Thôn Hoa Khó Gả

Chương 10: Mua Bánh Ngọt



"Vận tỷ tỷ có dặn dò ma ma không được nói lung tung không? Chẳng hạn như không nên nói cho chúng ta biết về việc này?" Kỷ Đào lại cười nói.

Dương ma ma cúi đầu nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của bà ta mà chỉ nghe thấy bà ta nghiêm túc nói: "Ngài là chủ nhân của nô tỳ nên đương nhiên ngài là quan trọng nhất. Nếu ngài muốn biết cái gì, chỉ cần nô tỳ biết thì nô tỳ nhất định sẽ nói ngài."

Đây là thể hiện lòng trung thành.

Kỷ Đào mỉm cười, thực ra cô cũng không quan tâm Dương ma ma có chân thành với mình hay không, chỉ cần dạy lễ nghi cho cô thật tốt là được rồi.

Khi cô vừa về đến cửa nhà, Dương ma ma tiến lên mở cửa cho Kỷ Đào, sau lưng cô có tiếng bước chân vang lên, Kỷ Đào quay đầu lại thì liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược đang gánh nước từ cửa thôn lại đây.

Nếu đã thấy thì Kỷ Đào tự nhiên sẽ không quay đầu bỏ đi và ánh mắt của cô nhìn vào cái thùng đã gần đầy nước. Mấy ngày trước, cô nhìn thấy Lâm Thiên Dược chỉ có thể gánh được một nửa thùng nước, bây giờ có vẻ như là cơ thể của hắn đang dần trở nên tốt hơn rồi.

“Lâm đại ca, ngươi đi lấy nước sao?” Kỷ Đào cười nói.

Ánh mắt của Lâm Thiên Dược từ nụ cười có vẻ xa cách của cô nhìn sang vị ma ma vẫn luôn cung kính ở bên cạnh cô, ánh mắt của hắn hơi tối lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ cơ thể của ta đã tốt hơn một chút nên đương nhiên phải làm một số việc.”

Kỷ Đào gật đầu nói: "Lâm đại ca cứ từ từ thôi, làm từng thứ một mới tốt."

Lâm Thiên Dược đổi vai để gánh nước, rõ ràng việc gánh nước này cũng không phải việc dễ dàng đối với hắn, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt. Hắn thản nhiên gật đầu rồi liền bước vào sân ở đối diện.



Khi Kỷ Đào trở về nhà, mã phu vừa đưa Kỷ Vận đến đây đã ăn cơm xong rồi rời đi, nhân tiện còn mang đi xe ngựa.

Thấy vậy, Liễu thị tự nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bà ấy lén nói thầm với Kỷ Đào một chút và Kỷ Đào tự nhiên nói cho bà ấy biết những gì Dương ma ma đã nói với cô. Liễu thị tỏ ra đã hiểu nhưng bà ấy vẫn đối xử với Kỷ Vận giống như trước, không có cái gì là khác cả.

Đối với Kỷ gia mà nói, việc Kỷ Vận đến đây cũng không thay đổi bất cứ điều gì. Tất cả mọi thứ từ cơm nước, quần áo của nàng ta đều do ma ma và nha hoàn mà nàng ta dẫn theo quyết định, ngay cả phòng nhỏ ở phía đông mà nàng ta đang ở cũng do bọn họ dọn dẹp, cho nên ở một mức độ nào đó, công việc của Liễu thị đã được giảm bớt. Quần áo của Kỷ Đào cũng do Dương ma ma tiếp nhận, bà ta còn giúp đỡ Liễu thị nấu cơm, đối xử với Liễu thị và Kỷ Đào với dáng vẻ rất khiêm tốn chứ không vênh váo kiêu ngạo như ma ma kia của Kỷ Vận.

Liễu thị rất hài lòng với Dương ma ma, tuy rằng bà ấy muốn Kỷ Đào học lễ nghi nhưng cũng không muốn để cho cô học từ người không coi ai ra gì và không làm được trò trống gì, vẫn là người hiểu rõ thân phận của chính mình mới là tốt nhất.

May mà Kỷ Đào không làm cho bà ấy thất vọng, cô cũng không sinh ra ý nghĩ xấu bởi vì cách ăn mặc của Kỷ Vận mà vẫn giống như trước kia, thậm chí là còn chịu khó hơn một chút.

Sáng sớm cô liền dẫn theo Dương ma ma đi đến chỗ Phó đại phu. Vào buổi chiều, sau khi ngủ trưa, cô lập tức dậy học lễ nghi với Dương ma ma và đến tối còn phải đọc sách về y thuật lấy từ chỗ Phó đại phu đến nửa đêm.

Nhìn thấy Kỷ Đào càng ngày càng gầy, Liễu thị cực kỳ đau lòng, có điều mặc dù Kỷ Đào gầy nhưng sắc mặt của cô rất tươi tắn, đôi mắt càng ngày càng sáng, như thể cô đã tìm được một điều gì đó thú vị. Dường như Kỷ Đào đã trở nên giống một người nhiễm khói lửa trần gian hơn, vì nên bà ấy không thể nói ra điều gì khiến cho Kỷ Đào muốn bỏ cuộc.

Kỷ Đào rất hài lòng với thân hình đã gầy đi của mình, cô cảm thấy mình đã lớn rồi cho nên phải quan tâm đến thân hình của mình chứ không phải bởi vì quá mệt mỏi.

Bây giờ đã bước vào mùa đông lạnh giá, Kỷ Đào vẫn kiên trì đến nhà Phó đại phu, chủ yếu là bởi vì cô sợ xảy ra chuyện giống như lần trước, Phó đại phu ngã xuống đất mà không có ai biết.

Chỉ nửa tiếng sau, Kỷ Đào đã bị Phó đại phu đuổi ra khỏi sân.



Lúc cô chậm rãi trở về nhà, trên mặt đất có vài chỗ bị đóng băng và có chút trơn trượt.

Dương ma ma cẩn thận đỡ cô trở về, từ rất xa liền nhìn thấy Phùng Uyển Phù mang theo một hộp đựng thức ăn đứng ở cửa Kỷ gia và đang định gõ cửa.

“Đào nhi muội muội, muội trở về từ nhà của Phó đại phu sao?” Phùng Uyển Phù nói với vẻ mặt dịu dàng.

Kỷ Đào gật đầu: "Ta đi thăm sư phụ một chút."

Mọi người trong thôn đều biết Đào nhi của nhà trưởng thôn đang học y với Phó đại phu, có điều bọn họ cũng không cảm thấy Kỷ Đào có thể học được cái gì, mặc dù ở ngoài khen ngợi cô nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy.

Ví dụ như Phùng Uyển Phù ở trước mặt, tuy rằng trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng từ khóe mắt đến lông mày vẫn có thể nhìn ra là nàng ta có chút khinh thường.

Phùng Uyển Phù hiển nhiên không quan tâm đến câu trả lời của Kỷ Đào cho lắm, nàng ta gật đầu nói: "Tỷ tỷ của muội đến từ một địa phương lớn. Ta chỉ muốn hỏi một chút là nàng ta có thích ăn đồ ngọt không?"

Ánh mắt của Kỷ Đào nhìn vào hộp thức ăn ở trong tay nàng ta, cô cười nói: "Phùng cô nương thật là tốt bụng."

Nghe vậy, Phùng Uyển Phù có vẻ như hơi lúng túng, thấy Dương ma ma đã đưa tay ra muốn nhận lấy thì nàng ta lùi lại một bước nhỏ rồi miễn cưỡng cười nói: "Năm nay, nhà ta có chút vất vả. Bây giờ đang là mùa đông, dù Đại Thành ca ca vào núi cũng không bắt được con mồi nào. Ta chỉ nghĩ..."

Nàng ta có vẻ hơi lúng túng, một lúc sau mới nói: "Đào nhi muội muội, ta cũng không phải thừa nước đục thả câu đâu. Vận tỷ tỷ của muội là người đến từ kinh thành, đã trải nghiệm được nhiều thứ. Nàng ta cũng không thiếu bạc cho nên có thể mua những cái bánh ngọt này không?"