Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 10



“Không——” Ngẩng đầu, gương mặt Y Cách Tát Tư vô cùng kiên quyết.

“Mãnh sư vẫn bị diệt sạch thì tốt nhất. Ta không cần có đứa nhỏ của mình.”

“Y Cách…”

“Đừng nói nữa.”

Đẩy thanh niên ra, Y Cách Tát Tư quyết tâm không nhìn tới đối phương.

“Ta ra ngoài tuần tra vùng rừng rậm này, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, ngày mai ta sẽ đưa ngươi về bộ lạc.”

“Y Cách Tát Tư——!”

“Ta đã quyết định, ở đây chờ ta trở lại.”

“Y Cách!”

Nhìn bóng dáng thú nhân bay ngày càng xa, Bội Ân vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Cậu không ngờ Y Cách Tát Tư lại có phản ứng như vậy, xem ra, bầu bạn còn nhút nhát hơn cậu tưởng.

Những lời đồn về mãnh sư, Bội Ân dù sao cũng chỉ nghe nói mà thôi, cậu biết mình không thể nào chân chính lý giải được loại sợ hãi cùng bi phẫn trong lòng Y Cách Tát Tư. Bất quá cậu cũng không buông tha như vậy, Y Cách Tát Tư là bầu bạn cậu xem trọng, cậu sẽ không để đối phương dễ dàng chạy thoát như vậy!

“Ai… nhưng trước hết phải nghĩ biện pháp lưu lại a.”

Bội Ân thở dài một hơi, đi qua đi lại trong sơn động.

Cậu xem như đã kiến thức được tính tình cố chấp cùng bảo thủ của thú nhân, đã tới mức này mà Y Cách Tát Tư vẫn muốn đưa cậu trở về, chẳng lẽ cậu không có chút hấp dẫn nào sao? Càng nghĩ càng cảm thấy uể oải, Bội Ân luôn tự tin về mị lực của bản thân, không biết vì sao đụng phải Y Cách Tát Tư lại không dùng được.

Ai, tệ thật mà. Mặc kệ phải trả bất cứ cái giá nào, mặc kệ thế nào, Bội Ân phải nghĩ biện pháp ở lại bên người Y Cách mới được.

Nhưng không bao lâu sau, ngoài sơn đồng truyền tới âm thanh đập cánh.

“Y Cách?” Bội Ân tưởng thú nhân nửa đường quay lại.

Nhưng xuất hiện ngoài cửa sơn động là những gương mặt xa lạ. Gương mặt trẻ tuổi, sau lưng là đôi cánh chim màu nâu xám, nó làm Bội Ân liên tưởng tới thú nhân Y Cách nói đã theo dõi y!

“Nơi này có người!”

Nhìn thấy Bội Ân, thú nhân cũng đồng dạng vô cùng kinh ngạc. Sau khi phát hiện trong rừng có mãnh sư xuất hiện, bọn họ vẫn thật cẩn thận bảo trì khoảng cách với mãnh sư, thế nhưng không biết đối phương còn mang theo một giống cái ở bên cạnh.

“Trên người cậu ta có mùi mãnh sư!” Một thú nhân tóc xám hét lớn, vươn tay muốn bắt Bội Ân.

Vội vàng tránh né tay đối phương, Bội Ân cơ hồ lập tức chạy sâu vào trong sơn động. Nhưng cậu đã quên, lúc con mồi bắt đầu chạy trốn đồng nghĩ cũng làm thợ săn có một suy nghĩ—— đuổi theo.

Nhóm thú nhân có cánh phẫn nộ gầm nhẹ, nhào tới nhanh chóng áp Bội Ân xuống đất, đè chặt.

Đau quá…

Quỳ rạp trên mặt đất, tay phải bị bàn tay to như còng thiết khóa ngược ra sau lưng, cái chân thô to của thú nhân đè trên người cậu, lồng ngực cùn cánh tay trái bị áp dưới thân cơ hồ sắp vỡ nát. Bội Ân cắn răng, không rên một tiếng, cậu chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thật khó khăn, đau tới thở không nổi.

“Chỉ là giống cái thôi, buông cậu ta ra đi.”

Một âm thanh hùng hậu vang lên, đúng lúc cứu giúp Bội Ân đã hít thở không thông.

Nhóm thú nhân trẻ tuổi lúc này mới không tình nguyện buông Bội Ân ra: “Cậu ta chính là giống cái của mãnh sư a.” Nói xong, bọn họ còn không cam tâm, vẻ mặt như hổ rình mồi nhìn thanh niên nằm trên mặt đất, từng ngụm, từng ngụm hít thở.

“Calitri, làm sao bây giờ?”

Thú nhân hơi lớn tuổi một chút được những người kia gọi là Calitri đi tới trước mặt Bội Ân, ngồi xổm xuống. Hắn đưa tay kéo vòng trang sức răng thú đeo trước ngực thanh niên, đưa lên trước mắt nhìn kỹ một chút.

“Ngươi là người của bộ lạc Đặc Tháp Y? Bộ tộc mèo rừng?”

Gật đầu, Bội Ân ngồi dậy, từng ngụm bổ sung không khí, chờ đợi đôi tay tê rần khôi phục cảm giác.

“Ngươi có biết thú nhân ở cùng là mãnh sư không?”

“Biết…” Xoa xoa yết hầu, Bội Ân khàn khàn nói.

“Ngươi bị y bắt về đi, có muốn chúng ta đưa về bộ lạc không?”

“Calitri!”

“Cậu ta là bầu bạn của mãnh sư a!”

“Calitri, chẳng lẽ ngươi quên mãnh sư khủng bố thế nào à?”

“Đúng vậy, lỡ mãnh sư định cư lại đây, bộ tộc chúng ta phải làm gì bây giờ!”

Bội Ân co rút người, trầm mặc không nói lời nào, cậu âm thầm đánh giá đám thú nhân xa lạ trước mắt: đôi cánh màu xám thật lớn, nửa người dưới trải rộng thú văn hình lông vũ, hẳn là bộ tộc săn kiêu ở thượng du đi? Bất quá, với bản lĩnh của săn kiêu, muốn theo dõi Y Cách Tát Tư mà không bị phát hiện hẳn là không thể. Bọn họ đã làm thế nào?

Bên kia, đám thú nhân thảo luận vẫn chưa có kết quả, cuối cùng Calitri đề nghị để tộc trưởng quyết định nên xử trí thanh niên này thế nào.

“Được rồi, để tộc trưởng quyết định đi.” Những người khác đều gật đầu biểu thị đồng ý.

Một thú nhân trẻ tuổi tóc nâu hơi quăn, đột nhiên gập ngón tay đặt bên môi, thổi vang một tiếng. Không bao lâu sau, chân trời xuất hiện vài hắc ảnh nhanh chóng bay về phía này. Chờ nó kia bay tới gần hơn, hoàn toàn xuất hiện ở cửa sơn động, Bội Ân lúc này mới kinh ngạc phát hiện đó là những con chim kiêu đã được huấn luyện.

Hóa ra là vậy! Thú nhân lợi dụng chim kiêu để điều tra cùng theo dõi Y Cách Tát Tư, vì thế mới không bị phát hiện.

Thú nhân trẻ tuổi phát ra tiếng ‘cô cô’ trong cổ họng, tựa hồ đang trao đổi với chim kiêu. Rất nhanh, chim kiêu đáp lại mấy tiếng kêu lanh lảnh, xòe cánh bay ra khỏi sơn động.

Khoảng thời gian kế tiếp, các thú nhân phái đám chim kiêu còn lại tản ra xung quanh cảnh giới, Bội Ân ngoan ngoãn ngồi trong sơn động. Cậu biết mình không thể chạy trốn, phải tìm cách lưu lại tin tức cho Y Cách Tát Tư mới được. Chính là Y Cách phát hiện mình bị mang đi nhất định sẽ thẹn quá thành giận đi, lúc này Bội Ân không khỏi bắt đầu lo lắng cho tộc nhân săn kiêu.

Nên làm thế nào mới tốt? Có cách nào… không để Y Cách Tát Tư cùng bộ tộc săn kiêu xung đột?

Nhưng mà—— không đợi Bội Ân nghĩ ra cách giải quyết, con chim kiêu truyền tin kia đã nhanh chóng quay trở lại.

“Thế nào?”

“Tộc trưởng nói trước tiên dẫn cậu ta về bộ lạc.” Calitri cau mày, chậm rãi mở miệng.

“Cái gì!”

Đám thú nhân còn lại đồng dạng khiếp sợ cùng khó hiểu.

“Dẫn cậu ta về làm gì!”

“Tộc trưởng không sợ đưa mãnh sư tới sao?”

“Tộc trưởng nói…” Calitri liếc mắt nhìn thanh niên im lặng ngồi trong góc sơn động, ánh mắt tràn ngập tiếc hận: “Tộc trưởng nói mang giống cái này về làm mồi, nhân cơ hội này dẫn mãnh sư tới cùng tiêu diệt.”

“Nga nga! Hóa ra là vậy, quả nhiên tộc trưởng lợi hại a!”

“Rống rống—— diệt mãnh sư!”

Thú nhân bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn thét gào, giống như đã thấy bộ dáng chật vật của mãnh sư trong vũng máu.

“Không… không được!”

Bội Ân trầm mặc nãy giờ đột nhiên lớn tiếng kêu lên, làm đám thú nhân săn kiêu đều nhìn về phía cậu.

“Không thể! Các ngươi không phải đối thủ của Y Cách… của mãnh sư!” Bội Ân vội vàng mở miệng. Những người này chưa từng tiếp xúc với mãnh sư, bọn họ căn bản không biết mạnh sư cường đại thế nào, bộ tộc săn kiêu muốn cứng đối cứng với mãnh sư quả thực chính là đi tìm chết!

“Này, giống cái, ngươi nói cái gì.” Thú nhân săn kiêu tóc xám hừ lạnh, xem thường lời khuyên can của Bội Ân: “Cả bộ tộc chúng ta chẳng lẽ không đối phó được một mãnh sư?”

“Thú nhân trên đất bằng các ngươi đương nhiên đấu không lại mãnh sư.” Người nọ đắc ý giương cánh, đôi cánh to lớn trong phút chốc che kín cả cửa sơn động——

“Chúng ta chính là săn kiêu, không trung là địa bàn của chúng ta!”