Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 44: Sinh tử



Trởvề sơn động, Arthur liếc mắt liền thấy tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn nằm ở một góc tối.

Hắn cười khanh khách, phóng nhẹ cước bộ lặng lẽ tới gần, muốn xem tiểu hùng rốt cuộc đang làm gì– chỉ thấy Panda xoay mặt vào thạch bích, cả người trùm kín thảm lông, không biết làm gì mà thân thể cứ run rẩy thực khả nghi.

“Hùng hùng, ngươi đang làm gì?” Arthur nhẹ nhàng hỏi, cố tình thổi hơi bên tai Panda. Đôi mắt xanh thẳm lộ ra một tia giảo hoạt, hắn vươn tay, chuẩn xác túm lấy hai cái lỗ tai tiểu hùng, kéo cậu ra.

“Hô….. hô…….” Mặt đỏ bừng, tiểu hùng há miệng thở một hơi. Nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Arthur, cậu cứ như thấy quỷ, phản ứng vô cùng kịch liệt!

Panda ôm đầu rên rỉ, gương mặt đỏ bừng vùi vào hai bàn tay, ngẫu nhiên mở to mắt, liếc trộm một cái, vừa vặn lại bị đối phương bắt được, liền không dám tiếp xúc với ánh mắt Arthur nữa.

“Hùng hùng, ngươi rốt cuộc đang làm gì?”

“Ta, ta không sao…… ngươi tránh ra!” Panda sống chết phất tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi càng làm người ta hoài nghi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Từ từ– mùi gì đó” Arthur nhăn cái mũi ra sức ngửi ngửi, biểu tình của Panda cứ như sắp ngất xỉu tới nơi.

“Thì ra là thế.” Thú nhân nhếch khóe miệng cười xấu xa, rốt cuộc cũng biết tiểu hùng muốn làm gì. Chất lỏng lúc nãy phát tiết vẫn còn dính trên người, bé con ngây thơ này nhất định rất khó chịu đi.

“Ta giúp ngươi liếm sạch thế nào?” Lão hổ hư hỏng cố ý vươn đầu lưỡi quơ quơ trước mặt Panda: “Cam đoan sẽ rửa sạch cho ngươi ~” Cùng với một làn hơi thở nóng hổi ập tới, đầu lưỡi Arthur linh hoạt chui vào lổ tai đối phương mà liếm láp, mãi tới lúc tiểu hùng không ngừng phát run, ngay cả tóc gáy cũng nhịn không được mà dựng ngược.

“Ta, ta không cần–” Panda cất cao giọng kêu to. Lời đề nghị của Arthur thực sự dọa chết cậu. Trước mặt mọi người làm trò như vậy đã đủ rồi….. hắn, hắn cư nhiên còn muốn….. đáng giận!

Tiểu hùng căm giận trừng mắt lườm thú nhân vô sỉ, đôi mắt phun hỏa biểu đạt cơn tức của cậu lúc này.

“Ai nha nha, chỉ đùa chút thôi mà.” Arthur cười hắc hắc, dựa vào người Panda ngồi xuống. Ngay lúc tiểu hùng thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại đột nhiên vung tay, kéo thảm lông trùm trên người Panda.

“Ngươi làm gì!”

“Kiểm tra một chút.” Arthur bày ra biểu tình thực vô tội, một tay giữ chặt Panda, một tay không biết xấu hổ mà mò xuống hạ thân tiểu hùng: “Nơi đó của ngươi thực mẫn cảm ~ngoan, để ta xem xem nào ~”

“Không muốn, không muốn!” Tiểu hùng bạo phát, hung hăng cắn một ngụm lên cổ tay Arthur. Cũng không biết moi đâu ra khí lực, Panda đạp ngã Arthur, vội vàng lao ra ngoài.

Đám người nhất thời phát ra một trận kinh hô, ngay cả đám dũng sĩ thú nhân có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà hút khí– một con tiểu hùng hắc bạch đột nhiên xuất hiện trong sơn động, đôi mắt đen láy của nó ướt sũng nước vô cùng kích động, bốn chân chạm đất lao ra ngoài.

“Đó là gì?”

“Vừa nãy có gấu chạy qua, không phải ta hoa mắt đi?”

“Gấu trắng đen, thế nào lại có gấu trắng đen a!”

“Trời ạ, đó là quái vật gì!”

Lời nói của mọi người lại càng kích thích Panda. Tiểu hùng cảm thấy thực khổ sở, cậu bất chấp tiếng kêu của Arthur; bất chấp dưới chân núi có tấn mãnh long ăn thịt người, chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu này!

“Ầm–”

Theo một tiếng chấn động, Bái Luân không kịp né tránh bị Panda chặn phủ đầu. Thú nhân choáng váng hết vài giây, tập trung nhìn lại chỉ thấy một viên cầu trắng trắng đen đen bị Arthur ôm vào lòng, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘ô ô ô’.

Panda vung loạn tứ chi, hùng chưởng phì phì đá lên mặt thú nhân, để lại mấu dấu ấn hoa mai…. Arthur ăn đau, xuống tay lại vô cùng cẩn thận, không dám dùng sức. Hắn biết lúc này cảm xúc của tiểu hùng vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, phải cẩn thận mới được.

Hắn dùng một tay đè lại tiểu hùng không ngừng vặn vẹo, quay đầu nhìn thú nhân trẻ tuổi vẻ mặt dại ra đang ngồi dưới đất: “Bái Luân, tình huống điều tra thế nào?”

“Tình huống…… A! Không tốt, Thuấn một mình chạy xuống núi!”

“Cái gì!” Arthur gầm lên. Lần này tới phiên Panda choáng váng, cậu chưa bao giờ thấy biểu tình Arthur hung bạo lại lo lắng tới vậy, qua vài giây mới phản ứng lại.

“Đáng chết, Thuấn rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Không phải bảo hắn chờ rồi sao!”

“Arthur, tình hình dưới chân núi thực hỏng bét. Số lượng chúng nó nhiều lắm! Ta chưa từng thấy nhiều tấn mãnh long tụ tập lại như vậy!” Bái Luân hồi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ. Hắn thở hổn hển, nói lại tình huống mình dò xét được: “Ngươi đoán đúng, đám tấn mãnh long này dùng tiếng kêu để trao đổi, tầng tầng lớp lớp truyền đạt lại mệnh lệnh cho đồng bạn. Nhưng chủ mưu rất giảo hoạt, nhất định không chịu hiện thân, ta chỉ đoán được vị trí đại khái của nó.”

“Không tốt! Thuấn nhất định biết ta không để hắn đi vì thế mới xuống núi một mình!”

“Ta đi tìm hắn!”

“Không được, ngươi rất dễ nhận ra, ngược lại còn làm bại lộ hành tung Thuấn. Chết tiệt–!”

Arthur siết chặt nắm tay, hung hăng đấm lên mặt đất. ‘Ầm’ một tiếng, tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm hoảng sợ. Panda lúc này dần dần cũng bình tĩnh lại, cậu bất an liếc Arthur một cái. Thấy đôi phương nghiến chặt răng, nụ cười tự tin trên gương mặt không thấy đâu, thay thế vào đó là cảm giác bất lực……

“Ở đâu…..”

“A?”

“Địa phương kia ở đâu!” Arthur rống về phía Bái Luân.

Thú nhân hoàng sợ, khẽ cắn môi nói ra một vị trí: “Ngươi tới nói với Maya, chuyện nơi này giao cho hắn xử lí.”

“Arthur, ngươi–”

“Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Ta đã truyền tin tức nơi này về bộ lạc, Aggreko rất nhanh sẽ dẫn người tới. Chỉ cần chịu đựng đợt công kích này, mọi người sẽ không có việc gì.”

“Vậy sao ngươi còn muốn đi!” Biểu tình Bái Luân thực thống khổ, hắn rống Arthur: “Vì cái gì Thuấn còn muốn đi! Ngươi gạt ta, ta biết Aggeko nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới tới được! Các ngươi muốn đi mạo hiểm đúng không….. mọi người chung sức không tốt sao, cho dù nguy hiểm cũng có thể chiếu cố lẫn nhau…… ngươi cùng Thuấn có ý gì chứ, ý gì hả! Hi sinh mình cứu chúng ta à?…. Không cần, chúng ta không cần–!”

“Bái Luân……” Arthur dừng một chút, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đối phương. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Panda, sau đó giao tiểu hùng trong tay cho Bái Luân.

“Giúp ta chiếu cố Panda…. đáp ứng ta, nhất định phải mang Panda an toàn quay về.”

“Muốn mang thì ngươi mang đi, ta không– Ar, Arthur!” Bái Luân trừng mắt, không dám tin nhìn cự thú sặc sỡ cứ vậy biến mất trước mắt mình….. “Đáng giận! Ví cái gì cả đám các ngươi cứ như vậy!”

Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ thất vọng, không chú ý gấu nhỏ hắc bạch trong lòng mình đang từ từ biến về hình người…….

“Arthur….. Arthur…….” Panda thì thào, run rẩy đứng dậy, muốn đuổi theo thân ảnh mơ hồ trước mắt…. tay bị một lực mạnh túm lấy, Panda không nghe được Bái Luân đang gào rống cái gì. Trong mắt cậu chỉ có cự thú đang lao đi– nhìn không thấy….. cậu sắp nhìn không thấy nữa…… đừng đi– Arthur!

Panda run rẩy mở miệng, ngay cả một âm thanh cũng không thể phát ra. Lớp vỏ bọc cuối cùng cũng bị gở xuống, cơn đau đớn không ngừng truyền tới từ nội tâm sâu thẳm……

Arthur…… ngươi rốt cuộc…. cũng muốn vất bỏ ta sao…….