Thịnh Thế Đích Phi

Chương 69: Bệnh nặng



Edit: Tiểu NgạnBeta: SakuraChuyện dưới đỉnh núi Hắc Vân, Diệp Ly cho phép Ám Tam và Ám Tứ nóicho hai người cùng hợp tác với bọn họ là Ám Nhất và Ám Nhị, Diệp Lykhông có nói chuyện này rốt cuộc có thể nói cho Mặc Tu Nghiêu hay không. Nhưng mà Ám vệ Nhất Nhị Tam Tứ cân nhắc một phen sau khi Vương phi nhắc đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp Ám vệ. Phải biết bị chủ tử vứt bỏ là nỗi sỉ nhục của Ám vệ. Từ khi bọn họ trở thành ám vệ của Định Quốc Vươngphi người duy nhất bọn họ cần thuần phục là Vương phi mà không phảiVương gia. Diệp Ly cũng hết sức hài lòng về mấy Ám vệ có đạo đức nghềnghiệp, dù sao võ công cao cường năng lực nổi bật cũng khó có thể tìmđược người có thể tin được. Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian tựmình đi tìm thị vệ.

Diệp Ly vừa ý duy trì mỗi tháng hai lần đi núi Hắc Vân, đương nhiênđều là dịch dung đi. Đám người trong thôn trang dưới đỉnh Hắc Vân vàtrên núi đều gọi nàng là Sở công tử, Sở Quân Duy. Đôi khi mang Ám NhấtÁm Nhị đi, đôi khi mang Ám Tam Ám Tứ đi. Hiển nhiên bốn người có hứngthú rất cao đối với những thứ được xây dựng trong võ trường kỳ quái kia, ngẫu nhiên vì có thể đi theo Diệp Ly mà đánh đập tranh giành một phen. Diệp Ly thường xuyên đi ra ngoài đương nhiên Mặc Tu Nghiêu biết, nhưngmà hắn cũng không hỏi qua nơi Diệp Ly đã đi. Đối với sự khoan dung củahắn thì Diệp Ly vẫn vô cùng biết ơn, ngẫu nhiên cùng mấy người Hoa Thiên Hương dạo phố cũng sẽ nhớ rõ mang một ít điểm tâm gì gì đấy về đưa chohắn. Nhưng quan hệ của hai người sau khi Diệp Ly bận rộn trong lúc vôtình cách xa rất nhiều. Ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt không đồng ý củaNgụy ma ma và Lâm ma ma Diệp Ly cũng có chút không hiểu chột dạ, nhưngmà cảm giác chột dạ như thế rất nhanh bị bỏ qua một bên. Bởi vì nàngthật sự bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc.

Không chỉ quản lý sự vụ trong Vương phủ, còn phải quản lý cả đồ cướicủa mình. Cửa hàng nhìn bên ngoài như chỉ kinh doanh bình thường, nhưngmà Diệp Ly vụng trộm rút hết tất cả bạc hồi môn đang có bao gồm cả bạcmà Hàn Minh Nguyệt đưa tới mua một ít sản nghiệp khác. Trong đó kể cảhai tòa nhà cùng ba gian cửa hàng ở ngoại thành mua dưới danh nghĩa SởQuân Duy cùng với hai gian cửa hàng ở kinh thành. Nhưng điều này đều lànhờ Từ Thanh Trạch tự mình an bài người đi xử lý đấy. Tuy Từ Thanh Trạch có chút khó hiểu nàng đang muốn làm cái gì còn lại đều không vấn đề làm theo. Chưa đến nửa tháng, khế ước nhà đất nhà và cửa hàng đều ở trêntay của nàng. Người bên ngoài nhìn vào Diệp Ly gần như là một Định QuốcVương phi hoàn hảo, mỗi ngày đều xử lý việc của Vương phủ đâu ra đấy,thỉnh thoảng tham gia các cuộc tụ họp của đám quyền quý ở kinh thành.Nhưng lại không biết, Diệp Ly vụng trộm sửa sang đủ loại tin tức thuthập lại hơn nữa từ đó còn tìm kiếm ra một ít tin tức manh mối hữu dụng. Cho nên Hoàng đế và Thái Hậu lục đục với nhau, các nhóm đại thần trongtriều ở giữa quyền lực đấu đá, còn có giữa đám quyền quý che giấu bátquái, Diệp Ly đều đối xử nhàn nhạt mặc kệ từ từ trôi qua. Nàng cũng càng hiểu rõ sâu sắc những gút mắc cùng với thế cục triều đình.

“Vương phi! Vương phi! Vương gia té xỉu…”

Diệp Ly đang ngồi trong trướng phòng nhìn đống sổ sách xuất thần, Thanh Hà vội vàng hấp tấp xông vào kêu lên.

Trong lòng Diệp Ly cả kinh, lập tức đứng dậy hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Ngay cả Thanh Hà trầm ổn hiển nhiên cũng bị dọa không nhẹ, trong giọngnói mang theo tiếng khóc nói: “Vừa rồi Vương gia trở về phòng…Hỏi Vươngphi đi đâu vậy. Tụi nô ỳ nói vương phi đang ở trướng phòng, chưa thấyVương gia nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên Vương gia nôn ra rất nhiềumáu…Sau đó, sau đó té xỉu.” Trong lòng Diệp Ly run lên, ném bút trongtay liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đã mời đại phu chưa?” Thanh Hànói: “A Cẩn…A Cẩn và Thanh Loan đều đi rồi ạ. Thanh Ngọc cũng biết mộtchút y thuật cùng với Thanh Sương ở lại trong phòng chiếu cố Vươnggia…”Không đợi Thanh Hà nói xong, bóng ảnh Diệp Ly đã nhanh chóng biếnmất ở chỗ rẽ hành lang.

Trở lại trong viện, hiển nhiên từng nha hoàn trong viện đều bị dọa,nhìn thấy Diệp Ly đi về phía trước ngay cả hành lễ cũng đã quên. Diệp Ly bước vào trong phòng, đi qua bình phong thấy Mặc Tu Nghiêu nằm trêngiường mặt trắng như tờ giấy, trên môi vẫn còn vết máu đỏ sậm.

“Vương phi.” Thanh Ngọc đang bắt mạch cho Mặc Tu Nghiêu đứng dậy thấp giọng nói.

“Hắn thế nào rồi?”

Thanh Ngọc có chút lo lắng nói: “Vương gia đã từng bị thương rấtnặng, lại gần như không có điều dưỡng thật tốt cho nên thân thể vô cùngyếu. Lại bỗng nhiên nôn ra máu cũng do mệt nhọc quá độ, nhưng mà…mấtnhiều máu chỉ sợ vô cùng bất lợi cho vương gia …” Nhìn theo ánh mắtThanh Ngọc, bên giường cách đó không xa vẫn còn một vệt máu chưa khôhoàn toàn khiến cho người ta thấy vô cùng chướng mắt, nhìn vết máu kiakhiến Diệp Ly mơ hồ bắt đầu thấy sợ hãi…, “Bây giờ…Hắn không có việc gìchứ?”

Thanh Ngọc lắc đầu nói: “Nô tài chuyên về độc, đối với tình huống của Vương gia thật sự có chút bó tay bất lực. Nhưng mà tạm thời có lẽ chắckhông có chuyện gì.”

Diệp Ly hít một hơi thật sâu gật đầu nói: “Ta đã biết, các ngươi đixem đại phu đã tới chưa, còn có mời Mặc tổng quản đến đây một chuyến.”

Thanh Ngọc và Thanh Sương cùng đáp lời, Diệp Ly ngồi bên cạch yênlặng nhìn người nằm ở trên giường. Vẫn luôn nghe người khác nói thân thể Định Vương tàn tật, bệnh nặng quấn thân. Nhưng mà từ lần đầu tiên DiệpLy nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu biểu hiện của hắn vẫn luôn rất khỏe mạnh,thậm chí khi vào thu nàng cũng bị phong hàn hai ngày cũng không nghethấy hắn ho một tiếng. Cho nên Diệp Ly sớm đã vứt cái câu bệnh nặng quấn thân ra phía sau đầu, chỉ cho là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy màthôi. Mấy tháng qua, gần như mỗi ngày hai người đều gặp mặt, nhưng màđến bây giờ Diệp Ly mới phát hiện Mặc Tu Nghiêu gần đây gầy gò tiều tụyrất nhiều. Lúc này dưới mí mắt nhắm chặt có màu xanh nhàn nhạt có thểnhìn thấy rõ ràng.

Diệp Ly đang xuất thần, cảm giác người đang hôn mê trên giường cóđộng tĩnh rất nhỏ vội ngẩng đầu nhìn. Vừa hay nhìn thấy Mặc Tu Nghiêuđang từ từ mở to mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc Diệp Ly chỉ cảm thấy không biết phải nói sao.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, “A Ly, làm sao vậy?”

Một lúc lâu, Diệp Ly mới nhìn hắn nói: “Vừa rồi ngài hộc máu.”

Mặc Tu Nghiêu sững sờ, mỉm cười: “Hai ngày nay có chút mệt mỏi, không sao.”

“Không sao?!” Diệu Ly chỉ cảm thấy có một cơn tức giận từ đáy lòngxông thẳng lên não, “Đến hộc máu cũng không sao còn cái gì quan trọnghơn? Ngài cho rằng ngài có bao nhiêu máu để cho ngài chà đạp như vậy?”Mặc Tu Nghiêu có vẻ rất vui khi thấy Diệp Ly tức giận, ánh sáng nơi đáymắt càng thêm sáng ngời nhu hòa, “Thật sự không sao, cũng đã quen rồi.Cứ vào mùa đông chính là như vậy. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi sẽ không cóchuyện gì đâu. A Ly, tin tưởng ta.”

Tin tưởng ngươi thì ta chính là heo! Diệp Ly tức giận liếc mắt nhìnhắn, đồng thời cũng vì lời hắn nói mà khiếp sợ. Thói quen, phải như thếnào mới có thể có thói quen nôn ra nhiều máu như vậy? “Ngài nghỉ ngơitrước đi, mọi thứ đợi đại phu đến rồi nói sau.”

Chỉ chốc lát sau, A Cẩn và Thanh Loan một trái một phải lôi kéo đạiphu đi vào, vẫn là lão đại phu tại Vô Nguyệt am lần trước. Thấy Mặc TuNghiêu nằm ở trên giường đã tỉnh lão đại phu thoát khỏi tay Thanh Loanvà A Cẩn chậm rãi nói: “Lão phu đã từng nói không có việc gì, mấy ngườitrẻ tuổi các người cũng quá là không ổn trọng rồi.” Diệp Ly đứng dậy đểlại vị trí cho lão đại phu bắt mạch. Lão đại phu tiến lên bắt mạch vuốtvuốt chòm râu cau mày, Diệp Ly hỏi: “Đại phu, như thế nào rồi?”

Lão đại phu lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì, nhưng mà Vương giatốt nhất vẫn nên chú ý thật tốt. Lúc này không có việc gì không có nghĩa là tiếp theo cũng không có việc gì.”

Diệp Ly cau mày nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, lần trước đại phu nói thân thể của Vương gia rất tốt.” Lão đại phu nhíu lông mi xám trắngnói: “Lão phu không có nói sai, lúc đó thân thể Vương gia thật sự làkhông tệ, nhưng mà hiện tại rõ ràng là không ổn.” Diệp Ly im lặng nhìnlão, chẳng lẽ còn có người hàng năm vẫn khỏe mạnh chỉ trong thời gianngắn thân thể đã suy yếu hay sao? Lão đại phu tiếp tục nói: “Thân thểcủa Vương gia không thể chịu nổi giá rét, chỉ cần vừa vào đông phải cẩnthận.. Nhưng mà…Bây giờ có lẽ vẫn chưa tới lúc nghiêm trọng như vậy. Lần này…Đã bao lâu Vương gia không uống thuốc rồi? Bao lâu chưa có nghỉngơi?”

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩcười khổ, “Thuốc của ông…có vẻ không có hiệu quả gì rồi.” Lấy từ trongống tay áo ra một chai thuốc xinh xắn, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói ra.

Lão đại phu chau mày, nhận lất chai thuốc trong tay Mặc Tu Nghiêu mởra xem xét, vừa nói: “Không thể nào, cái này mới phối cũng chưa tới haitháng, làm sao lại mất đi tác dụng?” Diệp Ly nói: “Đại phu, ta nghĩ hẳnlà Vương gia đã nói thuốc của ông không có hiệu quả gì với thân thể củangài ấy rồi.”

Sắc mặt của lão đại phu trầm xuống, lại một lần nữa bắt mạch cho MặcTu Nghiêu, nhưng rõ ràng lâu hơn một chút. Một hồi lâu, lão đại phu mớithu tay lại nhíu mày nói: “Trước ta sẽ ghi một đơn thuốc cho Vương giadùng, tạm thời sẽ không có việc gì. Trước ta muốn đi về nghiên cứuphương thuốc rồi nói sau.” Diệp Ly cũng biết chuyện này không thể gấpđược, chỉ đành gật đầu nói: “Như vậy làm phiền đại phu rồi.” Lão đại phu gật gật đầu, nhìn Diệp Ly nói: “Lão phu nói lại lần nữa, bệnh tình củaVương gia tuyệt đối không thể vất vả. Càng đến mùa đông càng phải cẩnthận. Mấy năm nay nếu mặc kệ tất cả an tâm tĩnh dưỡng, bây giờ cũng sẽkhông nghiêm trọng đến mức như vậy.” Diệp Ly gật đầu nghiêm mặt nói: “Ta đã biết, đại phu cứ yên tâm.”

Sai người đi theo lão đại phu đi lấy thuốc, Diệp Ly thu xếp cho MặcTu Nghiêu ổn thỏa liền muốn đứng dậy lại bị người từ phía sau kéo lại.Diệp Ly quay đầu lại nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh nằm trên giường, ánh mắt rơi xuống tay gầy gò có chút tái nhợt của hắn, trong lòng không tựgiác co lại, “Làm sao vậy? Còn có chỗ nào khó chịu?” Mặc Tu Nghiêu lắcđầu, cười nhạt nói: “A Ly bận rộn nhiều việc sao?”

“Cũng…cũng ổn.” Trong thư phòng xác thực có một việc cần xử lý nhưngcũng không phải việc gì gấp. Nàng chỉ có thói quen xử lý việc trong tayxong xuôi mà thôi.

“Như vậy…A Ly có thể bồi ta một lúc được không?” Mặc Tu Nghiêu nóikhẽ, ánh mắt vẫn ôn hòa nhìn Diệp Ly không mang theo nửa phần miễncưỡng, nhưng mà Diệp Ly đúng là không thể nói ra lời cự tuyệt. Im lặnglại ngồi trở lại bên giường một lần nữa, nhìn thấy niềm vui trong mắtnam nhân nằm trên giường ngày càng đậm, Diệp Ly nhìn thoáng qua trên mặt đất màu đỏ sậm còn chưa kịp xử lý, lo lắng hỏi: “Ngài không muốn ngủmột chút sao?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, thản nhiên níu: “Hơi lạnh, khôngngủ được.” Diệp Ly nhớ tới, phần lớn người thiếu máu sẽ có cảm giác rétlạnh, có lẽ người nôn ra máu cũng sẽ có cảm giác như vậy. Không tự giácvươn tay thay hắn kéo chăn hỏi: “Cần lửa than không?”

Bây giờ mới vừa vào đông còn không tính là quá lạnh, nhưng mà rấtnhiều nhà trong phòng đã có đốt lửa than, rất nhiều quyền quý bỏ ranhiều tiền để chuẩn bị ngân than. Bởi vì Diệp Ly tự tin thân thể mìnhrất tốt cơ bản sau khi Từ thị qua đời cũng không còn dùng than trong mùa đông rồi, trong phòng bọn họ vẫn không có đốt than nên nàng cũng khôngcó chú ý đến vấn đề này. Dù sao Mặc Tu Nghiêu là cao thủ nội công caothâm hơn nàng. Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta không thể ngửi mùithan. Mặc dù nói ngân than không khói không mùi đấy, nhưng mà bây giờ…ALy nàng biết rõ rồi chứ? Vừa đến mùa đông ta thật sự là một người tàn.”Nói đến đây, trong ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhiều thêm vài phần cay đắng và bi ai.

Diệp Ly đứng dậy từ trong tủ cầm lấy một bộ áo bằng ngủ bằng gấm chetrên người Mặc Tu Nghiêu, mới nhíu mày hỏi: “Lúc trước rốt cuộc ngài bịtổn thương như thế nào? Làm sao lại kỳ quái như vậy?” Bình thường haichân phế đi bị liệt coi như bị cắt đi thì làm sao có thể thấy đau đớn,nhưng mà Mặc Tu Nghiêu lại không chịu lạnh được, vừa đến mùa đông thânthể lại suy yếu khẳng định có liên quan tới chân. Còn có không thể ngửiđến bụi than, hẳn là hệ hô hấp phổi có vấn đề. Mặc Tu Nghiêu nói: “Rốtcuộc chịu những thương tổn gì bản thân cũng không biết, chờ ta tỉnh lạiđã là việc của một tháng sau. Thân thể cũng đã như vậy.” Biểu hiện củaMặc Tu Nghiêu rất nhạt, giống như chỉ đang kể lại. Nhưng mà vẻ mặt nhưthế Diệp Ly đã từng thấy rất nhiều lần. Những chiến hữu đã từng bị tànnặng trong chiến trường sau khi tỉnh lại có thể bình tĩnh từ trong điên cuồng mà biểu lộ thái độ bình thản như vậy. So với lúc điên cuồng gàothét càng khiến cho người ta cảm thấy lòng chua xót. Diệp Ly không biếtMặc Tu Nghiêu khi tỉnh dậy đầu tiên phát hiện mình biến thành bộ dạngnày sẽ có biểu cảm thế nào, nhưng mà bây giờ bộ dạng hắn bình tĩnh nhưcũ khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Được rồi, như vậy dựa theo đại phu dặn dò. Phiền toái Vương gia tốtnhất gần đây nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta nghe nói gần đây mỗi ngàyVương gia đều ở trong thư phòng bình quân trên bảy canh giờ?” Diệp Lykhiêu mi nói.

Mặc Tu Nghiêu sững sờ, khẽ thở dài nói: “A Ly…ta sẽ chú ý, nhưng mà…” Bây giờ cũng không phải lúc nghỉ ngơi, nửa năm nay bố cục trên triềuđình ngày càng cổ quái, hôm nay nhìn như Định Quốc Vương phủ đặt mình ởbên ngoài triều đình, nhưng mà chỉ không cẩn thận một chút sẽ lún vàorất sâu. Mà hắn thân là Định Phương phải chịu trách nhiệm gánh vác.

Ánh mắt Diệp Ly có chút nguy hiểm nhìn hắn, thản nhiên nói: “Có cáigì ngài có thể làm mà ta không thể làm hay sao? Cho dù như thế đợi đếnlúc thật sự không ứng phó được thì nói sau. Thứ cho ta lắm miệng, ĐịnhVương điện hạ, cho dù ngài hao hết sức lực thế nào nếu như ngài mới đichín mươi chín bước mà ở bước cuối cùng chết cũng đều là thất bại. Chonên khi ngài vẫn còn ở trước bước chín mươi chín kia hãy nghĩ một chútmình có còn mệnh đi đến bước một trăm không.” Sau khi Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một chút, mới nhìn Diệp Ly bật cười nói: “A Ly nói đúng. Nhưvậy…về sau A Ly vất vả rồi.”

“Ta cho rằng ta là Định Quốc Vương phi.” Diệp Ly bình tĩnh mà nói.

Mặc Tu Nghiêu nói khẽ: “Đương nhiên, nàng mãi mãi là Vương phi của ta.”

Vì thế Diệp Ly càng thêm bận rộn, không chỉ có nội vụ của Vương phủmà ngay cả ngoại vụ cũng phải cần phải xử lý ngay. Có Mặc Tu Nghiêu ởmột bên chỉ điểm, Diệp Ly xử lý vô cùng nhanh. Mà có thể nói Diệp Ly cótác phong quyết định nhanh chóng cũng dần dần khiến cho các quản sựtrong ngoài phủ cảm thấy thuyết phục. Mặc tổng quản cùng Tôn ma ma ánhmắt của những lão nhân này nhìn Diệp Ly cũng thêm vài phần vui mừng cùng với tôn kính. Không khỏi khiến cho Mặc Tu Nghiêu một mình nằm trêngiường nghỉ ngơi cảm thấy nhàm chán, Diệp Ly ngoại trừ gặp một ít quảnsự bên ngoài đem nơi xử lý công việc từ thư phòng chuyển đến trong phòng bọn họ. Vừa xử lý sự vụ vừa có thể cùng Mặc Tu Nghiêu tâm sự, có vấn đề gì cũng có thể tùy lúc hỏi thăm.

Mặc Tu Nghiêu có chút ngạc nhiên phát hiện Vương phi của mình giốngnhư một cuốn sách vĩnh viễn không thể đọc hết, hắn vĩnh viễn đều khôngđoán được nàng còn bao nhiêu năng lực, điểm mấu chốt năng lực của nàngnằm ở chỗ nào. Nếu như đổi một người khác như vậy xuất hiện bên cạnhmình, Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối cảm thấy bị uy hiếp, hơn nữa sẽ sử dụngcác biện pháp thăm dò thậm chí là tiêu diệt. Nhưng mà đối mặt với nữ tửtrước mắt này vừa có thể múa bút thành văn, vừa có thể phân ra mỉm cườinói chuyện phiếm với mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băngdường như có thêm một ngọn lửa nhỏ bé, hình như cảm thấy khi mùa đôngvừa đến làm cho người đang ở nơi băng thiên địa tuyết trở nên ấm áp vàthoải mái dễ chịu. Hắn thầm nghĩ dung túng nàng làm chuyện mà nàng muốn, yên tĩnh nhìn nàng ngẫu nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn biết rõ,cuối cùng sẽ có một ngày tài năng của nàng sẽ khiến cho thế nhân kinhdiễm. Minh châu vĩnh viễn sẽ không bị che phủ, cuối cùng sẽ có một ngàynàng sẽ bay lượn rất cao. Mà khi đó…Có lẽ hắn đã chết.

“Vương gia, Vương phi. Mặc tổng quản nói Hà Đại Phu đã đưa thuốc đến rồi.” Thanh Ngọc tiến lên bẩm báo nói.

Diệp Ly nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu nằm trên giường ngủ thật saygật đầu khẽ nói với Thanh Ngọc: “Mời Hà đại phu ở phòng khác chờ mộtlát.” Mặc dù mới vài ngày, nhưng mà Diệp Ly cũng cảm thấy thời tiết càng lạnh đối với thân thể Mặc Tu Nghiêu càng bất lợi, có lẽ là bởi vì dothuốc đã không thể nào khống chế được bệnh tình của Mặc Tu Nghiêu, chodù tu dưỡng hai ngày tinh thần Mặc Tu Nghiêu cũng không tốt hơn trước.

Tiến vào phòng khác, Hà đại phu và Mặc tổng quản vội vàng chạy ra đón chào. Diệp Ly khoát tay nói: “Đại phu, Mặc Tổng quản không cần đa lễ.Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Đợi sau khi Diệp Ly ngồi xuống hai người nói tạ ơn rồi từng ngườingồi xuống. Hà đại phu lấy phương thuốc ra giao chi Diệp Ly nói: “Đây là phương thuốc mấy ngày nay lão phu đã điều chỉnh lại một lần nữa. MờiVương phi xem qua.” Diệp Ly nhận lấy phương thuốc nhìn thoáng qua, pháthiện đa số thuốc bên trong cũng không phải là vì chữa bệnh hay là chữathương, trái lại dùng cho giải độc đấy, “Hà đại phu, đây là chuyện gìxảy ra? Nếu như bản phi nhớ không lầm, uống thuốc này nhiều sẽ trở thành nghiện.” Diệp Ly buông phương thuốc, trầm giọng hỏi. Cuối phương thuốcviết là nha phiến, đương nhiên Diệp Ly biết rõ kia là thứ gì, sau khidùng về sau sẽ có hậu quả gì.

“Không nghĩ tới Vương phi còn tinh thông dược lý. Vương phi nói không sai, nha phiến là vị thuốc giảm đau nhức vô cùng tốt, nhưng dùng lâuthật sự sẽ trở thành nghiện. Cho nên lão phu vẫn luôn do dự nhưng đếncùng vẫn cho thêm.” Vẻ mặt Hà đại phu ngưng trọng nói, Diệp Ly gật đầuxem như tiếp nhận giải thích của lão, “Vương gia cần dùng thuốc giảm đau sao?”

“Rất cần. Những thuốc trước đây sở dĩ mất đi hiệu lực cũng là bởi vìnhững thuốc kia không có cách nào ức chế được chỗ độc tố trong cơ thểcủa Vương gia gây ra đau đớn. Nếu như không cho thêm một ít thuốc giảmđau thì tinh thần của Vương gia sẽ càng ngày càng kém, thân thể sẽ càngyếu. Thậm chí có khả năng không đợi đến được giải độc sẽ…hơn nữa bây giờ thân thể Vương gia vốn không thể chịu đựng được đau đớn nữa, điều nàysẽ khiến cho vết thương cũ trên người ngài ấy sẽ tái phát lần nữa.” Hàđại phu trầm giọng nói, trên gương mặt già nua có chút mỏi mệt. Hiểnnhiên hai ngày qua ông ta cũng không dễ dàng. Nghe thấy tình huống vềthân thể của Mặc Tu Nghiêu, sắc mặt Mặc Tổng quản cũng khó nhìn, “Vươngphi, điều này…”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Không thể dùng nha phiến, ông cho liều quánặng. Tối đa chưa qua một tháng hắn sẽ thành nghiện. Sau khi nghiện đốivới thân thể càng có hại nhiều hơn lợi.”

Hà đại phu bất đắc dĩ cười khổ, lão cũng không muốn hạ nhiều như vậy, nhưng mà không thể không cho nhiều. Không phải tự mình cảm thụ ngườibình thường vốn không thể biết được nỗi đau khi độc tố trên người Vươnggia phát tác.

“Vì sao khi mùa hạ hắn không có việc gì?” Diệp Ly hỏi.

Hà đại phu lắc đầu nói: “Mùa hè không phải không làm sao, mà là nhẹnhõm hơn nhiều, Bởi vì trong người vương gia lại đúng là một loại hànđộc, mùa hạ thời tiết ấm áp, cùng với thuốc của lão phu chuẩn bị khắcchế hàn độc, chỉ cần uống đúng giờ cũng không khác người thường là bao.Nhưng mà thời tiết thay đổi, hàn độc sẽ bộc phát tùy lúc tán phá gấpbội. Thậm chí huyết mạch toàn thân Vương gia gần như ngưng trệ. Hai nămđầu lúc nghiêm trọng nhất thậm chí sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Mấy năm nay cũng may không chế được, nhưng mà năm nay chỉ sợ…”

“Vấn đề thời tiết sao…” Diệp Ly trầm ngâm một lát gật đầu nói: “Ta đã biết. Phương thuốc xin nhờ đại phu cân nhắc một chút. Mặt khác, giảidược hàn độc?”

Hà đại phu lắc đầu nói: “Trước mắt không có thuốc nào chữa được, hànđộc của Vương gia chính là năm đó khi ở biên quan bị người Bắc Nhung bốtrí ám toán. Lúc ấy chúng ta mời thần y đương thời lão tiên sinh TrầmDương khám chữa bệnh cho Vương gia, hàn động kia sinh ra ở một đỉnh núiTuyết Sơn quanh năm tuyết đọng ở giữa Bắc Nhung và Tây Lăng, có thể nóilà loại tương chí âm chí hàn bậc nhất thiên hạ. Nghe nói là lớn lêntrong một cái hàn đàm trong đỉnh núi Tuyết Sơn. Hàn đàm kia rét lạnhthấu xương, bất kể là người hay thú rơi vào trong đó tuyệt đối không còn đường sống. Nhưng mà trong hàn đàm có một đóa hoa tên là ‘Liệt Hỏaliên’, chỉ có hạt sen của nó mới có thể khắc chế hàn độc trên ngườiVương gia.”

Lời Hà đại phu còn chưa dứt, Mặc tổng quả lại nói tiếp: “Nhưng mà đóa Liệt Hỏa liên kia mười năm mới nở một lần, mười lăm năm tiếp theo mớikết quả. Từ sáu năm trước Hắc Vân Kỵ đã phái người quanh năm ẩn nấp dưới núi chờ đợi, đáng tiếc…Ít nhất còn hai năm mới có thể đợi đến hạt sentrưởng thành.” Mặc Tổng quản chưa nói, dù cho tới lúc đó sau khi lấyđược hạt sen, mặc cho Hắc Vân Kỵ muốn đi xuyên qua Bắc Nhung hay là TâyLăng trở về Đại Sở đều phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng mặc kệ trảgiá thế nào Hắc Vân Kỵ cũng sẽ nhất định lấy được Liệt Hỏa liên, nhấtđịnh sẽ đem nó thuận lợi đưa về Đại Sở. Cho dù hi sinh hết tính mạng của Hắc Vân Kỵ.

“Vị Trầm thần y kia không có biện pháp khác sao?” Diệp Ly cau màynói. Thanh danh thần y Trầm Dương cho dù lúc nàng vẫn còn ở trong khuêphòng cũng đã nghe qua, người kia xác thực là ngay cả Hoàng đế cũngkhông nhất định có thể mời được thần y đứng đầu cả nước. Hà đại phu nói: “Trầm thần y một năm trước nghe nói đảo quốc Đông Hải (Nhật bản) có một loại thuốc tên là Phượng Vĩ, rất có hiệu lực với hàn độc. Đầu năm nayđã dẫn người ra biển. Chỉ sợ nhanh nhất cũng phải cuối tháng mười haimới có thể trở về.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Ta đã biết, vậy làm phiền Hà đại phu rồi.”

Hà đại phu đứng dậy cáo từ, Mặc Tổng quản vẫn như cũ ở lại đại sảnh,nhìn đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, hiển nhiên tâm tình vô cùng ủ dột, “Vương phi…”

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Mặc Tổng quản vẫn nghiêm túc lạikhông thể che hết nỗi lo lắng, thở dài nói: “Mặc tổng quản, những nămnày vất vả ngươi rồi.” Mặc tổng quản có chút sợ hãi lắc đầu nói: “Vươngphi lời này là có gì, lão nô chỉ hận không thể dùng thân thay Vương giachịu những đau đớn này…Năm đó Vương gia…” Nhìn thấy tiểu chủ tử khíphách hăng hái biến thành bộ dạng hôm nay, sao Mặc tổng quản có thể dễchịu. Chỉ là hiện giờ lão lo lắng cho vị Vương phi trẻ tuổi này hơn, hơn nửa năm qua biểu hiện của Vương phi đã vượt qua dự đoán của mọi ngườirồi. Mọi người trong Định Quốc Vương phủ cũng đều thiệt tình bội phục nữ chủ nhân mới này. Vương phi Định Quốc Vương phủ không cần khuynh quốckhuynh thành, không cần tài hoa hơn người, thậm chí cũng không cần mạnhvì gạo, bạo vì tiền, chỉ cần đủ kiên cường. Nhưng là cho dù nữ tử kiêncường chỉ sợ không chịu nổi tình cảnh bây giờ. Đây cũng là lý do vì saoVương gia vẫn luôn dấu diếm về tình trạng của hắn mà những kẻ dưới nhưbọn họ cũng không bao giờ nhắc đến trước mặt Vương phi.

Diệp Ly đứng lên cười yếu ớt nói: “Mặc tổng quản không cần quá lolắng, chỉ cần người còn sống chắc chắn sẽ có biện pháp. Trái lại Mặctổng quản thay ta tìm một số người tinh thông lĩnh việc kiến trúc, ta có việc dùng.”

Mặc tổng quản nhìn bóng ảnh rời đi đi, trong đôi mắt ảm đạm có chút sáng lên. Vị Vương phi này…Có lẽ thật sự khác.

“Lão nô đã rõ.”

Diệp Ly trở lại trong phòng thì Mặc Tu Nghiêu đã tỉnh, mới vừa vàocửa Diệp Ly đã thấy tay Mặc Tu Nghiêu lộ ra ngoài chăn nắm đang trongtrạng thái run rẩy co rút. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Ly tiến vào lập tứcbuông lỏng, sau đó điềm nhiên như không có việc gì để vào trong chăn.Diệp Ly biết rõ, đó là hắn đang nhịn đau. Trong lòng không khỏi có chútdo dự với quyết định phân phó Hà đại phu dừng dùng thuốc giảm đau. Nhưng nhìn ánh mắt Mặc Tu Nghiêu ôn hòa lại kiên định, Diệp Ly nhấm chìm sựdo dự trong lòng. Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối sẽ không thích bản thân biếnthành một kẻ ỷ lại vào thuốc thì mới có thể sống được.

“A Ly, nàng đã trở về rồi.”

Diệp Ly ngồi xuống bên giường, “Đau có thể kêu ra.”

Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, “Kêu đi ra sẽ hết đau sao? Không cần lo lắng, chỉ là một chút đau nhức thôi. Chỉ có điều cả ngày nằm ở trêngiường không thể đứng dậy có chút phiền mà thôi.”

“Ta sẽ không cười lời nói của ngài.” Diệp Ly nói.

Mặc Tu Nghiêu yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “ALy, có thể ôm nàng không?” Diệp Ly khẽ giật mình, cúi người xuống gầnchăn ôm Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Bây giờ ngài không thể chịu lạnh, cứnhư vậy chấp nhận thôi.” Mặc Tu Nghiêu trầm thấp cười ra tiếng, được một lúc mới dừng lại thấp giọng nói: “Thật ra…Đau đớn thật sự còn có thểchịu đựng được…Nhưng cảm giác u lãnh này…giống như rơi vào một trong đầm nước lạnh lẽo, hơn nữa đã có cảm giác mãi mãi cũng không thoát ra được. Đau lâu rồi cũng sẽ quen rồi, nhưng cảm giác lạnh như băng này như thếnào cũng ko quen được. Đôi khi…Ta thậm chí cảm thấy đau một chút cũngkhông sao. Ta chỉ sợ cuối cùng có một ngày ngay cả cảm giác đau cũngkhông biết, chỉ còn loại cảm giác lạnh như băng này. Nếu thật như vậy…ALy, thật sự ta không biết ta còn có thể chống đỡ được không.”

“Sẽ không có chuyện ý xảy ra đâu.” Diệp Ly ôm hắn nói khẽ, “Trầm thần y không phải đi Đông Hải tìm cỏ Phương Vĩ sao? Tầm hai năm nữa Liệt Hỏa liên cũng sẽ có hạt rồi. Đến lúc đó hàn độc cũng được giải rồi, tất cảrồi cũng sẽ khá hơn. Ngài cũng đã sống đến bây giờ, chờ thêm hai năm thì đã làm sao?” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đương nhiên ta sẽ đợi. A Ly,nếu ta không chết thì nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi ta rồi. Nàngkhông sợ sao?”

“Trước khi ta gả cho ngài cũng không mong ngài chết sớm để tiếp nhận gia sản của ngài.” Diệp Ly thản nhiên nói.

“Ta tuyệt đối sẽ không chết, A Ly.” Mặc Tu Nghiêu vươn mộtt tay ômlấy vòng eo nhỏ của Diệp Ly. Diệp Ly sững sờ, mặt không biểu tình kéotay của hắn xuống nhét lại vào trong chăn, “Không thể chịu lạnh cũngđừng làm càn.” Vừa rồi giống như nàng đã đồng ý hứa hẹn điều gì sao?Nhưng mà nàng cũng chưa nói gì mà…Diệp Ly yên lặng trong lòng tự hỏi.

Vừa vào đông, phủ Định Quốc Vương từ chối tất cả các yến tiệc chiêuđãi cùng tụ hội trong cung. Lý do vẫn giống ngày thường Định Vương bịbệnh nặng. Nguyên nhân bởi vì mùa hè thấy Định Vương có chút di động tâm tình mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại. Trong cung Thái Y đi tới đilui cũng bó tay vô lực, trong cung các loại thuốc bổ liên tục khôngngừng chảy vào Định Quốc Vương phủ, không còn có người đến thăm quấyrầy. Định Quốc vương phủ gần như khôi phục lại sự yên tĩnh trầm mặc nhưhai năm trước.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có người tìm đến. Ví dụ như Phượng Chi Dao cũng là một trong số đó.

“Phượng Tam công tử, Vương phi và Vương gia mời ngài đến thiên điện.” Phượng Chi Dao vẫn chờ trong thư phòng khó hiểu nhíu mày hỏi: “A Nghiêu lại bị bệnh? Nhưng mà hắn ở cùng với Vương Phi mà? Sao lại đi đến Thiên điện?”

Trên mặt nghiêm túc của Mặc tổng quản lộ ra một chút vui vẻ rất nhạt, nói: “Đa tạ Phượng công tử quan tâm. Mấy ngày nay Vương gia khá tốt.Mấy ngày trước đây Vương gia và Vương phi cùng đến ở Thiên điện.”

Vẻ mặt của Phượng Chi Dao vừa hâm mộ ghen ghét, “Phủ đệ lớn thật làlớn, muốn ở chủ điện ở chủ điện, muốn ở thiên điện ở thiên điện. Ở ngánrồi còn thế ở chuyển sang mấy cái tiểu viện.” Mặc tổng quản đã sớm biếttính tình của Phượng Chi Dao, cũng không cáu giận cười nhạt nói: “NếuPhượng công tử ghét bỏ tòa nhỏ bé hơn, có thể nói với Vương gia mộttiếng. Ở kinh thành vương phủ còn có hai tòa nhà có thể cấp Phượng côngtử ở lại.”

Phượng Chi Dao liếc mắt, “Miễn đi. Tòa nhà lớn rồi lại nhiều người nhiều việc, phiền chết đi được.”

“Phượng công tử nên thành gia rồi.” Mặc tổng quan đi theo sau lưng Phượng Chi Dao nói.

“Biết rồi, Vương gia của ngươi cưới được Vương phi tốt. Bổn công tửcòn chưa chơi chán đây này.” Phượng Chi Dao phất phất tay ý nói chuyệnkết hôn về sau lại nói. Cha của hắn cũng không có quan tâm đến loạichuyện này của hắn, trái lại mấy vị lão nhân gia trong vương phủ lại rất nhiệt tình. Đáng tiếc hắn không nhận nổi.

Thiên điện mà Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang ở là một tòa kiến trúcđộc lập ở phía nam. chính viện. Ở trong hoa viên của chủ viện so với chủ điện khác chỉ thiếu đi hai cái phòng. So với chuẩn mực càng thêm thanhtĩnh u nhã hơn. Phượng Chi Dao vừa đi vào đại sảnh đã không khỏi kinhngạc ồ lên một tiếng. Một cỗ hơi ấm đập vào mặt, toàn bộ trong đại sảnhôn hoa như tháng ba tháng bốn bình thường thoải mái dễ chịu. Phượng ChiDao biết rõ tình huống thân thể của Mặc Tu Nghiêu, cũng biết Định Vươngphủ chỉ cần chỗ nào Mặc Tu Nghiêu có thể xuất hiện cũng sẽ không đốtthan. Nhưng mà ở đây…

Mặc Tổng quản theo ở phía sau, nói: “Phượng công tử, Vương gia và Vương phi ở thư phòng nhỏ chờ ngài.”

Phượng Chi Dao không khỏi quay đầu lại hỏi: “Vương phủ các ngươi đến cùng có bao nhiêu cái thư phòng?”

Mặc tổng quản vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Ngoại viện cùng nội việncó tất cả đều có thư viện và thư phòng. Trong viện chính Vương gia vàVương phi chỉ có một cái thư phòng. Thư phòng ở trong thiên điện thì mới vừa bố trí.”

“Bổn công tử chán ghét thư phòng, càng chán ghét bàn việc trong thư phòng.” Phượng Chi Dao nói.

“Như vậy… Thủ hạ đi mời Vương phi và Vương gia đi ra?”

“Miễn đi…Ta cũng không dám để cho bọn họ tự mình đi ra gặp ta.”Phượng Chi Dao phất phất tay, đong đưa cây quạt nghênh ngang mà đi.