Thời Học Sinh Tươi Đẹp

Chương 5



18.

Thực ra, ban đầu tôi và Lý Nguyệt không quan tâm lắm đến biệt danh này.

Nhưng về sau càng lúc càng quá đáng, bị đám nam sinh kia gọi là: Bình gas thành tinh.

Đầu nhỏ, tóc ngắn ngủn, cơ thể rất to, thẳng từ trên xuống dưới.

Lục Nghiêm không phục, đập bàn cãi lại bọn họ: “Nói hươu nói vượn! Bình gas nhà ai có thể nhảy tới nhảy lui mà không nổ chứ?!”

Lớp trưởng cũng không nhìn được nữa, gật đầu phụ họa: “Hai cậu ấy còn cao hơn bình gas rất nhiều!”

Tôi:...

Lý Nguyệt:...



Sau đó, lớp trưởng và Lục Nghiêm cũng có một biệt danh khác: Công nhân sửa chữa.

Ngụ ý là: Người bảo vệ bình gas.

19.

Trong tiết Sinh học, tâm trạng của giáo viên không tệ.

“Các bạn học sinh, các bạn cũng có thể hỏi về kiến thức sinh học ngoài sách giáo khoa.”

Một vị dũng sĩ nào đó giơ tay: “Thưa cô, tại sao tất cả phụ nữ đều khó ở thế ạ?”

Giáo viên Sinh học liếc mắt: “Ai nói thế? Tôi bình thường mà.”

Chủ nhiệm lớp thực sự không có lừa tôi.

Đóng cửa lại liền là người một nhà.

20.

Bố tôi uống nhiều quá, ban đêm về đến nhà, bố cứ nhất định phải phong tôi làm quận chúa.

Mẹ: “Con bé là quận chúa, vậy em là trưởng công chúa sao?”

Bố: “Trưởng công chúa? Hừ, em có vinh dự đó sao?”

Gương mặt của ông ấy đã thành công bị cào xước.

21.

Bố tôi tỉnh rượu, lén đưa cho tôi 100 tệ, bảo tôi thay ông ấy nói nhiều lời tốt đẹp trước mặt mẹ.

“Thành giao!”

Tôi cầm tiền, không nhịn được mà run run.

Tiến gần hơn đến việc không mắc nợ!

Đến lớp học, tôi sờ vào túi, thôi xong rồi.

Số tiền đã bị mất.

22.

Vào tiết Thể dục.

Tôi tìm từ cổng trường đến phòng học, nhưng đi tới đi lui mấy lần vẫn không tìm được.

Đó là một số tiền rất lớn đối với tôi.

Tôi gục đầu, ôm đầu gối ngồi ở hành lang, khóc trong vô vọng.

Khi tôi khóc đến mức thở không ra hơi, một ông già mặt mũi hiền từ đi tới, hỏi: “Con gái à, con bị sao vậy?”

“Mất... mất tiền... một... một trăm... một trăm tệ... huhu...”

Tôi nghẹn ngào.

Ông già đẩy mắt kính, cười nói: “À, sáng nay tôi nhặt được ở đầu cầu thang, đang định buổi trưa phát thanh.”

Vừa nói, ông ấy vừa đưa một tờ tiền màu hồng quen thuộc.

Tôi lập tức nín khóc, nhận lấy nó, giọng nói vang dội và mạnh mẽ: “Cảm ơn ông ạ!”

Ông ấy xua xua tay: “Gọi tôi là hiệu trưởng.”