Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 1: Nặc Á x Phạm



Ánh sáng buổi sớm xua tan màn sương mù, chiếu sáng những tia nắng vàng óng ả lên đại lục xanh biếc tràn ngập sức sống.

Giống như bất cứ buổi sáng bình thường nào khác, cư dân bộ lạc Đại Hà Ngạn nằm bên khu rừng Ai Tháp Lạc nghênh đón một ngày mới──

“Tộc, tộc trưởng! Nặc Á không thấy đâu!” Một tộc nhân trẻ tuổi vội vàng chạy tới, ánh mắt trừng thật to, trên đỉnh đầu là một đôi tai thú xù lông.

Tát Khắc thở dài, phất tay với tộc nhân trẻ tuổi đang chạy tới, ý bảo đối phương lui ra.

──đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Từ lúc Nặc Á biết ‘sự kiện’ kia thì nó luôn dùng phương thức này để kháng nghị hắn, người mang trách nhiệm tộc trưởng trên vai.

Tính cách đứa nhỏ này thực quật cường, Tát Khắc biết mình không nên độc tài như vậy. Chính là không có cách nào, kì trăng tròn tới, cũng chính là lúc luân chuyển chức vụ tộc trưởng bộ lạc, Tát Khắc có thể từ bỏ tất cả nhiệm vụ của tộc trưởng. Trước đó, Tát Khắc phải thay Nặc Á tìm một chỗ tốt, đây là ước định của hắn và ‘người đó’ a!

“Tộc trưởng, không đi tìm Nặc Á sao? Qua vài ngày nữa hắn sẽ…”

“Không sao, trước lúc trời tối đen nó sẽ quay về thôi.” Bộ lạc là nhà nó, đứa nhỏ này còn có thể đi đâu?

“Tộc trưởng.” Tộc nhân bên cạnh muốn nói lại thôi, hắn cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Tát Khắc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra lời trong lòng mình: “Tộc trưởng, Nặc Á phản kháng ngươi cũng có lý do, hắn thích kì thật là──”

“Câm mồm!” Tát Khắc rùng mình, hung hăng trừng tộc nhân vừa nói.

“Nặc Á là ‘đệ đệ’ của ta.” Tát Khắc cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘đệ đệ’, lúc phát hiện ngữ khí nghiêm khắc của mình làm tộc nhân hoảng sợ thì dịu dọng đi: “Sâm là đối tượng không tồi, nhất định có thể hảo hảo chiếu cố Nặc Á, đây là sự chọn lựa tốt nhất cho Nặc Á.”

Tộc nhân gật gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, trong thôn truyền tới tiếng kèn báo hiệu. Đây là tín hiệu triệu tập dũng sĩ xuất phát vào rừng săn bắn. Tát Khắc bước về phía cửa thôn, tiếp nhận trường mâu màu đen tộc nhân đưa tới, rống to một tiếng. Các tộc nhân giơ cao vũ khí trong tay, lục tục theo Tát Khắc rời khỏi bộ lạc.

Âm thanh náo động dần dần đi xa, tại nơi Tát Khắc đứng khi nãy. Một cái đầu nhỏ đẩy đám cành lá, ló đầu ra nhìn nhìn xung quanh.

Nặc Á không chút biến sắc nhìn khoảng đất trước mắt, tiếp đó cắn răng, thả người từ trên cây nhảy xuống. Nặc Á hung hăng giẫm phần đất Tát Khắc đứng khi nãy, cứ như đạp cho hả giận, miệng còn không ngừng mắng chửi, nhưng ánh mắt vốn trong suốt sáng ngời, giờ phút này lại bịt kín một tầng sương mù, toát ra đau thương nồng đậm…

“Nặc, Nặc Á, hóa ra ngươi ở đây, mọi người đang tìm ngươi khắp nơi…” Thiếu niên có gương mặt tinh xảo do dự chạy tới. Nặc Á đối với mọi người rất lạnh nhạt, không thích tộc nhân tới gần mình. Trước kia Nặc Á rất sáng sủa, tiếng nói trong trẻo nhu hòa luôn mang theo ý cười ngọt ngào, làm người ta nhịn không được muốn thân cận. Nhưng từ sau khi xảy ra ‘sự kiện’ kia, Nặc Á liền thay đổi…

Hơi nghiêng đầu, Nặc Á không chút biểu tình nhìn thiếu niên xinh đẹp đang định lấy lòng mình. Gương mặt tươi cười ngây thơ của thiếu niên kích kích thần kinh yếu ớt nhất đang đau đớn trong lòng Nặc Á──

“Cút ngay, chuyện của ta không cần ngươi quản!” Nặc Á không hiểu vì sao mình lại kích động như vậy, cậu hung hăng đẩy thiếu niên, không thèm quay đầu chạy một mạch ra khỏi bộ lạc.



“Đáng giận, đáng giận! Các ngươi đều là đồ khốn── Tát Khắc, ngươi là tên đại hỗn đản!”

Nặc Á một mạch chạy đi thật xa. Rừng rậm nguyên thủy mờ mịt, dù nhìn góc độ nào cũng thấy giống như đúc, nhưng đối với Nặc Á từ nhỏ đã lớn lên ở đây thì khu rừng này giống như ngôi nhà thứ hai của cậu. Mỗi lần gặp chuyện không vui, Nặc Á lại lén chạy vào rừng── có đôi khi là hốc cây, đôi khi là con đê, tuy lẻ loi một mình, nhưng Nặc Á không hề sợ hãi, bởi vì lần nào người đó cũng tìm được cậu… Nhưng người kia, hiện giờ rốt cuộc cũng không còn xuất hiện nữa…

“Vì cái gì… vì cái gì người chết không phải ta…” Âm thanh nức nở vang vọng trong khu rừng, một lần lại một lần. Không trung xanh thẳm, không biết từ lúc nào, bắt đầu bị làn mây đen bao trùm──

Thời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, buổi sáng còn trong xanh; nhưng tới trưa lại bắt đầu mưa to tầm tã.

Mặt đất trở nên lầy lội không chịu nổi, Nặc Á lảo đảo đi trong rừng, bất tri bất giác tiến vào khu ‘cấm địa’ mà tộc nhân thường nói── mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tới mấy trăm met hình thành một con đường dốc đứng, kéo dài mấy ngàn dặm, ngăn cách ‘vùng đất tử vong’ của khu rừng rậm đáng sợ!

Nghe nói trong vùng đất âm trầm đó có những con dã thú vô cùng tà ác, nghe nói chưa từng có ai sống sót rời khỏi đó; nghe nói… có rất nhiều tin đồn về vùng đất thần bí kia. Từ rất lâu, các đời tộc trưởng của bộ lạc Đại Hà Ngạn đều nghiêm khắc cầm tộc nhân tiến vào rừng rậm tử vong. Mặc kệ thức ăn thiếu thốn cỡ nào, mặc kệ nguy cơ cỡ nào, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tiến vào đó!

Đi một hồi lâu, Nặc Á dừng lại, tìm một khối đá trơn nhẵn ngồi xuống, không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn vòng cổ được xỏ từ những hòn đá nhỏ nhiều màu cùng răng nanh.

Dường như nhớ lại gì đó, gương mặt Nặc Á hiện ra nụ cười ngây thơ hồn nhiên của trẻ con. Nhưng không bao lâu, Nặc Á lại thở phì phì, cầm thứ trong tay quăng đi thật xa! Cậu thở từng ngụm từng ngụm, tùy ý để giọt nước mưa lạnh băng đánh vào mặt mình, tầm mắt mơ hồ…

Giằng co hồi lâu, Nặc Á dường như bừng tỉnh, vội vàng nhảy xuống tảng đá muốn chạy đi tìm vòng cổ kia. Cậu cứ như phát điên, tìm kiếm khắp nơi, ngay cả cánh tay bị cành cây sắc bén cắt bị thương cũng không phát hiện.

Cuối cùng trong một bụi cỏ, Nặc Á phát hiện được thứ mình đang tìm kiếm. Không may, chiếc vòng nằm trên con đường dốc, treo trên một rễ cây lồi ra.

Nặc Á thật cẩn thận nằm xuống, chân bám nham thạch chống đỡ, cơ thể từng chút trượt xuống, cánh tay vươn tới muốn chạm tới vòng cổ.

Chỉ còn một chút thôi… chút nữa là tới rồi… Nặc Á cắn môi, khẩn trương tới mức mồ hôi thấm ướt tấm lưng. Cậu vươn thẳng cánh tay, cơ thể vì bị nước mưa xối ướt một thời gian dài mà run rẩy không ngừng.

Chỉ một chút nữa thôi, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi! Nặc Á dường như sắp ngã chúi xuống, cậu bám lấy nham thạch lồi lên, cơ thể cơ hồ nghiêng về phía trước theo một góc vuông.

──tới rồi!

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới vòng cổ, lớp đất bùn xốp vì nước mưa lại càng mềm nhũn, không thể chịu nổi sức nặng của Nặc Á bắt đầu sụp đổ!

Nặc Á sợ hãi hét lớn một tiếng, cậu nắm chặt vòng cổ trong tay, cơ thể như một quả cầu tuyết lăn tròn lao xuống triền núi. Ước chừng khoảng năm, sáu phút sau cậu ngã xuống một thảm cỏ mềm mại.

Nặc Á quả thực không thể tin là mình vẫn còn sống! Vận khí của cậu cũng quá tốt đi, trên người chỉ có vài chỗ bị trầy nghiêm trọng thôi.

“Quả nhiên, muốn dùng cái chết để giải thoát là không có khả năng.” Nhếch khóe miệng, Nặc Á lạnh lùng tự châm chọc mình. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn cánh rừng mờ nhạt dưới cơn mưa, đáy lòng dâng lên cảm giác sảng khoái.

Cứ như vậy biến mất cũng không sai… nhưng cứ nghĩ tới đó, trong đầu lại xuất hiện gương mặt lo lắng của người kia.

Nặc Á lại tự giễu, quả nhiên, cậu vẫn mềm lòng, không muốn nhìn thấy gương mặt bi thương của Tát Khắc…

“Mau chóng tìm đường trở về thôi.” Nặc Á lầm bầm, phóng tầm mắt quan sát xung quanh, trong lòng không khỏi sợ hãi── rừng rậm tử vong quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết!

Có lẽ vì trời mưa nên ánh sáng trong khu rừng lại càng âm u, xung quanh cứ đen ngòm, âm trầm đáng sợ. Đám cây cối to lớn này hẳn đã trên trăm năm, đan xen là đám dây leo chằng chịt, xiêu xiêu vẹo vẹo như đám rắn không lồ quấn đầy thân cây, cùng mặt đất. Không hề có tiếng chim hót, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách cùng tiếng rống quái dị từ xa xa truyền tới.

Tối quá a, nhìn không thấy gì cả. Nặc Á dụi dụi mắt, do dự không dám bước tới. Phiến rừng rậm nguyên thủy xa xưa này hệt như tên của nó, tràn ngập hơi thở tử vong làm người ta khiếp sợ!



Lúc mưa tạnh đã gần hoàng hôn, Nặc Á tính toán tìm một sơn động để nghỉ ngơi, quần áo ướt sũng dính bết vào người thực khó chịu, huống chi cái bụng còn đang càu nhàu kháng nghị chủ nhân ngược đãi.

Lắc lắc mái tóc dài ướt sũng, Nặc Á quan sát xung quanh, mưa tạnh làm tầm mắt rõ ràng hơn. Rừng rậm tử vong nhìn cũng không khác những khu rừng rậm bình thường là mấy, trừ bỏ cây cối cao lớn một chút, bụi cỏ dày một chút, Nặc Á không cảm thấy nơi này có gì bất đồng.

Truyền thuyết dù sao cũng chính là truyền thuyết! Nặc Á nghĩ, nếu có thể đi ra ngoài, cậu nhất định phải nói với Tát Khắc, kỳ thật rừng rậm tử vong cũng không có gì đáng sợ──

“Ba!” Một chất lỏng đỏ ngầu nhỏ giọt bên chân.

Nụ cười đông cứng trên mặc Nặc Á, cậu cứng đờ không dám lộn xộn. Chậm rãi, Nặc Á ngẩng đầu── đập vào tầm mắt là một cái đầu máu tươi đầm đìa!

“A──” Nặc Á hét lên sợ hãi, đồng thời vội vàng lùi ra sau, trơ mắt nhìn thi thể giác lộc từ trên trời rơi xuống── ánh mắt đen trừng to tới mức sắp lòi ra khỏi hốc mắt, cổ họng không ngừng trào ra máu tươi có thể kể lại sự đau đớn kinh hoàng trước khi chết của nó…

Nặc Á bụm miệng, không thể tin thứ mình nhìn thấy trước mắt── đó là một dã thú đen như mực, hai chiếc răng nanh sắc bén thật dài. Ánh mắt xanh biếc lộ ra hàn quang lạnh như băng, có vẻ là cọp răng kiếm, nhưng kích thước của nó to hơn gấp mấy lần. Hơn nữa Nặc Á chưa từng nghe nói có cọp răng kiếm màu đen! Trên cổ cự thú có một vòng tông mao màu vàng kéo dài tới tận đuôi. Đuôi nó rất dài, thực thô to, lúc này không nhanh không chậm quất lên đám nham thạch.

Nặc Á nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu không dám thở mạnh, tầm mắt tập trung lên người cự thú, hết sức chăm chú nhìn từng động tác của đối phương, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

Đột nhiên, một tiếng kêu thê thảm trên mặt đất đánh vỡ bầu không khí căng thẳng. Hóa ra con giác lộc vẫn chưa tắt thở, nó phát ra tiếng kêu ‘a a’, run rẫy vài cái.

Thừa dịp thú nhân phân tâm trong nháy mắt, Nặc Á quay đầu chạy vào rừng rậm. Tiếng gầm lớn phía sai biểu hiện con thú kia đang phẫn nộ. Nặc Á biết mình không thể chạy lại cự thú, cậu chỉ cần… chỉ cần tìm một nơi để trốn!

Ánh mắt bừng sáng, trên vách nham thạch trước mắt vừa lúc có một khe hở nhỏ. Gió quất vào mặt đến phát đau, Nặc Á không dám quay đầu lại, cắm đầu chạy về phía trước, cậu thậm chí còn có thể cảm giác được sức mạnh kinh hồn từ móng vuốt cự thú. Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, Nặc Á lác người chen vào sơn động, để lại cự thú không cam lòng rống giận bên ngoài.

Nặc Á che miệng, không để tiếng hô hấp hổn hển để lộ nơi ẩn thân. Cậu biết cự thú sẽ không ngừng lại lâu, chỉ cần đối phương ly khai cậu sẽ an toàn.

Ước chừng hai giờ sau, trời hoàn toàn tối đen. Nặc Á tận lực đè thấp hơi thở, cự thú tựa hồ một giờ trước đã rời đi, nhưng cậu vẫn không dám mạo hiểm đi ra ngoài. Nơi này thực dự là một sơn động nhỏ, trừ bỏ khe hở lúc nãy thì không còn đường ra nào khác.

Chờ thêm hồi lâu, ngoài động vẫn không có chút động tĩnh nào. Ánh trăng bạc xuyên thấu qua xành lá chiếu sáng cảnh vật bên ngoài── không có bóng dáng cự thú, hẳn nó đã rời đi.

Nặc Á lách người, thật cẩn thận chui ra khỏi khe hở. Lúc tinh thần bình tĩnh thì cảm giác mệt mỏi từ cơ thể lại trở nên rõ ràng. Những vết thương bị trầy da trên người bắt đầu bỏng rát, đau đớn.

Chỉ đi tới vài bước, chân Nặc Á liền mềm nhũn ngã sấp xuống đất. Cậu cười khổ muốn ngồi dậy, nhưng một giây này, bên tai thình lình xuất hiện tiếng hít thở ồ ồ của dã thú, Nặc Á sợ tới mức cương cứng tại chỗ!

──cự thú, nó căn bản không rời đi!