Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 111



“Không ngờ cậu cũng rất có ý thức về luật pháp đấy chứ.” Huân Tiểu Khả nhướng mày, cười cự tuyệt linh miêu: “Cho dù không lái xe cũng không thể uống, mèo không thể uống rượu, có hại cho sức khoẻ.”

Huân Tiểu Khả đứng dậy rót cho nó một đĩa sữa dê, “Nào, cậu uống cái này đi.”

Linh miêu không thèm liếc mắt nhìn đĩa sữa dê trước mặt, liếm liếm móng vuốt lông của mình, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: [Vậy con người có thể uống rượu không?]

Huân Tiểu Khả gật đầu, “Con người thì có thể, nhưng cũng không thể uống nhiều.”

[Tôi không phải đang hỏi cô, mà hỏi cô ấy kìa.]

Đôi mắt màu hổ phách của linh miêu nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, nói [Nhờ cô giáo phiên dịch hộ.]

Huân Tiểu Khả luôn cảm thấy chỗ nào đấy sai sai, trong chốc lát lại nói không ra được, chỉ vào linh miêu, nói với Lý Nguyệt Hoa: “Nó hỏi con người có thể uống rượu hay không.”

Lý Nguyệt Hoa vẻ mặt hoang mang, theo bản năng gật đầu trả lời: “Đương nhiên là có thể.”

[Vậy… Sau khi uống Nhị oa đầu, tôi có thể lái xe không?]

Linh miêu tiếp tục hỏi, Huân Tiểu Khả tiếp tục phiên dịch.

Lý Nguyệt Hoa không rõ nguyên nhân, “Nó hỏi cái này là có ý gì?”

Giọng của linh miêu đột nhiên trở nên lớn hơn, [Xin vui lòng trả lời một cách nghiêm túc.]

Lý Nguyệt Hoa sửng sốt, “Đương nhiên không được, uống rượu lái xe là vi phạm pháp luật.”

Linh miêu nghe được câu trả lời này, hừ lạnh một tiếng, rũ mắt xuống.

Lý Nguyệt Hoa đưa tay muốn sờ sờ lông của linh miêu, lại bị ánh mắt cực nóng của nó làm cho từ bỏ ý định.

“Nhóc… Sao lại theo dõi tôi?”

[Bởi vì cô là người tôi đã trải qua muôn vàn khó khăn mới tìm được.]

[Loài linh miêu chúng tôi yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]

Linh miêu ngồi xổm trên bàn trà, quay đầu nhìn về phía trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, bắt đầu nhớ lại.

[Tôi vốn là một chú mèo tự do tự tại trên thảo nguyên, ba tháng trước không cẩn thận bị thợ săn bắt được sau đó bị bán cho một người đàn ông làm thú cưng.]

[Tôi sống một cuộc sống không ràng buộc, sẽ không thuộc về bất cứ ai, tôi là chủ nhân của chính mình.]

[Sau đó, người đàn ông kia chuyển nhà, sau khi xe chạy vào núi, tôi lén cắn đứt sợi dây thừng trói cổ, tranh thủ lúc anh ta mở cửa sổ hít thở không khí, tìm cơ hội chạy trốn.]

[Nhưng vì nhảy xe, tôi bị thương rất nặng.]

[Ngay khi tôi gần như sắp chết, một người phụ nữ đã cứu mạng tôi.]

[Cô ấy lấy kéo cắt nút thắt trên cổ tôi, còn nói rằng linh miêu nên sống cuộc sống tự do tự tại.]

[Cô ấy giúp tôi băng bó vết thương, lo lắng tôi bị thương không tìm được thức ăn, nên lén chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho tôi.]

[Cô ấy cho rằng tôi không biết, nhưng thật ra thức ăn đều là hương vị của cô ấy.]

[Mỗi ngày cô ấy đều đến thăm tôi, thay thuốc cho tôi.]

Nhớ tới đây, đôi mắt to màu hổ phách của linh miêu sáng ngời mà ấm áp, chỉ là ánh mắt lộ ra bi thương.

[Tay cô ấy, thật sự rất ấm áp]

“Chuyện này có quan hệ gì với việc cậu lại theo dõi Lý Nguyệt Hoa ư?” Huân Tiểu Khả nhíu mày, “Là bởi vì Lý Nguyệt Hoa chính là người đã cứu cậu sao?”

[Cô giáo,] Linh miêu đẩy đĩa sữa dê trước mặt ra, [Cám ơn cô đã mời, tôi có thể nói nhỏ với cô hai câu không?]

“Ừm, được.” Huân Tiểu Khả hơi áp sát lỗ tai, “Cậu muốn nói cái gì?”

[Chuyện này…] Linh miêu hơi xấu hổ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của nó, [Chúng ta có thể ra ngoài nói không?]

[Đóng cửa lại, tôi chỉ muốn nói cho một mình cô nghe.]

Huân Tiểu Khả gật đầu, “Được.”

Một người một mèo kẻ trước người sau rời đi, đóng cửa lại, không khí bí ẩn mà yên tĩnh.

“Muốn nói cái gì thì nói đi.” Huân Tiểu Khả mỉm cười khom lưng sờ sờ đỉnh đầu lông xù của nó, “Cam đoan bọn họ sẽ không nghe thấy đâu.”

Linh miêu vẫn lo lắng như cũ, [Bọn họ có lén lút mở cửa nghe lén không?]

Giống như nó muốn nói chuyện gì hủy thiên diệt địa quốc gia đại sự vậy.

“Sẽ không đâu,” Huân Tiểu Khả cười, “Cậu yên tâm đi.”

[Không được,] linh miêu vô cùng cẩn thận, [Cô giáo, cô khóa trái cửa lại đi.]

Huân Tiểu Cũng có chút bất đắc dĩ, “Được rồi.”

Huân Tiểu Khả ở trước mặt linh miêu khóa trái cửa lớn, “Bây giờ thì rồi chứ?”

[Ùm, cô giáo là một người tốt.] Ánh mắt linh miêu chợt lóe lên, cúi đầu xuống, [Tôi đã lợi dụng cô, xin lỗi.]

Huân Tiểu Khả ngẩn ra, “Lời này là có ý gì?”

[Chuyện là như vầy.]

Linh miêu cúi đầu, trong lòng áy náy, không dám nhìn vào mắt Huân Tiểu Khả.

[Vết thương trên người tôi được người phụ nữ kia tận tình chăm sóc rất nhanh đã khỏi hẳn.]

[Trong núi có một dòng suối nhỏ, chờ tôi khôi phục thể lực, tôi đã lặn xuống nước bắt được một con cá.]

[Tôi đã từng nói, linh miêu chúng tôi yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]

[Tôi tính sau này mỗi ngày đều tặng cô ấy một con cá.]

[Cô ấy là con gái của núi rừng, cô ấy lương thiện, chu đáo, ấm áp, tôi đối xử tốt với cô ấy như thế nào cũng không gọi là quá.]

[Nhưng mà, ngay khi tôi ngậm cá mới bắt được đi tìm cô ấy báo ân…]

[Nghênh đón tôi, lại là thi thể máu tươi đầm đìa của cô ấy.]

Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, nín thở.

Đôi mắt lấp lánh của chú mèo trở nên lạnh lẽo.

[Ở chỗ ngã rẽ lớn trên đương đồi, cô ấy bị một chiếc xe phóng như bay đến đâm ngã ra đất.]

[Lúc tôi xông tới, cô ấy đã không còn hô hấp.]

[Chết ngay tại chỗ.]

[Mà chiếc xe đâm vào cô ấy, chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi.]

[Tuy rằng chạy trốn nhanh, nhưng tôi một lần có thể nhảy xa 4 mét, ta liều mạng xông lên, xác nhận thân phận kẻ ác.]

[Người lái xe vậy mà lại là một người phụ nữ…]

Huân Tiểu Khả đột nhiên nghĩ đến một khả năng, dùng sức che miệng, ánh mắt trừng như chuông đồng.

“Ý cậu là…”

Linh miêu trầm mặc gật gật đầu, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:

[Đúng vậy, trên người cô gái đó có hương vị của Lý Nguyệt Hoa, còn có… Mùi rượu.]

[Loài linh miêu chúng tôi, yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]

[Cô giáo, xin đừng trách tôi.]

Ngay khi tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Nguyệt Hoa.

Huân Tiểu Khả quay đầu nhìn về phía linh miêu nhu thuận ngồi xổm bên chân mình, đột nhiên phản ứng lại, không thể tin được: “Cậu điệu hổ ly sơn, cố ý lừa tôi đi ra!?”

Chú mèo áy náy nhưng rất kiên định.

[Xin lỗi cô giáo, cô là một người tốt, tôi đã lợi dụng cô, xin lỗi.]

Huân Tiểu Khả thầm nghĩ không hay rồi, “Chuyện này có lẽ có hiểu lầm!”

Huân Tiểu Khả không kịp dùng chìa khóa mở khoá cửa, một cú nhảy lên, trèo từ cửa sổ vào phòng.

Cảnh tượng trong phòng khiến trái tim Huân Tiểu Khả run rẩy.

Chỉ thấy một con rắn độc dài hơn một thước ngẩng cao đầu, đang dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Lý Nguyệt Hoa…

Hai phút trước.

Huân Tiểu Khả đi theo linh miêu ra ngoài cửa nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại Mạc Thần Trạch và Lý Nguyệt Hoa.

Cho dù Lý Nguyệt Hoa bây giờ ăn mặc như con trai, Mạc tổng cũng rất chú ý tránh đi.

Huân Tiểu Khả vừa rời đi, anh đã mang theo Hổ Nha đến phòng bếp bận rộn.

Gần đây Mạc tổng lén học làm thế nào để làm ra món bánh trứng Bồ Đào Nha ngon nhất thế giới, anh cảm giác mình nhìn bằng mắt thì đã học được rồi, chỉ thiếu bước bắt tay làm nữa là có thể khiến người thương bất ngờ khi nếm nó nữa mà thôi.

Ngọc Phân Nhi rất sợ linh miêu hoang dã, sự sợ hãi khắc từ trong máu rồi.

Cho nên linh miêu vừa rời đi, nó đã bay về đậu trên vai chủ nhân, âm thầm trò chuyện cùng Lý Nguyệt Hoa.

[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô nói xem chú mèo kia có phải đến báo ân không? Nó có phải là định liên kết với cô giáo để cho cô một bất ngờ không?]

Lý Nguyệt Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, “Hẳn là không phải, tôi không nhớ rõ mình đã gặp qua nó từ khi nào, chứ đừng nói đến giúp đỡ.”

“Tôi cảm thấy chuyện này hơn phân nửa là một nhầm lẫn, nó phỏng chừng là nhận nhầm người.”

Ngọc Phân Nhi cảm thấy có lý, gật gật đầu.

[Cô nói đúng, chú mèo kia vừa nhìn đã biết không thông minh lắm, chờ tí nữa nhất định phải gọi nó tới xin lỗi cô, đều trách nó lén lén lút lút nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đi theo phía sau cô, hại chúng ta một thời gian dài như vậy cũng không ngủ ngon, thật sự là quá đáng ghét.]

“Ừm, được,” Lý Nguyệt Hoa lười biếng tựa vào sô pha, cười một tiếng, “Không chỉ phải xin lỗi, còn phải gọi nó giẫm sữa cho tôi, xoa bóp cho tôi, đến khi tôi hài lòng mới thôi.”

Giống như đang ảo tưởng đến hình ảnh tuyệt vời gì đó, Lý Nguyệt Hoa haha nở một nụ cười tinh nghịch.

[Ừm,] Ngọc Phân Nhi đồng ý với cô, [Nhà chúng ta thực sự cần một người làm việc lâu dài, Ngọc Phân Nhi thấy nó rất thích hợp, miễn cho mỗi buổi tối cần tắt đèn đều phải nhờ miệng của Ngọc Phân Nhi.]

Một người một chim tán gẫu vô cùng nhiệt tình, còn sắp xếp các loại công việc nhỏ cho linh miêu làm lâu dài, căn bản không thể tưởng tượng được linh miêu phía sau cửa đang tính toán muốn lấy tính mạng của mình.

Lúc này, một con rắn hổ mang lặng yên không một tiếng động từ ngoài cửa sổ bò vào.

Con hổ mang này còn được gọi là rắn cực độc, đầu rất lớn có hình tam giác, phân biệt rõ ràng với cổ.

Nó có răng ống dài, đầu mũi vảy mũi và đầu vảy tạo thành một phần cong lên, giữa lỗ mũi và mắt có một hốc má hình bầu dục, đó là nơi đo nhiệt của nó.

Con hổ mang chính là dựa vào bộ đo nhiệt này để định vị vị trí cụ thể của Lý Nguyệt Hoa.

Độc tố của con hổ mang này là độc tố khiến máu khó đông.

Loại độc tố này có đặc tính gây xuất huyết mạnh, sau khi bị cắn miệng vết thương sẽ lập tức xuất huyết không ngừng, cho dù lập tức băng bó cũng không cách nào cầm máu, vết thương sẽ nhanh chóng sưng to, phồng rộp, vảy nến hoại tử cuối cùng loét, ngay sau đó sẽ choáng váng, tim đập nhanh hơn, cuối cùng xuất huyết rộng rãi toàn thân.

Lý Nguyệt Hoa thét chói tai tại chỗ.

Cô ấy sống đến lớn như vậy rồi chưa từng sợ hãi như hôm nay, cũng chưa bao giờ cách cái chết gần đến như vậy.

Ngọc Phân Nhi đã bị dọa tới ngây ngốc, cả người cứng ngắc, tựa như một con chim chết.

Hổ mang và linh miêu đã có ước định, chỉ công kích một mình Lý Nguyệt Hoa.

Ngay khi nó mở to cái miệng đỏ như máu ra, chuẩn bị cắn xuống bắp chân Lý Nguyệt Hoa, Huân Tiểu Khả đã phá cửa sổ xông vào, đáng tiếc khoảng cách từ cửa sổ tới chỗ Lý Nguyệt Hoa thật sự quá xa, mà tốc độ của rắn lại vô cùng nhanh và chuẩn xác.

Huân Tiểu Khả trơ mắt nhìn hổ mang hành hung nhưng không kịp cứu người.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng kêu kỳ quái “Ăng ăng——”.

Thanh âm không lớn, nhưng hiệu quả uy hiếp lại rất thần kỳ.

Chỉ thấy tư thế công kích của con hổ mang đột ngột dừng lại, cả người có chút cứng ngắc.

Nó cảnh giác nhìn trái nhìn phải, khè khè lẽ lưỡi ra, sau đó giống như là phát hiện ra thứ gì đó làm cho nó sợ hãi, con hổ mang không tự chủ được lui sang bên cạnh…

Nhưng vào lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa sổ lăn vào, tư thế ngang ngược kia, hệt như núi lửa bộc phát, trực tiếp lật ngang sô pha đơn bên cạnh Lý Nguyệt Hoa.

Mọi người nhìn kỹ, thứ vừa vọt vào là một con…

Chồn mật.

Phần lưng của Bình Đầu ca có màu xám, lông thưa và rất thô ráp, thân thể dày, đầu rộng, còn có cái mũi phẳng cùn, nhìn không thấy tai.

Bình Đầu ca chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải, gào thét nói: [Thằng nhãi đó đâu? Trốn ở đâu rồi?]

Mọi người xem toàn bộ quá trình: “…”

Bình Đầu ca tìm khắp nơi, cuối cùng kéo con hổ mang từ dưới sô pha ra, sau đó không nói hai lời một rắn một chồn bắt đầu đánh nhau, sau vài lần qua lại, hổ mang cắn Bình Đầu ca một cái, rồi nhanh chóng chạy thoát.

Bình Đầu ca vốn muốn đuổi theo, nhưng khi nó nhìn thấy Huân Tiểu Khả, thì thay đổi chủ ý.

Nó đến trước mặt Huân Tiểu Khả, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Đứa nhãi ranh đó không cắn cô chứ?]

Mọi chuyện biến hóa thật sự quá nhanh, lúc này Huân Tiểu Khả còn mơ hồ, theo bản năng lắc đầu.

Bình Đầu ca nói chuyện đặc biệt khí phách: “Cô giáo đừng lo lắng, nếu tên nhãi ranh kia nếu còn dám đến, lão tử sẽ cắn nó ăn sạch nó.]

“Cậu… Sao ngươi lại giúp tôi?”

Huân Tiểu Khả cũng không rõ, mình rõ ràng chưa từng gặp qua con chồn mật này.

Bình Đầu ca liếm liếm khóe miệng, có chút ý còn chưa thỏa mãn.

[Hôm trước không phải cô mời tôi ăn mật hoa quế sao?]

[Giang hồ đạo nghĩa, ăn của người miệng mềm, sau này ngọn núi này có lão tử che chở, cô giáo cứ yên tâm mạnh dạn lên!]

Huân Tiểu Khả lập tức nghĩ đến bình mật hoa quế vỡ vụn kia.

Hóa ra là như vậy.

Huân Tiểu Khả chỉ vào chỗ con chồn bị cắn, có chút lo lắng, “Miệng vết thương của cậu…”

[Không có việc gì đâu.]

Huân Tiểu Khả vẫn lo lắng như trước: “Nó là rắn độc lắm đấy, mệnh danh đi năm bước là chết đấy.”

Bình Đầu ca hào phóng vỗ đầu một cái.

[Hừ, thằng nhãi đó còn muốn 5 bước muốn tính mạng lão tử? Cười chết, lão tử lùi lại 45 bước tru cửu tộc nhà nó!]