Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 4



Rất nhanh, thú nhân liền tỉnh lại.

“Ngô…” Y Cách Tát Tư lắc lắc sau đó ngồi bật dậy, mặt đen như đáy nồi.

“Sắc mặt ngươi thật khó xem, không sao chứ?”

Bội ân tốt bụng đỡ y dậy, lại bị đối phương thô lỗ đẩy ra.

“Tránh ra! Thối quá!”

Người này! Bội Ân hận tới nghiến răng, cậu chính là ‘ân nhân’ đã mất biết bao sức lực mới tha được Y Cách Tát Tư lên bờ! Sớm biết tiểu tử này lấy oán trả ơn thế này, trước đó cứ để mặc y trong vũng lầy!

“Mẹ nó, khó ngửi muốn chết!” Y Cách Tát Tư ‘phi phi phi’ nước bùn trong miệng, một bên lắc lắc cơ thể vung vẫy nước bùn. Thực ghê tởm, ngay cả trong miệng cũng đều là mùi này.

Tất cả đều do giống cái này làm hại! Đáng giận, không cắn chết người này là không thể mà!

“Này, phụ cận có nguồn nước nào không?” Y tức giận hỏi.

“Thật có lỗi a, trời tối quá ta nhìn không rõ.” Bội Ân ngoài cười nhưng tâm không cười, cố ý đứng bên hướng gió, để thú nhân càng ngửi rõ hơn mùi vị trên người mình.

“Thối muốn chết! Đừng đứng ở đó!” Y Cách Tát Tư trừng mắt kéo người lại, răng nanh nghiến đến kẽo kẹt. Cố ý! Người này tuyệt đối cố ý!

“Làm sao vậy? Sao không thể đứng bên kia?”

Chớp chớp mắt vô tội, Bội Ân làm bộ quan tâm dựa sát vào người thú nhân, để mái tóc dính đầy bùn dơ bết hết vào ngực thú nhân.

Sợ thối đúng không, thối chết ngươi!

“Ngươi đừng có dựa lại đây—— nôn!”

Y Cách Tát Tư rốt cuộc chịu không nổi, đẩy mạnh thanh niên ra, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan… Chết tiệt, y chưa từng chật vật như thế này! Mùi thối đáng sợ này rõ ràng là mùi xác chết phân hủy cùng phân của đám cá sấu bài tiết!

“Này này…”

“Chết tiệt, ngươi đừng có sáp lại đây!”

“Ai nha… ta chỉ muốn nói với ngươi.” Bội Ân ngồi xổm xuống, dùng nhánh cây chọt chọt lưng thú nhân, trong giọng nói giả bộ khờ dại vô tội ẩn ẩn mang theo ý cười.

“Ta vừa mới nhớ ra phụ cận có nguồn nước nha, ngươi có muốn đi không a.”

“…muốn!”

Âm thanh âm trầm bật ra từ khớp hàm, Y Cách Tát Tư nổi giận gầm một tiếng, đưa tay ôm lấy thanh niên, nhanh như gió lốc bay vút lên không trung——

“Ở đâu? Nói mau!”

“Ai nha, đừng nóng vội a, để ta nghĩ nghĩ một chút ~”

“Mau nghĩ đi!”

“Được rồi được rồi, đừng thúc giục.” Bội Ân chống cằm trầm tư. Cọ cọ một hồi lâu, lúc thú nhân cơ hồ sắp bùng nổ rống giận mới chỉ ngón tay về một hướng.

“Ta nghĩ, hẳn là bên kia đi, hình như có một cái hồ nước nhỏ.”

Y Cách Tát Tư không chút nghĩ ngợi, cố đập cánh bay về phía thanh niên chỉ.

Tiếng nước rất nhỏ truyền vào tai, Y Cách Tát Tư biết lần này Bội Ân không lừa mình, sắc mặt mới thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn còn âm trầm đáng sợ.

“Tất cả đều tại ngươi làm hại!”

Y nổi giận đùng đùng quẳng thanh niên trong lòng xuống, cũng không quản đối phương có đau hay không, vội vàng lao vào hồ nước mát rượu … Uống một hớp nước lớn, Bội Ân giãy dụa vài cái trồi lên mặt nước, cũng không biết có phải cố ý hay không, cậu nhéo phần cánh cốt mẫn cảm của thú nhân một phen.

“Ngươi làm gì!”

“Khụ, khụ khụ—— ta, ta đứng không được.”

“Thực phiền toái.” Y Cách Tát Tư nói thầm một câu, bàn tay đưa ra sau lưng, túm lấy vạt áo thanh niên định ném cậu lên bờ.

“A—— có cái gì!”

Bội Ân đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, tay chân cùng quấn lấy lưng thú nhân, giống như một con bạch tuột bám chặt đối phương.

“Trong nước có cái gì ấy, có phải xà không a!”

“Sao ta biết! Ngươi mau xuống!” Y Cách Tát Tư hận tới nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cả người hôi rình còn nhảy lên người y. Giống cái nhỏ bé này đúng là không sợ chết mà!

“Ngươi đừng có hung như vậy…” Cố ý dùng giọng điệu giận dỗi nói chuyện, khóe miệng Bội Ân khẽ nhếch, chơi đến quên cả trời đất. Hai tay cậu ôm chặt cổ thú nhân, hai chân bấu ở thắt lưng đối phương, hệt như một con bạch tuột bám dính không buông.

“Ai nha… lại tới nữa! Dính dính lạnh lạnh, mới lướt qua bắp đùi ta! Nhất định là xà, ta sợ xà nhất!” Mới là lạ… Bội Ân thầm làm mặt quỷ trong lòng. Ai kêu thú nhân này dùng phương thức thô lỗ như vậy quăng cậu xuống nước, hại cậu bị sặc, giờ bị trêu cũng xứng đáng.

“Ngươi thật phiền! Mau leo xuống!”

Mặc kệ làm thế nào cũng không ném được giống cái trên lưng xuống, sắc mặt Y Cách Tát Tư ngày càng âm trầm. Thối muốn chết! Còn không muốn chết cứ lắc qua lắc lại, y hận không thể túm đối phương xuống, ấn vào trong nước hung hăng cọ sát một tầng da!

“Ai nha, đừng lớn tiếng như vậy. Ngươi bắt xà đi ta liền xuống.”

“Xà ở đâu ra, sao ta không thấy.”

“Có a có a… ở trong nước ấy.”

Bội ân hảo tâm chỉ vào hồ nước đen ngòm, có chút hưng phấn.

“Ngay ở kia, ở kia kìa! A… bơi đi rồi!”

“Đâu?” Y Cách Tát Tư cau mày, bất đắc dĩ chỉ có thể khom người ngồi chồm hổm trong hồ mò loạn. Có rắn nước sao y không cảm giác được, thật sự kỳ quái.

“Ngươi mau bắt xà đi a, trên người thối muốn chết.”

“Chết tiệt ngươi còn dám nói—— đây đều do ai làm hại!”

“Ai nha, có thời gian lớn tiếng ồn ào, còn không mau bắt xà đi.”

“Ngươi——”

Y Cách Tát Tư chán nản, hai nắm đấm hung hăng đập vào mặt nước. Mặt hồ tĩnh lặng ‘ào ào’ một tiếng hình thành một cột nước, đám cá trong hồ sợ tới mức trốn đi tứ phía.

“Ngươi vừa lòng chưa? Có xà gì cũng bị dọa chạy hết rồi!chết tiệt, ngươi có thể leo xuống đi!”

“Ai nha, thực hung, thực dã man.”

“Đáng giận! Ngươi leo xuống cho ta!”

“Không, hình như vẫn còn xà.”

“Ngươi!”



Ánh trăng không biết từ lúc nào đã lộ ra khỏi những tầng mây, treo lơ lửng trên không trung. Trong hồ nước tối đen, những gợn sóng như những đóa hoa bạc lóng lánh tỏa sáng. Âm thanh ồn ảo náo động thỉnh thoảng quan quẩn trên mặt nước, biểu thị đây sẽ là một đêm không yên tĩnh…

Gây sức ép đến hơn nửa đêm, thật vất vả mới tẩy hết mùi thối đáng sợ trên người cả hai.

Y Cách Tát Tư ngã vào bụi cỏ bên hồ, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có. Y nghiêng đầu nhìn thanh niên không ngừng gào to bên tai, thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ.

Ông trời ơi, giống cáu này quả thực ông trời phát tới tra tấn y đây mà!

“Này này… ngươi có khỏe không.” Ngón tay làm càn chọt chọt khắp nơi, Bội Ân cố ý khiêu khích thú nhân: “Sẽ không yếu vậy đi?”

Hút một ngụm khí, Y Cách Tát Tư vươn chân quơ một cái, thoải mái đè thanh niên không ngừng lải nhải ngã xuống đất.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy!”

“Ồn muốn chết, ngủ.” Vươn tay chặn lại đối phương, Y Cách Tát Tư dùng sức nặng nửa người mình đè lên người thanh niên.

“Đừng nghĩ chuyện chạy trốn.” Y lầm bầm dặn dò, sau đó nhắm mắt lại nặng nề ngủ. Mẹ nó, mệt chết, ngày mai mới thu thập người này.

Bội Ân thở ra, an tĩnh lại, mệt mỏi cũng dâng lên trong lòng. Biết mình không thể giãy khỏi kiềm chế của đối phương, Bội Ân thích ứng rất mạnh trong mọi hoàn cảnh. Cậu nhích người xoay lưng đưa về phía thú nhân để thoải mái hơi một chút, rất nhanh sau đó liền nặng nề tiến vào mộng đẹp…



Rừng rậm bị từng đợt tiếng chim hót véo von đánh vỡ yên lặng, những tia nắng sớm xuyên qua cánh rừng mang tới những hơi thở sảng khoái.

Y Cách Tát Tư chậm rãi mở mắt ra, nhìn lòng ngực trống rỗng, ánh mắt hổ phách trong phút chốc hiện lên một tia hàn quang——

Người kia đâu! Chạy trốn?

‘Ào ào’ tiếng nước từ bên hồ truyền tới, đầu óc thú nhân lập tức thanh tỉnh, bật người ngồi dậy. Nhưng đập vào mắt y là một hình ảnh kinh diễm làm hô hấp y cũng ngừng lại——

Bầu trời trong xanh, hồ nước trong vắt thấy tận đáy phản chiếu ảnh ngược của nhọn núi cao, giống như một viên ngọc bích sáng bóng xinh đẹp. Gió nhẹ lướt qua, mặt hồ lăn tăn những làn sóng nhỏ…

Thanh niên lẳng lặng đứng trong nước, tựa như một đóa bạch liên vừa hé nở.

Mái tóc đen mềm sũng nước dán sát trên người; vạt áo bị kéo cao, lộ ra đôi chân thon dài; da thịt trắng nõn gần như trong suốt, còn có những giọt nước lóng lánh trượt dài.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quấn lọn tóc dài, khóe môi thanh niên hơi nhếch lên lộ ra nụ cười điềm tĩnh yếu ớt, giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng trong mùa đông.

Y Cách Tát Tư cảm giác yết hầu mình khô khốc, cơ thể trước khi đại não kịp suy nghĩ đã tự động đi về phía thanh niên trong hồ nước.

“Ngươi tỉnh?” Bội Ân xoay người, từ sáng sớm cậu đã xuống hồ rửa mặt chải đầu một phen. Cơ thể thú nhân tựa như một cái lò lửa, đêm qua cậu ngủ không tốt chút nào, bị đối phương ôm tới mức đổ một thân mồ hôi.

“Sao vậy? Ngô ngô——”

Hơi thở cực nóng ập tới, cảm xúc trên môi làm Bội Ân cứng đờ, không tin nổi mà trừng to mắt. Người này cư nhiên hôn cậu, lại còn là nụ hôn vô cùng thô lỗ!

Nheo mắt lại, Bội Ân cơ hồ theo phản xạ vung nắm tay đánh mạnh về phía mặt thú nhân, đồng thời đầu gối cong lên đập vào bộ phận yếu ớt của thú nhân——

Hoàn Chương 4.