Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 184: Trăm sông đổ về một biển



Edit: cơm trắng chan cà phê

Chỉ còn nửa tiếng nữa, trò chơi sẽ kết thúc.

Trời đã gần khuya, nhưng trên cao vẫn là một màu xám xịt, không có sự thay đổi nào.

Nửa tiếng qua, Chu Khiêm vô cùng bận rộn. Anh phải liên tục phỏng đoán hành động mới của nhóm sát thủ bên ngoài, đưa ra sách lược, truyền lời cho Hà Tiểu Vĩ, để Hà Tiểu Vĩ thông báo cho mọi người.

Lần này, Vân Tưởng Dung trở thành người thực hiện nhiệm vụ.

Vân Tưởng Dung không nhìn một ai, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, cô nghe Nhân Nghĩa dặn dò vài câu cần phải chú ý.

Vân Tưởng Dung cũng không nói cho đối phương biết rằng mình đã nghe rõ những thông tin cần chú ý từ Cao Sơn.

Khi cô xoay người rời đi, cô cảm giác được Nhân Nghĩa bồn chồn, muốn nói lại thôi.

Có lẽ Nhân Nghĩa cảm thấy kì quái, vì sao cô là người thuộc đội của Thiện Thành, Thiện Thành đã dẫn thủ hạ về đội Chu Khiêm, nhưng cô thì không.

Trong lòng biết đối phương nghĩ gì, nhưng Vân Tưởng Dung không có thời gian để giải thích thêm.

Ngoài ra, cô đồng tình với Chu Khiêm, Nhân Nghĩa là một người khá tốt. Chỉ là người này có chút khờ khạo, ngu trung, một khi đã đầu quân theo ai thì khó lòng phản bội.

Người như vậy thì cần phải có người khác tác động thì Chu Khiêm mới có thể sử dụng được.

Nhưng nếu tạm thời giữ hắn lại... Vân Tưởng Dung cả thấy điều này sẽ có lợi cho cả cô và Chu Khiêm.

Vân Tưởng Dung bước từng bước cẩn thận trong quân đoàn Đào Hồng, không được phép xảy ra bất kì sai sót nào.

Nhưng nếu cô có thể biến Nhân Nghĩa trở thành bạn của mình thì hiển nhiên là một việc tốt.

Cô vốn là một con cờ tứ cố vô thân, có thêm một tiểu đội trưởng như Nhân Nghĩa thì lỗ thủng bên trong quân đoàn Đào Hồng sẽ càng lúc càng lớn hơn. Chờ đến khi nó tan rã từ từ từ bên trong, họ sẽ dễ dàng tiến công từ bên ngoài hơn.

Ở bên nhóm Chu Khiêm.

Chu Khiêm nhìn qua bóng dáng của Vân Tưởng Dung, hơi siết xương Thần trong tay, cảm giác được linh hồn quay về một cách chật vật, không tình nguyện. Dù đã quay về nhưng nó vẫn không an phận, thậm chí còn khiến cho xương Thần rung lên.

Chu Khiêm cầm khúc xương quơ qua quơ lại, không khỏi cảm thán: "Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái nào cứng đầu như vậy. Cậu thấy không, tôi đã thuyết phục được nhiều người về đội của mình rồi. Vậy mà cô ấy vẫn không chịu qua. Nhưng cậu đừng lo lắng. Cô ấy sẽ không sao đâu."

Xương Thần không còn rung nữa, có lẽ Cao Sơn đã kiềm chế lại.

Chu Khiêm suy tư một chút, nói: "Vì vậy, đôi khi yêu đương vẫn phải tỏ vẻ dứt khoát một chút. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ trói cô ấy rồi lôi lại đây rồi. Cậu đối xử với cô ấy còn quá nhẹ nhàng."

Xương Thần im lặng chợt rung lên, giống như đang kháng nghị lại lời ngụy biện của Chu Khiêm.

Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, hỏi: "Ôi, anh Trụ này, nếu em trói anh lại, anh có giận em không?"

Bạch Trụ cũng đứng đắn trả lời: "Bây giờ em là người chăn chiên của anh. Nếu anh mất khống chế, em có thể tùy ý khống chế anh."

"Đúng vậy nhỉ." Chu Khiêm cười: "Em xém quên mất."

Ngay sau đó, Cao Sơn giãy giụa dùng cơ thể bán trong suốt chui ra khỏi xương Thần, nghiêm túc nói: "Chu Khiêm, suy nghĩ này của anh là không đúng. Tôi sẽ không bao giờ tổn thương em ấy."

Chu Khiêm: "Công nhận tôi toàn nói tà thuyết. Cậu đừng học theo tôi. Cao Sơn đúng là một người tốt."

Cao Sơn: "..."

Chu Khiêm: "Thật ra tôi chỉ nói đùa với cậu thôi. Tôi muốn cậu thả lỏng tâm tình một chút."

Cao Sơn: "... Xin lỗi. Vừa rồi tôi hơi kích động."

Chu Khiêm cười, nhìn về phía Bạch Trụ, hai mắt hơi híp lại: "Anh Trụ, đùa giỡn với mấy người hiền lành chất phác đúng là vui thật."

Cuối cùng, Bạch Trụ lại không đồng ý mà lắc đầu với Chu Khiêm.

Chu Khiêm mở to mắt nhìn: ?

Nhìn vẻ mặt của Chu Khiêm, Bạch Trụ nhàn nhạt cười, vươn tay vuốt tóc đối phương nhằm xoa dịu, sau đó y nhìn Cao Sơn: "Cậu đừng giận em ấy."

"Tôi..." Cao Sơn sửng sốt: "Được rồi, tôi không có giận. Những sách lược kia đều do anh ấy dạy tôi biết, dặn tôi nói lại với Tưởng Dung. Tôi muốn cảm ơn anh ấy."

Bạch Trụ lại nhìn Chu Khiêm liền bắt gặp ánh mắt "anh thấy em nói gì không".

Cho nên Bạch Trụ thì thầm bên tai anh, hỏi: "Vậy em có cảm thấy anh quản em nhiều không?"

Chu Khiêm lắc đầu: "Không hề. Sao mà anh quản em nhiều được."

Bạch Trụ: "Thật không?"

Chu Khiêm gật đầu: "Thật mà. Thật ra cưỡng chế play, giam cầm play cũng kích thích lắm. Anh đọc sách nhiều mà chẳng biết gì cả."

Cao Sơn: "..."

Bạch Trụ nhàn nhạt đáp: "Được rồi, vậy em giới thiệu cho anh vài quyển đi, để anh đọc thêm. Tên sách là gì?"

Chu Khiêm: "..."

Vân Tưởng Dung đã bình an quay lại.

Thời gian trôi nhanh, nhóm người chơi đã chờ đợi được đến thời khắc 12 giờ.

Ai nấy đều hô lên một hơi thật dài.

Bây giờ còn 77 người, một con số vượt xa sức tưởng tượng ban đầu của họ.

Một tiếng chuông bất ngờ vang lên từ hư không, kéo dài liên tiếp 12 lần.



Sau đó âm thanh của hệ thống xuất hiện ——

【 Chúc mừng các bạn, hiệp nghị giữa hệ thống và tinh thần của thế giới này đã kết thúc, con đường về nhà chuẩn bị xuất hiện, nhà giam sẽ biến mất, mọi người hãy đi theo hướng mũi tên chỉ dẫn là có thể hoàn thành phó bản! 】

【 Khen thưởng sẽ được gửi đến sau khi tổng kết, một lần nữa, xin chúc mừng các bạn! 】

Khi đọc được những dòng này, gần như tất cả người chơi đều vỡ òa trong cảm xúc. Thậm chí còn người còn ôm chầm lấy người bên cạnh khóc rống lên.

Trong thời khắc này, mọi người gần như quên hết hận thù, ôm lấy người khác theo bản năng, cùng nhau chúc mừng, cùng nhau khóc cười, nói năng lộn xộn...

Mọi biểu hiện đều tỏ rõ niềm vui sướng, hạnh phúc vì họ vẫn còn sống.

Khắp không gian tràn ngập trong tiếng reo hò huyên náo.

Cùng với âm thanh to lớn ấy là âm thanh của sự tự do —— từng cột sắt khổng lồ dần rút xuống mặt đất.

Về phần nhóm sát nhân ở bên ngoài, họ căm phẫn, không cam lòng nhìn những người chơi ở đối diện, cuối cùng đành phải xoay người đi về một hướng khác, dần dần khuất bóng trước mặt mọi người.

Khi nhìn về phía nhóm sát nhân, Chu Khiêm liền ý thức được một điều ——

Nhóm sát nhân không biến mất. Họ chỉ tạm thời thất bại.

Hệ thống và tinh thần của thế giới này vẫn còn ràng buộc với nhau bởi "hiệp nghị", vì vậy chúng sẽ mang những người chơi mới khác đến cho nhóm sát nhân chọn lựa, trừ khi...

Trừ khi âm mưu của tinh thần kia hoàn toàn thất bại.

Ngay lúc này, mọi người đều cùng nhau nhìn về một hướng.

Như lời hệ thống nói, ở đó xuất hiện một mũi tên màu trắng to lớn, mũi tên chỉ về một hướng ở dưới chân núi. Nhìn xuống chân núi có thể mơ hồ nhìn thấy một vòng sáng.

Đó là một vật dụng dịch chuyển, chỉ cần bước vào là người chơi có thể rời đi.

Nhưng Chu Khiêm không nhìn về nơi đó.

Anh quay đầu nhìn về hướng ngược lại —— đó là nơi anh đã gặp tinh thần của thế giới này vào 5 tiếng trước.

Sương mù dày đặc dập dềnh ở phương xa, đó là khe không gian giữa hai thế giới.

Ở vị trí trung tâm của sương mù là một cánh cửa thủy tinh lấp loáng ánh sáng, giống như đang mời gọi người khác đi đến tìm kiếm.

Khi nhà giam vừa biến mất, Ẩn Đao và nhóm học trò cũng không rời đi ngay. Họ cầm súng nhắm thẳng về phía Kha Vũ Tiêu và Từ Dương, hai người này cũng lấy súng nhắm thẳng về phía họ. Hai bên hình thành cục diện giằng co.

Những người chơi còn lại gấp không chờ nổi đều ùa chạy về phía mũi tê.

Chu Khiêm dời mắt, nói một câu khiến mọi người đi chậm lại: "Khoan đã, trong phó bản này còn một nhiệm vụ ẩn cuối cùng, ví dụ như âm mưu hủy diệt thế giới của tinh thần kia. Nếu ai muốn ở lại làm nhiệm vụ này thì tôi vô cùng hoan nghênh. Cơ hội hiếm có, không thể bỏ lỡ."

Nói xong, Chu Khiêm cũng không nhiều lời muốn giữ người chơi lại. Anh cảm thấy vài người thân cận của đội mình đã đủ. Đôi khi trong những nhiệm vụ mấu chốt, số lượng nhiều lại trở thành bất lợi.

Xoay người, không nhìn những người còn lại, Chu Khiêm rút một khẩu súng ra, đi từng bước về phía Kha Vũ Tiêu. Lúc này, trông Kha Vũ Tiêu vô cùng u ám, nhưng cũng không đến nỗi buông xuôi, chán nản.

Chu Khiêm nghĩ rằng có lẽ hắn đã sớm biết bản thân là một phế vật.

Nhưng mà... Khi Kha Vũ Tiêu đối diện với nhóm sát nhân, hắn đều có thể nhẹ nhàng vượt qua. Khi hắn ở bên cạnh Tề Lưu Thành cũng tỏ vẻ là một người đặc biệt thông minh, nhiều lúc chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấu bẫy rập của phó bản, sao bây giờ...

Ngoài ra, hai chữ "chiếm xác" mà Cao Sơn từng nói lúc trước rốt cuộc là như thế nào?

Trong đầu Chu Khiêm lướt qua nhiều viễn tượng, nhưng trên mặt lại không mảy may bộc lộ một cảm xúc nào.

Đi đến trước mặt Kha Vũ Tiêu, anh chỉ nói: "Đi thôi, tôi dẫn anh đi thăm quan nhiệm vụ thật sự là gì. Để anh chết một cách minh bạch một chút."

Kha Vũ Tiêu cười: "Cái gì mà nhiệm vụ ẩn? Rõ ràng cậu muốn giết tôi. Chẳng qua cậu thấy tôi không từ thủ đoạn, chắc chắn vẫn sẽ không tiếc cá chết lưới rách... Cậu cảm thấy tôi điên, trước khi chết chắc chắn sẽ kéo theo nhiều người khác nhỉ? Dù sao thì viên đạn cũng có tỉ lệ thành công cao, tôi vẫn còn vài viên, cũng đủ giết chết thêm vài người, đúng không?"

"Chu Khiêm, cậu muốn dùng nhiệm vụ ẩn để cướp số đạn còn lại của tôi, sau đó giết chết tôi, đúng không?"

Đúng như Chu Khiêm nghĩ, trong mắt Kha Vũ Tiêu lóe lên sự điên cuồng khó tả: "Chu Khiêm ơi là Chu Khiêm, cậu không sợ kế hoạch của cậu thất bại, ngược lại, cậu mới là kẻ phải bỏ mạng sao?"

Chu Khiêm cười nói: "Anh còn kế sách gì, tôi rất chờ mong."

"Ha ha ha... Chu Khiêm, cậu nhớ đừng có hối hận. Cậu đừng có mà hối hận!"

Kha Vũ Tiêu cất súng vào túi hành lí, sau đó dẫn đầu đi về phía tinh thần của thế giới.

Hắn vừa bước đi, Từ Dương và nhóm thân tín cũng lập tức đuổi theo. Nhân Nghĩa cùng thủ hạ và Vân Tưởng Dung cũng gấp rút đi.

Những lời này của Kha Vũ Tiêu không phải là sự ngạo mạn mù quáng, cũng không phải là sự điên cuồng kích thích.

Kế hoạch của hắn và Mục Sư đã trở nên rõ ràng hơn ——

Họ muốn mình giết chết Kha Vũ Tiêu.

Vì sao?

Chu Khiêm suy tư nhìn theo bóng dáng của đối phương, suy đoán trong lòng đã dần thành hình.

Trái tim nặng nề rơi xuống đáy, nhưng biểu tình vẫn không thay đổi, anh quay đầu nhìn mọi người, kiểm kê nhân số. Phần lớn người chơi không dám đánh cược nên đã lựa chọn rời đi.

Người đầu tiên ở lại hiển nhiên là Bạch Trụ, tiếp theo là Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu và ba người học trò của Ẩn Đao.

Cuối cùng có Mạnh Biệt, Thiện Thành và sáu người chơi mới vừa gia nhập quân đoàn Vô Song cũng ở lại.

Chu Khiêm đếm đầu người, nhóm của anh hiện tại có 15 người.

Chu Khiêm vừa dẫn họ đi về phía trước vừa giới thiệu lại tình huống về tinh thần của thế giới này một lần, cuối cùng nói: "Là như vậy. Nhưng suy đoán rằng trước đây tinh thần của thế giới này vốn là một người do ba người khác hợp thành người mạnh nhất vẫn chưa thể xác định đúng hay sai."

"Vì trong thế giới này, "trời cao", "tiên đoán" dường như là một lực lượng rất mạnh. Một người mạnh nhất liệu có thể lừa gạt được "trời cao" không? Chuyện này vẫn khó mà nói rõ."

"Tóm lại, về bản chất, hai người mạnh nhất đó như là hai mặt gương, là hai thế giới sống nương tựa vào nhau. Như khi ánh mặt trời chiếu rọi thì sẽ có bóng râm. Tinh thần của thế giới này từng nói rằng mục đích duy nhất mà nó hướng đến là nó không muốn trở thành cái bóng của người khác."



Hà Tiểu Vĩ liền tưởng tượng ra: "Liệu có phải năm xưa khi một người mạnh nhất giết chết người còn lại rồi nảy sinh chấp niệm thì sao? Người đó luôn oán trách trời cao, cho rằng mình cần phải có một người bạn, một người bạn để họ có thể nương tựa lẫn nhau? Cho nên người đó mới tạo ra một người còn lại như cái bóng của mình? Khoan, để tôi nghĩ thêm đã ——"

"Một ngày nọ, người mạnh nhất đi ngang qua một cái hồ, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Người đó cảm thấy nếu hình ảnh phản chiếu có thể làm bạn với mình thì tốt quá. Người bình thường khi cô đơn thường có suy nghĩ như vậy. Nhưng mà người đó có phải người thường đâu, đó là người mạnh nhất trong thế giới này, có quyền năng sáng tạo..."

"Có lẽ trong lúc lơ đãng, người đó đã sáng tạo ra thế giới song song vì không thể chịu nổi cảnh cô độc mà thôi."

Thế giới song song ra đời vì thần cảm thấy cô đơn. Người đó muốn một người giống như mình xuất hiện trên đời.

Chu Khiêm cười, nhìn Hà Tiểu Vĩ: "Suy nghĩ này của anh thú vị thật đó. Thần sẽ cảm thấy cô đơn sao?"

Hà Tiểu Vĩ cười ha ha: "Tôi có biết đâu. Vì tôi chưa từng làm thần mà. Tôi chỉ dám tưởng tượng thôi, trong thần thoại của các nước phương Đông của chúng ta cũng nói về việc thần phân liệt ra mà ——"

"Có một truyền thuyết từng nói rằng thần tiên cũng có thất tình lục dục, cũng có thần và người yêu nhau mà? Nghĩ xa hơn một chút, Phục Hy và Nữ Oa cũng kết hôn với nhau đó. Nhưng tôi không hiểu được, vì sao khi con người cầu tiên vấn đạo lại phải đoạn tình tuyệt ái? Rất kì quái."

Ẩn Đao: "Tiểu Vĩ, lần đầu tiên tôi thấy anh có chút đầu óc."

Hà Tiểu Vĩ: ???

Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ tiếp tục trò chuyện cùng nhau, Chu Khiêm lại nhìn về phía Bạch Trụ, dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói: "Anh Trụ, khi nào anh sẽ thành Thần?"

Bạch Trụ đáp: "Theo lời của Thiệu Xuyên thì hẳn là sớm thôi. Thân thể trong hiện thực của anh vẫn còn thiếu một bước cuối cùng."

"Vậy anh có cô đơn không?"

"Khi không có em. Còn khi có em bên cạnh thì không."

Chu Khiêm cười, hỏi tiếp: "Sau này cũng sẽ như vậy sao?"

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, gật đầu: "Đúng vậy, sau này cũng sẽ như vậy."

Chu Khiêm nheo mắt, biểu tình đặc biệt nghiêm túc. Đứng trên đỉnh núi, anh quay đầu nhìn về phía chân núi xa xa, mơ hồ nhìn thấy đường chân trời và mặt biển giao nhau.

Không biết vì sao, trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh ——

Rồng thần ở trên trời cao, chỉ cần vẫy đuôi cũng có thể dời non lấp biển, đảo ngược tinh tú. Cả thế gian đều nằm trong tầm tay của thần...

Chu Khiêm nói: "Em không biết thành thần có phải đoạn tình tuyệt ái và thất tình lục dục hay không. Nhưng em biết rõ một điều. Càng lên cao, trách nhiệm càng nặng nề, những thứ anh từng quan tâm sẽ trở nên nhỏ bé đến không ngờ. Khi anh nắm trong tay quyền sinh sát của cả thế giới rộng lớn, liệu anh có còn chú ý đến một sinh linh nhỏ bé hay không?"

Bạch Trụ có chút ngơ ngác, không hiểu Chu Khiêm nói gì, vì vậy vươn tay ra nắm lấy tay đối phương.

Chu Khiêm lại cười cười với y: "Nhưng mà may quá, em là người chăn chiên của anh."

"Đúng vậy." Bạch Trụ nói: "Em là người chăn chiên của anh. Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau."

"Nếu anh dám không quan tâm đến em, em sẽ điều khiển tinh thần của anh, bắt anh phải quan tâm đến em. Nhưng khi đó em sẽ không còn thích anh nữa."

"Chu Khiêm?" Giọng Bạch Trụ hơi trầm xuống.

Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Anh sợ cái gì? Là anh thay lòng đổi dạ trước mà."

Bạch Trụ: "...? Khi nào mà anh..."

Liếc nhìn y một cái, Chu Khiêm bật cười: "Anh Trụ cũng là một chàng trai hiền lành chất phác. Chậc, lúc nào cũng chọc ghẹo những người như thế này, em thật đáng hổ thẹn."

Bạch Trụ gần như cắn chặt quai hàm: "Chu Khiêm ——"

Chu Khiêm nghiêm mặt đáp: "Anh bỏ qua một cụm từ em nói —— "sinh linh nhỏ bé". Anh nghĩ rằng khi anh thành thần, em vẫn sẽ là một sinh linh nhỏ bé sao?"

Bạch Trụ cuối cùng cũng chịu cười, một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Chu Khiêm nói: "Cả hai phải cùng nhau tiến bộ, đây là đạo lý để duy trì một mối quan hệ bền vững. Nếu quan hệ giữa cả hai không còn cân bằng, bất bình đẳng thì không thể cùng nhau ổn định và tiến xa hơn. Hơn nữa, em cũng không phải người có tính cách nhu nhược như vậy."

"Trò chơi này lựa chọn người chơi, phương thức bồi dưỡng cũng không giống nhau. Chúng ta đi hai con đường khác nhau, nhưng đã cùng hứa sẽ đi đến cùng... Chúng ta sẽ trăm sông đổ về một biển."

"Anh hiểu rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Nhưng mà Chu Khiêm à ——"

"Dạ?"

Bạch Trụ hung hăng siết tay Chu Khiêm: "Có một số thứ không nên dùng để nói giỡn."

Chu Khiêm nhìn chằm chằm y, giả bộ ngoan hiền nghiêm túc gật đầu: "Em biết rồi."

Bạch Trụ lại bóp bóp tay Chu Khiêm: "Lần sau không được nói như vậy nữa."

"Em biết rồi. Lần sau..." Ngón tay Chu Khiêm bị bóp đến đau: "Lần sau không nói nữa."

"Ngoan."

"Nhưng anh làm đau em. Em sẽ nhớ kĩ."

"... Nhớ đi. Chờ ngày em đến tìm anh tính sổ."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ở cuối đường liền xuất hiện màn sương dày đặc âm u cùng cánh cửa thủy tinh quỷ quái.

Chu Khiêm tạm thời dặn mọi người dừng lại, còn chưa kịp lên tiếng thì Thiện Thành đã tiến tới, gọi hai người lại, nhìn về phía Bạch Trụ: "Tôi đã gửi một chiếc rương qua túi hành lý của cậu."

"Rương?" Bạch Trụ có chút khó hiểu.

"Đúng vậy." Thiện Thành hít sâu một hơi, sắc mặt có chút không hợp lí.

Nhưng hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói: "Nhiệm vụ ẩn sắp bắt đầu rồi. Mức độ này chắc chắn rất nguy hiểm. Để phòng ngừa vạn nhất... Tôi gửi cho cậu thứ đó. Lỡ như tôi chết, cậu phải giúp tôi đưa rương cho Thiệu Xuyên. Chỉ có một mình ông ấy mới có thể mở chiếc rương."

Tác giả có lời muốn nói:

Khiêm Khiêm xấu xa vui sướng khi ăn hiếp người hiền lành chất phác~