Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 35: Thanh Long thánh giả!



Trong hoàng cung, hoàng đế tuy rằng ngồi ở vị trí cao nhất như trước, nhưng hắn lại có một cảm giác lo lắng không yên. Ở hai bên, một bên là Chu Tước thánh giả của Chu Vũ quốc, một bên là Thanh Long thánh giả của Thanh Hồng quốc đang ngồi, hai người kia đều là hai nhân vật làm mưa làm gió trên đời, hai nhân vật vĩ đại như thế, hiện tại đang ngồi đối diện nhau, trên gương mặt nhìn như ở mỉm cười, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại có cảm giác trong không khí có những tia chớp vô hình va chạm. Làm cho tâm của hắn muốn từ cổ họng mà nhảy ra ngoài.

Khi tức của hai người kia phát ra, ai dám đỡ được ?

Hai người hầu của thánh giả đều đứng thẳng tắp ở phía sau, mặt không chút thay đổi, cũng phát ra áp lực vô hình.

Điều này làm cho cổ của Hoàng Thượng tuôn mồ hôi lạnh không ngừng.

“Không biết vì sao Thanh Long thánh giả bỗng nhiên lại xuất hiện ở Đông Mộc quốc, cấp dưới của chúng ta là vì chuyện gì?” Thật lâu sau, Chu Tước thánh giả rốt cục cũng cao giọng mở miệng.

“Từ lâu đã nghe nói Đông Mộc quốc phong cảnh như họa, cho nên ta đến để du ngoạn một phen, không nghĩ tới lại kinh động tới Chu Tước thánh giả.” Thanh Long thánh giả mỉm cười, thản nhiên nói. Không cần phải nói, Thanh Long thánh giả này chính là “nam nhân qua đường” mà Bạch Phong Hoa gặp qua hai lần .

“Vậy sao?” Chu Tước thánh giả cũng mỉm cười, nhưng trong lòng bĩu môi, ai sẽ tin lí do thoái thác sứt sẹo này đây? Đến du ngoạn? Có thể sao?

“Đúng vậy, không nghĩ tới lại kinh động nhiều người như vậy, thật sự là ngượng quá.” Thanh Long thánh giả thản nhiên mỉm cười như trước, nhưng đáy mắt của hắn lại không có một chút ít ý cười nào.

“Một khi đã như vậy, không bằng, Thanh Long thánh giả hãy lưu lại làm giám khảo cho cuộc thi ngũ quốc tranh đấu của chúng ta đi.” Chu Tước thánh giả bất động thanh sắc, mỉm cười, bỗng nhiên đưa ra một đề nghị như vậy .

Chu Tước thánh giả vừa nói xong, sắc mặt mọi người trên đại điện phản ứng khác nhau. Người kinh ngạc nhất dĩ nhiên là hoàng đế ngồi trên cùng của Đông Mộc quốc .

“Sao?” Thanh Long thánh giả hơi hơi nhíu mày, có chút hứng thú nói, “Ngũ quốc tranh đấu của quý quốc sắp tới rồi sao?”

“Đúng vậy, trận đấu lần này ta nghĩ là sẽ tương đương phấn khích, tuy là tranh đấu, nhưng mục đích chính lại là chọn lựa nhân tài. Lần này, ngũ quốc tranh đấu chúng ta quyết định sẽ cử hành tại Đông Mộc quốc, hơn nữa người của ngũ quốc tham gia phải toàn bộ là người tân tú (người mới) của các quốc gia, tuổi không thể vượt qua hai mươi lăm tuổi.” Trong lời nói của Chu Tước thánh giả giống như một cục đá nện ở trên đầu hoàng đế Đông Mộc quốc .

Cử hành ở Đông Mộc quốc? Ở Đông Mộc quốc – quốc gia đúng hàng ngũ phẩm, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được chọn làm nơi cử hành cuộc thi này? Không phải chứ? Đây là mơ sao?

“Hoàng Thượng, ngươi có gì dị nghị không?” Chu Tước thánh giả ngẩng đầu hỏi hoàng đế Đông Mộc quốc, nói là hỏi, mà khẩu khí lại không có nửa phần hỏi ý kiến.

“Không có, rất tốt, thật tốt quá. Thần tất nhiên sẽ dốc lòng làm tốt việc này.” Hoàng Thượng Đông Mộc quốc ở trước mặt Chu Tước thánh giả cũng không dám tự xưng trẫm, trước mặt Hoàng Thượng Chu Vũ quốc cùng thánh giả Chu Tước hắn đều xưng thần.

“Tốt lắm, quyết định như vậy đi, lập tức tuyên bố công văn, chiêu cáo thần dân tứ quốc còn lại, một tháng sau, ngũ quốc tranh đấu sẽ cử hành ở Đông Mộc quốc đúng hạn.” Chu Tước thánh giả trầm giọng nói xong, không liếc mắt một cái nhìn hoàng đế Đông Mộc quốc, mà là quay đầu nhìn Thanh Long thánh giả, mỉm cười nói, “Thanh Long thánh giả, một tháng sau đảm nhiệm giám khảo của cuộc tranh đấu, được chứ? Ta nghĩ nhân vật quan trọng như ngươi có mặt, anh tài các quốc gia sẽ càng thêm cố gắng.” Chuyện hết sức quan trọng như vậy, từ trong miệng Chu Tước thánh giả nói ra liền quyết định thản nhiên tùy ý như vậy, ai cũng không có dị nghị, vì đây là quyền lợi của Chu Tước thánh giả ca!

“Đương nhiên có thể rồi, rất vui.” Trên mặt Thanh Long thánh giả vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

“Thanh Long thánh giả có thể ở đây một tháng để đi du ngoạn Đông Mộc quốc, Đông Mộc quốc quả thật phong cảnh như họa, đẹp không sao tả xiết. Nếu cần dẫn đường, thỉnh cứ việc mở miệng.” Chu Tước thánh giả thấy mục đích đã đạt được, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ tâm ý của Chu Tước thánh giả , ta tự đi được rồi, không cần hưng sư động chúng (huy động nhân lực), nếu như vậy thì sẽ mất đi ước nguyện du ngoạn sơn thủy ban đầu.” Thanh Long thánh giả uyển chuyển cự tuyệt.

“Như thế, Thanh Long thánh giả liền tự đi du ngoạn đi, nếu có cần chỗ ở, cứ việc mở miệng. Thanh Long thánh giả sẽ ở trong cung được không?” Chu Tước thánh giả làm bộ dáng như mình là chủ nhà, hoàng thượng Đông Mộc quốc ở trong này không có tư cách xen mồm .

“Đa tạ Chu Tước thánh giả có ý tốt, chỗ ở không cần Chu Tước thánh giả quan tâm. Nếu có cần, ta sẽ mở miệng. Lúc đảm nhiệm chức vị giám khảo ta sẽ tới đúng hạn. Kế tiếp ta sẽ không đã quấy rầy Chu Tước thánh giả nửa.” Thanh Long thánh giả uyển chuyển nói lời cảm tạ.

“Nhưng cũng không thể chậm trễ việc của Thanh Long thánh giả.” Chu Tước thánh giả mỉm cười, nhìn hoàng đế Đông Mộc quốc nói, “Quốc quân ( hoàng đế của quý quốc) có thể an bài tốt không?”

“Này, này…” Đông Mộc quốc quân chảy mồ hôi, trong cái khó ló cái khôn, nói, “Không bằng xin mời Thanh Long thánh giả đại nhân vào ở Thừa tướng phủ.” Thừa tướng dưới một người trên vạn người, thanh danh của hắn sẽ không bôi nhọ Thanh Long thánh giả, hơn nữa Thừa tướng là người hắn vẫn coi trọng tín nhiệm, hẳn là có thể xử lý tốt chuyện này.

“Như thế, rất tốt.” Thanh Long thánh giả mỉm cười đáp ứng.

Chu Tước thánh giả cũng hiểu ý mà cười, xem như thực vừa lòng quyết định này. Nhưng sau vẻ mặt tươi cười, lại không biết ẩn chứa điều gì.

Sự tình cứ như vậy mà định đoạt, trong một thời gian ngắn ngủn, Đông Mộc quốc quân như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, ngực đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Phân phó người dắt Thanh Long thánh giả cùng người hầu của hắn rời đi, ánh mắt Chu Tước thánh giả trầm xuống, cũng xoay người đi ra ngoài, không để ý đến Đông Mộc quốc quân ngồi ở chỗ cao nhất. Đông Mộc quốc quân thấy thế vội vàng đi xuống, phân phó người bên người nhanh chóng chuẩn bị chỗ ngủ cho Chu Tước thánh giả, hắn cũng cảm giác được, lúc này đây, hai vị thánh giả xuất hiện cùng lúc ở trong này không phải là chuyện bình thường, xem ra Chu Tước thánh giả có tâm sự rất lớn, hiện tại nếu hỏi lung tung, hắn hẳn là sẽ không có kết quả tốt.

Chu Tước thánh giả được thị nữ dẫn dắt đi xuyên qua hành lang thật dài, đến một chỗ cung điện u tĩnh xa hoa.”Đi xuống đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Chu Tước thánh giả vẫy tay để cho thị nữ đi xuống, vẻ mặt ngưng trọng ngồi xuống.

“Thánh giả đại nhân, Thanh Long thánh giả xuất hiện ở Đông Mộc tuyệt đối không bình thường, nhưng hắn rốt cuộc vì sao bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ thật là muốn khai chiến?” Bên cạnh, một người hầu vẻ mặt ngưng trọng đoán.

“Không!” Chu Tước thánh giả lắc đầu, trịnh trọng nói, “Không phải là muốn khai chiến. Ta cũng không rõ ràng lắm vì sao hắn lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này. Trong vòng một tháng này, hãy theo dõi bọn họ, xem bọn hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Ta vẫn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.” Này cũng là Chu Tước thánh giả, lý do vì sao muốn nghĩ biện pháp khiến cho Thanh Long thánh giả ở lại một tháng, thừa dịp trong khoảng thời gian này tra xét cho tốt rốt cuộc là đã có chuyện gì, cư nhiên làm phiền người đường đường là Thanh Long thánh giả đi tới một Đông Mộc quốc lạc hậu như vậy. Có thể khẳng định, sự tình tuyệt không tầm thường, trong đó nhất định có bí mật kinh thiên gì, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.

“Dạ, thánh giả đại nhân.” Người hầu cung kính gật đầu đáp ứng.

Bốn người hầu anh tuấn đi theo bên người nàng đều là các cao thủ được tuyển từ năm quốc gia, đối với thánh điện rất trung thành, hiện tại chỉ có ba người, còn một người thì đang xử lý chuyện của Trương Đông Kiệt cùng Tiêu Tình Tình chưa trở về.

Chính lúc đó, ở phía sau, người hầu kia cũng đã trở lại.

“Tham kiến thánh giả đại nhân.” Người hầu cung kính hành lễ mới đứng thẳng người.

“Sao, sự tình xử lý thế nào? Ban ngày cư nhiên cũng sẽ có chuyện đùa giỡn dân nữ phát sinh.” Chu Tước thánh giả nói tới đây, khẩu khí có chút nghiêm túc hẳn lên.

“Tên nam tử kia là con của lễ bộ thượng thư Đông Mộc quốc, nữ tử kia là danh kỹ kinh thành Tiêu Tình Tình…” Người hầu còn chưa nói xong, sắc mặt Chu Tước thánh giả cũng đã đại biến.

“Cái gì? Danh kỹ?” Đáy mắt Chu Tước thánh giả hiện lên một tia chán ghét.

“Đúng vậy, thánh giả đại nhân.” Người hầu gật đầu trả lời.

“Chuyện này quên đi, đừng quản nữa, hiện tại, chuyện trọng yếu nhất là theo dõi Thanh Long thánh giả bọn họ, xem bọn hắn là bán thuốc gì trong hồ lô !” Chu Tước thánh giả không kiên nhẫn vẫy tay phân phó. Danh kỹ! Nguyên lai nữ nhân kia là kỹ nữ! Sớm biết vậy, mình sẽ không sẽ ra tay. Thật sự là ghê tởm. Trong lòng Chu Tước thánh giả giống như nuốt ruồi bọ, không thoải mái.

“Dạ, thuộc hạ xin đi.” Bốn người hầu mở miệng nói.

“Đều đi ra ngoài đi.” Chu Tước thánh giả tùy ý phân phó, tâm tình hiển nhiên cũng không thế nào tốt được.

Bốn người hầu liếc nhau, đều lui xuống không tiếng động .

Phía sau, Thanh Long thánh giả đang cùng bốn người hầu của hắn đi ở phía sau đại sứ, nghênh ngang xuất hiện ở ngã tư đường kinh thành, mà phương hướng bọn họ đi tới , tự nhiên là Thừa tướng phủ! Đơn giản là Thanh Long thánh giả cự tuyệt ngồi xe ngựa, lý do là muốn nhìn ngã tư đường kinh thành Đông Mộc một chút, cho nên đoàn người đi bộ.

“Công tử, nhất định phải ở Thừa tướng phủ sao?” Người hầu cầm đầu hơi chút tiến lên, thấp giọng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe hỏi.

“Không sai, nếu Chu Tước thánh giả muốn giám thị chúng ta, chúng ta sẽ ở dưới mí mắt của nàng, để cho người đến giám thị cũng tốt lắm. Ở trong cung, sẽ không thể cho bọn hắn cơ hội theo dõi.” Thanh Long thánh giả thản nhiên cười mỉa mai , tiêu sái nói, “Bạch Thừa tướng này, nghe nói là người rất cá tính. Là người mà Đông Mộc quốc quân coi trọng.”

“Dạ, công tử quyết định là tốt rồi.” Người hầu gật gật đầu, tiếp theo lập tức báo cáo, “Bạch Thừa tướng, có một con trai, hai tôn tử, hai cháu gái. Ngày ấy, người mà chúng ta gặp được ở trong núi chính là một cháu gái cùng một tôn tử của Bạch Thừa tướng .” Thân là thị vệ bên người Thanh Long thánh giả, không chỉ có võ nghệ cao cường, còn phải thu thập tất cả tin tức.

“À?” Trên mặt Thanh Long thánh giả bỗng nhiên nổi lên một tia tươi cười cổ quái .

Người hầu phái sau nghi hoặc nổi lên trong nháy mắt, vì sao hắn cảm thấy cảm xúc của công tử giống như có chút, có chút… Dao động? Có khả năng sao? Công tử luôn luôn không sợ hãi, cho dù chuyển sinh thạch bị trộm hắn cũng bình tĩnh đến đáng sợ, hôm nay cảm xúc của hắn như thế nào lại có chút biến hóa?