Thịnh Sủng

Chương 121



Editor: Krystal99

Tất cả cáo mệnh phu nhân các phủ khi trở về phủ, quả nhiên đều ở trước mặt phu quân nói tốt cho Hạ Trọng Phương vài lời.

Thượng Thư phu nhân nói: "Vương phi là người hiền hòa, nếu lên làm Thái tôn phi, tự nhiên cũng sẽ thân thiện với người trong phủ chúng ta, đối với chúng ta cũng có lợi."

Thị Lang phu nhân nói:" Người nào mà không có chút chuyện khó nói trong quá khứ, chuyện lúc trước có thể không nói tới, hiện tại tốt là được. Vả lại Vương phi có tướng mạo xuất chúng, lại là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, nàng làm Thái tôn phi, là chuyện mà mọi người cùng hướng tới."

Thái Sử phu nhân nói: "Xem cách làm người của Vương phi, nàng sẽ là người chịu vì dân chúng mà mưu phúc lợi, vả lại lúc trước nàng lưu lạc bên ngoài, biết dân chúng gặp nhiều khó khăn, nếu làm Thái tôn phi, sẽ là phúc của dân chúng."

. . . . . .

Lời nói của mấy cáo mệnh phu nhân quả nhiên có tác dụng, trong triều người phản đối Hạ Trọng Phương làm Thái tôn phi dần dần giảm đi không ít.

Chờ đợi thời cơ, Hạ Trọng Phương lại ôm Hiền ca nhi vào cung bái kiến Tô Thục phi.

Tô Thục phi vừa nghe Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi tới, cũng rất vui sướng, bảo nội thị mau mời.

Hạ Trọng Phương vào điện, cùng Hiền ca nhi bái kiến Tô Thục phi, phúc thân nói: "Bái kiến Thục phi nương nương!"

Hiền ca nhi được Hạ Trọng Phương dặn dò trước, lúc này cũng hành lễ, nói: "Bái kiến Thái Tổ mẫu!"

"Nha, tiểu tử này miệng ngọt đấy!" Tô Thục phi được Hiền ca nhi gọi là Thái Tổ mẫu, mặt mày đều là ý cười.

Mặc dù bà không được phong Hoàng hậu, nhưng Hiền ca nhi không phải vẫn gọi nàng là Thái Tổ mẫu sao? Chỉ cần Trầm Tử Trai kế thừa nghiệp lớn, tự muốn tôn nàng lên làm Thái Hoàng thái hậu, đến lúc bà sẽ trở thành hậu cung chí tôn, cũng không cần lo lắng lúc về già nữa.

Tô Thục phi suy nghĩ vậy, nhìn lại Hạ Trọng Phương, cũng cảm thấy Hạ Trọng Phương thuận mắt hơn nhiều. Tính tình Hạ Trọng Phương tốt như vậy, tương lai khi làm Thái tôn phi, cũng sẽ hiếu thuận, tôn kính bà như thái bà bà .

"Phương nương ngồi thôi, chớ đứng!" Tô Thục phi khó có khi ôn hòa như vậy, Hạ Trọng Phương nói cám ơn rồi ngồi xuống, còn Tô Thục phi gọi Hiền ca nhi đến trước mặt, ôm hắn ngồi ở bên cạnh, cười hỏi gần đây học cái gì, học có hiểu không.

Hiền ca nhi kiêu ngạo ngửa đầu nói: "Mọi thứ con học con đều hiểu. Tiên sinh còn khen con, nói con thông tuệ."

Tô Thục phi để cho hắn ngâm thơ, hắn quả nhiên ngâm được một bài, một chữ cũng không sai.

Tô Thục phi ngạc nhiên nói: "Quả nhiên thông tuệ, giống như phụ thân ngươi khi còn bé." Nói rồi phân phó cung nữ: "Hôm kia có một bộ chén ngọc ly ngọc được đưa tới, nhìn nhỏ nhắn, khéo khéo, hợp để Hiền ca nhi dùng, ngươi đưa ra để ta thưởng cho Hiền ca nhi!"

Cung nữ vội lên tiếng rồi đi xuống.

Hạ Trọng Phương vội vàng đứng lên thay mặt Hiền ca nhi nói cám ơn.

Đợi cung nữ tìm được chén ngọc ly ngọc tới, quả nhiên là một bộ, cực kỳ khéo léo, chén nhỏ cỡ nắm tay, vô cùng tinh xảo.

Tô Thục phi để cung nữ ôm Hiền ca nhi đến gian điện phụ chơi đùa.

Hạ Trọng Phương thấy vậy, biết Tô Thục phi có lời muốn nói, dặn dò Hiền ca nhi mấy câu, nhìn cung nữ ôm hắn đi xuống, những người khác trong điện cũng lui xuống, cười nói: "Thục phi nương nương có gì phân phó?"

Tô Thục phi nghiêm mặt nói: "Phương nương, ngươi đến nay còn ngồi an ổn ở vị trí Vương phi, có một người không có công cũng có sức, ngươi biết người này là ai chứ?"

"Là ai ?" Hạ Trọng Phương có chút khó hiểu, mình có thể an tọa tại Vương phi vị, không phải nhờ vào Trầm Tử Trai vì mình mà mưu đồ sao?

Tô Thục phi nói: "Chỉ một mình Tề vương, há có thể đối kháng với ý của Hoàng thượng ? Hiện nay Hoàng thượng chỉ nhất nhất nghe lời một người, chuyện của ngươi, trước sau, người này đều ra lực."

"La đạo trưởng!" Hạ Trọng Phương bật thốt lên.

Tô Thục phi gật đầu nói: "Đúng là hắn. Mấy hôm nay trong triều cũng vậy, dân chúng cũng vậy, người phản đối ngươi làm Thái tôn phi quả thật rất nhiều, những người đã qua cửa như người, sẽ dễ bị người ta nói là không hoàn mỹ. Hoàng thượng cũng không hài lòng. Nhưng nếu có La đạo trưởng nói chuyện giúp ngươi, thì cửa ải của Hoàng thượng cũng không thành vấn đề rồi. Hoàng thượng gật đầu, tất cả tự nhiên sẽ phải tuân theo ngài."

Hạ Trọng Phương vội cám ơn Tô Thục phi chỉ điểm, lại nói: "Nhưng ta muốn gặp La đạo trưởng, cũng không dễ dàng."

Tô Thục phi cười một tiếng: "Có cái gì không dễ dàng? Hôm nay hắn và Hoàng thượng ở Tam Thanh điện nói chuyện, ngươi và Hiền ca nhi đi gặp Hoàng thượng, tự nhiên cũng gặp hắn. Hắn có lòng giúp ngươi, tự sẽ chỉ điểm."

Cảnh Tông Hoàng đế ở Tam Thanh điện trung uống trà, chơi với La đạo trưởng một ván cờ, bước đi cuối cùng đẩy quân cờ lên, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

La đạo trưởng cười nói: "Hiện nay thiên hạ thái bình, Hoàng thượng còn có khổ não gì sao?"

Cảnh Tông Hoàng đế cũng không dối gạt hắn, thuận miệng nói: "Trẫm nghĩ phong Tử Trai làm Hoàng thái tôn, nhưng chuyện Thái tôn phi rất khó để quyết định."

La đạo trưởng nói: "Bây giờ Tề vương phi ở trong dân chúng rất có tiếng tăm, lại dưỡng dục được một nhi tử tốt, không phải là nhân tuyển tốt sao?"

Cảnh Tông Hoàng đế dò xét La đạo trưởng nói: "Lão đạo, lần trước ngươi vì nàng nói chuyện, nói gì mà nàng có quốc mẫu chi tướng. Bây giờ lại vì nàng mà nói chuyện?"

La đạo trưởng buông tay nói: "Nhiều người vì nàng nói chuyện như vậy, Tề vương lại một lòng hướng đến nàng, Hoàng thượng nếu tuyển một người khác làm Thái tôn phi, chỉ sợ cũng không tốt lắm!"

Cảnh Tông Hoàng đế ngẩn ra, suy nghĩ .

Đúng lúc này có nội thị vào bẩm báo, nói là Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhi cầu kiến.

Cảnh Tông Hoàng đế cho người truyền bọn họ tấn kiến.

Hạ Trọng Phương mang theo Hiền ca nhi vào điện, bái kiến Cảnh Tông Hoàng đế, lại thăm hỏi La đạo trưởng mấy câu.

La đạo trưởng cười nói: "Không dám nhận lễ của Vương phi!"

"Lễ này, lão đạo nhận được đấy chứ." Cảnh Tông Hoàng đế ở bên cạnh cười nói: "Đã nhiều lần ngươi vì nàng nói chuyện, nhận của nàng một lễ có là cái gì?"

Hạ Trọng Phương giật mình, giương mắt nhìn La đạo trưởng, thấy hắn cười gật đầu một cái, đột nhiên hiểu ra, thì ra là La đạo trưởng một mực giúp ta! Ân cứu mạng năm đó ông ấy vẫn còn nhớ!

La đạo trưởng cười nói với Cảnh Tông Hoàng đế: "Hoàng thượng, chẳng lẽ không đúng là sau khi Tề vương gặp được Vương phi, mới từng bước từng bước đổi vận hay sao? Có lẽ Vương phi vốn là quý nhân của Tề vương. Lão đạo muốn vì Hoàng thượng phân ưu, vì Tề vương phân ưu, tự nhiên sẽ nói chuyện giúp Vương phi."

Cảnh Tông Hoàng đế vừa nghe, cười mắng La đạo trưởng một câu, đến ôm Hiền ca nhi, thấy Hiền ca nhi lanh lợi, trong lòng thầm nghĩ: Cũng được, nể mặt nàng ta là thân mẫu của Hiền ca nhi, để nàng ta làm Thái tôn phi cũng tốt lắm.

"Dạy dỗ Hiền ca nhi cho tốt, xử lý tốt Vương phủ, vì Tử Trai phân ưu!" Cuối cùng Cảnh Tông Hoàng đế cũng mở miệng dặn bảo Hạ Trọng Phương mấy câu, lại nói: "Trời cũng không còn sớm, các ngươi trở về đi!"

Hạ Trọng Phương nghe vậy, biết Cảnh Tông Hoàng đế không phản đối nàng làm Thái tôn phi nữa, không khỏi mừng rỡ, vội cung kính vâng lệnh, cùng Hiền ca nhi lui xuống.

Trầm Tử Trai trở về phủ thì nghe được tin Hạ Trọng Phương cũng từ trong cung trở lại, vào phòng hỏi mấy câu.

Hạ Trọng Phương nhất nhất nói lại, lúc này mới nhắc tới việc năm đó mình đã cứu La đạo trưởng.

Trầm Tử Trai mừng rỡ, ôm Hạ Trọng Phương nói: "Quả nhiên người tốt có báo đáp. Phương nương năm đó cứu ông ta một mạng, bây giờ tự nhiên ông ta muốn báo đáp."

Đang nói chuyện, Trầm Tử Trai lại nói: "Bổn vương đã dặn người làm bố trí một gian thư phòng cho Phương nương. Đến lúc đó, Phương nương có thể tự ở trong thư phòng của mình vẽ tranh viết chữ, làm chút chuyện của mình."

"Vương gia!" Hạ Trọng Phương không khỏi hôn Trầm Tử Trai một cái.

Gian thư phòng này của Hạ Trọng Phương là do Trầm Tử Trai tự tay bố trí, chuẩn bị cho nàng các loại sách dạy đánh cờ cùng một số khúc phổ, vô cùng phong phú.

Đợi thư phòng bố trí tốt thì Hạ Trọng Phương đi vào nhìn, lập tức thích, cười nói với Trầm Tử Trai nói: "Vương gia, ta giống như đang nằm mơ vậy."

Trầm Tử Trai để người làm ra ngoài, dắt tay Hạ Trọng Phương, để nàng ngồi vào trước thư án, chỉ vào đồ đựng bút cùng những vật có trong phòng, nói rõ lai lịch và tác dụng của chúng cho nàng nghe.

Lòng Hạ Trọng Phương tràn đầy vui mừng, giương mắt thấy dung nhan tuấn tú của Trầm Tử Trai, không khỏi nghĩ sẽ đùa giỡn hắn, nói thật nhỏ: "Cái gì cũng tốt, chính là thiếu một Hồng Tụ Thiên Hương."

Vừa đúng lúc Trầm Tử Trai mặc áo đỏ, nghe vậy cười nói: "Bổn vương sẽ làm Hồng Tụ Thiên Hương cho nàng!" Nói rồi quả nhiên sắn ống tay áo đi đến chỗ lư hương, lại đem bột hương bỏ vào trong lư hương, điểm hương, lúc này mới đi đến cạnh Hạ Trọng Phương hỏi: "Vương phi còn có gì phân phó?"

"Người đẹp đấm vai cho bổn vương phi!" Hạ Trọng Phương được voi đòi tiên.

"Tuân lệnh!" Trầm Tử Trai đến sau lưng Hạ Trọng Phương, vươn tay đấm vai cho nàng, vừa bóp vừa nói: "Thoải mái không?"

"Tạm được!" Mặt mày Hạ Trọng Phương tất cả đều là cười, miệng lại chỉ huy nói: "Lưng cũng cần được đấm bóp."

Trầm Tử Trai bèn dời tay về phía lưng, bóp ngang hông Hạ Trọng Phương, nói: "Eo Vương phi nhỏ nhắn như vậy, trước kia trưởng thành như thế nào?"

"Trời sanh." Hạ Trọng Phương có chút ngứa ngáy, nhưng cũng chịu đựng.

"Còn nơi đẫy đà của Vương phi? Cũng là trời sanh?" Trầm Tử Trai sớm đã không nhịn được, đôi tay vòng lên trước, như bị gắn vào nơi đẫy đà của Hạ Trọng Phương, cách xiêm áo xoa nắn, mơ hồ hỏi.

Hạ Trọng Phương ưm một tiếng, đẩy tay Trầm Tử Trai ra, không để cho hắn cử động nữa nhưng sao có thể đẩy được?

"Phương nương!" Trầm Tử Trai dùng tay ôm một cái, đã ôm lấy Hạ Trọng Phương bế nàng đến trên án, cúi đầu hôn một cái.

"Vương gia, đây là thư phòng của ta, sao có thể. . . . . ." Lời nói vừa dứt khỏi miệng, môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương đã bị ngăn chận, chuyển thành tiếng ngâm khẽ.

Hai người âu yếm một lát, nghe được bên ngoài có người bẩm báo, lúc này mới dừng lại động tác, gọi người làm đi vào.

Thì ra muội muội của Vi Thiên Trạch là Vi Thiên Chân đã về kinh, Vi Thiên Trạch đã đích thân đến đón vào thành, đang đi về Vương phủ , Tô Ngọc Diệp cố ý cho người đến bẩm báo với Hạ Trọng Phương một tiếng.

Mấy ngày trước, Hạ Trọng Phương đã biết chuyện Vi Thiên Chân sẽ tới kinh thành, đã sớm cho người chuẩn bị sương phòng, lúc này nghe bẩm báo, tự nhiên phân phó người chuẩn bị tửu tịch, cho Vi Thiên Chân đón gió tẩy trần.

Cùng lúc ấy, Vi Thiên Chân đang ngồi trong kiệu, vén lên một góc màn kiệu, nhìn ra ngoài , âm thầm gật đầu, không hổ là Thượng Kinh phồn hoa, khắp nơi cực kỳ náo nhiệt.

Dương bà vú thấy Vi Thiên Chân hơi liếc mắt nhìn đã để màn kiệu xuống, nói nhỏ: "Tiểu thư, phu nhân đã dặn dò, nói chúng ta tuy nói là tới thăm người thân, nhưng thâm ý trong đó, người cũng đã biết, người nên xem mà chuẩn bị."

Vi Thiên Chân gật đầu lên tiếng: "Dạ!"

Năm ngoái Trầm Tử Trai đã lật đổ được Thái tử, sau đó lại loại bỏ được Trầm Tử Hữu, tin tức hắn sắp được phong làm Hoàng thái tôn, tự nhiên cũng truyền tới biên quan.

Phu nhân Vi Thanh Nhĩ là Dương thị sợ Vi Thanh Nhĩ lại chỉ giống như mấy năm trước, chỉ quanh quẩn ở biên quan. Dù nhi tử Vi Thiên Trạch đã cưới được Tô gia nương tử, rốt cuộc cũng không đủ an toàn. Tự mình quyết định, cũng không nói thật với Vi Thanh Nhĩ, chỉ nói Vi Thiên Chân cũng đã mười lăm tuổi, không thể trì hoãn nữa, tự muốn lên kinh thành nương tựa ca ca Vi Thiên Trạch, để Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Dương thị cũng nói với Vi Thiên Chân: "Mặc dù Vương phi Tề vương phủ đã sinh được một nhi tử, nhưng nghe nói không được Hoàng thượng yêu thích, không chừng sẽ không đảm đương nổi vị trí Thái tôn phi. Lần này đi, con hãy lưu ý, nếu có thể, lập tức. . . . . . . Nếu không thể cũng để cho ca ca và tẩu tử thay con tìm một mối hôn sự tốt."

Những năm này Vi Thiên Chân vẫn ở biên quan, mặc dù cũng đã gặp qua nam tử, nhưng đó chỉ là mấy vũ phu thô lỗ, tự nhiên nhìn không vừa mắt, nghe được có thể lên kinh thành, dĩ nhiên gật đầu đáp ứng.

Đoàn người tiến gần đến Tề Vương phi, rốt cuộc nàng ta cũng chịu đựng để không vén màn xe lên xem khung cảnh bên ngoài nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Không biết Vương gia và Vương phi là dạng người nào?"

Tác giả có lời muốn nói: đổi mới!