Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 14: Không Có Việc Không Lên Điện Tam Bảo (*).



Tưởng Ban Hoa nằm ở trên giường, hiện tại cô chẳng muốn ngồi dậy tí nào. Vì tối qua trở về muộn, thế nên bây giờ ngay cả ý muốn mở mắt cô cũng không có. Chẳng qua, đồng hồ sinh học lại nhắc nhở Ban Hoa, cô đã tỉnh rồi.

"Cốc cốc cốc."

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa. Tưởng Ban Hoa trở mình, thở dài mấy cái. Cô đứng dậy, vuốt chỗ tóc rối rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Đứng ở bên ngoài là Hách Nhân. Anh ta dù bận rộn vẫn ung dung, nếu so sánh với Tưởng Ban Hoa, thật sự có thể dùng từ "Bù xù rối tùng phèo." Hách Nhân khoanh tay trước ngực, bảo: "Cuộc sống của cô đúng là thay đổi nhiều đấy."

Trong lời nói của anh ta còn mang theo chút âm dương quái khí*.

Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ của mình. Vừa thấy trước mặt là Hách Nhân, trong lòng cô bay qua ngàn vạn con Thảo Nê Mã. Vừa định đem cửa đóng lại, Hách Nhân đã lập tức dùng tay chặn cửa.

"Không chào đón tôi như vậy?" Hách Nhân nhướng mày, không mời mà tự tiến vào phòng.

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình. Vốn dĩ lúc rời giường cô đã hơi tức giận, hiện tại nhìn đến Hách Nhân, tâm trạng càng thêm không tốt.

Cô nhíu mày, hỏi: "Giờ là cuối tuần, cái ông cụ anh không ngủ, tới chỗ của tôi làm gì?"

"Đến xem cuộc sống của hàng xóm, sau đó lại so sánh với cuộc sống của tôi." Hách Nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù không gian không lớn, thế nhưng nơi này được Tưởng Ban Hoa bố trí vô cùng ấm áp.

Tưởng Ban Hoa liếc anh ta, sau đó đi vào toilet, cô thò đầu ra thăm dò: "Anh cứ từ từ xem, tôi đi giải quyết một lúc."

Từ sau khi biết Hách Nhân không thích phụ nữ, thái độ của cô đối với anh ta đã không giống như trước.

Khoảng nửa tiếng sau, Tưởng Ban Hoa mới hoàn toàn giải quyết hết vấn đề của mình. Cô bước ra từ phòng ngủ, lập tức thấy được Hách Nhân ôm bụng béo ngồi trên sô pha ở phòng khách xem chương trình văn nghệ hot trên TV.

A, anh ta cũng thật tự nhiên nhỉ? Tưởng Ban Hoa thầm nghĩ. Rồi cô bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh Hách Nhân.



"Anh chỉ muốn đến đây ngồi?" Ban Hoa rót cho mình một ly nước, thuận tiện cũng rót cho anh ta một ly.

Hách Nhân nhận lấy ly, sau đó lắc đầu nói: "Không hẳn là vậy."

Tình cảm mà Tưởng Ban Hoa dành cho Hách Nhân đã sớm bị bóp chết khi còn trong nôi. Bởi vậy, cô đã không còn xem Hách Nhân là đàn ông nữa.

"Hả?" Cô gật đầu, ý bảo anh ta cứ nói tiếp.

Hách Nhân nằm trên sofa, bày ra bộ dạng nằm ườn kiểu Cát Ưu*.

"Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện rất vội.." Sau khi nói xong, Hách Nhân liền ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía Tưởng Ban Hoa.

"Cô có thể làm bạn gái tôi không?"

Tưởng Ban Hoa lập tức phun ngụm nước vừa uống ra. Cô không ngừng ho khan, nhất thời không có cách trả lời vấn đề của Hách Nhân.

Hách Nhân bước đến vỗ vỗ lưng cho cô, hỏi: "Cô kích động như vậy làm gì?"

Sau khi hít thở thông, Tưởng Ban Hoa lại uống tiếp ngụm nước, sau đó nói: "Tôi kích động chỗ nào, rõ ràng là bị dọa sợ đấy!"

Cô hít sâu một hơi, lại hỏi: "Có phải ông trời phái anh tới gây tai họa cho tôi không?"

Hách Nhân nở nụ cười, đôi mắt híp thành một khe nhỏ: "Không phải lần trước nói, cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?"

Dứt lời, đôi tay anh ta ôm vòng lấy cánh tay Ban Hoa, giống như làm nũng nói: "Cô dành một ngày làm bạn gái trả tôi, được không?"

"Tại sao chứ?" Từ giờ phút này, Tưởng Ban Hoa quyết định sẽ xem Hách Nhân thành con gái, như thế cô có thể vui vẻ ở chung.

"Tôi đến tuổi rồi, bị trong nhà không ngừng thúc giục. Thật sự rất phiền phức. Cô biết đấy, cả đời này tôi cũng không thích phụ nữ."



"Anh làm như vậy chẳng khác gì lừa gạt." Tưởng Ban Hoa nhíu mày nói.

Hách Nhân thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu để tôi và một cô gái kết hôn, thế lại càng không tốt."

Tưởng Ban Hoa nhìn sang Hách Nhân bên cạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải trả lời thế nào, là đồng ý, hay là nên cự tuyệt đây?

Thấy Ban Hoa do dự, Hách Nhân liền lắc lắc cánh tay của cô: "Tôi xem như cô đồng ý. Chiều mai, cô nhớ cùng ăn tối đấy!"

Vốn Tưởng Ban Hoa còn muốn từ chối, thế nhưng Hách Nhân đã sớm chạy ra khỏi cửa rồi.

Tưởng Ban Hoa nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu "Không có việc không lên điện Tam Bảo*".

Ghi chú:

Âm dương quái khí: Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nằm ườn kiểu Cát Ưu: Cách nói này xuất hiện sau bộ phim "Tôi yêu nhà tôi" do nam diễn viên Cát Ưu đóng. Mọi người lên mạng tìm là ran gay.

Thảo Nê Mã: Lạc đà alpaca

Thêm kiến thức: Thảo Nê Mã còn là một câu nói tục "Địt mẹ mày."

Không có việc không lên điện Tam Bảo: Ý chỉ việc không có rắc rối, vấn đề gì thì không tới tìm