Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 203: Thích ứng



Edit: cơm trắng chan cà phê

Vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Trụ, Chu Khiêm liền lấy chăn trùm kín cả người theo bản năng, thậm chí anh còn co người lại thành một cục.

Khi nhận ra mình có phản ứng như vậy, Chu Khiêm có chút bực dọc. Anh cau mày, hỏi Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh: "Tiểu Vĩ, vừa rồi anh có nghe thấy ai nói chuyện không?"

Hà Tiểu Vĩ liền lắc đầu: "Không có. Khoan đã... Khiêm, chẳng lẽ cậu gặp ảo giác?"

"Không phải ảo giác. Tuy bây giờ cảm xúc của tôi không bình thường nhưng mà..." Chu Khiêm vừa nói vừa suy nghĩ, nếu họ không nghe thấy thì hẳn là Bạch Trụ đã nói chuyện với anh bằng ý thức.

Chu Khiêm không để ý đến Bạch Trụ nữa, anh nằm trên giường thở dài một hơi.

Hà Tiểu Vĩ lo lắng hỏi: "Khiêm, rốt cuộc là cậu gặp chuyện gì? Tên Lịch Học Hải ——"

"Anh Khiêm, vừa nãy anh nói ký ức của anh về hai chúng tôi có vấn đề, là sao?" Tề Lưu Hành hỏi.

Chu Khiêm xoay người ngồi dậy, động tác này khiến cho mông của anh vô cùng đau nhức nhưng anh cắn răng nhịn xuống, tránh bị mất mặt trước hai người.

Nhìn Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành, anh thành thật nói: "Trước khi Lịch Học Hải rời đi, anh ta đã thay đổi ký ức của tôi về hai người. Trong ký ức của tôi thì chúng ta vì lợi ích của nhau nên mới ở bên cạnh nhau."

Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc nói: "Gì cơ? Nhưng lần trước tôi và Tiểu Tề đến thăm cậu, trông cậu đâu có gì khác thường đâu."

Chu Khiêm nói: "Tôi diễn mà? Lúc đó tôi lừa các anh, lừa cả Kỷ Nhạc Tri. Khi đó tôi còn muốn giết anh Trụ nữa."

Tề Lưu Hành liền nhíu mày. Cậu mím môi, thâm trầm nhìn Chu Khiêm, do dự một chút rồi nó: "Vì sao anh... Anh đừng có nghĩ như vậy. Chúng tôi ——"

"Đúng rồi. Tất cả đều là trò mèo của Lịch Học Hải. Bây giờ tôi đã phân tích ra." Chu Khiêm nói.

Tề Lưu Hành nhíu mày hỏi: "Vậy bây giờ anh nghĩ gì?"

Chu Khiêm thành thật đáp: "Tôi vẫn chưa thể nhớ hết lại mọi thứ. Không thể thay đổi góc nhìn về hai người ngay được. Hai người cần cho tôi chút thời gian."

Tề Lưu Hành không nói gì. Cậu im lặng bước về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Thiếu niên nhỏ tuổi nhưng lại có bộ dạng từng trải, thâm trầm.

"Này ——" Chu Khiêm ngồi dậy, tùy ý vòng tay lên cổ Hà Tiểu Vĩ, thấy hắn cũng có chút tức giận: "Tiểu Vĩ, anh ——"

Hà Tiểu Vĩ bỏ tay ra: "Nghe cậu nói như vậy thì chúng tôi rất là đau lòng đó. Rõ ràng là anh em sinh tử hoạn nạn có nhau mà giờ cậu lại nói là ở với nhau vì lợi ích riêng. Đồ bạc tình bạc nghĩa!"

Chu Khiêm không vui: "Tôi đã nói là do tên khốn Lịch Học Hải làm mà. Khi đó tôi còn muốn giết anh Trụ nữa. May mắn là tôi có hậu chiêu. Đừng có giận tôi!"

Hà Tiểu Vĩ nhìn Tề Lưu Hành rồi thở dài một hơi, hắn nói nhỏ với Chu Khiêm: "Cậu đến an ủi Tiểu Tề một chút đi. Lúc trước cậu bé rất tin tưởng Kha Vũ Tiêu, kết quả là thằng khốn đó đã làm gì? Kha Vũ Tiêu chết rồi, tuy cậu ta đã phản bội Tiểu Tề... nhưng Tiểu Tề vẫn rất đau lòng."

"Tóm lại, khụ, Kha Vũ Tiêu phản bội Tiểu Tề, khiến cậu bé không còn tin tưởng người khác. Bây giờ cậu bé cũng chỉ tin một mình cậu, kết quả là cậu lại nói gì?"

"Khúc mắc của thiếu niên... Cần để thời gian để chữa lành. Để tôi nghĩ lại ——" Chu Khiêm bước xuống giường, vừa bá vai Hà Tiểu Vĩ vừa đi đến bên cạnh Tề Lưu Hành, anh cũng vòng tay ôm lấy cổ thiếu niên.

Chu Khiêm an ủi: "Xin chào Tiểu Tề, cậu giận tôi à? Lịch Học Hải thôi miên tôi, còn bắt tôi ăn cả vỏ cua nữa. Đầu óc của tôi thật sự rất loạn đó."

"Vỏ cua?" Tề Lưu Hành quay đầu hỏi: "Sao lại thế này?"

Chu Khiêm đành phải kể lại quãng thời gian kia một chút, sau đó bá vai cả hai người đi về phía cửa: "Bây giờ thì hai người đứng canh cửa giúp tôi nhé, tôi muốn ngủ một chút, đừng cho ai vào!"

"Tất cả?" Hà Tiểu Vĩ hỏi: "Kể cả nhân viên nghiên cứu?"

Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Kể cả Bạch Trụ."

Vừa dứt lời, cửa sắt trước mặt Chu Khiêm liền mở ra.

Người đứng ở bên ngoài cửa không phải Bạch Trụ thì là ai?

Chu Khiêm dùng hai tay ôm hai người liền ngay lập tức lùi ra sau nửa bước, trốn sau lưng Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành.

Hà Tiểu Vĩ vô cùng ngạc nhiên, hắn xoay đầu hỏi: "Cậu trốn cái gì? Hai người cãi nhau hả?"

"Không có. Nhưng thấy anh ấy... tôi hơi đau đầu." Chu Khiêm xúi giục hai người họ: "Đừng cho anh ấy vào!"



Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ "ha ha" cười, cảm thấy cuối cùng cũng có người trị được đại ma vương Chu Khiêm. Cười xong, hắn quyết định vì anh em cũng mình mà ra mặt. Hắn và Tề Lưu Hành trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng tiến lên một bước, che kín Chu Khiêm ở phía sau.

"À cậu ——" Hà Tiểu Vĩ dùng giọng điệu thương lượng: "Khụ, hay là cậu về phòng tránh mặt chút đi?"

Tề Lưu Hành lạnh lùng thẳng thắn nói: "Bây giờ Chu Khiêm không muốn gặp anh."

Bạch Trụ liếc mắt nhìn vào trong phòng, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nói: "Chu Khiêm bị thương, tôi đến kiểm tra."

Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc: "Cái gì? Cậu ấy bị thương ở đâu?"

Tề Lưu Hành nhíu mày, trầm tư một chút, nhỏ giọng nói: "Hình như khi nãy anh Khiêm không ngồi được, chẳng lẽ Lịch Học Hải lại làm gì đó khiến anh ấy tự hại bản thân?"

"Tự hại đến mức nào mà tàn phế cả mông?" Hà Tiểu Vĩ lại càng ngạc nhiên hơn.

Ngay sau đó, hai người liền bị Chu Khiêm từ phía sau xô ra ngoài cửa phòng.

Một lát sau, hai người ngây ngốc đứng trên hành lang nhìn Chu Khiêm.

—— Khoan đã, không phải chứ? Sao bây giờ hai chúng tôi lại bị đuổi ra ngoài? Sao Bạch Trụ lại ở bên trong?

"Hai người... Hai người để tôi nói chuyện riêng với anh ấy một lát!"

Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói xong liền căm giận đóng sập cửa.

...

Trong phòng.

Bạch Trụ và Chu Khiêm cùng nhau đứng, ở giữa vẫn duy trì một khoảng cách khá xa.

Bạch Trụ bất ngờ đi về phía Chu Khiêm, y giơ tay lên, Chu Khiêm liền lùi về sau vài bước, tránh né và phòng bị theo bản năng.

"Chu Khiêm?" Bạch Trụ hơi nhíu mày.

Chu Khiêm: "Anh Trụ, trước đây em cũng không phát hiện ra anh lại tâm cơ như vậy. Anh thấy đó, em luôn nghi ngờ, phòng bị với người khác, ngoại trừ anh. Sao anh lại muốn cố ý bắt nạt em?"

"Được rồi, là do 7 năm không gặp. Lúc trước em nhìn thấy anh trong trò chơi cũng không phải là anh thật sự." Bạch Trụ hỏi: "Em có muốn tập làm quen lại không?"

Chu Khiêm: "..."

—— Anh Trụ đúng là không giống trước.

Im lặng một lúc lâu, Chu Khiêm nói: "Đúng là cần thời gian thích ứng một chút."

Chợt nghĩ đến điều gì, anh lại cười nói: "Khoan đã, tập làm quen thích ứng cái gì chứ? Anh lo rằng anh như thế này nên em không thích anh nữa à?"

Vừa dứt lời, Chu Khiêm đã bị Bạch Trụ ôm eo kéo lên giường.

Chu Khiêm nâng gối lên cản y tới gần, giãy giụa kịch liệt.

Bạch Trụ cau mày, vươn tay muốn kéo quần anh.

Chu Khiêm liền túm chặt tay Bạch Trụ, phát huy tối đa kĩ năng co được duỗi được của một vai ác: "Anh yêu, dừng lại, thả em ra."

Nghe lời này, Bạch Trụ vừa tức giận vừa buồn cười, lấy tay đè eo Chu Khiêm lại không cho anh lộn xộn nữa, chất giọng khàn khàn hỏi bên tai anh: "Sợ thật? Vậy khi anh là người thì sao?"

Chu Khiêm giả bộ ngoan ngoãn, đáp: "Không có gì giống người cả."

Bạch Trụ nói: "Khi vừa mới hóa thần, các đặc điểm trên cơ thể và tinh thần có hơi... Hơn nữa khi đó anh giận em gạt anh..."

Cố gắng dịu giọng lại, Bạch Trụ hôn lên tai Chu Khiêm: "Sau này sẽ không làm lâu như vậy nữa."

Chu Khiêm không nói gì, vẻ mặt dường như không tin tưởng lời này.

—— Đùa à, trong hình dạng rồng anh có tới tận hai...



Rũ mắt nhìn Chu Khiêm câm như hến, Bạch Trụ nhíu chặt mày.

"Chu Khiêm, thật sự giận anh?"

Chu Khiêm giỏi nhất là chọc tức người khác: "Nhưng em cảm thấy không thể tin tưởng anh như trước."

"Chu Khiêm..." Bạch Trụ đã nghiêm túc hơn.

"Không chịu được việc bị chọc ghẹo." Chu Khiêm cười cười nắm lấy tay Bạch Trụ, chủ động nâng cười nói bên tai y: "Em chỉ chọc anh thôi. Dù anh có như thế nào thì em cũng chịu được."

Nghe xong, Bạch Trụ liền dùng tay ôm lấy gương mặt của Chu Khiêm, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi của anh.

Cố gắng khắc chế sự mãnh liệt đang chực trào bùng nổ, Bạch Trụ lại cắn lên tai Chu Khiêm: "Đúng vậy, đáng lẽ anh nên biết, em chỉ thích chọc anh."

Chu Khiêm cười hỏi: "Táo đâu rồi? Không phải hỏi em muốn ăn không hả?"

Bạch Trụ xoa đầu Chu Khiêm: "Em ngủ một lát đi. Chừng nào tỉnh dẫn em đi ăn ngon."

Một lát sau, Chu Khiêm nằm ngủ.

Nắm lấy tay Bạch Trụ, anh nhắm hai mắt nhưng chưa ngủ ngay, hỏi: "Anh Trụ... vậy là khi em mua bánh kem cho anh, tặng quà cho anh thì anh thích em à? Khi đó chúng ta mới học lớp 3 mà. Anh là đồ yêu sớm. Anh phải nhịn suốt mấy chục năm."

Bạch Trụ nhàn nhạt hỏi: "Thật ra anh không biết cụ thể là khi nào. Vậy còn em? Em có nhớ không?"

Chu Khiêm nói: "Dù gì thì anh cũng thích em trước."

Bạch Trụ gật đầu: "Ừm, anh thích em trước."

"Cũng không lâu hơn đâu." Chu Khiêm hài lòng cười: "Mà... anh Trụ."

"Sao vậy?"

"Em quyết định mở cái hộp, hơn nữa còn mở tận hai lần... Dù bây giờ đã có thần lực của anh giúp đỡ nhưng đầu óc của em chưa thể khôi phục lại ngay. Sau này có gặp chuyện gì, có khả năng em sẽ không thể khống chế cảm xúc, còn sẽ rất quậy phá, tùy ý phát giận. Đến lúc đó, nếu em không thể làm chủ được bản thân thì anh cũng đừng nghĩ là em bắt nạt anh thật, anh không được giận em."

Bạch Trụ không đáp. Y chỉ siết chặt tay Chu Khiêm, đôi mày cau lại.

Vì y đau lòng cho Chu Khiêm.

Một lúc lâu sau, y mới nói: "Anh sẽ không bao giờ tức giận với em."

"Không tin. Anh vừa mới giận em. Bây giờ anh rất dễ tức giận."

"Hai cái này không giống nhau."

"Ừm, không giống nhau." Chu Khiêm nhắm mắt cười cười, sau đó anh nghiêm túc nói: "Sắp xếp thời gian dẫn em đi gặp Thiệu Xuyên đi."

"Được. Ông ấy cũng muốn gặp em." Bạch Trụ nói.

Chu Khiêm mở mắt, nhìn lên trần nhà: "Vì sao quân đoàn Đào Hồng luôn muốn giết em, em muốn Thiệu Xuyên phải tự mình nói cho em biết. Ngoài ra..."

"Anh đã thành thần. Nhưng em vẫn không biết sau này em sẽ đi "con đường" nào trong trò chơi."

...

Bên kia.

Kỷ Nhạc Tri cùng các nhân viên nghiên cứu đang xem xét số liệu, chuẩn bị báo cáo cho Thiệu Xuyên.

Khi công tác tạm thời xong xuôi, tổ trưởng liền kéo hắn qua một bên, nghiêm túc nói: "Hai ngày qua bận rộn chuyện của Bạch Trụ, có một việc tôi quên nói với cậu."

"Chuyện gì vậy?" Kỷ Nhạc Tri hỏi.

Tổ trưởng nói: "Trước đây Lịch Học Hải có dẫn một người đến đây tiến hành cải tạo, nhưng sau đó lại chuyển người này đến bệnh viện tâm thần Bắc Xuyên. Quy mô ở Bắc Xuyên nhỏ, chất lượng kém hơn ở Xuân Sơn. Nhưng bây giờ... Có thể ở bên đó đều là người của Lịch Học Hải, hay nói đúng hơn là Tạ Hoài đúng không?"

"Đúng vậy. Nhưng ở Bắc Xuyên sẽ có bộ phận chuyên môn khác xử lý. Có hơi khó giải quyết. Vì chúng ta không thể bị lộ. Nếu quá nóng nảy, họ sẽ bất chấp tất cả mà tiết lộ hết mọi chuyện, như vậy cũng rất phiền phức." Kỷ Nhạc Tri hỏi: "Vậy bệnh nhân chuyển đến Bắc Xuyên có vấn đề gì?"

"Tôi vừa mới tra được, người đó tên là Mục Sinh." Tổ trưởng nói: "Cậu ta có một chị gái tên Tư Đồ Tình. Hai người này từng là kẻ thù của Chu Khiêm trong 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》. Tôi lo rằng Mục Sinh sẽ hóa thần theo phương thức của Tạ Hoài. Đó là một con đường nhanh chóng nhưng lại rất tà môn. Cậu nhớ nhắc nhở Chu Khiêm và Bạch Trụ phải cẩn thận."