Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 56: An & lạc khắc [3]



Arthur nhướng mi nhìn Panda, bất đắc dĩ nhún vai: “Bị mười mấy thú nhân thiếu niên bao vây, ngươi nghĩ cậu ta sẽ thế nào?

“A…….” Panda kinh hô, trái tim nhảy thẳng lên cổ họng: “Kia An, An–”

“Đừng nóng vội ~~” Arthur cứ như biết chắc chắn tiểu hùng sẽ có loại phản ứng này, cố ý trêu chọc cậu, chầm chậm nói: “Ngươi đoán khi đó ai xuất hiện.”

“Lạc Khắc…….?”

“Đúng vậy, bởi vì quan hệ của phụ thân, Lạc Khắc thường xuyên tới bộ lạc. Trước đây hắn rất trầm mặc ít lời, căn bản không để ý tới ai, tín nhiệm cũng chỉ có mình An.”

“Vì cứu An, Lạc Khắc đánh nhau với mười mấy thú nhân thiếu niên, hắn bị thương rất nặng, đương nhiên những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lúc tộc trưởng biết chuyện, phạt nặng đám người kia. Sau đó thì không còn ai dám khi dễ An, bất quá kì quái là, An với Lạc Khắc vốn quan hệ rất tốt, nhưng sau chuyện đó lại trở nên bất hòa.”

“A, sao lại vậy?” Panda gãi đầu, có chút không hiểu nổi. Lạc Khắc cứu An, sao quan hệ của hai người lại trở nên bất hòa a?

“Không ai biết lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì.” Arthur nhún nhún vai, thừa dịp tiểu hùng không đề phòng, bàn tay to kéo cậu vào lòng mình: “Ta nghĩ là An không cam lòng đi.”

“Không…… cam lòng?”

“Đúng vậy, cậu ta muốn chứng minh năng lực của mình. Bất quá đừng quên, đây là thế giới thú nhân.” Arthur nhếch khóe môi, gương mặt tuấn mĩ mỉm cười lại tăng thêm vài phần tà khí cùng nguy hiểm: “Muốn chứng minh bản thân, nhất định phải có sức mạnh cường đại để áp chế hết thảy– thú nhân, cho tới bây giở chỉ dựa vào sức mạnh để nói chuyện.”

“………”

Tuy rất muốn nói giúp An, nhưng Panda phát hiện mình căn bản không phản bác được đối phương. Chính xác, Arthur nói đều là thật. Trừ bỏ bộ lạc thú nhân, Panda chưa từng thấy qua bộ lạc nào cho giống cái làm tộc trưởng.

“An…… cậu ta…….”

“An muốn thành tộc trưởng, nhất định phải làm tất cả thú nhân tiếp nhận, vì thế cậu ta cần sức mạnh của Lạc Khắc.”

Nghe xong lời Arthur, Panda cảm thấy trong lòng có chút khó chịu: “Lạc Khắc…. chẳng phải rất đáng thương sao…….”

“Đây là quyết định của hắn.” Chuyển đề tài, Arthur lộ ra nụ cười vô lại: “Tốt lắm, hùng hùng, ta thực sinh khí nga~ ngươi cư nhiên lại quan tâm tới Lạc Khắc như vậy.” Hắn cúi đầu khàn khàn nói, hơi thở nóng rực phả tới.

“Nào có! Ta chỉ lo lắng…. lo lắng…….”

Lời nói tới bên miệng đột nhiên dừng lại, Panda cứng đờ, tựa như một tiểu động vật bị xà nhìn chăm chú mà không thể động đậy– cơ thể Arthur đột nhiên áp xuống, hai tay chống bên người cậu, khóa lại chặt chẽ.

Đôi quang mâu thú nhân thâm trầm u ám, bùng lên ngọn lửa hừng hực, như một điểm sáng.

Trong ánh nhìn chăm chú của tiểu hùng, Arthur chậm rãi cúi đầu, há mồm cắn nhẹ lọn tóc bạch kim bên gáy cổ cậu.

Ngực Panda nóng lên, vội vàng quay đầu: “Không được……. cái kia, ta…… ta…….”

“Hùng hùng, ngày mai ta sẽ ly khai.”

“Cái gì!” Panda kinh hãi, vội vàng túm thú nhân: “Ngươi, ngươi phải đi? Ngày mai?”

“Đúng vậy, Maya truyền tin về, tấn mãnh long bắt đầu rục rịch, tình hình bên phía đông khu rừng không được khả quan lắm.”

“Ta, ta cũng–”

“Không được!” Không đợi Panda nói xong, Arthur đã từ chối: “Ngươi ngoan ngoãn ở lại bộ lạc chờ ta trở về.”

“Arthur, ta–”

“Ngươi đi ta sẽ phân tâm.” Thú nhân cúi đầu, sừng để trên trán Panda chậm rãi cọ xát: “Ta cam đoan rất nhanh sẽ trở về, cam đoan không để mình bị thương. Vì thế, ngoan ngoãn ở lại chờ ta, được không?”

Panda hé môi không nói được một lời, trên gương mặt hồn nhiên xuất hiện một tia quật cường. Cậu đưa tay ôm lấy thắt lưng Arthur, ôm thật chặt, cơ thể hơi phát run.

Giây tiếp theo, cậu bị thú nhân ôm vào lòng, toàn thân đều bị buộc chặt.

“Chúng ta đừng lãng phí thời gian! Thừa dịp chỉ còn buổi tối này, chúng ta hảo hảo ‘làm’ vài lần ~” Dán bên tai thì thầm, âm thanh có chút khàn, lại có chút thuần hậu làm lồng ngực cũng cộng hưởng thật êm dịu.

Tiểu hùng còn đắm chìm trong thương cảm ‘di’ một tiếng, ngây ngốc mở to mắt nhìn Arthur, vẻ mặt không hiểu tình huống trước mắt lắm. Thú nhân không chút báo động áp cơ thể xuống, hơi thở nóng rực càn quét ập tới, dùng hàng động trực tiếp cho tiểu hùng biết kế tiếp nên làm gì…….

…….

Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, Panda từ từ tỉnh lại, cậu theo thói quen xoay người định như bình thường leo xuống giường, không ngờ lại chạm vào khoảng không.

Arthur, đã sớm đi rồi…..

Trong lòng nổi lên một trận buồn phiền, Panda chui vào thảm cắn loạn một trận để phát tiết. Sau một lúc lâu, một viên cầu tròn vo, trắng trắng rụt rè lú đầu ra.

Tiểu hùng biến thành hình thú lắc lắc lắc lắc người leo xuống giường– đi tìm An, thừa dịp Arthur không ở nhà, cậu phải cố gắng hơn mới được! Panda nghĩ vậy thầm gật đầu.

Cậu vội vã xuất môn, nhất thời quên rằng mình vẫn còn là bộ dáng gấu mèo, đẩy cửa gỗ bước ra ngoài.

“Nha! Đó là gì a!”

“Trời ạ ~ đáng yêu quá ~~”

“Thật muốn ôm một cái!”

Panda xuất hiện nhất thời làm bộ lạc rối loạn một trận. Mọi người kinh hô không thôi, tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đều muốn bắt được con gấu trắng đen đáng yêu này, ôm một cái.

Tộc nhân ‘nhiệt tình’ làm Panda sợ hãi. Cậu hoảng hồn lao vào rừng rậm, hổn hển chạy thật xa. Đợi đến lúc phát hiện ra mình lạc đường thì đã chậm.

Cậu gấp tới độ xoay vòng vòng, nhưng rừng rậm bốn phía cây cối đều giống hệt nhau, muốn phân biệt phương hướng cũng không được! Chuyển động hết nửa ngày, Panda cam chịu đặt mông ngồi xuống đất. Cậu nhàm chán gảy gảy móng vuốt mình, bất tri bất giác lại nghĩ tới Arthur. Có tiếng vang loáng thoáng truyền ra từ rừng cây–

Tiểu hùng vãnh tai cẩn thận lắng nghe…… cúi đầu, rất khẽ, hình như là tiếng người, tựa hồ còn có tiếng dã thú rít gào!– Phản ứng đầu tiên của Panda là có người gặp nguy hiểm!

Cậu nhìn quanh một hồi, cuối cùng cắn môi biến về hình người, tìm một cây gậy to, lặng lẽ tới gần nơi phát ra âm thanh. Âm thanh kia phát ra từ bụi cỏ rậm rạp, mơ hồ còn có tiếng nước chảy. Panda phỏng đoán đại khái là nơi ven hồ, tập kích là cá sấu sao?

…….

Panda chậm rãi tới gần, tiếng vang vốn mỏng manh dần dần rõ hơn– trầm thấp, mỏng manh, tiếng rên rỉ còn mang theo chút kìm nén thống khổ, giống như phát ra từ cổ họng; đan xen cùng ngọt ngào khó nhịn, lại có chút yếu ớt bất lực…… Panda nghe có chút buồn bực, rất nhanh gương mặt cậu bị thiêu đốt. Tiểu hùng đơn thuần cuối cùng cũng hiểu hai người bên hồ đang làm gì, lắc đầu định lui về thì một tiếng la khàn khàn làm cậu dừng cước bộ–

“Lạc...... Khắc...... Ách......”

Panda không thể tin vào tai mình, cậu cận thận vạch bụi cỏ ngăn cản tầm mắt–

Cơ thể trần trụi trắng như tuyết, ưỡn thành một độ cung không thể tin được. An quỳ rạp trên mặt đất, hai tay bấu chặt cỏ xanh trên mặt đất. Trên người là một con dã thú thật lớn, cơ thể cậu ta áp sát vào bộ lông hoàng kim của cự thú, run khe khẽ, có vẻ càng mỏng manh hơn.

Mái tóc đen mềm mại xõa tung, gương mặt xinh đẹp của An lộ ra thần sắc mê ly, tựa hồ đã không biết mình đang làm gì. Cơ thể lộ ra màu phấn hồng yêu dị, theo động tác xâm chiếm kịch liệt của thú nhân mà đong đưa. Từng tiếng ngâm nga tràn ra khỏi miệng, cậu phe phẩy đầu bất lực nức nở, thậm chí vô lực khép miệng, tùy ý để nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng.

Bạch trọc cùng máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt chảy dọc theo hai chân mở rộng nhiễu xuống mặt đất…..