Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 202: Chưa ngủ



Edit: cơm trắng chan cà phê

Chu Khiêm nằm trên giường. Những vết hằn đỏ hiện rõ trên cơ thể, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được hình dạng của những chiếc vảy và hoa văn trên chiếc đuôi in trên làn da trắng.

Đuôi rồng lạnh lẽo vuốt ve những vệt đỏ, nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Chu Khiêm.

Chu Khiêm cảm thấy cực kỳ thoải mái, gối đầu lên tay, híp mắt đầy sảng khoái.

Một lát sau, Chu Khiên nghiêng người qua một bên, xoay đầu nhìn về phía Bạch Trụ, khiêu khích không sợ hãi, nhưng cũng ẩn kín sự cảm kích sau khi được an ủi, dáng vẻ đầy quyến rũ.

Bạch Trụ cố định gáy Chu Khiêm bằng một tay, cúi đầu hôn xuống.

"Chu Khiêm, thả lỏng một chút." Hơi tách môi ra, Bạch Trụ khàn khàn nói.

"Nói thì dễ lắm, anh thử làm xem?" Chu Khiêm cắn chặt răng đáp.

Anh vừa khiêu khích nói xong, những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn bất ngờ.

Mọi âm thanh đều bị cánh môi kia nuốt trọn.

Chu Khiêm ngồi dậy liếc mắt nhìn ra sau, da đầu liền tê dại.

Lớp vảy trên đuôi rồng khẽ khàng tách ra, để lộ thứ ở bên trong.

Thứ đó có hình dạng hoàn toàn khác với con người, thậm chí khác cả về số lượng. Bây giờ Chu Khiêm mới ý thức được người trước mặt mình thật sự là một con quái vật.

Chu Khiêm xoay người đẩy Bạch Trụ ra, nhìn thẳng vào mắt đối phương, vẻ mặt đứng đắn: "Anh Trụ, bây giờ em tỉnh rồi. Lúc trước hai chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện... Chúng ta không cần phải dùng hành động này để chứng minh lại làm gì."

Đuôi rồng tiếp tục quấn lấy Chu Khiêm, Bạch Trụ vươn tay ôm lấy hai vai anh: "Em sợ?"

"Cái sợ này với cái sợ kia không có giống nhau. Anh không thể xuyên tạc lời của em." Chu Khiêm vẫn đứng đắn nói: "Bây giờ cơ thể của em vẫn là của người bình thường... Không được đâu."

Đuôi rồng lại cong lên, nhẹ nhàng xoa bóp một chút, như van nài muốn cùng nhau trải nghiệm.

"Không được." Chu Khiêm kiên quyết nhấn mạnh.

Bạch Trụ cắn cắn lỗ tai Chu Khiêm, thấp giọng hỏi thêm một câu.

Khóe mắt Chu Khiêm đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được, khàn giọng nói: "Anh... Hay là anh giúp em như lần trước đi."

"Còn anh thì sao?" Bạch Trụ hỏi.

"Anh cũng vậy." Chu Khiêm khẽ liếc mắt xuống, cười: "Hay là anh đi tắm nước lạnh cũng được."

"Nhớ ra hết rồi?"

"Một chút."

"Một chút là bao nhiêu?"

"Anh Trụ, anh học hư rồi. Anh có rất nhiều cách khác nhau để giúp em khôi phục ký ức. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện rồi mà. Chọn cách này..."

Khi tay Bạch Trụ tạm thời rời đi, Chu Khiêm nâng chân lên, cọ cọ lên phần ngay dưới bụng và đuôi rồng.

Anh nâng mắt, đôi mắt cười phát sáng lấp lánh.

"Giả bộ đứng đắn, có phải anh đã sớm nghĩ tới...?"

Lời nói của Chu Khiêm như đang chỉ trích.

Nhưng ánh mắt, bàn chân rõ ràng là đang dụ dỗ.

...

Lần này Chu Khiêm không còn cảm giác được sự lạnh băng dính nhớp.

Anh có cảm giác mình đang chạm vào lớp da thịt mềm mại, ấm áp của con người.

"Anh biến thành người? Có thể biến thành người nhưng vẫn biến thành rồng để dọa em sợ. Có phải anh cố ý không?" Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đang thử em? Anh Trụ, anh thật sự học hư rồi."

Sự tình bất chợt xảy đến.

Âm cuối của Chu Khiêm nâng cao lên, gương mặt trắng bệch.

Một lát sau, Chu Khiêm cắn chặt răng: "Anh Trụ, lúc trước em thấy anh còn có chút kinh nghiệm. Nhưng thực sự là anh không được đâu."

Nghe xong, Bạch Trụ trầm thấp hỏi: "Anh có thể lấy kinh nghiệm ở đâu?"

Chu Khiêm úp mặt xuống gối cười: "Đúng thật nhỉ."

"Cười cái gì?" Bạch Trụ hỏi: "Em có kinh nghiệm?"

Chu Khiêm mạnh miệng đáp: "Đương nhiên là em có kinh nghiệm hơn anh. Anh bị nhốt ở đây 7 năm. Còn em luôn tự do tự tại."

Vừa dứt lời, Chu Khiêm nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của câu nói cái miệng hại cái thân.

Nhưng Chu Khiêm là người như thế nào?

Càng làm như vậy, anh lại càng ngang bướng hơn: "Anh Trụ, em không thấy sướng. Anh không dịu dàng chút nào hết. Anh vẫn làm như vậy thì em không thích ——"

Miệng Chu Khiêm bị bịt kín.

Anh cảm giác Bạch Trụ đang tức giận.



—— Em còn chưa tức giận, anh tức giận cái gì chứ?

Bạch Trụ đúng là càng ngày càng dễ giận dỗi.

...

Vài tiếng sau, Chu Khiêm thật sự không thể tiếp tục chống đỡ.

Anh vươn tay ôm cổ Bạch Trụ lấy lòng, nhẹ giọng thương lượng: "Em sẽ không bao giờ nói anh không được nữa. Chúng ta dừng lại được không?"

Bạch Trụ cúi đầu hôn lên trán Chu Khiêm, Chu Khiêm liền cảm nhận được có một thứ gì đó vừa được rót vào trong người mình.

Đầu óc anh tỉnh táo hơn, cơ thể cũng khôi phục sức sống, giống như vừa được tẩm bổ.

"Anh..."

"Chu Khiêm, cảm ơn em đã giúp anh hóa thần."

"Anh chơi xấu ——"

"Chu Khiêm, không được gạt anh."

...

Thần cai quản toàn bộ thế giới.

Thế giới của Chu Khiêm chỉ gói gọn bằng một Bạch Trụ.

Dù ngày hay đêm, cả hai chỉ biết cảm thụ lẫn nhau trong thế giới nhỏ của riêng mình.

Mỗi lần Chu Khiêm bất tỉnh đều là vì Bạch Trụ.

Chu Khiêm tỉnh lại cũng là vì Bạch Trụ.

Dẫu có sức mạnh của thần bổ sung, Chu Khiêm vẫn khó lòng trụ vững đến cuối cùng.

Toàn thân Chu Khiêm ướt đẫm mồ hôi, ngón chân cũng bắt đầu co rút.

Bạch Trụ luôn thì thầm bên tai anh dỗ dành, nhưng động tác dưới thân thì không hề giảm bớt sức lực.

Không biết bao lâu sau, Chu Khiêm lại hôn mê. Có lẽ vì anh thật sự sợ hãi.

Phần thân dưới của Bạch Trụ lại hóa ra đuôi rồng. Khi đuôi rồng lạnh lẽo lướt trên da thịt Chu Khiêm, dù đang hôn mê anh vẫn thèm khát cảm giác lâng lâng mà nó mang lại, vì vậy anh tựa cả người lên đuôi rồng.

Đôi mày nhíu chặt của Chu Khiêm trong lúc hôn mê dần thả lỏng, anh mơ màng giơ tay lên.

Bạch Trụ vươn tay, nắm lấy bàn tay kia.

...

Ba ngày trước, vào ngày Bạch Trụ hóa thần.

Trong đại sảnh trò chơi.

Vài người chơi đang đứng trên đại sảnh, suy nghĩ không biết có nên nhận người chơi mới làm học trò hay không.

Bất chợt có một người hô hào: "Mọi người, người chơi cấp Thần mạnh nhất là Bạch Trụ... tất cả thuộc tính của người này đều biến thành dấu chấm hỏi?!"

"Thật à? Ôi trời... Tuy lúc trước chúng ta không thể nhìn rõ trị số của người chơi cấp Thần nhưng vẫn biết họ có vài hạng mục, nhưng dấu chấm hỏi nghĩa là sao?"

"Đừng, đừng nói là người này thành thần rồi?"

"Nhưng tôi nghe nói có rất ít người có thể làm được như vậy đúng không?"

"Gần đây thì tôi nghe nói chỉ có hai người là Thiệu Xuyên và Tạ Hoài. Bạch Trụ là người thứ ba."

"Hình như tình huống của Bạch Trụ cũng thuộc trường hợp đặc biệt? Nghe người ta đồn là Thiệu Xuyên với Tạ Hoài đồng quy vu tận! Hình như Thiệu Xuyên là người chỉ đạo việc cải tạo con người thành thần, Tạ Hoài cũng là sản phẩm của Thiệu Xuyên nhưng sau này ông ta hối hận, muốn giết Tạ Hoài, còn muốn chấm dứt phương thức tạo thần này... Nên có thể nói phương thức hóa thần của Bạch Trụ sẽ khác với hai người đó!"

"Vậy Tạ Hoa Doanh thì sao? Tôi nghe nói người này còn có năng lực hồi sinh trong thế giới thực, khác với người chơi cấp Thần khác, Tạ Hoa Doanh cũng là tu luyện thành thần sao?"

"Đúng rồi, vì sao Thiệu Xuyên và Tạ Hoài lại không có tên trên bảng xếp hạng?"

Khi người nọ vừa hỏi xong, một sự kiện kì lạ đã xảy ra ——

Trên bảng xếp hạng, bên cạnh tên Bạch Trụ chợt xuất hiện tên của Tạ Hoài.

Cùng lúc đó, số thứ tự phía trước tên của Bạch Trụ liền biến thành dấu chấm hỏi, bên cạnh tên Tạ Hoài cũng có một dấu chấm hỏi.

Tất cả các thuộc tính, kĩ năng của hai người đều là dấu chấm hỏi.

Giống như hệ thống không thể xác định được ai là người đứng hạng nhất.

...

Cùng lúc đó, trong phó bản số 3.

Lịch Học Hải và Tạ Hoa Doanh cùng nhau đứng chờ ngoài cửa, chuẩn bị gặp Tạ Hoài.

Thông qua màn hình, Lịch Học Hải cũng đã nắm bắt được tình huống của Bạch Trụ, biết rằng đối phương đã hóa thần thành công.

Tạ Hoa Doanh liếc nhìn Lịch Học Hải, nhẹ nhàng cười: "Nếu trong phó bản trước ông không cố ý gặp Chu Khiêm thì cậu ấy có lẽ không thể khẳng định được ông là Mục Sư. Cậu ấy sẽ bị đánh đến bất ngờ. Phần thắng của ông hiển nhiên sẽ tăng cao."



"Vậy thì cô nói đúng. Đúng là tôi tự phụ." Lịch Học Hải nhìn màn hình: "Có lẽ là do tôi là bác sĩ của cậu ấy. Tôi luôn nghĩ rằng tôi có thể khống chế cậu ấy."

"Vậy bây giờ cảm giác của ông như thế nào?" Tạ Hoa Doanh hỏi: "Buồn bực, tức giận?"

"Một chút. Nhưng khi vừa biết tin này ——" Lịch Học Hải cười cười: "Phản ứng đầu tiên của tôi là nhẹ nhõm và vui vẻ."

"Chu Khiêm không chết. Khi biết điều này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ lúc trước tôi không biết, nhưng thật ra tôi cũng mong rằng cậu ấy không chết. Hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm với mình. Một đối thủ như cậu ấy thì không nên dễ dàng chết đi. Nếu không sau này tôi biết kiếm tìm niềm vui ở đâu?"

Im lặng một lát, Tạ Hoa Doanh hỏi: "Thật sự chỉ là kỳ phùng địch thủ thôi?"

Lịch Học Hải nâng mắt nhìn: "Nếu không thì sao?"

Tạ Hoa Doanh nói: "Ông sử dụng phương pháp thôi miên để thay đổi nhân cách của cậu ấy, điều này yêu cầu ông phải tiến vào ý thức của cậu ấy, nắm bắt cả đời của cậu ấy. Ông có thể cảm nhận được những cảm xúc của cậu ấy, trải qua cuộc sống của cậu ấy, nếu không làm như vậy thì ông không thể bóp méo được ký ức, thay đổi nhân cách của Chu Khiêm... Vậy thì ông sẽ không đồng cảm, thương xót cho cậu ấy hay sao?"

"Trong trí nhớ của cậu ấy, ông có thể nhìn thấy cả quá trình cậu ấy yêu một người đàn ông khác. Mục Sư, ông thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào sao?"

Ánh mắt Lịch Học Hải lóe lên tia kinh ngạc, sau đó là không thể tin nổi: "Cô cho rằng đã đến bước này, tôi sẽ giúp Chu Khiêm?"

"Cũng không hẳn." Tạ Hoa Doanh cười: "Tôi chỉ muốn nói rằng trái tim con người không phải sắt đá. Nếu ông bị ảnh hưởng thì cũng bình thường thôi. Nhưng vấn đề mấu chốt là ông cần phải hiểu rõ trái tim mình."

"Khi lá cờ di chuyển, nó tự di chuyển hay là bị ảnh hưởng bởi cơn gió?"

"Ngài Mục Sư, nếu ông hiểu rõ điều này và suy nghĩ kĩ càng thì mới có thể... thật sự cắt đứt mọi tham luyến với cuộc đời."

...

Sau khi Bạch Trụ hóa thần thành công ba ngày.

Nhóm nghiên cứu trong khu thí nghiệm X của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn không thể kìm nén nổi nữa, họ tụ tập trước cửa phòng số 7 tầng 8 ở tòa nhà số 3, muốn dùng mọi biện pháp mở cửa sắt ra.

Ba ngày trước, Kỷ Nhạc Tri mang thuốc vào trong phòng lại bị đẩy ra ngoài, bây giờ hắn lại đánh bạo thử mang đồ ăn vào trong.

Kỷ Nhạc Tri lại nhìn thấy Chu Khiêm đang ngồi đọc sách trên giường, bên cạnh là Bạch Trụ đang giúp anh gọt táo.

Trông Chu Khiêm có hơi sợ lạnh, anh dùng quần áo bọc mình kín mít từ đầu đến chân. Ngoài điểm này ra thì không có gì bất thường.

Thí nghiệm kéo dài suốt 7 năm, họ không hề ngược đãi đối tượng thực nghiệm, cho xây dựng phòng bệnh với những tiện nghi tối ưu nhất. Phòng tắm, phòng vệ sinh riêng, kệ sách, máy tính, muốn thứ gì cũng có.

Thời gian Bạch Trụ ở bên ngoài trò chơi khá ít, hơn phân nửa thời gian là dùng để phẫu thuật hoặc dưỡng bệnh. Khi không có đủ sức khỏe để tham gia trò chơi, y sẽ ở thế giới hiện thực, dùng thời gian nhàn rỗi để đọc sách, học tập, nhưng hầu như không có thời gian lên mạng.

Kỷ Nhạc Tri nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của Chu Khiêm, nhóm nghiên cứu đổ xô vây quanh Bạch Trụ.

Sau khi xác nhận Chu Khiêm không sao, Kỷ Nhạc Tri thở phào một hơi, thử hỏi: "Mấy ngày qua cậu..."

Chu Khiêm liền ngắt lời: "Khoan, hai người bạn của tôi đâu? Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ?"

"À, đang định nói với cậu đây. Họ cũng rất lo lắng cho cậu, bây giờ đang ngồi chờ ở phòng bên cạnh ——"

Kỷ Nhạc Tri chưa nói xong, Chu Khiêm lại chen vào: "Dẫn tôi đến phòng bên cạnh gặp họ!"

"Ơ cậu, này..." Kỷ Nhạc Tri nhìn qua Bạch Trụ theo bản năng.

Hắn nào biết rằng bây giờ Chu Khiêm đang nghĩ rằng —— Bạch Trụ bị nhân viên nghiên cứu làm phiền càng lâu càng tốt.

Sau khi tỉnh lại, Chu Khiêm chưa từng nói chuyện đàng hoàng với Bạch Trụ. Cũng không biết là do ngại ngùng, buồn bực, cảm thấy xấu hổ hay là vì điều gì khác.

"Đi thôi đi thôi. Chúng ta đi trước." Chu Khiêm kéo Kỷ Nhạc Tri đi, không thèm quay đầu lại nhìn.

Mở cửa phòng số 6, Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đang ở bên trong.

Sau khi Chu Khiêm nhìn thấy họ liền đuổi Kỷ Nhạc Tri ra ngoài. Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, cảm thấy cả người âm ỉ đau.

"Anh Khiêm, anh làm sao vậy?" Tề Lưu Hành hỏi.

"Đúng vậy, Khiêm, cậu có sao không?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Cả hai đều cảm thấy Chu Khiêm đã trải qua một quãng thời gian khó khăn, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Trong vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc Chu Khiêm đã trải qua những gì?

Để giải quyết vấn đề của Lịch Học Hải?

Bây giờ trong lòng hai người đều ngập tràn lo lắng.

Chu Khiêm nằm trên giường không muốn động đậy, lười biếng trả lời: "Thật ra ký ức của tôi về hai người vẫn còn một chút vấn đề, nhưng tôi vẫn cảm thấy hai người là bạn của mình. Nên là để cho tôi nghỉ ngơi một chút."

"Rốt cuộc cậu/anh bị làm sao vậy?"

Hai người lo lắng đến gần Chu Khiêm.

Trong đó Hà Tiểu Vĩ muốn nâng Chu Khiêm dậy thì Chu Khiêm liền nắm lấy cánh tay hắn, không muốn nhúc nhích.

Nhìn Hà Tiểu Vĩ lo lắng cho mình như người một nhà, Chu Khiêm nhịn không được mà nói: "Tôi thật ra... Ôi chao, Tiểu Vĩ, anh vẫn là tốt nhất."

Ngay sau đó, dù hai căn phòng đã cách âm nhưng giọng nói của Bạch Trụ vẫn vang lên ——

"Chu Khiêm, anh gọt táo xong rồi. Bây giờ em có muốn ăn không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Không được nói anh Trụ không được nha~