Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 167: Thật sao?



Thế cho nên hắn ta mới dám khoe mẽ chuyện này, dù sao. thì người chết không làm chứng được, ai có thể tra được?

Hơn nữa hẳn ta chỉ mượn danh tiếng của Giang Siêu để làm quen với ba nữ nhân trước mặt, khi thời cơ đến, hẳn ta sẽ nắm trọn từng người một, tất cả mọi chuyện đều nằm trong. cầm tay hắn ta.

Hắn ta tin chắc rằng với khả năng và năng lực của mình, việc chinh phục ba nữ nhân trước mặt quá dễ dàng.

“Thật sao? Thật tốt quá, chúng ta rất mong được gặp. Giang công tử. Đến lúc đó phải làm phiền Hầu công tử rồi.”

Trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện ra sự hưng phấn và kích động.

Nếu như Giang Siêu không biết nàng đã biết thân phận của hẳn, hẳn thật sự sẽ cho rằng Tô Nguyệt Nhi thật sự mong đợi Hầu Đào giúp đỡ.

“Phải rồi, không phải tiên sinh tổ chức hội thi họa sao? Sao chúng ta không cùng tham gia góp vui. Tiên sinh, ngài thấy sao?”

Lúc này Mộ Dung Chỉ Tình cũng lên tiếng. Nàng ta quay lại nhìn Giang Siêu, trong giọng nói của nàng ta mang một tầng nghĩa khác.

Giang Siêu nghe vậy, lập tức biết Mộ Dung Chỉ Tình muốn làm gì, nàng ta muốn hẳn dạy cho Hầu Đào một bài học.

Nếu Hầu Đào biết thân phận của Giang Siêu, không biết biểu cảm của hẳn ta sẽ thế nào.

“Đúng rồi, nếu đã có hội thi họa, vậy chúng ta cùng nhau tham gia đi. Đúng đó, chúng ta cũng muốn tham gia!” Tô Nguyệt Nhi cùng Mộ Dung Chỉ Tình nhìn nhau, trong nháy mắt đó cả hai ngay lập tức ăn nhịp với nhau.

Vẻ mặt ngây thơ vô tội của nàng ta khiến Giang Siêu không còn gì để nói. Muốn chỉnh người khác thì chỉnh đi, nàng ta kéo hắn theo làm cái gì?

Giang Siêu liếc hai nữ nhân, trên mặt hắn lộ ra vẻ bất đắc. dĩ, nói: “Không tham gia không được sao... Quá đoạt nổi bật.”

Hản tới đây không phải để nghiền ép hàng giả, hắn chỉ muốn tìm cơ hội hỏi thăm chuyện tối hôm qua của Tô Nguyệt Nhi thôi.



Nhưng bây giờ, tại sao nó lại trở thành một cuộc nghiền ép hàng giả rồi?

Những người xung quanh nghe được lời nói của Giang Siêu, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, không ai có thể tưởng được tiểu tử trước mặt này lại sợ tham gia hội thi họa, sao lại dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy.

Quá đoạt nổi bật là gì? Hän nghĩ hắn là ai chứ? Cho dù Giang Siêu có tự mình đến cũng không dám ra vẻ trước mặt Hầu tiên sinh.

Hản ta rất giỏi về thư pháp và hội họa, nhưng so với thư pháp và hội họa, thì thơ của hắn ta chỉ kém Giang Siêu vài điểm mà thôi. Hầu Đào chắc chắn mình giỏi hơn Giang Siêu nhiều.

Tất nhiên, không có thanh niên nào ở đây từng nhìn thấy thư pháp của Giang Siêu. Nếu không, bọn hắn sẽ hoàn toàn đánh mất sự tự tin của mình.

“Không dám so tài thì không dám so tài. Sao phải kiêu ngạo như vậy? Tiểu đệ à, ngươi không so cũng không sao, chỉ cần ngươi nói ngươi phế vật, ngươi không so cũng không có vấn đề gì. Nhưng như vậy, ngươi sẽ khiến cho ba vị tiểu thư đây thất vọng rồi.”

Một thanh niên đứng sau Hầu Đào nhanh chóng chế nhạo Giang Siêu.

Hắn ta đã không ưa Giang Siêu từ lâu rồi, tên tiểu tử này rốt cuộc có đức hạnh gì, để mà cả ba vị tiểu thư đều thiên vị hắn chứ?

Lời nói của Giang Siêu lập tức tạo cơ hội cho hẳn ta hạ thấp Giang Siêu.

“Đúng rồi tiểu tử, ngươi không dám so thì không dám so. Ngươi ở đây giả vờ cái gì chứ? Uổng cho Tô tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư tin tưởng ngươi như vậy, ngươi thật sự quá không biết xấu hổ.”

“Đúng đó, nếu không dám so tài thì nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi, đừng có mà xấu hổ ở đây. Nếu ngươi thật sự muốn tham gia, chúng ta thậm chí có thể hạ thấp tiêu chuẩn của hội thi họa xuống.”

Một người lên tiếng chê bai Giang Siêu, đột nhiên, một người khác cũng hùa theo hän ta chế giễu Giang Siêu.

Trong lời nói của hắn ta không có gì ngoài sự mỉa mai cả. Những kẻ này muốn khiến cho Giang Siêu mất mặt chỉ bằng vài câu nói.

Tống Ninh Tuyết nghe được lời này, tức giận đến run người, nàng định rời đi, không muốn nghe những người này nói như vậy về Giang Siêu.