Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 91



Giống với người trung niên ở trong cuộc nên không phân biệt được cảm xúc của Tạ Bình Qua rốt cuộc lại cái gì, Chương lão gia tử ở bên ngoài quan sát chiêu thức của Tạ Bình Qua rất rõ ràng.

Đầu tiên ông cau mày, sau đó nhớ đến mối quan hệ của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, chậm rãi thả lỏng mày.

"A Duy, đừng để đoạn này xuất hiện trên phim phóng sự."

Chương Nghị Duy cũng đang xem thi đấu. Lão gia tử nhận ra thì hắn cũng nhận ra, lão gia tử thấy được thì hắn cũng thấy được, vì vậy hắn không hỏi gì, trực tiếp đồng ý.

Người thường có khả năng không cảm nhận được, nhưng với kinh nghiệm của bọn họ không khó để nhận ra các chiêu thức của Tạ Bình Qua không phải nhằm mục đích cường thân kiện thể, cũng không phải là đánh nhau ẩu đả, mà là nhằm mục đích giết người.

Chỉ là giết người không có nghĩa là bắt nguồn từ nguyên nhân bất chính, chức nghiệp có hơi đặc thù quả thật cần loại thủ đoạn công kích mạnh mẽ hữu lực này, bảo đảm được thời điểm gặp nguy hiểm có thể bảo vệ người bình thường ở mức độ tối đa.

Tạ Bình Qua đương nhiên không phải thuộc loại chức nghiệp đặc thù, nhưng trong mắt hai người, võ thuật của cậu hẳn là học theo những người đó. Năng lực khống chế của cậu rất mạnh, chiêu nào chiêu nấy cũng có thể giết người nhưng lại không làm người bị thương, cậu có thể cảm giác được nguy hiểm, nhưng trên người lại không có sát khí, trong mắt cũng không có ác ý, bấy nhiêu đó cộng thêm việc quan hệ khó bề phân biệt giữa cậu và Tạ Minh Duệ, hai người cho rằng, Tạ Bình Qua rất có thể là cận vệ mà Tạ Minh Duệ bồi dưỡng.

Dựa theo tuyến thời gian quen biết nhau mà hai người công bố ra bên ngoài, bọn họ đã quen nhau mười mấy năm. Mười mấy năm trước Tạ Bình Qua chỉ là một đứa nhỏ 6 7 tuổi, Tạ Minh Duệ lại sắp là người cầm quyền Lan Phong, ở thời điểm đó, Tạ Minh Duệ bồi dưỡng nhận nuôi một cận vệ vô cùng trung thành, năng lực tuyệt vời, thoạt nhìn vô hại nhưng sức chiến đấu bạo biểu cho bản thân là điều hoàn toàn hợp lý, cái này cũng có thể giải thích vì sao trên mạng không tìm thấy tư liệu của Tạ Bình Qua.

Còn về sau này... Hai người sớm chiều ở chung phát sinh thay đổi tình cảm không phải là chuyện rất bình thường sao? Quan hệ thay đổi, muốn cho cậu một thân phận quang minh chính đại cũng rất hợp lý.

Tạ Minh Duệ ở xa ngàn dặm mặc dù không biết nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, vì nếu như Tạ Bình Qua tiếp xúc với đánh diễn càng ngày càng nhiều, rất có thể cách thức tấn công đặc thù của cậu sẽ bị đưa ra ngoài sáng.

Anh cũng không lo lắng chuyện này, bởi vì thân phận của anh chính là bùa hộ mệnh lớn nhất của Tạ Bình Qua.

Có anh ở đây, điểm đặc thù của Tạ Bình Qua rất dễ bị ngoại giới cho rằng là anh bồi dưỡng người bảo vệ cho mình, mặc dù theo khía cạnh nào đó... Đây đúng là chân tướng.

Tạ Minh Duệ đã nói trước chuyện này với Tạ Bình Qua, từ rất lâu trước kia. Anh kêu Tạ Bình Qua không cần lo lắng, chỉ cần không giết người thì sẽ không có ai hoài nghi lai lịch của cậu.

Tạ Bình Qua cũng không nghi ngờ lời anh nói, đây cũng là tiền đề cậu dám lên đài luận võ.

Sự thật chứng minh, Tạ Minh Duệ phán đoán lòng người rất chuẩn, hai người Chương Nghị Duy mặc dù nhận ra chỗ không đúng, nhưng vẫn rất tự nhiên tìm được một lý do "thích hợp nhất" cho Tạ Bình Qua.

Cũng ngay sau khi hai người phán đoán "hợp lý" cho cách làm đặc thù của Tạ Bình Qua, Chương lão gia tử ngồi bên ngoài vỗ tay.

Nghe thấy ông vỗ tay, mọi người còn đang bị chấn động về trận đấu này cũng phản ứng lại, lớn tiếng vỗ tay reo hò.

Người trung niên không khó chịu chút nào khi bị thua. Sau khi Tạ Bình Qua vươn tay với hắn, hắn cũng đưa tay ra nắm lại, thản nhiên nói: "Tôi thua."

Người trung niên nói xong thì mời Tạ Bình Qua đi xuống, đến trước mặt Chương lão gia tử, Chương lão gia tử nhìn Tạ Bình Qua trạc tuổi Chương Càn, nhưng lại có thể đánh bại nhà vô địch của võ quán, cao giọng nói: "Võ quán Chương gia thành lập nhiều năm nay, có chút danh tiếng trong giới, người cùng ngành cũng nguyện ý cho chúng ta một chút thể diện, nhưng đây không có nghĩa là chúng ta có thể tự cao tự đại. Nên biết rằng sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, trên con đường học võ không chứa chấp những người chậm trễ. Hôm nay Tiểu Tạ tiên sinh không có ác ý, nhưng ngày sau ở bên ngoài gặp được người ác ý thì sao? Với trình độ hiện tại của các con, các con có thể làm xuất sắc trong ngành này không? Có thể tự bảo vệ chính mình đồng thời hăng hái làm việc nghĩa không?"

Giọng Chương lão gia tử không cao, nhưng lời nói lại lọt hết vào tai tất cả mọi người.

Ông cúi chào Tạ Bình Qua, cậu vội vàng tránh đi, hiếm khi mất tự nhiên.

Mặc dù đã đến thế giới này hơn một năm, nhưng so với thiện ý, cậu vẫn chỉ có thể bình tĩnh tự nhiên ở trước mặt người có ác ý hơn...

Chương lão gia tử thấy động tác và vẻ mặt của cậu, ánh mắt càng thêm khen ngợi.

Ông nhìn xung quanh, hô to: "Mở cửa chính, đón khách!"

Câu nói này khác hẳn với giọng nói chuyện của người già bình thường trước đó, giọng nói vô cùng vang dội mạnh mẽ.

Tạ Bình Qua nghe giọng của ông, tai nghe những người xung quanh đồng loạt đáp "Dạ", chỉ cảm thấy xung quanh mình hào khí phấn khởi.

Liên Ngũ cũng cảm thấy như vậy, hắn vỗ mạnh vào lưng Tạ Bình Qua, lớn tiếng cười nói: "Bình Qua, mời!"

Đi cửa chính lần nữa mặc dù là quy trình dư thừa, nhưng rất có ý nghĩa, Chương Nghị Duy cũng nhân cơ hội này giới thiệu "quy củ" võ quán Chương gia: "Thật ra bình thường cửa chính luôn mở, đệ tử mới hay người tham quan đều đi bằng cửa chính. Chỉ khi có người tới thích quán hoặc người bên ngoài võ quán đạt được vinh dự trở về, cửa mới bị đóng lại. Kiểu người trước thì như vừa rồi, cần phải đánh bại người có tư lịch tương đương mới được mở cửa; kiểu người sau thì trực tiếp đẩy cửa ra."

Tạ Bình Qua nghe vậy, hiểu ra, gật đầu: "Giống như một loại nghi thức?"

Chương Nghị Duy mỉm cười: "Đúng vậy, một loại nghi thức sau khi cải tiến. Võ quán Chương gia đã thành lập hơn 200 năm, lúc trước cửa chính rất ít khi mở, chỉ mở khi có khách quý đến, những người khác thì đi bằng cửa hông. Sau này cảm thấy phương thức này không phù hợp với thời đại nên tổ phụ của tôi sửa lại quy củ này, đổi thành luôn mở cửa chính, chỉ khi nào vào thời điểm đặc thù mới sử dụng quy trình "mở cửa" mới."

Lúc hai người nói chuyện, đã từ cửa chính đi vào võ quán Chương gia.

Trung viện và Đông Viện của võ quán không khác nhau là bao, đều là phong cách đơn giản. Sân sau cửa chính không có núi giả, không có bồn hoa, chỉ có một cọc người gỗ, và một đứa nhỏ luyện tập trước cọc người gỗ.

Người tới lui võ quán đều có phong cách rất đơn điệu, vì vậy Tạ Bình Qua vừa xuất hiện mấy đứa nhỏ đều tò mò nhìn sang.

Bọn chúng biết quy cũ mở cửa chính võ quán, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Tạ Bình Qua không giống như dáng vẻ phù hợp quy cũ.

Có đứa nhỏ tuổi khá lớn, thật sự nén không nổi tò mò, chạy tới hỏi.

Tạ Bình Qua không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Vì sao lại là anh? Lỡ như là sư thúc tổ của các em công thành danh toại trở về thì sao?"

Tạ Bình Qua nói xong, trên mặt đứa nhỏ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ cực kỳ lớn "anh tưởng em là con nít sao".

Chương Nghị Duy dở khóc dở cười, Liên Ngũ trực tiếp vén tay áo chuẩn bị đánh người: "Thằng nhóc thúi, con ngứa da rồi phải không."

Đứa nhỏ kia là mặt quỷ, chạy một vòng, đến khi Liên Ngũ thả tay áo xuống mới chạy trở về, tiếp tục hỏi: "Thế trong số các anh, ai phù hợp quy cũ vậy?"

Tạ Bình Qua tất nhiên sẽ không tự biên tự diễn, nên Chương Nghị Duy trả lời thay cậu: "Là vị ca ca xinh đẹp này đây. Cậu ấy đánh thắng Càn sư thúc của con, còn đánh thắng sư tổ của con."

Lời này tất nhiên còn không đáng tin bằng lời vừa rồi, đừng nói đứa nhỏ này, mà tất cả đứa nhỏ khác cũng vây quanh lại đây, mỗi đứa nói một câu.

"Không thể nào! Một mình Càn sư thúc to bằng hai ca ca xinh đẹp này đó!"

"Càn sư thúc rất lợi hại, một mình có thể ôm bốn người chúng con!"

"Đến Càn sư thúc còn không đánh lại sư tổ mà!"

"Sư tổ rất mạnh, chúng con không tin!"

......

Chương Nghị Duy vui vẻ hớn hở nghe bọn nhỏ phản bác, nghe xong thì chế nhạo nhìn về phía Tạ Bình Qua: "Bình Qua, đám tiểu quỷ này không tin cậu rồi phải làm sao bây giờ?"

Tạ Bình Qua vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chương ca, đây là tiểu bối của võ quán các anh đấy, anh xúi giục tôi đánh bọn nhỏ như vậy được sao?"

Chương Nghị Duy cười to, những người khác cũng cười theo.

Tâm lý bọn họ vốn có chút kính sợ đối với Tạ Bình Qua, nghe cậu nói vậy, bọn họ đối với cậu chỉ còn lại kính chứ không còn sợ, hùa theo Chương Nghị Duy đùa giỡn tiểu bối.

"Đừng sợ đừng sợ, cứ đánh, chúng nó da dày lắm!". Truyện Đông Phương

"Sư phụ nói "núi có núi cao hơn người có người mạnh hơn", chúng tôi đều biết nha! Nhưng đám tiểu quỷ này thì không biết, ngày nào cũng xì hơi."

"Tới tới tới, dạy chúng nó một trận đi!

......

Tạ Bình Qua nhìn dáng vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn của bọn họ, càng thêm bất đắc dĩ.

Cậu sao có thể dạy dỗ bọn nhỏ được?

"Đừng để ý đến cái đám tuổi lớn nhưng tâm không lớn này, trận đấu vừa rồi của chúng ta đã được ghi hình lại, đến lúc đó sẽ phát đi phát lại cho đám tiểu quỷ này xem, bọn chúng sẽ biết chúng tôi không đánh lại cậu." Trong lúc bầu không khí đang náo nhiệt, người trung niên đi tới.

Tạ Bình Qua nghĩ thầm vậy cũng không cần, chỉ là nghĩ đến Chương lão gia tử nói học võ không thể cuồng vọng tự đại không thể trễ nãi, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, không nói gì thêm.

Mọi người xem náo nhiệt thất bại thì khá tiếc nuối, bọn họ bị người trung niên nhìn lướt qua, bị bắt giải tán, chỉ để lại người trung niên là chủ nhà và Chương Nghị Duy Liên Ngũ cùng giới thiệu võ quán.

Bọn họ ở trong võ quán cả một ngày, sáng sớm hôm sau thì tạm biệt đến võ quán khác.

Chuyện xảy ra ở võ quán Chương gia được truyền ra ngoài, giống như Chương lão gia tử đã tiên đoán, sau chuyện của Chương gia, người của các võ quán khác đều tôn kính Tạ Bình Qua từ tận đáy lòng, hành trình ghi hình cũng càng thuận lợi hơn so với dự đoán.

Sau hai nhà võ quán, đoàn người khởi hành đến Trung Bộ có một võ giáo rất nổi tiếng.

Khác với hình thức quản lý của võ quán, võ giáo quản lý rất nghiêm khắc.

"Võ quán và giáo dục bình thường không có xung đột gì nhau nên đối với trẻ vị thành niên mà nói, võ quán có chút giống với huấn luyện ngoại khóa. Do đó, hoàn cảnh tốt, thanh danh mọi người cũng cao, mấy đứa nhỏ võ quán đều là con của gia đình có điều kiện. Nhưng võ giáo thì khác, loại võ giáo chính quy này ôm luôn việc dạy học văn học, hầu hết học sinh đều là gia đình có điều kiện khá giống nhau, thậm chí là không ổn." Chương Nghị Duy giải thích sự khác nhau cho Tạ Bình Qua, cậu nghe rất chăm chú, thường xuyên gật đầu.

Phó hiệu trưởng đi cùng cũng không ngăn Chương Nghị Duy phổ cập khoa học đúng sự thật.

Hắn dẫn đoàn người ghi hình trường học, lại dẫn bọn họ đi ghi hình học sinh đang học, không có chút kiêng dè nào, ngược lại còn có chút kiêu ngạo.

"Mặc dù điều kiện gia đình của bọn họ không tốt, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng cho bọn họ những thứ tốt nhất mà chúng tôi có thể làm, ít nhất ở chỗ này, bọn họ rất có sức sống."

Nghe hắn nói như vậy, Tạ Bình Qua cẩn thận quan sát học sinh đang học khóa võ thuật.

Hầu hết bọn họ đều da đen, có người quần áo rất bẩn, có người giặt quần áo đến nỗi phai màu, nhưng bất luận thế nào, cũng giống như phó hiệu trưởng đã nói, vẻ mặt không hề chết lặng, sức sống không khác gì học sinh bình thường bên ngoài.

Đoàn người cũng ở chỗ này cả ngày, trước khi đi còn thu hoạch được rất nhiều lời vẫy tay tạm biệt.

Chương Nghị Duy cũng cười tủm tỉm vẫy tay lại với bọn họ, sau khi đóng cửa sổ xe lại mới ngừng cười, thở dài một hơi: "Được rồi, ghi hình giai đoạn 1 kết thúc nhẹ nhàng vui vẻ, khiến người ta bất đắc dĩ là sắp bắt đầu giai đoạn 2 rồi. Bình Qua, cậu chuẩn bị tâm lý xong chưa?"