Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 5 - Chương 114: Tế thiên xảy ra chuyện



Editor: Sakura Trang

Chỗ sâu trong thần sơn là hành cung khí thế rộng lớn của hành cung, đó Thái tổ hoàng đế vô cùng yêu nơi này, thường thường mang phi tử sủng ái nhất và thân tử đến trong này nghỉ ngơi, nhưng đến thời Phong Tiêu Nhiên, chủ yếu chỉ là một nơi cử hành nghi thức tế thiên.

Trời vừa tờ mờ sáng, trong tẩm cung của Phong Tiêu Nhiên và Mạc Ưu đã đèn đuốc sáng choang. Lâm Đống mang mấy cung nữ lanh lẹ xuyên tới xuyên lui giúp hoàng đế thay y phục rửa mặt chải đầu, mà hoàng hậu điện hạ của bọn họ đã sớm mặc chỉnh tề vô cùng hưng phấn nằm trên cửa sổ chạm hoa ngó dáo dác bên ngoài, thiên cầu phúc ai! Trước kia ở trong kịch cổ trang nhìn qua một ít, cái tình cảnh đó a, lúc này có thể kiến thức một chút rồi.

Di? Từ đâu tới gió lạnh, còn mang trận trận khí ẩm, chẳng lẽ thời tiết muốn thay đổi?

“Ưu Nhi, đừng bụng trống đứng trươc gió, tới dùng chút điểm tâm, canh ngân nhĩ hôm nay rất ngon.”

Tiếng Phong Tiêu Nhiên khí định thần nhàn từ đằng sau truyền đến, Mạc Ưu quay đầu nhìn lại, y đã chỉnh đốn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, một mái tóc dài phiêu dật buộc gọn lên đỉnh đầu, mái trước trán cũng được bện lại, dải lụa của kim quan tỉ mỉ rủ xuống trên vai, có một phen ý vị phong lưu khác.

“Hôm nay người thật là thần khí.”

Nũng nịu ngồi xuống bên người, một miếng ngậm lấy muỗng canh ngọt y đút, một hai tròng mắt nhưng không chớp mắt dừng lại ở một vết màu đỏ nhạt sau tai y, đó là vết mà đêm qua hắn dồn dồn hết sức để lại nha.

“Nhìn cái gì, đứng đắn một chút!”

Phong Tiêu Nhiên dường như ý thức được tâm viên ý mã của người trước mắt này, không khỏi sắc mặt ửng đỏ, vỗ xuống một chưởng trên bàn tay đang sờ loạn trên đùi mình của hắn, người này, đêm ở trên ngự liễn nói dễ nghe là bỏ qua y, trong đêm đến hành cung nhưng tệ hại hơn dùng thế công nhu tình thêm giả bộ đáng thương hoàn thành nghiệp lớn giả trang heo ăn con cọp, làm y đến bây giờ cũng đau hông chân mềm, một hồi mấy trăm bậc thanh cũng đủ y khó chịu, thật không nên dung túng hắn.

Trong lòng đang ngọt ngào oán thầm Mạc Ưu, khóe mắt lưu chuyển ánh mắt nhưng ôn nhu điềm đạm, thấy người nọ lộ ra một bộ ủy khuất đáng thương, không nhịn được cười lại đút hắn ăn vài miếng.

Nghi thức tế thiên Chân chính thực tế là cần hoàng đế độc lập hoàn thành, Mạc Ưu mặc dù quý vì hoàng hậu, cũng bất quá là ở nghi thức bắt đầu cùng Phong Tiêu Nhiên đứng chung một chỗ tiếp thụ trăm quan triều bái thôi, tiếp theo hắn cũng chỉ có thể đứng ở dưới thần điện cùng quần thần cùng nhau, nhìn Phong Tiêu Nhiên một mình bưng thánh đỉnh từng bước một đi về phía đỉnh tế đàn.

Ông trời không chiều lòng người, không bao lâu bắt đầu nổi gió, lúc này lại là mây đen che trời mưa lớn liên tục. Lo âu nhìn bóng lưng đang từng bước từng bước tiến lên, lòng của Mạc Ưu đã dâng tới cổ họng.

Thân thể y vốn đã rất kém cỏi, làm sao chịu được trời lạnh như thế này còn dãi gió dầm mưa? Một bộ lễ phục đầy đủ trên người kia ít nhất nặng mười mấy cân, còn có đại đỉnh đồng xanh cầm trong tay, sớm biết khổ cực như vậy đêm qua hẳn để cho y nghỉ ngơi cho khỏe.

Càng nóng nảy, thời gian càng trôi qua chậm chạp. Khó khăn lắm thấy y an ổn đến trên tế đàn, hành lễ quỳ lạy trời cao, trong miệng lại niệm một đống lời phức tạp, tiếp theo lại còn phải lạy ở thần đàn vừa nghe đại tế ty lầm bầm không biết nói gì, Mạc Ưu đoán chừng quang là quỳ cũng đã quỳ một giờ, y phục trên người y nhất định đã sớm ướt đẫm!

Xa xa nhìn thân hình người kia dường như có chút hư mềm lảo đảo một cái, Mạc Ưu chỉ cảm thấy bên tai ông một tiếng, thân hình đã vèo bắn về phía trước, lại có người so với hắn nhanh hơn, kéo hắn trở lại dưới thần điện.

Tiếu Ảnh?

“Điện hạ nếu như không nghĩ bệ hạ thất bại trong gang tấc bị vạn dân chửi rủa, giờ phút này tốt nhất chớ có lên tiếng.”

Nhìn đối tròng mắt thâm thúy của Nhìn đối phương, Mạc Ưu không khỏi cười khanh khách. Hắn không nên quên, đây là cổ đại, cổ nhân có tín ngưỡng thần thánh bọn họ cố chấp, nghi thức tế thiên một khi bị phá hư, chỉ sợ những ngày kế tiếp toàn quốc đô sẽ rơi vào cục diện hoang mang cả ngày, mọi người cũng sẽ bởi vì quá sợ bị thiên thần vứt bỏ mà rơi vào cuộc sống  phập phòng lo sợ.

Cũng may đại tế ty kia cũng là người dùng cả đời hầu hạ hoàng tộc Phong thị, sao có thể không nhìn sắc mặt nghe lời nói biết người được? Thấy sắc mặt bệ hạ không được tốt còn thường xuyên lặng lẽ đưa tay đi vuốt lưng, liền biết nên sớm đi kết thúc nghi thức, vì vậy cũng tận lực chẳng qua là làm dáng một chút liền thả người.

Nhìn người nọ đang cùng đại tế ty sóng vai xuống, Mạc Ưu dặn dò Lâm Đống mấy câu để cho bọn họ cẩn thận phục vụ, mình nhấc chân khím đội mưa phi thân hướng hành cung lao đi.

Vội vội vàng vàng ra lệnh mấy cái cung nữ đi đun nước nóng nấu canh gừng, toàn bộ cũng chuẩn bị ổn thỏa sau hắn mới tùy tiện cho mình đổi một thân xiêm áo sạch sẽ, ai ngờ đứng ở trước cửa giữ nửa ngày, chân cũng đứng đã tê rần, nhưng còn chưa chưa thấy thân ảnh người nọ trở về.

Bước chân mất trật tự từ cuối hành lang truyền tới, không biết tại sao, trong lòng của Mạc Ưu dâng lên một loại cảm giác xấu.

“Bệ hạ đâu?”

Một cái kéo Lâm Đống lại, quả nhiên không thấy thân ảnh người kia.

“Lão nô vô dụng, lão nô đáng chết!”

“Nói mau!”

Mắt đỏ nhéo lòng nghe xong tự thuật của Lâm Đống, toàn thân Mạc Ưu gần như cứng ngắc, ngón tay nắm chặc thành quyền móng tay đã sớm lõm vào lòng bàn tay, máu tươi nhiễm ướt áo khoác, hắn nhưng hồn nhiên không hay.

Thì ra lúc trở về chẳng biết tại sao ngự của bệ hạ lại xảy ra vấn đề, hai bánh xe bị nhánh cây trên sơn đạo kẹt không ra được, không thể làm gì khác hơn là đổi phượng liễn của hoàng hậu. Chẳng ai nghĩ tới xa liễn tựa hồ bị người động qua tay chân, đi ở trên sườn núi bỗng nhiên rời ra, Phong Tiêu Nhiên nhanh trí tung người lên ngựa, nhưng ngựa bị kinh sợ cõng y một đường chạy như bay, rất nhanh liền chẳng biết đi đâu...

Đáng chết!

Nhất định là mấy cái nữ nhân kia! Nghĩ thừa cơ hội này đưa hắn một đoạn đường, không nghĩ tới hắn hoàn toàn không có lên xe, mà Phong Tiêu Nhiên lại quỷ thần xui khiến ngồi ở phía trên.

“Điện hạ yên tâm, Ngự lâm quân cùng đội ngũ của Tiếu đại nhân đã chia binh hai đường đi tìm, không chừng giờ phút này bệ hạ liền đang trên đường trở về.”

A Lâm thấy mặt Mạc Ưu không còn chút máu, gương mặt trắng dọa người, không khỏi kéo cánh tay của hắn quơ quơ, muốn đem hồn của hắn kéo trở về.

“Không... Tiêu Nhiên!”

Trước mắt kình phong chợt lóe, chớp mắt thời gian chỉ nhìn thấy áo dài trắng phiên bay, định thần nhìn lại nơi nào còn có bóng dáng của Mạc Ưu.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, đường núi dốc mặt đường cũng rất trượt, Mạc Ưu một đường la lên tên của Phong Tiêu Nhiên càng đi sâu vào núi rừng, vốn đã không có đường, chỉ đành phải bỏ ngựa, đi bộ về phía trước.

Sắc trời dần dần đen trầm xuống, giọng của Mạc Ưu đã gọi đến không phát ra tiếng, mỗi lần kêu một chút hắn cũng sẽ cẩn thận lắng nghe, nhưng thủy chung không có nghe được một chút xíu phản lại của người hắn tâm tâm niệm niệm, Tiêu Nhiên, ngươi kết quả ở đâu, ngươi bây giờ như thế nào?

Một đường dùng kiếm chém nhánh cây thò ra tập tễnh đi tới trước, y phục trên người Mạc Ưu đã ướt đẫm, giày ống cũng rách, ngón chân mài ở trên đường núi sần sùi vô cùng đau, hắn nhưng một chút cũng không có cảm giác.

Trời đã tối đen, núi rừng ban đêm ý nghĩa nguy hiểm, dẫu sao một ngọn núi lớn như vậy gần như không được khai phá, ai biết trong này có dã thú ác điểu gì không? Vạn nhất Tiêu Nhiên bị thương hoặc là bị kẹt ở trong đó, tình huống kia nhưng mà thật to không ổn!

Vừa nghĩ tới đây trong lòng của hắn không khỏi lại bị nắm chặc, bước chân nguyên bản chậm lại cũng nhanh hơn mấy phần, mặc dù hết sức gân giọng kêu, nhưng thanh âm cũng đã lực bất tòng tâm càng ngày càng yếu ớt.

Xa xa nhìn thấy trên đất sườn núi đối diện như ẩn như hiện truyền tới một chút ánh đèn, trong lòng Mạc Ưu đã có chút đờ đẫn dấy lên điểm khao khát. Chẳng lẽ là nhà nông trên núi này?

Không bằng đi xin chén nước uống tiện thể nghỉ ngơi, có sức lực mới có thể tiếp tục tìm người.

Hạ quyết tâm hắn nhưng chống lên tinh thần ráng hướng một chút ánh sáng kia chạy đi, quả nhiên gặp được một đình viện nhà nông bằng lá nho nhỏ.

“Có người ở đây không? Xin hỏi trong phòng có ai không? Khách qua đường cầu cái địa phương tránh mưa.”

Mạc Ưu khàn giọng gõ một cái cửa trúc, rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân, cửa nhà được mở ra, ánh sáng từ bên trong nhà truyền ra, chiếu Mạc Ưu không khỏi hé mắt.

Ngồi ở trong phòng nhận lấy y phục khô chủ nhân ngôi nhà đưa qua, Mạc Ưu vội vã đổi, lại uongr hết hai chén trà nóng, lúc này mới định thần lại quan sát tỉ mỉ ngôi nhà này và chủ nhân của nơi này đã thu nhận hắn.

Nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, dáng dấp khôi ngô cao lớn, thân hình vĩ ngạn, gương mặt đường ranh rõ ràng, sống mũi cao ngất, một song mắt ưng lấp lánh có thần, mặc dù mặc y phục vải thô, thế nào nhìn cũng không giống như là thôn phu sơn dã. Sẽ không là gặp cao nhân ẩn cư chứ?

“Đa tạ tiên sinh thu nhận, tại hạ ngồi chốc lát liền đi, tiên sinh không cần bận tâm.

Thấy người nọ bưng tới thức ăn nóng hổi, Mạc Ưu không khỏi cảm kích, lại bị người nọ một cái đè ở trên ghế.

“Tiểu huynh đệ, núi rừng không thể so với trong thành, loại khí trời này càng nguy hiểm, ngươi nhìn trên người ngươi đều là thương, người cũng mệt lả, ngay tại hàn xá nghỉ một túc lại đi đi.”

“Đa tạ ý tốt tiên sinh, chẳng qua là bạn tại hạ ở trong núi mất tung tích, chính là bởi vì đêm nguy hiểm, tại hạ càng không thể trì hoãn.”

Nghĩ đến Tiêu Nhiên thân yêu nhà hắn giờ phút này sinh tử không biết trước, lòng của Mạc Ưu không khỏi càng chìm xuống một phần.

“Xin thứ cho tại hạ lỗ mãng, vị bằng hữu này của tiểu huynh đệ, cùng ngươi giao tình rất sâu đúng chứ?” Người nọ nhìn hắn một cái thật sâu, một mặt cứng rắn cầm chén đũa nhét vào trong tay của hắn.

“Không dối gạt tiên sinh, là người yêu tại hạ.”

“Nga... Loại khí trời này một vị cô nương gia ở trong rừng quả thật làm cho người lo âu, ngươi trước ăn một chút gì, một hồi ta cùng ngươi cùng đi tìm.”

“... Đa tạ, đường đêm khó đi, không thể để cho tiên sinh cùng ta cùng chung mạo hiểm. Hơn nữa, y là nam nhân.”

Mạc Ưu nhanh chóng và mấy hớp cơm, bình tĩnh nhìn ánh mắt người kia nói.

“Tiểu huynh đệ, quả nhiên rất quyết đoán a. Ngươi thật là không phúc hậu, nhìn người ta gấp đến độ dạng gì, còn có công phu kéo người ta rỗi rãnh dập đầu răng.”

Thanh âm Réo rắt từ trong phòng truyền tới, đảo mắt lại xuất hiện một người nam tử khác. Cũng là chừng ba mươi tuổi, nhưng sinh sống tú kỳ, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một cổ khí tức cao quý.

“Vị này là?”

“Hắn cũng là chí yêu của ta.”

Nam tử lúc trước ôm lấy eo nhỏ nhắn của người tới, không tị hiềm chút nào cười một tiếng.

Mạc Ưu hâm mộ nhìn bọn họ cười một tiếng, lại thấy nam nhân cao lớn xin tha hướng về phía nam nhân thanh tú kia nói: “Ngươi đây cũng không nên trách ta, nhìn dáng vẻ của hắn một cái là có thể nhìn ra là tìm người chí thân chí ái, nhưng ta cũng không thể mở miệng liền hỏi, này, ngươi có phải thích nam nhân hay không chứ? Dù sao cũng phải từ từ hỏi hắn mới được chứ?”

“Ngươi để ý tới. Tiểu huynh đệ, ngươi mau cùng ta đi vào, có lẽ ngươi người muốn tìm liền ở chỗ này.”

Nam nhân thanh tú kia trợn mắt nhìn người bên người một cái, liền cười vẫy vẫy tay với Mạc Ưu, xoay người vào trong phòng.

Mạc Ưu nghe bọn họ ngươi một câu ta một lời sớm liền nhìn ra chút đầu mối, vừa nghe người nọ kêu hắn, bận bịu bước nhanh đi theo hắn vọt vào.

Có lẽ bởi vì là chủ nhân là hai nam tử, phòng ngủ bố trí rất là ấm áp tao nhã nhưng một chút cũng không tục khí. Mạc Ưu ở cạnh cửa liền thấy trong màn mơ hồ có bóng người, không khỏi nín thở xách trái tim rón rén tiến tới trước giường, tay hơi có chút run rẩy đưa ra vén màn, quả nhiên gặp được dung nhan ngày nhớ đêm mong kia,đang thần sắc an ổn nằm ở trong chăn.

“Tiêu Nhiên!”

“Hưu...”

Bị người nọ một cái kéo qua một bên, Mạc Ưu lúc này mới cơ trí bụm miệng, theo hắn ngồi vào trên ghế bên cửa sổ.

“Đa tạ ân nhân cứu giúp, y chính là người tại hạ muốn tìm, xin hỏi y...”

“Ngươi yên tâm, y chẳng qua là mắc mưa bị kinh, hiện có điểm nóng lên, phu quân nhà ta hơi có chút y thuật mèo ba chân, đã cho y uống thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày thì không có sao. Ngược lại là có một cái, ngươi ta sơ sơ quen biết, tại hạ cũng không biết có nên hỏi hay không.”

“Ân nhân cứ nói đừng ngại.”