Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 232: Miền đất hứa (26)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Khi ánh đuốc đã xuất hiện trong tầm mắt, Chu Khiêm, Lịch Học Hải và những NPC ở trong lớp học chung cư vỏ trứng bị dân địa phương bao vây.

Những người này có làn da ngăm đen, trong bóng tối, ánh lửa chiếu sáng trên da thịt bóng lưỡng của họ. Ngược lại, họ có tròng mắt trắng dã, khi có người nói chuyện, hàm răng cũng trắng sáng vô cùng lóa mắt.

"Là chủng tộc khác!"

"Nửa năm nay tôi chưa được ăn thịt... Thú rừng ở đây gần như hết sạch rồi!"

"Ăn thịt chúng đi, đây là địa bàn của chúng ta, sẽ không có ai phát hiện!"

"Phát hiện thì sao chứ? Nhìn da của chủng tộc này... Lúc trước thằng Tứ là bị bọn họ ăn thịt đó! Hôm nay đã đến lúc chúng ta báo thù!"

Những NPC đứng xung quanh Chu Khiêm trở nên luống cuống.

"Có người ăn thịt người thật! Thật đáng sợ..."

"Những người ở bên ngoài đúng là có tội. Nhưng chúng ta đã được đến Miền đất hứa... Tôi phải quay về, vì sao tôi lại ở đây? Vì sao?!"

Chu Khiêm bình tĩnh đứng tại chỗ, không hành động gì, thậm chí anh cũng không lấy xương Thần ra thủ thế.

Sau khi quan sát những người được gọi là "bộ tộc ăn thịt người", anh lại nhìn về phía Lịch Học Hải, giọng điệu đứng đắn hỏi: "Bác sĩ, anh có đánh được không?"

Trông Chu Khiêm như thể đang cầu xin người khác giúp đỡ mình.

Thậm chí trong mắt Chu Khiêm còn tỏ rõ sự đáng thương.

Dường như khi gặp hiểm cảnh, Chu Khiêm chỉ có thể cầu xin người khác giúp đỡ mình.

Ánh mắt ấy tràn ngập sự mong chờ và ngưỡng mộ, như thể người trước mặt Chu Khiêm là tia hi vọng duy nhất có thể phá vỡ cục diện này.

Làm bộ làm tịch.

Đây là đánh giá đầu tiên của Lịch Học Hải rút ra.

Lịch Học Hải quá quen thuộc với bộ dạng này của Chu Khiêm.

Y đã nhìn thấy bộ dạng này của Chu Khiêm vô số lần qua màn hình.

Đầu tiên là Tề Lưu Hành trong phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》, khi muốn nhờ cậu bé sử dụng sức mạnh hấp dẫn quái vật, Chu Khiêm đã dùng ánh mắt này.

Tề Lưu Hành cảm thấy rằng nếu cậu không giúp đỡ thì sẽ hại chết Chu Khiêm, cậu bé sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Thứ hai là Hà Tiểu Vĩ trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, đối diện với sát ý của Tư Đồ Tình, Chu Khiêm cũng đã dùng ánh mắt này nhìn Hà Tiểu VĨ, khiến đối phương phải chia một nửa điểm kĩ năng qua.

Hà Tiểu Vĩ cảm thấy Chu Khiêm điên rồi, nhưng với ánh mắt chăm chú đó thì hắn cũng không màng tất cả, chia cho Chu Khiêm một nửa số điểm kĩ năng của mình.

...

Ánh mắt này của Chu Khiêm không hề có một chút chân thành nào.

Từ trước đến nay, Lịch Học Hải biết rõ điều đó.

Vậy mà ma xui quỷ khiến như thế nào, trong lòng y lại xuất hiện một suy nghĩ kì lạ —— Chu Khiêm cũng sẽ dùng ánh mắt này để nhìn Bạch Trụ. Tuy nhiên, ánh mắt đó sẽ có sự chân thành.

Được một Chu Khiêm luôn tính kế, lừa gạt, đùa giỡn nhân tâm của người khác dùng sự chân thành để đối đãi thì... là cảm giác như thế nào?

Trong góc nhìn của Bạch Trụ, Chu Khiêm là một người như thế nào?

Bừng tỉnh.

Bệnh nhân đầu tiên chết trong tay y chợt hiện lên trước mắt.



Lịch Học Hải nhìn nụ cười trên gương mặt tái nhợt của đối phương, người đó nhìn y bằng một ánh mắt chờ mong, ngưỡng mộ, thậm chí còn có tia cầu xin: "Bác sĩ, bác sĩ có thể cứu tôi, đúng không?"

Bên tai chợt vang lên giọng nói của Chu Khiêm ——

"Bác sĩ ngạc nhiên à? Vậy là anh không thể đánh được. Quả nhiên bác sĩ là một người văn nhã."

Nhàn nhạt liếc nhìn Chu Khiêm, Lịch Học Hải không nói gì, chỉ lấy một chiếc ô ra.

Chiếc ô có màu đỏ rực trông có vài phần yêu dã, hoàn toàn khác với khí chất nghiêm trang, cổ điển của Lịch Học Hải. Khi Lịch Học Hải giơ cao ô, những kẻ ăn thịt người như hình ảnh bị nhấn nút tạm dừng. Cùng với đó là ánh lửa đang lay động trong gió.

Trong không gian tĩnh lặng, Lịch Học Hải đi đến trước mặt Chu Khiêm: "Không cần mang những NPC khác đi theo. Vì chúng ta biến mất ngay trong chung cư hình trứng, và vì chuyện chai rượu kia, Cẩm tộc sẽ đóng cổng vào, đồng thời mở ra kế hoạch thanh trừng những người bên ngoài chưa được thuần hóa. Những NPC này có quay lại lớp học thì cũng bị giết chết."

Chu Khiêm: "Nhưng anh dẫn họ đến đây... Vậy đây là logic làm việc của anh à? Tôi hiểu rồi. Nhiều năm trôi qua, hẳn anh cũng đã tìm cách giảm bớt áy náy trong lòng bằng cách sử dụng những lí do logic như vậy để tự thuyết phục chính mình?"

Lịch Học Hải chỉ đáp: "Đứng vào đây, tôi dẫn cậu đi."

Ném hai tấm gương ra, Chu Khiêm nói với những NPC từ chung cư vỏ trứng: "Có thể dùng cái này để chạy trốn. Tôi chỉ có thể giúp được đến đây."

Sau đó Chu Khiêm nhìn Lịch Học Hải, bước vào trong phạm vi của chiếc ô: "Xong rồi, anh dẫn tôi đi đi."

Bên trong ô tỏa ra một quần sáng đỏ, bao trùm cả hai người. Chờ đến khi quầng sáng biến mất, họ đã đi đến một bờ sông xa lạ.

Chu Khiêm mở hệ thống bản đồ, phát hiện trong bản đồ có cái chấm, có lẽ một vị trí là nơi họ xuất hiện khi nãy và một cái là vị trí bây giờ.

Chỉ có những nơi người chơi đi qua mới được biểu hiện trên bản đồ. Hệ thống sẽ không cung cấp một bản đồ hoàn chỉnh cho người chơi.

Ở những nơi anh đã đến không tính là quá xa, nhưng cũng không quá gần.

Chu Khiêm xem bản đồ xong thì vào trong hệ thống giao dịch. Bây giờ chuẩn bị phải sống trong môi trường hoang dã, anh muốn mua thức ăn để chuẩn bị trước.

Nhưng vẫn giống như ở trong chung cư vỏ trứng, hệ thống giao dịch vẫn trong trạng thái không hoạt động.

Quả nhiên mức độ khó của phó bản đã tăng cao.

Dời mắt khỏi hệ thống, ngẩng đầu lên, Chu Khiêm không biết Lịch Học Hải vừa lấy một chiếc cần câu từ đâu ra, bây giờ đang ngồi im lặng bên bờ sông để câu cá.

"Ở đây có cá?" Chu Khiêm hỏi.

"Cứ thử xem." Lịch Học Hải nói: "Những lúc như thế này, cậu đừng nên kén ăn quá. Tôi câu được gì thì cậu nên ăn cái đó đi."

Chu Khiêm cười.

Anh đi cùng Lịch Học Hải là vì muốn giết đối phương, anh cũng không sợ đối phương chơi trò mèo với mình.

Lịch Học Hải đương nhiên cũng muốn giết anh.

Hai người một lòng muốn giết chết đối phương lại có thể cùng nhau ăn cá sao?

Chu Khiêm ngáp một cái, tùy tiện ngồi xuống, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Vậy anh giúp tôi nhặt xương cá nhé."

Lịch Học Hải không nói gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt sông, đôi môi khẽ mím.

Chu Khiêm chợt nghiêm túc nói: "Anh nói chuyện chai rượu, lại khiến nhiều người ở bên ngoài biến mất như vậy... tổng thể cũng đã giúp cho cốt truyện phát triển thêm. Phong tỏa Miền đất hứa, thanh trừ những người ở bên ngoài chưa được thuần hóa. Đây là theo lời anh nói. Anh chưa nói hết, còn những người ở bên ngoài đã bị thuần hóa thì sao? Tình cảnh của họ sẽ nguy hiểm hơn."

Theo như phương thức mượn danh ma quỷ để giết người của Cẩm tộc, họ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Dù những người đó đã được thuần hóa ngoan ngoãn nhưng họ vẫn sẽ bị tra khảo một lần, hoặc bị Khôi Na trực tiếp giết chết.

Trong tình huống đó, làm sao họ có thể bảo vệ được những "Người tốt" còn lại của Cẩm tộc?

Nếu Ẩn Đao không kịp thời liên lạc với Hà Tiểu Vĩ, Hà Tiểu Vĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?

Vậy thì... nhiệm vụ này quả thực quá khó khăn.



Chu Khiêm có thể cảm giác được rằng liên kết trong ý thức của anh và Bạch Trụ ngày một yếu dần.

Là vì khoảng cách giữa hai người đã trở nên quá xa.

Nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng Bạch Trụ vẫn an toàn.

Nhìn bóng dáng của Lịch Học Hải, Chu Khiêm nói: "Bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi mà anh hỏi tôi khi nãy. Anh hỏi tôi rằng tôi có sợ Ân Tửu Tửu vẫn là một con cờ của anh, anh đã tiêm nhiễm thứ gì đó nguy hại vào tiềm thức của cô ấy hay không."

"Tôi trả lời cho anh nhé, tôi không có lo lắng về điều này."

"Không phải vì tôi đã cho người kiểm tra cô ấy kĩ càng, cũng không phải vì tôi tin tưởng cô ấy một cách mù quáng. Trên thực tế, nhân phẩm của cô ấy như thế nào, ý chí của cô ấy ra sao, đều là nhờ anh mà tôi mới biết. Anh lợi dụng cô ấy làm thí nghiệm, nhưng anh chỉ có thể lấy cớ là báo thù cho bạn bè của mình. Hơn nữa, mặc dù anh có thể sử dụng cô ấy để tấn công tôi nhiều lần, cuối cùng anh vẫn không làm điều đó."

"Sau này cô ấy trở nên vô dụng với tôi là vì Chúc Cường không thể giết cậu trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》, cô ấy cũng đã bị các cậu nghi ngờ. Các cậu nghi ngờ cô ấy, tôi không thể giao cho cô ấy thêm nhiệm vụ nào khác."

"Sau đó tôi bóp méo kí ức của cô ấy, để cô ấy xuất hiện trong 《 Yến tiệc Hồng Thần 》là lần cuối cùng tôi lợi dụng cô ấy. Nhưng cũng chỉ là để cho các cậu dồn lực chú ý vào cô ấy, hoặc là chú ý vào Vân Tưởng Dung nhằm bỏ qua Kha Vũ Tiêu. Vậy thì Kha Vũ Tiêu có thể thuận lợi giết Tề Lưu Hành, dụ dỗ cậu hứa với hộp ngôn linh."

Lịch Học Hải không quay đầu trả lời, trông bóng dáng của y, y đang nhàn nhã câu cá.

Nhưng Chu Khiêm đã tinh ý nắm bắt được hai bên vai Lịch Học Hải vừa căng lên trong nháy mắt.

Chu Khiêm cười nói: "Không. Đó không phải nguyên nhân cơ bản. Anh đã dùng Kha Vũ Tiêu, cùng với Mục Sinh không biết bây giờ đang ở đâu, anh cùng lí tưởng với Tạ Hoài... Nhưng anh sẽ không bao giờ khai thác được gì trên người của Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành hay Ân Tửu Tửu. Theo tôi thấy, họ là những người tốt. Cho nên tôi không lo lắng về phần của Ân Tửu Tửu. Cô ấy sẽ xử lý tốt chuyện của Ôn Ân."

Trên mặt sông, mồi câu động đậy.

Nhìn thấy, Chu Khiêm nghĩ rằng anh và đồng đội của mình sẽ không giống như con cá đó.

Hứng thú nhìn Lịch Học Hải câu con cá lên, Chu Khiêm nói: "Đồng đội của tôi thường khen tôi. Họ còn nói họ sẽ tin tưởng tôi mãi mãi. Bây giờ tôi sẽ dùng lại những lời này, tôi cũng sẽ tin tưởng họ mãi mãi. Vì..."

"Họ là những đồng đội do tôi tự mình chọn lựa. Dù anh có bóp méo, thay đổi kí ức của tôi, vấn đề cũng sẽ luôn như vậy. Tôi sẽ luôn tin tưởng bản thân, kể cả năng lực phán đoán và mắt nhìn người của mình."

Giơ tay phải lên, trong tay Chu Khiêm đã cầm xương Thần.

Đây là vũ khí của anh.

Chu Khiêm dùng xương Thần hướng về phía lưng Lịch Học Hải, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Bác sĩ, chúng ta cược đi. Cược xem đồng đội của tôi có thành công hay không. Chờ đến khi trò cá cược này kết thúc, hai người chúng ta cùng nhau sống mái một phen!"

...

Bên kia. Trong nhà Ôn Ân.

Phòng tắm không ngừng phát ra những tiếng vang lớn.

Khôi Na dẫn đầu bước vào trong.

Cẩm tộc có trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến, những cánh cửa được xây dựng trong nhà của mỗi người đều được đặc biệt chú ý. Nhà của Ôn Ân không phải ngoại lệ. Cánh cửa phòng tắm vô cùng kiên cố, ngay cả sức trâu cũng khó lòng phá hỏng.

Khôi Na chỉ huy người khác sử dụng một chiếc máy cắt kim loại, đến lúc này mới mở cửa ra được.

Những âm thanh vang dội trong phòng tắm đã biến mất.

Trước mặt họ là làn hơi nước mờ ảo chưa tan.

Thiết bị thông gió đã bị hỏng?

Khôi Na cau mày, ra hiệu mọi người lùi về sau, không được tùy tiện tiến vào.

Mất một lúc chờ hơi nước tan đi, thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một vũng máu lớn trên mặt đất.

Sau đó họ nhìn thấy Ân Tửu Tửu đang thoi thóp thở trên vũng máu.

Cuối cùng, khi Khôi Na cho người bước vào trong, họ nhìn thấy vô số linh kiện rơi vãi trên mặt đất, trên người Ân Tửu Tửu. Đó là một người máy đã chết không còn động đậy, không còn di chuyển.