Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 109



Huân Tiểu Khả lật người xuống giường, nhún đầu ngón chân, nhảy từ ban công lên nóc nhà.

Cô nhắm mắt dựng thẳng tai, bên tai chỉ có gió đêm vù vù, từ xa truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, khắp thôn trang vô cùng yên tĩnh.

Huân Tiểu Khả yên lặng chờ đợi một lúc ở trong màn đêm, vẫn như cũ không phát hiện được bất kỳ chỗ không thích hợp nào.

Lý Nguyệt Hoa ngủ đến sảng khoái tinh thần, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy với tinh thần tỉnh táo, chiên trứng làm bữa sáng.

Huân Tiểu Khả nằm bò ở trước bàn dụi dụi mắt, ngáp một cái thật to.

Mạc Thần Trạch thấy vậy thì rất đau lòng, ngồi bên cạnh Huân Tiểu Khả, nhẹ nhàng ôm vai Huân Tiểu Khả, Huân Tiểu Khả dựa lên vai Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch nhỏ giọng hỏi Huân Tiểu Khả: “Tối qua thế nào?”

Huân Tiểu Khả khẽ nhíu mày: “Hình như có thứ gì đó di chuyển rất nhanh ở bên ngoài thôn trang, nhưng em không chắc chắn lắm. Anh yên tâm đi làm đi, em sẽ không cậy mạnh.”

Mạc Thần Trạch gật đầu, không can thiệp vào cách làm của Huân Tiểu Khả, chỉ dặn dò cô phải cẩn thận.

Ăn xong bữa sáng, Huân Tiểu Khả định lái xe bus trường học đi tiểu khu đón nhóm lông xù đi học.

Xe bus trường học là minibus đi thuê, Huân Tiểu Khả đặc biệt thêm tiền để vẽ theo yêu cầu, phun lên bảng hiệu của nhà trẻ.

“Đợi đã, tôi biết lái xe.” Lý Nguyệt Hoa vội vàng lau miệng súc miệng: “Tôi làm tài xế cho mọi người.”

Huân Tiểu Khả sững sờ: “Hôm nay cô không có lịch trình à?”

Đại minh tinh không phải là đều rất bận sao?

Lý Nguyệt Hoa lắc đầu: “Gần đây không bận, đúng lúc bộ phim trước vừa đóng máy, những hoạt động khác người đại diện đều đã từ chối cho tôi rồi, để tôi nghỉ ngơi cho tốt, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì quay lại bắt đầu làm việc.”

“Không nói cái này nữa, tôi rất tò mò cô dạy nhóm lông xù học kiểu gì, để tôi đi cùng đi, tôi làm trợ giảng cho cô.”

“Được.” Huân Tiểu Khả gật đầu: “Đi thôi.”

Lý Nguyệt Hoa lái xe đến cổng tiểu khu, kỹ thuật lái xe của cô ấy cũng rất khá, vừa nhanh vừa vững, tới điểm hẹn trước hai mươi phút.

Sau khi xe dừng hẳn, Lý Nguyệt Hoa quay đầu nhướn mày về phía Huân Tiểu Khả: “Thế nào, tôi lái xe ngầu không?”

Huân Tiểu Khả: “…..”

Suýt chút nữa bay luôn cái mạng này của cô rồi.

Một lúc lâu sau Huân Tiểu Khả mới trở lại bình thường, giơ ngón tay cái về phía Lý Nguyệt Hoa.

“Cô đúng là lợi hại, làm sao cô không vi phạm luật giao thông, lại lái xe được với tốc độ của máy bay và khí thế của xe tăng vậy?”

Lý Nguyệt Hoa búng tay: “Trước đây đã đặc biệt học đua xe chuyên nghiệp ba tháng, để quay phim cảnh sát và tội phạm.”

“Thảo nào.”

Không bao lâu sau, từng bé lông xù đeo balo đến điểm tập trung.

Nhóm thú cưng không ồn ào ầm ĩ, quy củ xếp hàng lên xe, động tác có thứ tự trong suốt quá trình, đồng đều trật tự.

Lý Nguyệt Hoa thấy thế thì trừng lớn hai mắt, không thể tin được nói: “Thế này cũng ngoan quá đi mất, quả thực nghe lời như cháu nhỏ nhà tôi vậy.”

Nghe thấy lời khen ngợi cao như vậy, nhóm bạn nhỏ ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi càng tự hào hơn.

Sau khi lên xe, nhóm lông xù nhẹ nhàng nhảy lên ghế ngồi, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, đợi cô giáo đến thắt dây an toàn cho mình.

Lý Nguyệt Hoa suýt nữa thì rớt cằm xuống đất: “……Hôm nay coi như là tôi được mở mang kiến thức rồi.”

“Bây giờ bắt đầu điểm danh.” Huân Tiểu Khả đứng ở đầu xe, lấy ra quyển vở đánh dấu, bắt đầu đọc từ trên xuống dưới: “Đao Đao.”

Đao Đao lập tức giơ một chân lên, trả lời thật to: “Có.”

“Bí Đao.”

“Có.”

Lý Nguyệt Hoa: “……..”

Điểm danh xong chuẩn bị xuất phát, Huân Tiểu Khả vội vàng nhắc nhở Lý Nguyệt Hoa: “Cô nhất định không được lái xe như vừa nãy nữa, trên xe có mấy bé cún bị say xe, đừng để lát nữa chúng nôn ra.”

“Được.”

Quả nhiên Lý Nguyệt Hoa nói được làm được, lái rất vững, nếu như nhắm mắt thậm chí không cảm giác được rung lắc, mấy bé lông xù say xe lập tức thích cô.

Bí Đao lặng lẽ hỏi Tiểu Pudding bên cạnh: [Cậu có cảm thấy chị gái nhỏ mới đến rất quen mắt không?]

Tiểu Pudding lén lút nhét một nửa trái dưa leo vừa mới lấy ra vào trong cặp sách nhỏ, chỉ sợ bị Bí Đao nhìn thấy.

[Chị gái nhỏ? Không phải là anh trai nhỏ à?]

Lý Nguyệt Hoa ăn mặc y xì dáng vẻ anh chàng đẹp trai hôm qua, Bí Đao liếc mắt nhìn lại liếc mắt nhìn, nghiêng đầu suy nghĩ.

[Không đúng, mùi trên người cô ấy…. không phải anh trai nhỏ, mà là…. dù sao tôi từng ngửi qua hộp trang điểm của cậu chủ, cậu chủ nói đó là nước hoa của các chị gái nhỏ dùng.]

Hai chân nhỏ của Tiểu Pudding đè lên cặp sách nhỏ, bái phục nói: [Bí Đao, cậu giỏi thật đấy.]

[A!] Đột nhiên Bí Đao ngẩng đầu, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, cả người chú chó kích động đến nỗi chân cũng run lên.

[Tôi biết cô ấy là ai rồi! Trời đất ơi, sao cô ấy có thể xuất hiện trên xe bus trường học của chúng ta!? Cậu chủ rất thích cô ấy đó! Nếu như cậu chủ biết thần tượng của anh ấy lại lái xe chở tôi đi học, chắc chắn sẽ hâm mộ ghen tị đến điên luôn cho coi, ha ha ha ha ha ha ha___]

Lúc đến nhà trẻ, Bí Đao cố ý lề mà lề mề ở lại cuối cùng mới xuống xe.

Lý Nguyệt Hoa đóng kỹ cửa sổ xe, quay người nhìn thấy một chú cún đáng yêu đang ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất nghiêng đầu ngắm mình.

“Cục cưng, cậu sao thế?” Lý Nguyệt Hoa ngồi xổm xuống hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Động tác Bí Đao thuần thục dùng móng chân mở cặp sách nhỏ của mình ra, ngậm ra quyển vở luyện tập từ bên trong lật đến trang cuối cùng, đẩy về phía trước.

Lý Nguyệt Hoa: “?”

Bí Đao đặc biệt đưa cái chân lên trước cọ cọ đầu gối Lý Nguyệt Hoa, ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ.

Lý Nguyệt Hoa: “…….”

Bí Đao nghĩ một lát, giật mình hiểu ra, lại ngậm ra một chiếc bút chì từ trong cặp, đưa cho Lý Nguyệt Hoa, sau đó vỗ lên quyển vở luyện tập, lại dùng chóp mũi cọ cọ lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa.

Lý Nguyệt Hoa ngập ngừng hai giây, hỏi thử: “Cậu đây là…. muốn tôi… ký tên cho cậu?”

Đôi mắt Bí Đao sáng lên, ra sức gật đầu, cái đuôi xù vẫy rối rít.

Lý Nguyệt Hoa: “……”

Debut đã sáu năm, hôm nay là lần đầu tiên, ký tên cho một chú cún.

Sau khi ký tên xong nhìn thấy chú cún cẩn thận từng li từng tí thả chữ ký của mình vào trong cặp, trước khi để vào còn cực kỳ quý trọng hôn một cái.

“Thật là không ngờ tới, trong các kiểu fan của mình, lại còn có cả cún.” Lý Nguyệt Hoa lẩm nhẩm cảm khái nói.

Hôm nay là tiết học đầu tiên sau khi nhà trẻ chuyển địa điểm, Huân Tiểu Khả mang theo lễ gặp mặt mà nhóm lông xù làm ra cho những người trồng cây ăn quả trên núi___Một bức tranh.

Nhóm thú cưng thể hiện bản lĩnh cao cường của từng người.

Sơ Nhất và Thập Ngũ kết hợp vẽ tranh, Sơ Nhất phụ trách vẽ, Thập Ngũ phụ trách chỉ huy, ở thật xa cũng nghe được tiếng cãi nhau ỏm tỏi của hai đứa nó.

Thập Ngũ: [Đúng rồi, Sơ Nhất sau khi chân phải của cậu giẫm lên màu thì ấn vào đây, chính là ở đây, không đúng, xuống dưới một chút, đúng rồi, vô cùng hoàn mỹ, chính là như vậy, ấn xuống….]

Sơ Nhất thành thật vẽ, hệt như một chú chó công cụ.

Thập Ngũ tiếp tục chỉ huy: [Được rồi, rất tuyệt, tiếp nào, ấn ở đây, đúng rồi.]

[Ừm….Ở đây còn thiếu một cảm giác thể hiện gió, Sơ Nhất cậu lấy chóp đuôi chấm chút màu đi, đến bên này, đúng, đuôi quét nhẹ chút…. đúng, ái chà chà, hoàn mỹ quá đi!]

Sơ Nhất luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: [Thập Ngũ, sao cậu chỉ nói mà không vẽ?]

Dáng vẻ Thập Ngũ nghiêm chỉnh nói: [Bởi vì dấu chân của Sơ Nhất cậu là đẹp nhất, lông đuôi cũng đẹp nhất dùng tốt nhất.]

Sơ Nhất giật mình hiểu ra, còn rất vui: [Ồ, thì ra là vậy~]

Chỉ là sau khi vẽ xong rửa chân và đuôi có hơi phiền một chút.

Đô Đô vẽ tranh có sáng ý nhất, ngậm mấy cái lá xinh đẹp, tìm cô giáo xin vài hạt cơm thừa, bẹp một cái một lát dán lên bản vẽ, vừa nhanh vừa đẹp.

Lý Nguyệt Hoa xem đến ngây người.

Cô lại có thể nghiêm túc thưởng thức nhóm cún cưng vẽ tranh.

Ban đầu Lý Nguyệt Hoa cho rằng nhà trẻ thú cưng chính là con sen phải đi làm, Huân Tiểu Khả chăm sóc giúp cái nhóm lông xù này một chút, đút cơm đút nước, dẫn chúng đi dạo dọn phân, nhiều nhất là chơi một chút trò trơi ném bóng nhặt bóng.

Không ngờ tới, nhà trẻ còn đúng là nhà trẻ, thật sự dạy nhóm cún cưng học vẽ tranh.

Sau khi làm xong quà gặp mặt, Huân Tiểu Khả tập hợp các bức tranh lại, sau đó dắt nhóm lông xù ra cửa, trùng trùng điệp điệp ra ngoài tặng quà.

Ông cụ vừa mở cửa, bị nhóm lớn cún cưng lúc nhúc ngoài cửa dọa cho nhảy dựng lên.

Huân Tiểu Khả tặng ông thành quả Sơ Nhất và Thập Ngũ kết hợp vẽ ra: “Cảm ơn mật hoa quế của ông hôm trước, đây là quà đáp lễ ạ.”

Ông cụ cúi đầu nhìn, trên bức tranh toàn là dấu chân chó, có vài chỗ giẫm dày đặc, có chỗ giẫm lưa thưa, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được cái muốn vẽ là mây trắng, bãi cỏ và cả núi lớn.

“Bức tranh này vẽ là….. núi Khanh Ngọc của chúng ta à?”

Thập Ngũ nghe thấy vậy đôi mắt sáng lên, giống như tìm được tri kỷ vậy, cậu quay đầu trợn mắt nhìn Điêu Điêu.

[Vừa nãy cậu nói cái tôi và Sơ Nhất vẽ là một cục phân chó, cậu xem đi cậu xem đi, vẫn có người biết nhìn hàng, cái cậu vẽ mới là phân chó í!]

Điêu Điêu gật đầu, trực tiếp thừa nhận.

[Đúng vậy, cái tôi vẽ đúng là phân chó đó, hôm qua lúc tản bộ nhìn thấy đó, phân chó hình dáng cực kỳ giống Linh Lung Tháp, chính là cái tháp Lý Thiên Vương nắm trong tay, bảo tháp hoàng kim như ý xá lợi tử tinh xảo đặc sắc bát bảo.]

Thập Ngũ: […….]

Ông cụ cầm bức tranh xem đi xem lại, nhìn Huân Tiểu Khả, lại cúi đầu nhìn Sơ Nhất và Thập Ngũ, không thể tin được trừng lớn mắt, ngay cả giọng nói cũng cao lên quãng tám.

“Ý của cháu là….. Bức tranh này là hai chú chó này vẽ!?”

Huân Tiểu Khả mỉm cười gật đầu.

Ông cụ ngây người hai giây, đột nhiên ngoảnh đầu lại hét lớn: “Cháu trai cháu mau ra đây mà xem, bức tranh hai chú chó này vẽ còn đẹp hơn cả tranh cháu vẽ nữa này!!!”

Huân Tiểu Khả: “….”

Ông cụ cười xin lỗi Huân Tiểu Khả: “Hôm trước xin lỗi cháu ha, không giúp được cháu.”

Huân Tiểu Khả nghệt mặt: “Sao ông phải xin lỗi cháu? Xin lỗi chuyện gì ạ?”

Ông cụ giải thích: “Hôm trước bạn trai cháu nói cháu bị đau chân, muốn tìm ông mượn cái gì tên là khiên xe bọc thép gì đó để đưa cháu về nhà.”

Huân Tiểu Khả: “…Anh ấy…. tìm ông mượn xe bọc thép ạ?”

Ông cụ gật đầu: “Đúng vậy, cháu nói xem, ông là một người dân bình thường an phận thành thật trong nhà, làm sao có thể có xe bọc thép được.”

“Cậu ấy không mượn được.”

“Hỏi cậu ấy có muốn mượn xe điện không, cậu ấy không mượn, cậu ấy nói xe điện không an toàn bằng xe bọc thép.”

Huân Tiểu Khả: “….”

Vào lúc Huân Tiểu Khả dắt nhóm lông xù tặng quà, khách không mời mà đến quang lâm đến thôn trang.