Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 1: Sinh Vật Đến Từ Hành Tinh Không Rõ (1)



Trình Tiểu Mễ thông qua quan hệ khó khăn lắm mới có được một cơ hội trải nghiệm ngồi trực thăng, nhưng mà không nghĩ tới bay được một nửa đột nhiên lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trực thăng rớt thẳng xuống, cô cảm thấy mình lập tức sắp rớt thành từng mảnh vụn rồi.

Khoảnh khắc nhắm hai mắt lại chờ đợi cái chết đó, cô dường như nghe một âm thanh kỳ quái bên tai. Thanh âm kia rõ ràng không phải tiếng Trung nhưng không ngờ cô lại nghe hiểu.

“Kiểm tra đo lường phát hiện có một sinh vật yếu ớt cỡ cấp F đang mạnh mẽ đột phá tầng khí quyển Già Nạp Tinh, cảnh cáo cảnh cáo, thân thể mi không thể sinh tồn ở Già Nạp Tinh, cảnh cáo cảnh cáo……”

Trình Tiểu Mễ bị khí áp chung quanh làm cho toàn thân phát đau, hô hấp khó khăn, thậm chí cả đầu óc cũng mơ hồ lên, cô cảm thấy những gì mình nghe được chính là ảo giác.

“Hệ thống căn cứ vào pháp luật quý trọng bảo hộ động vật của liên minh tinh tế tiến hành điều chỉnh thân thể của mi để thích ứng với chất lượng mật độ không khí của Già Nạp Tinh, xin hỏi có đồng ý hay không?”

Trình Tiểu Mễ căn bản nói không nên lời, cô sắp khó chịu muốn chết.

“Hệ thống phân tích, sinh vật nhỏ yếu cấp F là sinh vật IQ thấp, không thể cho ra phán đoán, cho nên cưỡng chế điều chỉnh và cải cách, đếm ngược 3……2……1……”

Trình Tiểu Mễ bị đau đớn bất thình lình làm cho hét to một tiếng, tiếp theo toàn thân đau đớn như bị tháo ra rồi rắp lại.

Lúc mọi thứ bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy mình đã mệt đến nỗi không thể nhúc nhích.

Chẳng qua là đồng thời Trình Tiểu Mễ cũng cảm giác dường như mình rơi xuống đất, nhưng thần kỳ chính là cô còn có ý thức.

Chẳng lẽ mình chưa chết? Cô hưng phấn mở mắt, nhưng lại phát giác mình ngã xuống trên một mảng cỏ lớn. Xung quanh này là cỏ xanh nhỉ, mà sao lại cao quá vậy, hay là rớt vào rừng sâu núi thẳm rồi? Nghe nói thực vật ở rừng mưa nhiệt đới đều rất cao lớn rất nguy hiểm.

Thế nhưng vào lúc này, một ít đồ vật lóe bạch quang đồng thời đến gần mình, đôi mắt cô bị đau, vươn tay dùng sức xoa nhẹ một chút.

Mở mắt lần nữa phát hiện chung quanh cũng không phải rừng núi gì mà là có một mặt tường cao ngất trong mây, bốn phía có ánh sáng chớp lên giống như là căn cứ quân sự, còn có người cầm vũ khí trong tay đứng ở trên tường cao toà nhà hình tháp giống như là quân nhân.

Chẳng qua mấy vũ khí kia, là chỉ vào cô.