Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 257: Miền đất hứa (51)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Mưa to quần vũ.

Khi nhìn màn hình đen trên trời cao, Chu Khiêm cảm giác được có một bản thân khác vừa phân liệt ra khỏi người mình —— Đó là "Chu Khiêm" do Mục Sư tạo ra, là người mà anh từng đánh bại một lần.

Chu Khiêm này có quá trình trưởng thành khác với anh.

Đó là người không nhận được sự giúp đỡ và cứu rỗi của Bạch Trụ; là người không quen biết Cao Sơn, Tề Lưu Hành và những người khác, những người bước vào cuộc đời của "Chu Khiêm" đều chỉ muốn lợi dụng nhau mà thôi.

Khi mở chiếc hộp giấy lần thứ hai, Chu Khiêm đã bị một bản thân khác giẫm đạp dưới chân, dù anh vẫn chưa biết được đó là kí ức thật hay giả.

Bây giờ, kẻ đã từng bị anh đánh bại lại xuất hiện.

Anh nhìn thấy một bản thân khác nắm lấy tay mình, nói —— Thiên hạ đã phụ mình, vì sao mình không được phụ thiên hạ?

Vì sao mình phải đóng cửa trò chơi này?

Từ bỏ đi, mình là một người thông minh, mình có thể đạt được rất nhiều thứ trong trò chơi này.

Vì sao mình phải can thiệp vào sống chết của người khác?

Mình chỉ cần quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi!

Cảm xúc cuộn trào gần như không thể khống chế, Chu Khiêm cảm thấy từng mạch máu đang run lên, muốn nứt toác, từng tế bào đều thét gào.

Mình muốn phóng hỏa, anh muốn lửa nuốt chửng cơn mưa, khiến cho Miền đất hứa chỉ còn tro tàn.

Mình muốn xách rìu lên, gần thần giết thần, gặp phật giết phật.

Nếu giết hết cả thiên hạ, mình sẽ giết bản thân.

Mình muốn cảm nhận nỗi đau.

Càng đau càng tốt!

Bất chợt, Chu Khiêm nghe thấy giọng nói của Mục Sư vang lên ——

"Những nước cờ trước cậu tạm thời thắng, như có sao?"

"Tôi đã để lại nhiều thứ trong tiềm thức của cậu, cậu đã liên tục mở chiếc hộp giấy hai lần. Vậy thì cậu sử dụng ác mộng xương trắng chỉ là ngọc nát đá tan."

"Còn nhớ lựa chọn của cậu trong ván cờ sinh tử không?"

"Trong ván đầu tiên, cậu chơ rằng những người kia có tội, cho nên cậu dùng bom giết hết họ."

"Trong ván thứ hai, vì tình yêu của mình, cậu muốn trừng trị những con chiên bên kia cầu, để thần giết chết họ..."

"Như vậy cậu vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."

"Số phận của anh hùng là cô độc, ngắn ngủi."

"Vì sao lại phải trở thành anh hùng?"

"Cậu có đảm đương nổi không?"

"Cậu có thấy phẫn nộ, đau khổ lắm không?"

"Chi bằng mặc kệ tất cả, phát điên đi..."

...

Khi cơn tức giận ngùn ngụt kéo đến, cảm xúc đã dần mất khống chế.

Thế giới chỉ còn một màu đỏ.

Mình ghét nhất là màu đỏ, màu đỏ của máu!

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm chợt cảm nhận được một thứ lạnh lẽo bao bọc quanh mình.

Khi mở hai tay ra, anh cảm thấy mình đang chơi vơi giữa biển sâu, được vì sao ôm lấy.

Trên đời này có rất nhiều người thương tổn Chu Khiêm.

Nhưng màu xanh thăm thẳm này luôn an ủi anh.

Biểu sâu, xanh thẳm, sao trời...

Nhiều năm về trước.

Chu Khiêm còn nhỏ đang đứng trên sân thượng khu dạy học cùng Bạch Trụ ngắm sao.

Chu Khiêm là người mua kính viễn vọng.

Dù chỉ mới học cấp hai, Chu Khiêm cũng sẽ tùy tiện mua một chiếc kính viễn vọng để ngắm sao trên trời.

Bạch Trụ giúp Chu Khiêm điều chỉnh ống kính, Chu Khiêm chờ đợi một bên, xong xuôi liền ghé đầu vào ống nhòm ngắm sao: "Bây giờ em đang nhìn thấy chòm sao Tiên Nữ?"*

*Chòm sao Tiên Nữ (chòm sao Andromeda) là được đặt tên theo tên công chúa , một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Chòm sao này nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao , mang hình chữ "A" dài và mờ. Chòm sao Tiên Nữ là một chòm sao có thể được nhìn thấy từ bất kỳ vĩ độ nào miễn là nó ở trên 40 độ nam. Ở các vĩ độ bên trong, chòm sao nằm dưới đường chân trời và nằm ở góc phần tư thứ nhất của bán cầu bắc.

Bạch Trụ gật đầu, ngồi xuống một bên lấy đèn pin đọc sách, nói: "Thật ra có thể nhìn thấy chòm sao này bằng mắt thường. Em không cần mua kính viễn vọng đắt tiền như vậy."

"Một ngày nào đó nhà em phá sản thì em không được dùng tiền nữa đâu. Nhân lúc còn thì em nên sử dụng chứ." Chu Khiêm cười cười, nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ: "Có phải anh thấy em tiêu xài hoang phí quá không?"

Bạch Trụ ngẩng đầu nhìn: "Em rất ngoan."

Chu Khiêm: "Vậy chúng ta ngắm sao thêm chút nữa, sau đó về nhà."



Bạch Trụ: "Được."

Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Đôi khi em cảm thấy nhà của em giàu như vậy là nhờ ông bà tổ tiên tích đức. Nhưng có lẽ phần công đức này sẽ bị cha em tiêu xài hết. Sau này nhà em hẳn sẽ không còn giàu có nữa, em sẽ trở nên vô cùng nghèo khó. Đôi khi em rất tin vào luật nhân quả. Cha em tạo nghiệp, không phải không bị trừng phạt, mà là thời điểm chưa đến."

Nói xong, Chu Khiêm không nghe thấy Bạch Trụ trả lời.

Không ngắm sao nữa, Chu Khiêm quay đầu nhìn Bạch Trụ, phát hiện y có chút ngơ ngẩn.

Chu Khiêm hỏi: "Anh Trụ, sao em thấy anh hình như có ý kiến với em?"

"Anh không có ý kiến gì với em. Anh chỉ..." Bạch Trụ hơi chần chờ.

Chu Khiêm nhận ra điều gì, hỏi: "Tâm trạng không tốt?"

Bạch Trụ nói: "Anh chỉ nghĩ đến nhân quả của anh."

"Nhân quả của anh?" Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, sau đó cúi đầu nhìn quyển sách trên tay y: "Anh đang đọc sách gì vậy?"

Bạch Trụ đáp: "Kinh A-hàm."*

*Tên phiên âm Hán Việt được đặt cho các bộ kinh căn bản của Phật giáo viết bằng Phạn văn, nội dung giống các Bộ kinh thuộc văn hệ Pali, tập hợp các giáo lý cơ bản của Phật giáo như Tứ diệu đế, Bát chính đạo, Thập nhịn nhân duyên, Duyên khởi, Nghiệp...

Chu Khiêm ngây ngốc: "Kinh Phật? Anh tâm đắc nhất điều gì?"

Bạch Trụ đáp: "Chớ làm điều ác, vâng làm điều lành, giữ tâm trong sạch, đây là lời Phật dạy."*

*Kinh Pháp Cú: Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tình kỳ ý, thị chư Phật giáo.

"Cha của em có một người bạn, ông ta mỗi lần làm chuyện trái với lương tâm lại đọc kinh Phật, nghĩ rằng làm vậy có thể giúp tâm mình an ổn, em thấy chỉ là tự lừa mình dối người. Sao anh đột nhiên lại đọc cái này?"

Chu Khiêm chỉ tính nói đùa, phân tán lực chú ý của Bạch Trụ, không ngờ vẻ mặt của đối phương lại ngày càng nghiêm túc hơn.

Rũ mắt, Bạch Trụ hỏi: "Chớ làm điều ác... Nếu anh đã làm chuyện trái với lương tâm thì sao?"

Đối với câu hỏi này, Chu Khiêm của năm đó đã trả lời rằng: "Người như anh sao có thể làm chuyện trái với lương tâm? Em chưa từng gặp ai tốt như anh, đặc biệt như anh. Đôi khi làm bạn với anh cũng khá là áp lực."

Chu Khiêm nhớ lại, nắm bắt được một đoạn kí ức ngắn trong biển ý thức.

Anh bỗng nhiên nhớ lại Bạch Trụ đã từng làm gì.

Những năm tháng tối tăm, Chu Khiêm phải sống trong cơn ác mộng từng ngày từng giờ, Bạch Trụ là người đã giúp anh che chắn những tội nghiệt đó.

Bạch Trụ đẩy Chu Khiêm ra ánh sáng, còn bản thân lại đứng trong bóng đêm.

Bạch Trụ cảm thấy mình là tội đồ, y đã chuẩn bị một mình chấp nhận bản án mà mình phải chịu.

Trên sân thượng, gió hiu hiu thổi.

Chu Khiêm của thuở nhở từ từ nhập thân vào Chu Khiêm trưởng thành, anh đứng bên cạnh kính viễn vọng, cúi người nhìn Bạch Trụ bên cạnh đang đọc sách.

Quyển sách mở ra, đặt trên đùi, Bạch Trụ lại ngẩng đầu nhìn mình. Trong giây phút đó, ánh sao vời vợi đang ngưng tụ trong đôi mắt y.

Một người có đôi mắt như thế nào làm sao lại có tội?

Cho dù có tội, vì sao một mình anh lại phải chịu đựng hết thảy?

Chu Khiêm cảm thấy mình có thể phụ người trong thiên hạ, nhưng không bao giờ có thể phụ được Bạch Trụ.

Khi lí trí gần như bị cơn phẫn uất nuốt chửng, khi cảm xúc gần như đã hỏng mất, trong chớp mắt, Chu Khiêm chợt nghĩ đến anh và Bạch Trụ cùng nhau rơi xuống địa ngục ——

Đã có tội, tay chúng ta đã nhiễm máu tươi, chúng ta sẽ cùng đối diện với tội ác của mình, chúng ta đã giết những người mà chúng ta muốn giết, vậy thì em sẽ cùng anh đi xuống 18 tầng địa ngục.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sao của Bạch Trụ, Chu Khiêm nhận ra rằng người như Bạch Trụ không nên chìm trong bóng tối, ngược lại, y là người phải đứng dưới ánh mặt trời.

Anh từng phạm tội giết người, Bạch Trụ lại gánh vác hết thảy, đẩy anh ra ánh sáng.

Bây giờ anh không thể đi trong bóng đêm, ôm lấy Bạch Trụ, cùng nhau rơi xuống tận cùng trái đất. Anh phải nắm lấy tay đối phương, kéo Bạch Trụ quay về ánh sáng.

Dù trái tim đỏ đã bị năm tháng mài mòn, mục ruỗng chỉ còn một màu đen, dù trước mắt chỉ là một vùng đất khô cằn, chôn vùi bao nhiêu tội ác và xác người.

Nhưng sâu trong nội tâm Chu Khiêm vẫn có một tia sáng.

Anh muốn cùng Bạch Trụ đứng trên tia sáng ấy, chờ đợi mây mù thổi tan, chờ đợi ánh mắt trời soi chiếu xuống thế giới này một lần nữa...

Sao trên trời vỡ tung, từng mảnh sáng chói rơi rớt mặt đất.

Trên từng ánh lửa lóe lên nhiều gương mặt người.

Gương mặt Cao Sơn hiện lên đầu tiên.

"Tôi muốn Dung Dung được sống. Để tôi chết đi... Chỉ cần em ấy có thể sống."

Sau đó là Vân Tưởng Dung.

"Trong thời khắc nguy cấp, anh Sơn nhất định phải giúp anh. Tôi đuổi theo anh cũng chỉ vì muốn bảo vệ anh ấy. Không liên quan gì đến anh. Tôi... Tôi không bao giờ muốn cứu anh. Khụ... Là Cao Sơn quá thành thật. Anh đừng nghĩ hai chúng tôi là người dễ khi dễ!"

Chu Khiêm còn nhìn thấy Tề Lưu Hành.

"Tôi sẽ bỏ anh lại để chạy trốn, anh biết không? Tôi sẽ không cứu anh đâu!"

"Anh có sức chiến đấu còn thua cả cọng bún thiêu, trốn ra sau tôi!"

"Tôi... Tôi muốn cứu thế giới! Chúng ta cùng nhau đi cứu thế giới!"

"Anh Khiêm, tôi tin tưởng anh. Tôi sẽ luôn tin tưởng anh. Bây giờ người mà tôi có thể tin tưởng chỉ có một mình anh."

Và Hà Tiểu Vĩ.



"Cậu điên rồi sao, sao lại bắt tôi chia một nửa thanh kĩ năng cho cậu... Hôm nay hai chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với nhau ở đây!"

"Mẹ nó, rồi rồi rồi, liều mạng, tôi chia điểm kĩ năng của tôi cho cậu!"

Ngô Nhân: "Được rồi... Tôi sẽ làm "vua", tôi sẽ giúp cậu hấp dẫn lực chú ý, đúng không?"

Ân Tửu Tửu: "Tôi bằng lòng đi theo cậu. Không biết mọi người có chấp nhận tôi hay không."

...

Rầm ——!

Vô số ánh sao tụ hợp bên nhau, hình thành một quả cầu sáng ngời, Chu Khiêm nhìn thấy một bản thân khác đã bị ánh sáng này thiêu đốt không còn gì, chính anh lại bị quả cầu sáng đẩy ra khỏi vực thẳm vô tận.

Lí trí thiếu chút nữa đã rời xa.

Ở giữa làn ranh vực thẳm, anh chỉ còn một bước nữa là rơi xuống.

"Chu Khiêm, em sao rồi? Em có ổn không?" Giọng của Bạch Trụ vang lên.

Chu Khiêm nhận ra đuôi rồng đã quấn lên, ôm chặt lấy anh không còn một khe hở.

Lớp vảy xanh thẳm này chính là bầu trời sao của mình.

"Em không sao." Chu Khiêm mỉm cười, ổn định tư thế ngồi trên lưng rồng.

Lúc này, anh nghe thấy giọng của Tạ Hoài: "Thiệu Xuyên hẳn đã nói với cậu, tôi có năng lực nhìn thấy những chiều không gian khác nhau. Thậm chí khi ngài ấy đang ẩn nấp ở phó bản bán mở số 0, tôi cũng có thể thâm nhập vào giấc mộng của ngài ấy. Bây giờ những gì tôi cho cậu thấy đều là thật. Và cũng phải cảm ơn bố cục do Mục Sư tạo ra."

"Chu Khiêm, trên đời này hiển nhiên có người tốt. Nhưng quá ít. Hệ thống chỉ dẫn dắt những người tốt đến bên cạnh cậu, còn kẻ ác thì đầy rẫy ở bên ngoài, vì sao?"

"Thần sẽ không quan tâm đến thiện ác của nhân loại thấp hèn, Thần ép cậu trở thành anh hùng, đẩy cậu đến vị trí này... Thật ra Thần chỉ muốn quan sát cậu, quan sát tôi, mọi người cùng nhau đối đầu với nhau mà thôi. Nhưng Thần cũng không quan tâm đến kết quả cuối cùng. Chúng ta chỉ là những vật thí nghiệm để Thần quan sát. Như vậy thì ——"

"Vì sao cậu lại muốn chết chỉ để mua vui cho Thần?"

"Tạ Hoài ——" Chu Khiêm chợt ngắt lời: "Đừng nói nhảm nữa. Ông chẳng biết gì về tôi. Dù cho những thứ ông cho tôi xem là thật, thì sao nào? Ông có biết những thứ đó đã kích phát tâm lý phản nghịch của tôi không?"

"Thứ nhất, ông, Mục Sư luôn để tôi vào chỗ chết, có thù tất báo, tôi chắc chắn sẽ giết ông, dù cho sau này ông có bồi thường cho tôi bất kì thứ gì. Xin lỗi, tôi là một kẻ tiểu nhân như vậy đó."

"Từ nhỏ đến lớn, tôi không biết sống tiết kiệm, tôi giải thích là mình phải tranh thủ vì lợi ích của bản thân trước. Tôi hành động cũng dựa theo niềm vui của mình. Dù ông có bồi thường hết mọi thứ cho tôi, cho tôi làm chúa tể của trò chơi... Tôi cũng cóc quan tâm."

"Bây giờ tôi không quan tâm đến bất kì điều kiện gì ông đưa ra, tôi chỉ muốn giết chết ông để hả giận mà thôi."

"Thứ hai, những người ở ngoài kia có phản bội tôi hay không, tốt hay xấu, tôi cũng không quan tâm. Dù cho điều đó là thật... Họ không muốn đóng cửa trò chơi, thậm chí còn liên minh để giết tôi. Vậy thì tôi sẽ tức giận lắm đó, khi tức giận thì phải làm việc khác người thôi."

"Họ không cho tôi đóng cửa trò chơi, tôi lại càng cố tình đóng cửa trò chơi. Họ muốn giết tôi, tôi sẽ khiến cho họ không bao giờ được toại nguyện."

"Tạ Hoài ——"

Mỉm cười với Tạ Hoài, Chu Khiêm ngạo nghễ nói: "Không sao, tôi chẳng thích thú làm anh hùng. Nhưng tôi sẽ làm... kẻ ác cướp hết mọi hi vọng của họ!"

Chu Khiêm vừa dứt lời, nhóm người Tạ Hoa Doanh và Mục Sinh đều ngơ ngác.

Tạ Hoài cũng khẽ biến sắc khi nghe thấy câu trả lời của Chu Khiêm, gần như gã không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nhanh chóng, gã đã khôi phục bình tĩnh như thường.

Đánh giá Chu Khiêm một chút, gã suy tư nhìn xương Thần trong tay Chu Khiêm, ngắn gọn dứt khoát nói: "Vậy thì chiến đi."

"Mục Sinh, Hoa Doanh, tấn công những kẻ còn lại..." Tạm dừng một chút, Tạ Hoài nói: "Giết Hà Tiểu Vĩ trước."

Hà Tiểu Vĩ không ngờ chính mình lại là kẻ đầu tiên bị nêu danh, liên tục chửi thề trong lòng.

Bây giờ hắn và nhóm Tề Lưu Hành đang đứng trên một tòa cao ốc phía sau Bạch Trụ. Ẩn Đao ở bên cạnh nghiêm túc nói: "Đừng lo. Có tôi ở đây."

"Vâng, thưa thầy! Chúng ta..."

Hà Tiểu Vĩ lấy đàn lia ra, hung hăng cắn răng: "Liều mạng tới cùng!"

Quân đoàn người máy, nhóm người Cẩm tộc nghe lời Tạ Hoài giơ cao vũ khí nhắm về phía Hà Tiểu Vĩ. Tạ Hoa Doanh, Mục Sinh và năm thành viên còn lại của quân đoàn Đào Hồng đều nhắm thẳng về đây.

Liếc mắt nhìn thủ hạ của mình, Tạ Hoài lại nhìn Bạch Trụ: "Chiến trường của chúng ta có thể cách xa họ một chút, tránh việc họ bị thần lực ảnh hưởng."

Ngón tay khẽ chuyển động, một cây cung vàng liền xuất hiện trong tay Tạ Hoài.

Trương cung, mãn huyền.*

*Raw 张弓、满弦: cung dài, dây cung căng đầy, mình thấy để nguyên âm Hán Việt nghe hay hơn với hợp với khí chất của Tạ Hoài

Ba mũi tên vàng nhắm thẳng vào mắt rồng thần.

"Con cháu của Hậu Nghệ. Xin hãy chỉ giáo."

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút nha~

1. Lần này Tạ Hoài nói nhiều như vậy cũng không phải để thuyết phục Chu Khiêm; lời của Lịch Học Hải khi sắp chết, lời của Tạ Hoài cũng những video kia thật ra là để kích thích Chu Khiêm nổi điên. Chu Khiêm đã mở hộp giấy hai lần, bây giờ có thể mất khống chế bất kì lúc nào.

2. Đối với Chu Khiêm, xét về mặt năng lực thì ngay từ phó bản đầu tiên, anh ấy cũng đã biểu hiện khá lợi hại, nhưng nhân vật chính cần phải trưởng thành, bước qua từng khó khăn mới có thể hoàn thiện nhân cách.

Như vậy thì sự trưởng thành của Chu Khiêm không nằm ở sức mạnh vượt qua phó bản, cũng không phải dựa vào cấp bậc của trò chơi. Đối với nhân vật này, sự trưởng thành nằm ở quá trình phát triển tâm lý. Có thể thấy rằng bây giờ nội tâm của anh ấy so với từ khi vào phó bản đầu đã thay đổi khá nhiều rồi.

Về sự biến hóa trong nội tâm, quá trình trưởng thành, hoàn thiện thế giới quan, quan niệm về thiện ác, về nhân tính của Chu Khiêm sẽ được bộc lộ rõ hơn trong phần kết.

Vì lí do này cùng với một vài lí do cá nhân, mỗi ngày không thể viết được nhiều lắm, tiết tấu của từng chương sẽ khá thong thả, cảm ơn mọi người đã thông cảm~