muốn biết sau lưng thằng nhãi Ninh Uyên kia có ai chống lưng không thôi mà. Đúng là nực cười, thứ do kỹ nữ sinh ra thì còn có chống lưng gì được cơ chứ? Chẳng biết Tứ điện hạ nghe ai dèm pha, đến chuyện hoang đường như thế mà cũng tin được!"

"Đã vậy thì sao phu nhân không nói thẳng như thế với Tứ điện hạ, mà lại nói là phải từ từ dò xét tiếp...?"

"Khác nhau chứ." Bà cười nói: "Ngươi đã bao giờ câu cá chưa?"

"Câu cá?"

"Muốn câu được cá thì ngươi phải treo thử rất nhiều loại mồi, nhưng một khi cá đã cắn câu rồi, thì ngươi sẽ tiếp tục tung mồi ra nữa hay sao?"

"Ý phu nhân là..."

"Nói trắng ra thì, quan hệ giữa chúng ta và Tứ điện hạ chỉ là câu lẫn nhau mà thôi. Trong tay hắn có mồi câu mà ta muốn, và ta cũng có mồi câu mà hắn muốn. Nếu hắn nhận ra thứ ta có hóa ra chẳng phải là thứ hắn muốn, thì hắn có thể cho ta ăn mồi nữa không?"

Nghiêm thị hừ nhẹ: "Nếu hắn đã nghi ngờ thằng nhãi kia có hậu trường, thì chẳng thà ta cứ làm như nó có ai chống lưng thật đi. Rồi hắn sẽ muốn ta tra xét giúp hắn, đương nhiên phải cho ta tất thảy mọi thứ ta yêu cầu. Nếu chuyện đêm nay suôn sẻ, thì Ninh Uyên kia cũng về chầu trời rồi, ta có thể quang minh chính đại nói với Tứ điện hạ là người đã chết, nên ta cũng không tra gì được thêm nữa. Ta đường đường là chính thê của Võ An bá, là tam phẩm cáo mệnh phu nhân, nên hắn cũng chẳng thể làm gì ta được."

"Hóa ra là vậy. Phu nhân anh minh, là nô tỳ hồ đồ rồi." Từ ma ma bái phục vô cùng.

"Giờ này chắc Triệu Sơn cũng xong việc rồi nhỉ." Nghiêm thị bỏ gương xuống, thoải mái dựa vào bồn tắm, nhìn ra vầng trăng sáng ngời ngoài cửa sổ: "Chỉ cần đổ tội cho mấy tên cướp bóc nhan nhản ngoài kia, thì người khác có muốn tra cũng không có manh mối gì để mà tra. Chốn rừng núi hoang vắng mà, gϊếŧ người cướp của là chuyện phổ biến đến không thể phổ biến hơn được nữa."

Lúc này, một nha hoàn bước vào trong, tay bưng một hộp vải vuông vức nom sang quý vô cùng, thi lễ với Nghiêm thị rồi bẩm: "Thưa phu nhân, có nô tỳ thấy hộp gấm này ngoài cửa phòng Người, không biết ai đã để nó ở đó."

"Hộp gấm?" Nghiêm thị sửng sốt, Từ ma ma lập tức nói: "Phu nhân, hay là lão gia...?"

"Lão gia cũng thật là...!" Nghiêm thị hiểu ý Từ ma ma, khuôn mặt vốn ửng hồng vì ngâm nước nóng nay lại càng đỏ hơn nữa: "Phu thê lâu năm rồi mà còn làm thế này, không sợ người ta cười cho sao."

"Sao phu nhân lại nói thế ạ, là lão gia yêu thương phu nhân thôi mà." Từ ma ma lập tức lấy khăn đến, lau khô cho Nghiêm thị mới bước ra khỏi bồn tắm rồi mặc áo ngủ cẩn thận vào cho bà. Bà đến trước mặt nha hoàn kia, nhận hộp gấm từ tay nha hoàn rồi phất tay cho nàng lui xuống.

Hộp gấm khá nặng, vẻ ngoài trông cực kỳ hoa lệ, khẽ chuyển động còn nghe thấy tiếng vật ở trong di chuyển lộc cộc. Nghiêm thị thầm nghĩ --- có thể đựng bằng hộp gấm quý giá thế này thì bên trong sẽ là gì nhỉ, là đồ cổ hay là trang sức?

Vừa nghĩ, bà vừa mở hộp ra.

Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, nhưng ánh nến rất sáng, nên bà lập tức nhìn rõ được vật bên trong. Không phải đồ cổ cũng không phải trang sức, mà là....

Đồng tử bà giãn ra, hét lên thảm thiết, nhanh như chớp ném vụt cái hộp ra ngoài,

Tiếng kêu hoảng sợ bất thường đó làm Từ ma ma giật nảy người. Bà ta ngờ vực - chẳng lẽ trong hộp không phải là quà mà lão gia tặng phu nhân hay sao?

Lúc này, Nghiêm thị đã run rẩy giật lùi về góc phòng, hai tay túm chặt lấy vạt áo trước ngực, mặt mũi trắng bệch, môi run run không ngừng, hẳn là đã bị dọa đến không thốt lên được lời nào rồi. Còn hộp gốm bị ném ra kia thì đụng phải tường, một thứ tròn vo đen thùi rơi ra khỏi hộp, nảy trên đất hai lần rồi lăn đến bên chân Từ ma ma.

Từ ma ma tò mò ngó xuống, rồi cũng sợ đến ngã sụp xuống đất, vừa thét chói tai hệt như Nghiêm thị khi nãy, vừa loạng choạng đá mạnh vật kia đi. Nhưng thứ kia cứ như có sức sống vậy, mỗi lần bị đá đi đều đụng phải cái gì đó rồi bật ngược trở về.

Mãi đến khi Từ ma ma run rẩy đứng lên, đỡ Nghiêm thị chạy khỏi phòng tắm như chạy nạn, thì thứ kia mới thực sự ngừng lại. Chỉ là đôi mắt ướt đầm máu trên đó vẫn mở to như trước, như thể đang nhìn theo hướng bọn họ rời đi.

Đó là một đầu người đầm đìa máu tươi!

---

"Thiếu gia, chúng ta đến rồi ạ!"

Ninh Uyên sảng khoái nhảy xuống xe ngựa. Sắc trời vừa sáng, xung quanh vẫn phảng phất một tầng sương mù. Bạch Đàn lấy ra một chiếc áo khoác khoác lên vai y, y duỗi người rồi quay lại nhìn thanh niên anh tuấn phía sau mình - người đang liên tục vươn vai xoa cổ: "Ngươi khó chịu chỗ nào sao?"

Hô Diên Nguyên Thần không biết nên đáp thế nào - đêm qua vốn hắn chỉ muốn đùa y chút thôi, còn tưởng với tính cách của y thì nhất định sẽ không giả vờ ngủ nữa mà đẩy hắn ra. Ai dè người ta không những không phản ứng gì, mà còn vùi sâu hơn vào ngực hắn, thoải mái vô cùng, từ ngủ vờ biến thành ngủ thật lúc nào không biết.

Đã đâm lao thì phải theo lao thôi --- để tránh đánh thức y, hắn đành phải giữ nguyên tư thế đó, "ôm" y vào lòng suốt đêm, nên dù hắn có khỏe đến mấy thì sáng hôm sau vẫn khó mà không mỏi lưng đau eo được.

Giờ Ninh Uyên đã biết rõ thế mà còn hỏi, hẳn là đang muốn cười vào mặt hắn - người tự bê đá đập chân mình đây. Hô Diên Nguyên Thần chỉ biết cười khổ lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chỉ là xe ngựa xóc nảy quá thôi."

"Chà, dù sao ngươi cũng là hoàng tử, người có yếu đuối chút cũng là dễ hiểu mà. Đêm qua ta ngủ ngon lắm, giờ thấy sảng khoái cực kỳ này." Ninh Uyên bồi thêm một câu, như thể chưa "đá đểu" hắn xong vậy.

Tự dưng hắn cảm thấy rất rõ ràng là mình đang bị "bắt nạt", chỉ đành cười cười nhìn ra xung quanh.

Nhìn qua đã biết - trấn Hương Hà này vô cùng cằn cỗi; đồng ruộng đất cát xung quanh tuy không đến nỗi khô cằn nứt nẻ hết, nhưng chỉ có rất ít hoa màu khô héo trên ruộng. Ngay cả cây cỏ mọc ven đường cũng cong cong vẹo vẹo, khác hẳn cỏ cây xanh um ở nơi khác.

Đoàn người đi vào con đường đá trong trấn. Dù vẫn còn sớm, nhưng nếu ở nơi khác thì một ngày nhộn nhịp đã bắt đầu rồi, còn ở đây thì hầu như chẳng thấy ai trên đường, rất nhiều phòng ốc xung quanh cũng bỏ trống. Mạng nhện chi chít trên những cánh cửa đó, hẳn là lâu lắm rồi không có ai ra vào.

"Thiếu gia, đó là điền trang của phủ chúng ta." Vòng qua một ngã rẽ, Chu Thạch chỉ vào một tiểu viện khá khang trang gần đó. Cửa chính treo một cái bảng lớn ghi chữ "Ninh", xác nhận là bọn họ đã đến đúng nơi.

Ninh Uyên liếc nhìn Chu Thạch, hắn lập tức hiểu ý, bèn bước tới gõ cửa. Một lúc sau, cửa cọt kẹt mở ra, một ông lão già đến nỗi không đứng thẳng lưng lên được từ từ ngó đầu ra, quan sát họ từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Có chuyện gì?"

"Thiếu gia của chúng ta đến từ Ninh phủ ở Giang Châu." Chu Thạch tự giới thiệu: "Quản gia ở đây đâu, còn không mau ra đón tiếp?"

Nghe đến năm chữ "Ninh phủ ở Giang Châu", hai mắt ông lão kia trợn to như sắp rơi ra ngoài, vội vàng nơm nớp quỳ xuống: "Hóa ra là thiếu gia... Đêm qua điền trang đã nhận được bồ câu đưa thư từ Ninh phủ rồi ạ, tiểu nhân Vương gù xin bái kiến, bái kiến thiếu gia..."

"Được rồi được rồi, ngươi đứng còn không vững thế kia, không cần giữ lễ tiết với ta đâu." Ninh Uyên nhìn Chu Thạch, hắn lập tức đỡ ông lão kia lên. Ông lão tự xưng là Vương gù này ho khù khụ vài tiếng rồi bẩm: "Mời thiếu gia vào trước ạ, để tiểu nhân, tiểu nhân đi bẩm báo quản gia."

Ninh Uyên gật đầu, bảo Chu Thạch đi sắp xếp xe ngựa rồi dẫn tỷ muội Bạch thị đi vào điền trang. Hô Diên Nguyên Thần hoàn toàn chẳng coi mình là người ngoài, cứ thế đi theo sau y, y cũng chẳng phản ứng gì.

Sân trong rất rộng, thiết kế cũng rất quy củ. Thỉnh thoảng người Ninh phủ ra ngoài đạp thanh cũng sẽ ghé qua nơi này, nên trừ việc hơi nhỏ ra thì mọi sắp xếp ở đây đều tuân theo quy tắc nhà quan.

Ninh Uyên vào chính sảnh, ngồi luôn xuống ghế chủ vị. Tỷ muội Bạch thị muốn pha trà cho y, nhưng đi mấy vòng trong phòng mà không chỉ không thấy thấy lá trà, đến cả chén tách cũng chẳng có. Hai người đành phải đứng một bên, chờ Vương gù dẫn quản gia đến.

Một nén hương, hai nén hương, một khắc, hai khắc rồi trọn nửa canh giờ trôi qua - trong phòng vẫn yên lặng, chẳng thấy bóng dáng người nào đến thỉnh an cả.

"Thế mà đám người kia dám thái độ với thiếu gia!" Bạch Mai là người dễ kích động nhất trong nhóm: "Thật láo xược!"

Ninh Uyên vẫn bình tĩnh ngồi ở ghế chủ vị, như thể không hề bất ngờ trước tình cảnh này.

Lúc này, Vương gù mới tập tễnh bước đến, ấp úng nói: "Thưa thiếu gia, quản gia, quản gia nói là thấy không khỏe trong người, không thể đích thân đến bái kiến được, không biết, không biết là có miễn thỉnh an được không...?"

"Không khỏe ư?" Ninh Uyên nhướn mày, không tức giận như Vương gù tưởng tượng, mà ngược lại còn mỉm cười: "Nếu quản gia mệt đến nỗi không thể tự đến thỉnh an ta thì cũng không sao, ta cho người mang ông ta đến là được. Bất kể thế nào, lễ tiết này là không thể miễn. Chu Thạch."

Chu Thạch hiểu ý y, lập tức dẫn Vương gù vẫn chưa hiểu gì ra ngoài.

---

Trong một căn phòng rộng rãi ở phía nam điền trang, một người trung niên tai to mặt lớn đang phì phò thở, ôm bụng trở mình, ngủ đến là ngon lành.

Gã tên Lý Xuyên, là quản gia của điền trang Ninh phủ. Vì gã quá gian xảo lại thích nịnh nọt cấp trên, nên bị người đời gọi là Lý Thế Lợi*.

*thế lợi (势利): nịnh hót, bợ đỡ.

Thực ra, tối qua gã đã nhận được tin rằng hôm nay sẽ có thiếu gia đến từ Ninh phủ Giang Châu rồi, nhưng gã vốn chẳng coi "thiếu gia" này ra cái khỉ mốc gì. Gã thấy Ninh Uyên chỉ là một đứa con nít mười bốn tuổi mà thôi, lại đến đây theo kiểu chịu phạt vì phạm sai lầm, nên lại càng khinh thường.

Dù trên thư đã nói rõ ràng rằng - lão gia đã cho vị thiếu gia này toàn quản xử lý điền trang, nhưng Lý Xuyên chỉ coi đó là trò hề. Gã thân là quản gia, nắm vững toàn bộ mọi chuyện trong điền trang đã mấy năm nay, nay tự dưng lại nhảy ra một thằng nhóc miệng còn hôi sữa muốn đến đây làm đại gia à? Bộ nó muốn quản lý là quản lý được chắc? Có khi cánh tay nó còn không to bằng ngón tay gã đâu!

Vừa rồi Vương gù còn nói là thiếu gia đến rồi, gọi gã ra thỉnh an. Đúng là nực cười mà! Giờ điền trang chẳng trồng trọt gì, mọi người chẳng có việc gì để làm, ngủ đến giữa trưa là chuyện rất bình thường.

Huống gì, gã còn phải dằn mặt vị "thiếu gia" này ngay từ đầu mới được, để y biết - gã mới là người nắm quyền quyết định ở cái điền trang này! Nếu y làm gã bực, thì dù y là thiếu gia hay là ông trời đi chăng nữa, một khi đã ở trấn Hương Hà này thì đều phải quỳ xuống trước gã!

Lý Xuyên khò khè ngáy thật vang, đang mơ giấc mơ có Ninh Uyên quỳ xuống đau khổ cầu xin gã. Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, một bóng hình cường tráng sải bước tiến vào.

Gã thở phì ra một hơi, mơ màng chưa kịp mở mắt, nhưng đã quát ầm lên theo thói quen: "Thằng vô liêm sỉ nào chán sống đấy! Không biết là khi ông đây ngủ thì không được quấy rầy à!"

Nhưng rõ ràng là người mới vào chẳng sợ gã chút nào, đi thẳng đến bên giường, túm cổ áo xách thân thể tròn vo của gã lên, rồi giơ tay --- "bốp bốp" hai tiếng rõ to, tát thẳng vào mặt gã!

Người nọ ra tay quá mạnh, không chỉ đánh bay cơn buồn ngủ của Lý Xuyên, mà bản thân mặt gã cũng lập tức xanh tím lên, sưng vù thành hai cục.