Thử Chuyển Thế Và Miêu Xuyên Không

Chương 4: Cái gọi là nội lực và khinh công



Dưới cây cầu nhỏ cong cong, mặt hồ sáng như gương, ôm lấy hết thảy tinh tú huy nguyệt trên bầu trời, như thể đưa tay ra là có thể chạm tới cả Ngân hà.

Đặt bội kiếm xuống, nghiêng gối dựa vào lan can ngồi xuống mặt đất. Cởi bầu rượu bên hông, rồi ngửa đầu trực tiếp uống một hớp lớn.

Rượu thuần nồng thấm, dư hương vương lại nơi yết hầu, liệt mà không mãnh, trong đạm có kình.

Rượu ngon.

“Bát Tiên Túy này không hổ là Vi Túy lâu đệ nhất nhưỡng, quả nhiên là rượu tốt nhất!”

Hắn cười sang sảng, vai hơi nghiêng, thân thể theo đó ngả sang bên cạnh. Gập khuỷu tay trái lấy nắm tay chống thái dương, thảnh thơi lắc lắc cái bầu rượu, đổ thanh dịch vào trong miệng.

Hương rượu nồng nàn chậm rãi lan tỏa khắp không gian u tĩnh, rót vào lục phủ ngũ tạng, như thể cả người đều ngâm mình trong tửu tuyền.

Một ngụm tiếp một ngụm, bất tri bất giác, nửa bầu mỹ tửu đã trôi xuống bụng.

Trong con ngươi cũng dần dần dậy lên hai phần men say.

Còn đang thần du bên trong ý say, lười biếng trở mình, nằm xuống chợp mắt, bất chợt mấy tiếng gõ cửa lanh lảnh phá không truyền đến ──

“Kẻ nào muộn như vậy còn dám tới cửa Bạch gia gia?”

“Tại hạ là Khai Phong phủ Triển Chiêu, cố ý đến bái phỏng Bạch thiếu hiệp.”

Tiếng nói ôn hòa thần kỳ đuổi con sâu rượu tàn phá đầu óc đi, hắn hơi chuyển con ngươi, xoay người một cái ngồi bật dậy.

Triển Tiểu Miêu?

Quả đúng là hi khách…

Khóe môi khẽ nhếch lên, hướng ra ngoài cửa viện cất cao giọng nói: “Ngự Miêu đại nhân lặn lội đường xa đến Hãm Không đảo, không biết vì chuyện gì? Nếu như vì mấy thứ bảo vật bỏ đi kia, Bạch gia gia đã hoàn trả từ lâu rồi, nếu Miêu đại nhân không tin, có thể thông báo người Khai Phong phủ vào cung tìm trong cái Tàng Bảo Khố rách nát kia…”

“Triển mỗ không phải tới vì chuyện tam bảo, mà là liên quan đến vụ án thương người trong hoàng cung, muốn mời Bạch thiếu hiệp theo Triển mỗ về Khai Phong phủ một chuyến.”

Vụ án thương người trong hoàng cung…

Là vụ tiểu thái tử kia?

Thế nào lại dính đến hắn ở đây?

“Chà chà, Bạch gia gia ta chỉ biết giao thiệp với mỹ tửu mỹ nhân, gió tanh mưa máu chốn quan trường Bạch gia gia chưa bao giờ dính dáng tới, Miêu đại nhân hồ đồ chỗ nào rồi, vẫn là mau mau trở về tra án mới phải.”

“Bạch thiếu hiệp, việc này tình thế nghiêm trọng, vả lại quan hệ trọng đại, mong Bạch thiếu hiệp giúp đỡ một tay, hiệp trợ Khai Phong phủ điều tra rõ chân tướng…” Ngữ khí người kia vẫn không nóng không lạnh.

Nhưng hắn lại nhận ra sự lo lắng bên trong.

Ha ha, Tiểu Miêu càng nôn nóng, hắn càng muốn lần lữa.

“Bạch gia gia thanh liêm, có thể giúp đỡ ngươi cái gì? Tra án là chức trách của đám người ăn cơm quan các ngươi, muốn giúp đỡ thì đi mà tìm kẻ làm quan. Nói chung, Bạch gia gia không liên quan gì đến vụ án này, cũng không giúp được ngươi, không tiễn.”

Mặc kệ con mèo ngốc kia vẫn đứng trước cửa, ngáp một cái, xoay người nằm xuống, tiếp tục thưởng thức chỗ rượu còn lại.

Lại nghe vù một tiếng, trên đầu tường nháng lên một bóng xanh, thân hình anh tuấn đĩnh đạc thoắt cái lóe lên trong màn đêm, chưa kịp nhìn rõ bộ pháp nhanh nhẹn uyển chuyển kia, người tới đã đạp hồ bay vọt lên, chỉ trong chớp mắt đã ổn định ở đầu cầu.

Giang hồ đồn đại Yến Tử Phi của Nam hiệp tuyệt thế vô song, quả thực nhanh như linh yến.

Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, không chờ người kia lại gần, đã vội vã tung một chưởng đỡ thân mình lao thẳng đến, mũi chân hất thanh trường kiếm trên đất lên, cổ tay xoay nhẹ, vỏ kiếm liền chuẩn xác chĩa vào yết hầu người kia.

“Hừ, hay cho Ngự tiền hộ vệ không biết kiêng nể là gì! Chủ nhân còn chưa cho phép vào đã tự ý xông vào, Bao Hắc Thán dạy dỗ các ngươi thế nào vậy? Một thân bản lĩnh dĩ nhiên dùng để leo tường viện nhà người khác, lẽ nào làm quan là có thể bất cần lễ nghi không quy không củ như thế?” Hắn nhíu nhíu mày, thanh âm trong trẻo mang theo mấy phần trêu tức chế nhạo: “Hay là nói… Mèo con chính là thích leo trèo khắp chốn?”

Vốn muốn thấy y dựng lông mèo lên, đáng tiếc diện mạo người trước mặt dưới trăng ánh lên một vầng sáng mông lung, không nhận ra là tức giận hay hổ thẹn.

Người kia hữu lễ chắp tay với hắn, nói: “Tự tiện xông vào nhà Bạch thiếu hiệp, Triển mỗ ở đây bồi tội. Nhưng lần này Triển mỗ đến, thực có công vụ tại người, không thể làm lỡ, hi vọng Bạch thiếu hiệp lượng giải, theo Triển mỗ về Khai Phong phục mệnh.”

“Miêu đại nhân nói… hình như không phải mời Bạch gia gia giúp đỡ tra án, mà là… muốn bắt Bạch gia gia về nha môn?”

“Chuyện này… Triển mỗ cũng biết bên trong có lẽ có hiểu lầm, nhưng trước hết vẫn mời Bạch thiếu hiệp đến nha môn rồi cẩn thận thảo luận…”

“Đến nha môn rồi cẩn thận thảo luận?” Hắn bĩu môi cười: “Được, nếu như Miêu đại nhân có thể đánh bại Bạch Ngọc Đường ta, ta sẽ ngoan ngoãn đi về với ngươi ── “

Nói xong, keng một tiếng, nội kình men theo vỏ kiếm truyền đi, thân kiếm sáng trắng như tuyết tỏa ra hàn quang tứ phía.

“Hảo kiếm.” Người kia buông lời khen một câu, khí tức toàn thân nhất thời lạnh buốt, giơ ngang kiếm chặn lại một đòn ác liệt, vọt ra hai bước, cười nói:

“Nếu Bạch thiếu hiệp muốn cùng luận bàn, vậy thì, Triển mỗ xin tiếp tới cùng ── “

Ra khỏi vỏ, áp sát, cản lại.

Mũi kiếm va chạm, lui lại, đến thì tiếp, đi thì đâm, vừa công vừa thủ, thành bại nằm trong từng gang từng tấc.

Kiếm khí triền miên, lượn lờ quanh thân hai người, nội lực mạnh mẽ va vào nhau chấn động đến mức bàn tay cầm kiếm gần như tê dại.

Đề khí vọt một cái, người kia bị bức phải lui lại ba bước. Nhưng không cẩn thận đạp trúng bầu rượu đang nằm lăn lóc trên đất, chật vật vấp ngã. Kiếm khí lập tức thiếu lực cản, đâm thẳng vào ngực người kia, xé rách áo bào ──

“Ha ha! Miêu đại nhân, ngươi đây là công phu không tốt, định dùng sắc, dụ Bạch gia gia hay sao?” Hắn không nhịn được cười to, thu kiếm vào vỏ, đi lên trước chìa tay nâng y dậy, “Nhưng mà Bạch gia gia không thích nam sắc a…”

“Bạch Ngọc Đường!”

Người kia giận dữ quát một tiếng, hất mạnh tay hắn ra, dùng kiếm chống người dậy.

Hắn nheo nheo cặp mắt sắc đánh giá làn da kia, cười khẩy: “Có điều không ngờ da dẻ Miêu đại nhân… còn rất trắng mịn, a ──” Âm cuối còn chưa dứt, ngực đã hứng một đòn mạnh.

“Phụt ── Khụ khụ khụ ── “

Y, y, y lại dám đạp hắn xuống hồ ──

***

Ai da ── Vẫn còn đau quá…

Dương Lạc khẽ vặn vặn cái cổ cứng ngắc, vừa lẩm bẩm cái gì đó không rõ vừa cau mày bước từ trên lầu xuống.

Triển Chiêu thấy thế, tay đang bày đồ ăn sáng ra hơi ngừng lại, hỏi đầy quan tâm: “Dương huynh bị sái cổ sao?”

“Không.”

Dương Lạc theo bản năng lắc đầu, động phải chỗ đau, lập tức im bặt, xương cổ cố định thẳng lại, mới duy trì tư thế nghiêng đầu ngồi xuống cạnh bàn, mở tờ báo ra, một tay còn đấm bóp bả vai đau nhức: “Chỉ là ngã từ trên giường xuống, trẹo cổ…”

Triển Chiêu âm thầm bật cười.

Giường trong phòng Dương huynh rất rộng rãi, so với chiếc giường gỗ đơn sơ nhỏ hẹp ở nha môn kia thì chỉ có hơn chứ không có kém, ngủ so với Bạch lão thử còn xa hoa hơn, sàn nhà lại trải thảm lông, như vậy mà cũng có thể ngã bị thương, tướng ngủ của người này rốt cục xấu đến mức nào chứ?

Thấy dáng hắn nghiêng đầu đọc báo rất buồn cười, đôi mắt trong suốt nén lại ý cười, nhẹ nhàng bảo: “Triển mỗ có biết sơ qua chút xoa bóp, Dương huynh có muốn thử để Triển mỗ giúp huynh đả thông huyệt đạo không?”

“Cậu từng học điệt đả (*) rồi à?” Nói, Dương Lạc buồn bực liếc nhìn người thanh niên trước mặt cười ấm như xuân về hoa nở.

(Điệt đả: đại khái là massage day bóp bấm huyệt trị đau nhức do trật gân trật cốt này nọ…)

Vừa nhìn thấy cái tên này là lại nhớ tới cảnh nằm mơ đêm qua. Trong mơ đánh lộn với Ngự Miêu đại nhân gì gì kia một trận, tỉnh lại thấy cả người cứ mệt mỏi rã rời y như cả đêm không ngủ, cuối cùng đạp trả lại một cước, mới xoay người mất thăng bằng lăn xuống giường tỉnh ngủ hẳn luôn. Bây giờ không hiểu sao ngực vẫn mơ hồ có cảm giác đau buốt.

Có điều, tuy không thấy rõ tướng mạo Triển Chiêu trong mơ như thế nào, nhưng hắn ngờ ngợ có thể nhận ra được vóc dáng người kia, cũng có tám mười phần giống với tên này, còn chưa nói đến bộ trang phục màu lam thắt đai lưng trắng kia, sao lại giống bộ hí phục của tên này đến vậy?

Triển Chiêu gật đầu: “Triển mỗ thường bị thương khi làm nhiệm vụ, vì vậy Công Tôn tiên sinh đã dạy Triển mỗ một chút kỳ hoàng và thuật xoa bóp để phòng khi gặp phải. Trật cổ như này, Triển mỗ cũng đã từng thử, chỉ cần ấn bóp làm thông huyệt đạo là được.”

“Híc, thì ra là như vậy…”

Đối với những thứ hư cấu tưởng tượng ra, đương nhiên Dương Lạc không kỳ vọng gì cả, chỉ là nhìn ánh mắt chân thành thân thiết của người thanh niên, lời từ chối nhất thời tắc lại cổ họng, chỉ có thể nhắm mắt đưa cổ của mình ra cho Triển đại hiệp thực hành “y thuật”.

Hy vọng đừng có đã trật nay còn trật thêm. Dương Lạc âm thầm cầu khẩn trong lòng.

“Dương huynh xin thả lỏng…”

Triển Chiêu đi đến sau lưng hắn, bàn tay mang chút thô ráp chậm rãi xoa lên bả vai cứng ngắc như đá, đầu ngón tay man mát lần tìm trên bắp thịt một lúc, giống như đang xác định cái gì, sau đó đột nhiên thoáng vận kình ở một vài vị trí. Dương Lạc chỉ thấy trên vai hơi nhói một cái, kèm theo chút tê dại, một luồng khí nóng theo hai ngón tay thon dài như có như không rót vào trong cơ bắp cứng đờ, giãn dần giãn dần từng sợi gân thớ thịt đang căng cứng như dây đàn. Bả vai cũng từ từ giãn ra.

Đợi đến khi Triển Chiêu thu tay về, cổ đã có thể hoạt động như bình thường.

“Cử động được rồi?” Dương Lạc kinh ngạc xoay chuyển cổ, ngạc nhiên nói: “Cậu làm thế nào hay vậy?”

“Chỉ là truyển nội lực vào huyệt đạo qua đầu ngón tay, đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn, khí huyết vận hành, tự nhiên bắp thịt sẽ thả lỏng.”

Vậy là cậu ta biết bấm huyệt thật sao?

Dương Lạc tự động quên phắt luôn mấy thứ nội lực kia, trái lại khá là kinh ngạc chuyện Triển đại hiệp xác thực biết xoa bóp, hiệu quả còn tốt đến lạ kỳ. Nhớ trước đây trật tay trật chân, đến chỗ điệt đả sư phụ đều phải rịt thuốc một hai ngày mới khỏi hẳn, nếu như Triển đại hiệp chỉ đánh bậy đánh bạ mà trúng thì cũng quá mức trùng hợp.

“Cậu thật lợi hại…” Dương Lạc đấm bóp cơ vai, cười nói: “Kỹ thuật thế này mà cậu mở điệt đả y quán thì nhất định sẽ có nhiều người đến lắm.”

Triển Chiêu mỉm cười: “Dương huynh quá khen. Chẳng qua chỉ là khai thông huyệt vị tầm thường thôi, người có nội công nội tình đều có thể làm được.”

Kính ── coong ──

Tiếng chuông lảnh lót du dương vang lên ngoài cửa.

“Chào buổi sáng. Thật ngại quá, mới sáng sớm như này đã đến quấy rối, xin hỏi Triển Chiêu tiên sinh có ở đây không ạ?” Chàng trai mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh lễ phép cười cười với hai người ra mở cửa, tay cầm một tập to bằng cái cặp đựng giấy tờ.

Triển Chiêu hơi kinh ngạc: “Tại hạ… Tôi đây, xin hỏi có chuyện gì?”

“Có một món chuyển phát nhanh cho Triển tiên sinh, mời ngài ký nhận.” Chàng trai nhanh nhẹn móc biên lai cùng bút ra đưa tới trước mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận lấy giấy bút, có chút lúng túng nhìn về phía Dương Lạc. Không phải chữ viết của mình quá khó coi, mà là văn phòng phẩm của thời đại này cậu còn chưa học được cách sử dụng thuần thục, đơn giản như chép mấy con số thôi cũng xiên xiên xẹo xẹo, làm sao kí tên?

“Vẽ bừa mấy nét là được rồi…” Dương Lạc ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.

Đằng nào thì người ta cũng không biết bút tích lúc trước của Triển đại hiệp, ký thế nào chẳng được.

Triển Chiêu bèn theo nghe theo quẹt quẹt mấy nét ở chỗ chàng trai kia chỉ, vì tư thế cầm bút không ổn định nên đường nét hơi cong cong vẹo vẹo, xem ra cũng rất giống ký tên. Chàng trai cũng không để ý lắm, nhận lại biên lại, giao thư cho Triển Chiêu, khách sáo cất lời chào rồi rời đi.

Triển Chiêu nhìn đống chữ nước ngoài ngoằn nghoèo như ruột gà trên bì thư, vừa nghi hoặc suy đoán vừa xé túi giấy rút văn kiện bên trong ra, trong lòng thấy rất khó hiểu, ở thời đại xa lạ này mình không có thân bằng cũng không có công vụ, tại sao lại nhận được thư?

Dương Lạc ngó đầu qua nhìn, chợt nói: “Là chính phủ gửi đến, thông báo cậu trong vòng ba ngày đến hộ chính đăng ký để nhận thẻ căn cước.”

“Thẻ căn cước?”

“Đúng vậy, thời Tống là hộ tịch, chứng minh cậu là người của nơi này…”

Triển Chiêu hiểu ra, bèn hỏi tiếp: “Vậy Triển mỗ cần phải làm gì? Hộ chính là ở đâu?”

Dương Lạc giải thích: “Ở trong nội thành, phải ngồi thuyền qua. Để ngày nghỉ tôi đưa cậu đến làm thủ tục đi, chỗ đó sáu giờ là nghỉ, chúng ta đóng cửa xong mới tới chắc không kịp.”

Triển Chiêu nho nhã chắp tay: “Làm phiền Dương huynh.”

Cử chỉ lời nói quen thuộc tựa như đã từng gặp ở đâu đó khiến Dương Lạc thoáng ngẩn ra, lập tức gãi gãi cổ nói: “Mấy thứ ôm quyền chắp tay này trước mặt người ngoài đừng có làm, nếu không người ta sẽ nghĩ đầu óc cậu có vấn đề đó…”

***

Thật ra việc này nói làm phiền cũng không phải làm phiền, nhưng trước khi đi thì vẫn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ví dụ như là địa chỉ, thẻ công tác, nơi sinh và ảnh chụp hộ chiếu các kiểu. Thẻ công tác thì dễ làm rồi, ông chủ Dương Lạc chỉ cần tùy tiện khai một tờ giấy chứng minh là xong. Nhưng còn mấy thứ khác, vì tình huống đặc thù của Triển đại hiệp, nhất định phải báo cho cảnh cục và hộ chính phối hợp nội bộ mới nhận được quyền miễn.

Thế nên, chuyến rời đảo “đi xa nhà” lần đầu tiên của Triển đại hiệp đã thành chuyện của hơn nửa tháng sau đó.

Đưa Triển Chiêu vào thành phố, Dương Lạc đã đặt ra rất nhiều giả thiết. Trên đảo không có ô tô, cái tên này liệu có bị những phương tiện giao thông kia dọa cho sợ không? Trong thành phố nhà cao tầng san sát, liệu cậu ta có kinh hãi mà thất lễ trước mặt người khác không? Đối mặt với những câu hỏi của viên chức, nếu như cậu ta lại nói ra mấy lời điên điên khùng khùng ấy thì phải ứng đối như thế nào… Tất cả mọi phương diện mọi tình huống đều dự đoán hết cả, thế nhưng phiển phức đầu tiên đụng phải khi bước chân ra khỏi cửa lại là ── say tàu.

Thuyền vừa mới rời bến gần như chưa đầy năm phút, Triển đại hiệp đã bắt đầu thấy chóng mặt không thoải mái, kéo dài mãi đến tận khi lên đến bến tàu trong thành phố, may mà không nôn mửa, phải ngồi một lúc lâu trên ghế trong công viên thì sắc mặt tái nhợt mới coi như tốt hơn một chút.

Triển Chiêu áy náy: “Xin lỗi, Triển mỗ rất ít khi ngồi thuyền nên không quen lắm.” Trước khi đặt chân vào quan trường tuy rằng cậu đã chu du khắp cả ngũ hồ tứ hải, đi qua khắp cả đại giang nam bắc, nhưng hiếm khi có nhã hứng du thuyền, lúc đến Hãm Không đảo tìm Bạch lão thử phải ngồi thuyền đâu có một khắc mà cậu cũng bị hoa cả mắt chóng cả mặt, xem ra quả thực là bát tự của cậu không hợp với nước.

Dương Lạc đưa chai nước suối mua ở cửa hàng tạp hóa cho cậu, ngồi xuống nói: “Trước đây cậu ít ra ngoài lắm sao?”

Triển Chiêu nói một tiếng cám ơn, vặn nắp ra uống một hớp: “Không phải. Chỉ là Triển mỗ không thích loại nhã sự như chơi thuyền ngắm cảnh, về sau vào Khai Phong, những lúc đuổi bắt phạm nhân hoặc tra án đều đi đường bộ, dễ dàng điều tra. Thủy lộ sẽ khá hung hiểm, cũng dễ gặp phải mai phục ở đầu bờ bên kia.”

Dương Lạc bất đắc dĩ nói qua loa một câu: “Vậy à…”

Nghỉ ngơi xong, hai người rảo bước trên đường phố đông nghẹt người, Triển Chiêu ngửa đầu đưa mắt nhìn ngắm những tòa kiến trúc cao lớn vây chặt xung quanh, tuyệt nhiên không giống với cảnh vật ở trên đảo, còn có cả ô tô phóng qua vun vút, dòng người cuồn cuộn không dứt, những tấm bảng hiệu đa dạng gần như che kín cả bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng lại có một vài con chim khổng lồ bay qua, có lẽ là vật thể được gọi là máy bay.

Cậu nhỏ nhẹ hỏi: “Dương huynh, cái chỗ gọi là nội thành này là một thành trấn khác sao?”

“Coi như thế đi.” Dương Lạc ừ hử cho qua.

Chẳng trách cảnh vật lại khác một trời một vực như thế. Nói vậy đến chỗ này hẳn là trung tâm thành trấn, so với trên đảo còn phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều.

Vừa đi đường vừa nhìn ngắm chẳng mấy chốc đã đến hộ bộ nha môn ở đây, quá trình làm thủ tục hộ tịch rất phức tạp so với Đại Tống. Lấy số thứ tự, chụp ảnh, điền vào tờ khai, gặp mặt viên chức, dùng ngân phiếu ở đây nộp phí, đều là lần đầu tiên tiếp xúc, khiến cậu hơi luống cuống tay chân. May mà có Dương huynh ở bên cạnh chỉ dạy cậu, mới làm được thuận lợi thỏa đáng. Nhưng ánh mắt khác thường của vị quan chức kia lúc gặp mặt vẫn làm cậu cảm thấy hơi ngượng nghịu.

“Quý hộ khẩu quản chế thực sự nghiêm cẩn, may mà có Dương huynh đi cùng, nếu không Triển mỗ thật không biết xử lý thế nào. Cảm tạ.”

“Chúng ta ở chung mà, khỏi cần khách sáo với tôi.”

Thẻ căn cước mới không lấy được ngay trong ngày, sau khi làm xong tất cả mọi việc, họ liền rời khỏi hộ chính.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, lại hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, Dương Lạc dẫn Triển đại hiệp đi dạo loanh quanh một chút. Chốn thành thị mới mẻ nhộn nhịp, Triển đại hiệp nhìn mải miết không rời mắt, mặc dù không giống trẻ con cái gì cũng reo ầm lên thích thú, nhưng thỉnh thoảng cũng len lén hỏi Dương Lạc cái này cái kia, trên gương mặt ôn hòa không che giấu được vẻ tò mò. Dương Lạc vừa đi vừa nói, liếc thấy bờ môi xinh đẹp kia lơ đãng cong lên, trong lòng cũng rạo rực khó tả.

Hai người cùng nhau đi dạo, thời gian bất giác cũng trôi đi. Đợi đến khi trở lại bến tàu thì mây trời cũng đã đỏ rực.

Đi qua một cây cầu vượt cho người đi bộ, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng thét thất thanh của một người phụ nữ: “Cướp, cướp ── “

Dương Lạc ngẩng đầu lên, đã thấy một gã đàn ông trung niên đang giằng co muốn giật chiếc túi xách trong tay một cô gái, gã giơ dao lên chém đứt dây túi, còn dùng sức đẩy mạnh một cái làm cô gái kia ngã lăn ra đất rồi xoay người bỏ chạy.

Hắn đang định chạy lên chặn gã lại thì khóe mắt đã thấy một bóng đen lóe lên bay xẹt qua, dĩ nhiên là Triển đại hiệp nhún chân đạp một cái, trực tiếp nhảy lên trên cầu.

Đuổi theo, chặn lại, chế ngự, lấy lại đồ, tất cả chỉ diễn ra trong chừng mười giây.

Dương Lạc đứng đờ ra ở bên dưới, bàn chân bước lên trước vốn định chạy đuổi theo tên cướp khựng lại, vẫn giữ y nguyên tư thế.

Trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện, chuyện này… Kia là độ cao ba, bốn tầng lận đó! Tên kia làm sao mà chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái đã vọt lên tới nơi vậy?