Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 65



Khi đứng giữa lưng và tấm ván trên cao, trong nháy mắt, Tạ Bình Qua có hơi hối hận.

Gió trên cao to hơn dưới mặt đất, không đến mức khiến người ta đứng không vững, nhưng lúc thổi lên người, xúc cảm vẫn rất rõ ràng.

Đặc biệt là mái tóc xõa tung bay trong gió, khiến người ta hiểu rõ lực gió hơn, đồng thời cũng khiến người ta nhận ra nơi này có lẽ cũng không an toàn cho lắm.

"Đang nghĩ gì đó?" Tạ Minh Duệ giơ tay che micro lại, khẽ cười nói.

Tạ Bình Qua cũng hơi mỉm cười, lắc đầu: "Không có gì, chỉ đang nghĩ làm sao để thắng thôi."

Vị trí trên cao mà bọn họ đang đứng thật sự không phải là rất an toàn, nhưng so với nhiều cảnh tượng và những thứ sẽ gặp phải trên thế giới này, nơi cao này cũng không có gì là không an toàn.

Huống chi bọn họ đã xác nhận độ an toàn rồi, với lại bây giờ còn có cậu.

Tạ Minh Duệ nghe cậu trả lời liền biết chút tiếc nuối không rõ ràng kia đã tan theo gió, sau đó thong thả nói: "Anh rất thích cảm giác này, nó làm anh nhớ tới trước kia."

Khi đó, bọn họ cùng nhau ngồi trên nóc cung điện, điều duy nhất bọn họ có thể làm là tin tưởng và nương tựa lẫn nhau, nhưng anh không cảm thấy khó khăn chút nào.

"Vì vậy anh rất vui."

Tạ Minh Duệ nói, trong tai nghe truyền đến giọng nói của tổ tiết mục "chúng ta có thể bắt đầu chưa".

Tạ Bình Qua cong khuỷu tay chạm nhẹ vào Tạ Minh Duệ, anh trả lời "đã sẵn sàng".

Sau đó trong tai nghe lại truyền đến tiếng của tổ tiết mục "bây giờ bắt đầu tính giờ", hai người ngừng suy nghĩ miên man, tập trung tất cả sự chú ý vào trò chơi hiện tại.

Giọng Tạ Bình Qua rất kiên định: "Minh Duệ, tiến lên ba bước."

Tạ Minh Duệ không chút do dự tiến lên ba bước với tốc độ thường ngày. Mặc dù đang ở trên cao, nhưng tốc độ và sải chân của anh giống hệt lúc còn dưới mặt đất.

Không những anh không có gì khác biệt, mà cầu bập bênh cũng gần như không đong đưa, như khi luyện tập dưới mặt đất.

"Tiến lên hai bước."

"Tiến lên ba bước."

Giọng Tạ Bình Qua không chút phập phồng, người ngoài nghe vào có hơi lạnh lùng, nói với Tạ Minh Duệ - người đã nghe qua nhiều âm sắc trong giọng nói của Tạ Bình Qua, giọng nói này thể hiện sự tập trung cao độ của cậu.

Chưa từng có ai đánh bại Tạ Bình Qua khi cậu trong trạng thái này, cho dù đó là trận chiến sinh tử hay là một trò chơi nhỏ.

Vì vậy, Tạ Minh Duệ làm theo không chút do dự, hành động kiên định đó khiến những người dưới mặt đất run sợ.

"Tạ tổng là lá gan gì vậy! Ngày ấy bước đi mà không hề sợ hãi, trực tiếp bước qua luôn sao?" Giáo thảo nhìn hai người trên cao, tim muốn nhảy lên tới cổ họng.

MC bên cạnh hắn cũng căng thẳng muốn chết: "Không hổ là người đưa Lan Phong lên đỉnh cao, sự quyết đoán này..."

Vu Hoàn và Hạ Thành cũng đang nhìn. Trước đó để trau dồi thêm sự ăn ý, bọn họ đã chơi rất nhiều thử thách kiểm tra trái tim, vẫn chấp nhận được trò chơi này.

Vì vậy thay vì lo lắng, bọn họ càng ngạc nhiên với sự ăn ý của hai người hơn.

"Trong cả quá trình dây lò xo không có chỗ phát huy tác dụng, cũng không bị biến dạng. Muốn làm được như vậy, bọn họ phải canh chuẩn thời gian, bước chân, tốc độ và khoảng cách, cái này... Chúng ta chưa chắc đã tạo ra được hiệu quả như vậy," giọng Vu Hoàn tràn đầy tán thưởng và cảm thán, "Đáng tiếc bọn họ không đánh tennis đôi."

Hạ Thành cũng nghĩ như vậy: "Không biết hai người luyện tập sự ăn ý như thế nào, tớ thấy phương pháp luyện tập ăn ý của bọn họ cực đoan hơn chúng ta, mất nhiều thời gian hơn chúng ta."

Hai người nói xong thì thấy Tạ Minh Duệ đã vững vàng dừng lại ở vị trí cách đuôi tấm ván gỗ chỉ 20 cm, kính nể trong mắt gần như biến thành thực thể.

Không biết Tạ Minh Duệ có cảm nhận được vị trí của mình không... Nếu biết, vậy thì độ tin tưởng của anh đối với Tạ Bình Qua quá đáng sợ, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể bước đi vững vàng; Nếu không biết, thì độ tin tưởng của anh vào Tạ Bình Qua thậm chí còn khủng khiếp hơn, thế mà lại có thể tin tưởng một người đến như vậy.

Tất nhiên Tạ Minh Duệ... Biết được vị trí của mình.

Cuối tấm ván gỗ có dây lò xo, càng tới gần thì cảm giác càng khác đi, nhưng anh không chút lo lắng nào.

Nếu đến cả Tạ Bình Qua cũng không đáng tin tưởng, thì anh đã xé bỏ lớp phòng hộ an toàn trên người, nhảy từ đây xuống, hoàn thành tâm nguyện của một số người ngóng trông anh chết.

"Minh Duệ..." Trong tai nghe truyền đến âm thanh của gió và Tạ Bình Qua hòa quyện vào nhau, làm Tạ Minh Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Loại cảm giác trên đời chỉ còn lại hai người họ thật sự khiến người ta mê hoặc, mê hoặc đến mức chỉ muốn đi cùng cậu đến khi đất trời già đi.

"Anh đây." Sau khi cảm thán một lúc, Tạ Minh Duệ nhỏ giọng đáp lại.

Tạ Bình Qua lắng nghe tiếng gió trong và ngoài tai nghe, trong khi tập trung tinh thần, trong đầu cậu cũng xuất hiện suy nghĩ giống Tạ Minh Duệ.

"Lần sau chúng ta đi leo núi đi."

Tạ Minh Duệ không ngờ bọn họ có thể nghĩ giống nhau như vậy. Anh mỉm cười, nụ cười trầm thấp truyền vào tai nghe của Tạ Bình Qua một cách rõ ràng: "Được, anh lái xe đưa em đến đó."

Đáp án này khiến Tạ Bình Qua cong khóe miệng.

Cậu đáp lại một tiếng, sau đó ngừng mỉm cười, âm thanh lại trở nên cực kỳ bình tĩnh: "Minh Duệ, xoay người."

Nói xong, hai người đồng loạt hoàn thành các động tác, sau đó Tạ Bình Qua nói "bắt đầu quay lại", hai người vẫn giữ tốc độ giống như trước đi về giữa.

Đạo diễn nhìn động tác hoàn toàn đồng bộ của hai người trong ống kính, đáng tiếc thiết bị thu âm không thể thu được tiếng chân dẫm lên ván gỗ của bọn họ, nếu không chắc sẽ nghe thấy tiếng bước chân cũng đồng bộ luôn rồi.

Cộp, cộp, mỗi một bước chân như giẫm lên trái tim của mọi người, hoàn toàn có thể dựng thành một đoạn video ngắn về những cảnh kinh điển.

Tuy nhiên thiết bị thu âm thiếu sót thì chính là thiếu sót, dù đạo diễn có tiếc nuối đến đâu cũng không thể bù đắp được.

Thấy hai người luôn đi thẳng về phía trước, sắp đi đến giữa nhưng vẫn không có ý định dừng lại, suýt nữa thì hô lên một tiếng.

Nhưng hai người căn bản không va chạm nhau, Tạ Bình Qua bước đến bước cuối cùng thì nghe được tiếng cười của anh, Tạ Minh Duệ sau khi bước một bước cuối cùng đã không còn nhúc nhích nữa.

Anh giơ tay tháo khăn bịt mắt xuống, khuôn mặt Tạ Bình Qua xuất hiện trước mặt anh gần trong gang tấc, khuôn mặt cách rất gần, lông mi cũng rất gần, còn khẽ rung theo hơi thở.

Tạ Minh Duệ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đột nhiên thấy hơi tiếc, anh hẳn nên bước thêm nửa bước nữa."

Tạ Bình Qua khó hiểu: "Hả?"

Tiếng cười của Tạ Minh Duệ rõ ràng hơn, anh lắc đầu và dùng ánh mắt hỏi Tạ Bình Qua là anh xuống trước hay cậu xuống trước.

Tạ Bình Qua chớp mắt, Tạ Minh Duệ xuống trước. Động tác anh rất nhanh nhẹn, khi ống kính tập trung vào anh, có thể quay lại rõ động tác đẹp đẽ và khuôn mặt anh...

Ông trời thật bất công. Đạo diễn thầm than trong lòng, có một số người thật sự là thiên chi kiêu tử, không chỉ có năng lực xuất sắc, mà ngay cả diện mạo cũng xuất sắc.

Tuy nhiên, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể khiến Tạ Bình Qua khăng khăng một mực, từ đầu tới đuôi ánh mắt của Tạ Bình Qua chưa từng rời khỏi người anh.

Bởi vì đội của Tạ Bình Qua hoàn thành vừa nhanh vừa xuất sắc thậm chí còn rất lãng mạn, đội tám người còn chưa chơi trò chơi đã mất hết tự tin, nhưng đội thứ hai chơi trò chơi xong đã dập nát luôn tin tưởng của bọn họ.

Lúc bọn họ chơi cầu bập bênh dưới mặt đất vẫn còn ổn, nhưng khi vừa được đưa lên cao, cảm nhận gió thổi trên cao, chân bọn họ bắt đầu mềm nhũn, hơn nữa còn phải bịt mắt... Người bị bịt mắt trực tiếp hô to "cứu mạng".

Sau khi di chuyển cũng vậy, hai bên di chuyển rất chậm, chân của người bị bịt mắt dường như đụng trúng cầu bập bênh bên cạnh, vì vậy hắn lập tức hét toáng lên, ngã ngồi trên tấm ván gỗ.

Tiếng hét của hắn quá thê lương, khiến cho cảnh tượng vốn dĩ rất buồn cười trở nên rất đáng thương.

Tạ Minh Duệ đứng bên cạnh Tạ Bình Qua, nhỏ giọng hỏi: "Nếu anh cũng như vậy, Bình Qua có thất vọng không?"

Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn anh, cố ý gật đầu.

Không ngờ đáp án của mình lại khiến Tạ Minh Duệ sửng sốt, giây tiếp theo anh thấy Tạ Bình Qua bật cười, cười đến trong mi mắt, lập tức nhận ra mình bị chọc, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Em học hư rồi."

Tạ Bình Qua cười càng tươi hơn: "Không có, em chưa nói gì mà!"

Vốn dĩ Tạ Minh Duệ chỉ thuận miệng hỏi, nhưng vì Tạ Bình Qua chưa đưa ra đáp án, ngược lại khiến anh thật sự tò mò.

Tạ Bình Qua hết cách, chỉ có thể thu hồi ý cười, nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự như vậy, em sẽ đến bên cạnh anh trước."

Bất kể dưới chân là gấm hoa rực rỡ hay là vực sâu vạn trượng, em đều sẽ ở bên cạnh anh.

Tạ Minh Duệ nhận được đáp án, cuối cùng cũng thỏa mãn, lại ngẩng đầu lên nhìn người trên đài cao, phát hiện người bịt mắt đã hoàn toàn ngồi xuống di chuyển từng chút một.

Ý tưởng này nói chung cũng không tồi, ít nhất cuối cùng đội này cũng hoàn thành thuận lợi. Mặc dù tốn nhiều thời gian, mặc dù hoàn thành không đẹp mắt chút nào, nhưng sau khi hoàn thành hai người vẫn hưng phấn ôm nhau một cái.

Bọn họ rất khó khăn đó!

Đội sau không có hét thảm trên cao như đội trước, thời gian tập luyện của bọn họ tương đối dài, thời gian hoàn thành... Cũng tương đối dài.

Nhưng nói tóm lại, bọn họ coi như là đứng để hoàn thành với phong độ nhẹ nhàng, vì vậy bọn họ rất hài lòng với kết quả này.

Sau đó nữa là đội của Hà Lạc Minh, đội duy nhất trong số các đội kích hoạt cơ chế giãn lò xo, nhìn thấy tấm ván bị mất cân bằng và Hà Lạc Minh hét thảm thiết treo trên không trung, Tạ Minh Duệ không khỏi bình luận: "Thật giống một bộ phim thảm họa."

Mấy hôm trước Tạ Bình Qua vừa xem bộ phim thảm họa, cậu quan sát tưởng tượng trên cao, không thể không thừa nhận Tạ Minh Duệ nói rất đúng, thật sự rất giống.

Đội cuối cùng không có vấn đề gì, Vu Hoàn và Hạ Thành làm cộng sự nhiều năm, độ ăn ý không phải người thường có thể sánh được, thậm chí ngay cả Tạ Minh Duệ khi nhìn thấy sự tương tác của bọn họ, cũng không khỏi cảm thán: "Nếu anh chủ động, anh cũng không làm được điều này."

Lần này, Tạ Bình Qua lắc đầu: "Nếu đổi lại là người khác, em cũng không làm được như vậy, chỉ có anh mới tin tưởng em như vậy."

Tạ Minh Duệ nhìn cậu, một lát sau mới gật đầu: "Em nói đúng."

Vì vậy chúng ta là một cặp trời sinh, anh không nên nghi ngờ điều này.

Bởi vì trận thi đấu đầu tiên gây áp lực về tâm lý và thể chất quá lớn cho các thành viên trong đội, nên tổ tiết mục đã điều chỉnh lại trận thi đấu thứ hai, chủ yếu là hỏi nhanh đáp nhanh kiểm tra độ ăn ý.

Trong trận đấu này, ba đội khác nhanh chóng bại trận, chỉ còn lại đội của Vu Hoàn và đội của Tạ Bình Qua quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành.

Cuối cùng đội của Tạ Bình Qua bị lật thuyền khi được hỏi "Nếu du thuyền bị chìm, mà trên thuyền cứu sinh chỉ còn lại một vị trí, ai sẽ ở lại", cả hai đều đáp là "tôi".

Hạ Thành giành chiến thắng sau khi thấy hai người trả lời xong, ánh mắt vẫn không rời nhau, không khỏi lẩm bẩm một mình: "Tự dưng cảm thấy mình thua vậy nhỉ..."

Vu Hoàn kéo cánh tay hắn đi ăn cơm: "Ngoan nào, chúng ta không so được với bọn họ."

Tạ Minh Duệ bị câu nói này chọc cười, cuối cùng Tạ Bình Qua cũng dời tầm mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Em không thể chấp nhận đáp án này."

Tạ Minh Duệ thấy cậu nghiêm túc, suy nghĩ một lúc rồi quyết định lui một bước: "Vậy chúng ta đều ở lại đi! Trong hoàn cảnh như vậy, nói không chừng một người lên thuyền cứu sinh sẽ xảy ra chuyện gì đó, cùng ở lại xem xem có cách khác hay không."

Tạ Bình Qua suy nghĩ một chút miễn cưỡng đồng ý đáp án này.

Đạo diễn nghe thấy cậu cuối cùng cũng "ừm" một tiếng, nghĩ thầm bọn họ nhanh ngừng trò chuyện đi, nếu bọn họ còn không ngừng, chỉ sợ hắn sẽ nhịn không được cắt nội dung bùng nổ này vào video, đến lúc đó chỉ sợ Tạ Minh Duệ sẽ giết người diệt khẩu.

Sau hai trận đấu, nhóm người bắt đầu đổi chỗ chơi và ăn trưa.

Khi nhân viên đưa cơm trưa đến cho Tạ Minh Duệ thì nơm nớp lo sợ, nhưng Tạ Minh Duệ không hề tức giận, chỉ bình tĩnh nhận cơm, sau đó cùng lên xe với Tạ Bình Qua.

Lúc xuống xe hai người đã dùng cơm xong, nhân viên thu hộp thở phào nhẹ nhóm, nhưng cameraman cùng ở trong xe lại tràn ngập hoảng hốt.

Rốt cuộc hắn đang quay cái gì vậy? Là quay chương trình tạp kỷ về du lịch hay là quay chương trình yêu đương? Sao cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ?

Sau khi đổi chỗ, đoàn người đến địa điểm sân vận động trong nhà.

Nhớ đến chuyện xảy ra trong lúc ghi hình tập 1, mọi người gần như đều cho rằng sau khi lên trời lại đến xuống nước, may mà tổ tiết mục còn rất có tình người, bên trong không có nước chỉ có bia ngắm, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ vui mừng quá sớm.

"Đây là trận thi đấu tùy chọn, hai người trong mỗi đội phải chọn cùng một trận thi đấu, nhưng mọi người có thể dựa theo sở trường để chọn bắn cung hoặc chạy bộ. Nếu chọn bắn cung, sẽ tính thời gian từ khi lấy mũi tên trên bàn đến khi mũi tên bắn trúng mục tiêu; Nếu chọn chạy bộ, sẽ tính thời gian từ khi rời vạch và đến khi hoàn thành lượt chạy, ấn nút kết thúc." Giới thiệu đến đây, vẻ mặt MC bắt đầu vặn vẹo.

Trong lòng mọi người đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn, quả nhiên MC tiếp tục nói: "Tổ tiết mục cho chúng ta một lời nhắc nhở thân thiện, đó là thời gian chúng ta tiêu tốn trong thi đấu không chỉ quyết định thành tích, mà còn quyết định trang phục mặc để đi du lịch vào ngày cuối cùng. Tóm lại, thời gian tiêu tốn của người thứ nhất trong đội là để xác nhận phần áo, thời gian tiêu tốn của người thứ hai trong đội là để xác nhận phần quần, thời gian gần bằng nhau thì nhận được cả bộ, nếu thời gian cách nhau quá nhiều, có thể sẽ có một số cách phối đồ đáng sợ..."

Khi MC nói, nhân viên công tác giơ thẻ bài lên, đưa những sự kết hợp kỳ quặc có thể xảy ra.

Mọi người nhìn người mẫu mặc áo vest đen và quần legging đỏ, đầu tiên là im lặng, sau đó lén nhìn Tạ Minh Duệ.

Tổ tiết mục thật can đảm, bộ bọn họ định làm xong vụ này... À không đúng, bộ định làm xong công việc này thì nắm tay nhau lưu lạc thiên nhai, bốn bể là nhà sao?