Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 3: Nhìn Qua Cô Có Vẻ Khẩn Trương.



Buổi sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, như thường lệ thì Ban Hoa vẫn không đuổi kịp chuyến xe.

Tưởng Ban Hoa lầu bầu than thở chuyến xe sao mà chậm rì hoài. Đúng lúc gặp được Hách Nhân cũng đang đợi xe.

"Sớm thế." Cô chào hỏi.

Bộ dạng Hách Nhân rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, một tay xoa xoa mắt để tỉnh ngủ, một tay vẫy vẫy về phía cô, coi như chào hỏi.

Hai người không nói nữa lời, Tưởng Ban Hoa là không biết phải nói gì, còn Hách Nhân thì vừa tỉnh dậy, nên cũng không muốn nói gì thêm.

"Xe của tôi đến rồi." Tưởng Ban Hoa cất điện thoại di động, chạy lên phía trước, không ngờ Hách Nhân cũng theo sau.

"Úi, thật trùng hợp ghê." Tưởng Ban Hoa vừa mở cửa xe thì hắn chuồn lên xe, anh ta nói, rồi ngáp một cái.

Cái tên này đúng là không có chút ga lăng nào cả. Ban Hoa nghĩ, rồi cũng không nói gì thêm, cứ vậy ngồi vào xe.

Dường như chỉ cần quen biết một lần, sau này sẽ có vô số lần tương ngộ(*) vậy.

*Tương ngộ: ngẫu nhiên gặp được nhau.

Trưa nay, lúc Tưởng Ban Hoa đang mua cơm ở nhà ăn, từ xa xa đã thấy bóng dáng của anh ta.

Anh ta đang ngồi cùng với một nam sinh ngồi đối diện, giống như nghe được chuyện gì đó rất vui, cười đến quên trời quên đất.

Tưởng Ban Hoa ngồi ăn cơm cùng với đồng nghiệp, thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia một cái, tâm cũng không đặt vào chuyện ăn uống lắm.

"Hoa Hoa, Hoa Hoa?"



Có người gọi cô.

Tưởng Ban Hoa hồi phục tinh thần, vừa húp canh vừa khó hiểu nhìn Quý Vi ở phía đối diện.

"Vừa rồi tớ đang nghĩ vài chuyện." Cô giải thích.

Quý Vi nhíu mày, xích gần về phía cô, sau đó nói, "Tớ đoán là cậu đang suy nghĩ về đàn ông."

Kỹ tính như cô ấy, sao có thể không chú ý đến việc Tưởng Ban Hoa thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.

Chỗ sau cô có hai thằng nhóc đang ngồi, mà với kinh nghiệm của cô, thì nơi đây chắc chắn có một người mà Tưởng Ban Hoa đang chú ý đến.

"Hiếm thấy cậu rộn rạo xuân tinh, là người mặc áo sơ mi trắng, hay à người đang mặc áo gió màu đen?"

Tưởng Ban Hoa thiếu chút nữa bị hóc xương cá vào cổ họng, cô nhìn xung quanh, mặt đỏ bừng vội vàng nói, "Vi Vi, đừng có nói bậy bạ."

Quý Vi buông thìa canh xuống, nâng má nhìn về phía Tưởng Ban Hoa, người mà từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, vậy mà giờ lại luống cuống tay chân, trong lòng cảm thán, ôi, tình yêu đúng là thuốc độc mà.

"Ăn xong rồi, thì đi thôi." Tưởng Ban Hoa đứng lên, bưng mâm đi dẹp.

Hách Nhân ở phía đối diện cũng vừa lúc bước đến, xa xa thấy được cô.

Anh ta nở nụ cười, đôi mắt cong lên hình trăng non, có chút nhìn giống như một viên kẹo anh đào nhỏ.

"Thật là trùng hợp." Anh ta nói, phát ra âm thanh vui thích, không biết là bởi vì cô, hay là bởi vì tâm trạng anh đang rất tốt.

"Muốn cùng nhau đến quầy ăn vặt không?" Anh ta hỏi.

Tưởng Ban Hoa vừa định từ chối, Quý Vi sau lưng cô lại nói, "Dĩ nhiên là muốn rồi."



Tư thế kia, chỉ hận không thể để toàn thiên hạ đều biết bọn họ cùng nhau đi đến quầy bán đồ ăn vặt vậy đó.

Tưởng Ban Hoa nắm chặt tay trong túi áo, che giấu khuôn mặt lúng túng. Quý Vi xem như không có chuyện gì, tự giới thiệu bản thân.

"Người của bộ tài chính, tên Quý Vi, anh là?"

"Bộ kỹ thuật, tên Hách Nhân, còn anh ta là Lý Tiếu Thảo."

Tiếu Thảo gật đầu, nhìn về phía cô gái đang im lặng bên kia, nhớ đến cái bóng lưng vọt vào màn mưa lúc chạng vạng ngày hôm qua. Thì ra cô cũng quen Hách Nhân.

"Ban Hoa, Tiếu Thảo. Tên của hai người còn rất có đôi có cặp nha." Trong lòng Quý Vi nghĩ gì thì liền nói ra cái đó, là thói quen lúc ở bên Ban Hoa, nhưng Hách Nhân....

"Có đôi có cặp cái gì chứ, rõ ràng là tên của hai đứa tui còn có đôi có cặp hơn."

Mặt Tưởng Ban hoa đỏ lên, ngực như có con nai nhỏ đang chạy loạn, tay nắm lại thành quả đấm giấu trong túi.

Bình tĩnh lại nào... Ban Hoa à. Cô ra lệnh cho trái tim đang đập loạn của mình.

Quý Vi nở nụ cười, tựa như đã quen từ trước mà vỗ lên bả vai Hách Nhân, "Đúng đúng đúng, hai người là hợp nhất."

Tiếu Thảo nhìn cô gái im lặng đang đứng cạnh mình, dường như cô nàng đang hồi hộp.

Không đúng, kể từ hồi nào mà anh ta đã bắt đầu quan tâm đến chuyện của người khác chứ. Ý thức được mình có điểm không đúng, Tiếu Thảo thu lại ánh mắt của mình.

Đúng lúc này thì Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu lên, khôi phục biểu cảm như ban đầu, giống như là không có chuyện gì xảy ra cả.