Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 17: Đúng Vậy, Tôi Thích Cô.



Có phải anh thích tôi không?

Người có thể hỏi ra vấn đề như vậy, chắc chắn là vô cùng tự tin về bản thân mình.

Lý Tiếu Thảo ngạc nhiên đứng bên cửa, anh không ngờ Tưởng Ban Hoa sẽ trực tiếp hỏi thẳng. Tiếu Thảo nhìn vào đôi mắt linh động của Tưởng Ban Hoa, sau đó cong cong miệng cười.

"Đúng vậy, tôi thích cô."

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, từng câu chữ đều mang theo tình cảm của anh. Mắt Lý Tiếu Thảo như là một hồ nước sâu, chỉ muốn nhanh chóng đem cô hút vào.

Thời điểm Tưởng Ban Hoa sắp chìm sâu trong đó, cô lại vô tình liếc được bóng dáng Hách Nhân ở chỗ rẽ cầu thang.

Xong đời! Cô thầm hô trong lòng.

Lý Tiếu Thảo cũng chú ý tới Hách Nhân. Anh xoay người lại, vô cùng tự nhiên hỏi: "Lấy xong chuyển phát nhanh rồi?"

Hách Nhân giống như nghe thấy gì hết, chỉ vui vẻ cười đáp: "Ừ, lấy xong."

Tưởng Ban Hoa thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô ngẩng đầu nhìn hai người, bảo: "Tôi muốn chuẩn bị một chút để ra ngoài."

Nói xong, Ban Hoa đem cửa phòng đóng "rầm" một tiếng. Cô dựa lưng vào cửa, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy Lý Tiếu Thảo đang nói giỡn với cô, thế nhưng, bộ dạng vừa nãy của anh ta lại rất nghiêm túc.

Ban Hoa hơi lắc lắc đầu, cô quyết định dẹp hết suy nghĩ vớ vẩn, nhanh chóng chuẩn bị để đi nhà Quý Vi.

Vốn dĩ, cô đúng là dự định sẽ làm tổ ở nhà nằm một ngày, nhưng hiện tại, cô không muốn đi cũng phải đi.

Tưởng Ban Hoa thở dài, hình như chỉ cần gặp được hai người họ, cuộc sống của cô sẽ bay mất bình yên, ngay cả kế hoạch cuối tuần cũng bị đảo lộn.

Ban Hoa cầm lấy di động và chìa khóa, sau đó mở cửa ra ngoài.



Bên kia, Hách Nhân cùng Tiếu Thảo cũng chuẩn bị ra tiệm net. Hai người ra khỏi nhà, trùng hợp gặp được Ban Hoa.

"Hai người cũng muốn ra ngoài?"

Tuy Tưởng Ban Hoa cảm thấy xấu hổ, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi.

Phải biết rằng, cô ghét nhất là sự yên lặng.

"Đi tiệm net."

Hách Nhân không còn thân thiện giống trước, ánh mắt nhìn Tưởng Ban Hoa của anh ta cũng lộ ra sự lạnh nhạt.

Ban Hoa gật gật đầu, rồi cô làm lơ tia lửa điện chung quanh ba người, nhanh chóng dẫn đầu đi xuống.

Lý Tiếu Thảo sải bước theo sau Tưởng Ban Hoa. Cả đường đi, anh không nói lời nào, giống như việc ban nãy chỉ là cô hỏi anh đáp thôi.

Tưởng Ban Hoa đi nhanh hơn, mãi đến lúc tới cửa trạm tàu điện ngầm, cô mới phát hiện bọn họ không hề bám theo.

Ban Hoa thở dài, không biết là vì đi bộ mệt, hay là do trong lòng trở nên nhẹ nhõm. Cô đứng nghỉ một lát, sau đó nhanh chóng lên tàu điện ngầm.

Bởi vì chân của Quý Vi không tiện, thế nên cô ấy không thể xuống đón cô. Tưởng Ban Hoa trực tiếp đi lên tầng, lúc đến nơi liền phát hiện cửa nhà Quý Vi khép hờ.

"Tớ mà không biết cậu ở nhà, nhìn cửa kiểu đó sẽ cho rằng nhà cậu gặp phải ăn trộm."

Tưởng Ban Hoa vừa vào cửa liền lên tiếng chế nhạo.

Lúc này, Quý Vi đang ngồi trên sofa chơi di động, cái chân bị thương của cô ấy thì gác trên bàn, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.

"Nếu không phải cậu nói sẽ đến đây, tớ đã sớm đi leo núi với ba mẹ."

Quý Vi buông di động xuống, vẻ mặt ai oán nhìn cô.

"Với cái chân này của cậu, cậu còn muốn đi leo núi?"



Tưởng Ban Hoa không thể tin được.

Quý Vi cười xấu xa. Cô ấy cầm trái cây trên bàn lên ăn, bảo: "Tớ có thể ngồi cáp chờ bọn họ, sau đó lại ngồi cáp treo xuống mà!"

Tưởng Ban Hoa đỡ đỡ trán, có chút muốn cười, cảm thấy Quý Vi là một cô gái dở hơi nhưng vẫn nhịn không cười.

"Tới tìm tớ có chuyện gì à?"

Tưởng Ban Hoa đặt túi xuống, sau đó vừa nói vừa bước đến ngồi trên sofa: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu?"

"Không phải, chỉ là tớ cảm thấy cậu có tâm sự." Quý Vi nhìn lại phía cô, nhướng mày nói: "Mau nói thật đi, có phải cậu coi trọng người đàn ông nào rồi đúng không? Cần người chị em tốt này tới trấn ải giúp cậu?"

"Không có."

"Thật sự không có?"

"Thật mà."

"Cậu chắc chắn?"

"Được rồi, lúc trước đúng là có một người, chẳng qua bây giờ đã kết thúc."

Nghe Tưởng Ban Hoa nói xong, Quý Vi liền quay sang nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Để tớ đoán nhé, người kia là Lý Tiếu Thảo có tính cách lãnh đạm?"

Cô ấy thấy Tưởng Ban Hoa không có phản ứng, vẻ mặt lập tức biến thành hoảng sợ: "Đừng nói với tớ là, lúc trước cậu đã thích tên gay chết tiệt kia?"

Cái gì? Quý Vi đã biết Hách Nhân là cong sao?