Thịnh Sủng

Chương 109



"Mẫu thân đuổi Du nương đi?" Hạ Trọng Phương nghe tin này cũng không khỏi thất kinh.

Vương Tông kể lại mọi chuyện rồi cuống cuồng nói: "Tỷ tỷ, từ lúc mẫu thân đuổi Du tỷ tỷ đi, người vẫn ngồi bất động trong phòng, cơm cũng không ăn, sắc mặt kém vô cùng, cho dù ai khuyên cũng không được, bởi vậy ta không thể không đến nói cho người biết một tiếng, tỷ mau sang Vương gia giúp ta khuyên mẫu thân một chút!"

Hạ Trọng Phương vừa nghe vậy, không nghĩ ngợi nhiều chuẩn bị ra cửa, trước khi đi cũng không quên ôm Hiền ca nhi đi cùng.

Trầm Tử Trai đang trong thư phòng nghị sự, thì có người đến bẩm báo: "Vương gia, không xong rồi, Vương phi ôm Thế tử chạy!"

"Chạy?" Trầm Tử Trai sững sờ, mặt biến sắc, không để ý nhiều, quát: "Mau chuẩn bị ngựa!"

Hạ Trọng Phương mới đi không bao xa, đã bị Trầm Tử Trai đuổi kịp.

Trầm Tử Trai cực kỳ tức giận, giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Hạ Trọng Phương xe ngựa, quát: "Dừng lại, dừng lại!"

Phu xe thấy là Trầm Tử Trai, mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn dừng xe lại.

"Sao vậy?" Hạ Trọng Phương vén màn xe lên, thấy Trầm Tử Trai đang nhảy xuống ngựa, còn thị vệ bên cạnh hắn nhanh chóng tiến lên dắt ngựa, hắn lại nhảy lên xe ngựa của nàng, không khỏi giật mình nói: "Vương gia đây là?"

Trầm Tử Trai tức giận nói: "Phương nương, sao nàng có thể âm thầm bỏ lại Bổn vương, ôm Hiền ca nhi về nhà mẹ đẻ như vậy?"

Lúc này Hạ Trọng Phương mới biết Trầm Tử Trai hiểu lầm, nhỏ giọng nói: "Là ta nhất thời nóng lòng, quên cho người đi bẩm báo cho Vương gia một tiếng." Nói rồi kể lại toàn bộ chuyện Vi Thanh Mi đuổi Vương Du đi cho Trầm Tử Trai nghe.

Trầm Tử Trai biết Hạ Trọng Phương muốn đi khuyên Vi Thanh Mi, không phải muốn rời khỏi Vương phủ, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống, vuốt vuốt ngực nói: "Bổn vương đi cùng nàng."

Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Tử Trai một cái, phân phó phu xe: "Đi!"

Vương Tông ngồi trong xe ngựa bên cạnh, thấy xe ngựa dừng lại, cũng thò đầu ra nhìn, thấy Trầm Tử Trai cùng đi tới Vương gia với bọn họ, buông màn xe xuống, cảm thấy khá yên tâm, Vương gia có coi trọng tỷ tỷ, lúc này mới cùng họ về nhà.

Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ngồi chung một xe. Lên xe, hắn đưa tay ôm qua Hiền ca nhi, điểm chóp mũi con nói: "Lần sau mẫu thân muốn dẫn con đi đâu, con phải chạy tới nói cho phụ thân biết, để mẫu thân mang phụ thân đi cùng."

Hiền ca nhi nửa hiểu nửa không hiểu, gật đầu nói: "Được ạ!"

Hạ Trọng Phương thấy phụ tử bọn họ một hỏi một đáp, rốt cuộc cũng không lạnh mặt được, ngược lại sắc mặt còn ôn hòa hơn rất nhiều.

Ở Vương gia, mọi người thấy Vi Thanh Mi không ăn không uống đều vô cùng gấp gáp, nghe tin Vương Tông dẫn Hạ Trọng Phương tới, mọi người đều thở phào một hơi, có lẽ Tề vương phi sẽ khuyên được phu nhân?

Vì chuyện này Vương Tinh Huy cũng nhức đầu vô cùng, nghe tin Hạ Trọng Phương tới, bèn cho người nhanh chóng ra đón nàng.

Hạ Trọng Phương vào phòng, quả nhiên trông thấy Vi Thanh Mi đang ngồi trên giường, cúi đầu không nói, vội vàng tiến lên gọi: "Mẫu thân!"

Vi Thanh Mi nghe được giọng nói của Hạ Trọng Phương, ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: "Phương nương, con đã đến rồi?"

Có ma ma đã sớm bưng tới một chén nước cơm, đặt trong tay Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương hiểu ý, ngồi vào bên cạnh Vi Thanh Mi, cầm chén ghé vào bên môi bà, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, uống một chút nước cơm đi!"

Vi Thanh Mi nhìn Hạ Trọng Phương, có chút sợ hãi, nếu mình không nghe được cuộc nói chuyện của Du nương cùng Tiểu Ngọc Lan nói, có phải Phương nương sẽ bị họ độc chết hay không? Thân nữ nhi của mình mà mình không dưỡng dục nàng được một ngày, để cho nàng phải ở bên ngoài chịu khổ, thiếu chút nữa lại để dưỡng nữ hạ độc hại nàng. Sự thương tâm đối với hành động của Vương Du, đã chuyển thành áy náy đối với Hạ Trọng Phương, nhất thời bà hé miệng, uống vài ngụm nước cơm.

Mọi người thấy Vi Thanh Mi chịu ăn canh rồi, cùng thở nhẹ một hơi.

Hạ Trọng Phương lại nhận cháo trong tay ma ma, đưa cho Vi Thanh Mi nói: "Mẫu thân, dùng chút cháo đi!"

Vi Thanh Mi thở dài một cái, nhận lấy chén, ăn nửa chén cháo nhỏ, mới đưa chén cho ma ma, để các nàng lui ra ngoài.

Hạ Trọng Phương biết Vi Thanh Mi có lời muốn nói, ngồi lại gần, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, người còn có ta là nữ nhi!"

Vi Thanh Mi sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương rơi lệ nói: "Phương nương, là mẫu thân có lỗi với con, vẫn luôn quá sủng ái Du nương."

Hạ Trọng Phương tựa đầu vào vai Vi Thanh Mi nói: "Mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ người cưng chiều con, bù đắp thiếu hụt những ngày trước cũng chưa muộn."

Vi Thanh Mi ôm Hạ Trọng Phương, dù sao đây cũng là nữ nhi của mình, tuy không nuôi dưỡng bên cạnh nhưng tâm tính phẩm hạnh cũng giống mình, nhìn lại Du nương, đã. . . . . . .

Hạ Trọng Phương ở nơi này an ủi Vi Thanh Mi, Vương Tinh Huy cũng đang ở trong thư phòng nói chuyện với Trầm Tử Trai, Hiền ca nhi ngồi trên giường lật một quyển sách, thấy trong đó vẽ rất nhiều người đang đánh nhau, ngồi xem, nhất thời cũng không quấy khóc không làm khó.

Vương Tinh Huy hơi kinh ngạc, nhìn Hiền ca nhi một cái, hỏi Trầm Tử Trai : "Hiền ca nhi có thể hiểu không?"

Trầm Tử Trai cũng không rõ, nhưng thấy Hiền ca nhi lật sang trang bên, tiếp tục nhìn chuyên chú, nói: "Có thể hiểu đi!"

Vương Tinh Huy yên lặng nghĩ: Quyển sách này tuy là bản vẽ, nhưng một tiểu oa nhi hơn một tuổi có thể ngồi yên ổn, chuyên chú lật xem, cũng không thể không nói một câu, quả thật thông tuệ!

Mắt thấy Hiền ca nhi không quấy khóc, Vương Tinh Huy nói đến triều cục với Trầm Tử Trai: "Hoàng thượng có ý định để Vương gia chưởng quản Binh bộ, thật ra là muốn Vương gia từng bước từng bước moi ra người của Tứ vương gia ở binh bộ, thanh trừ hậu họa sau này."

Trầm Tử Trai nói: "Binh bộ có hơn phân nửa là người của Tứ vương gia nên ngược lại ta không thể quá gấp gáp để phòng bọn họ chó cùng dứt giậu, trước tiên cứ tìm những kẻ dễ lung lạc từ từ mới xử lý bọn chúng."

Hai người đang nói chuyện, thì có người đến bẩm báo, nói là Vi Thanh Mi đã chịu dùng cơm.

Vương Tinh Huy vui mừng nói: "Chỉ có Phương nương có biện pháp dụ dỗ mẫu thân nàng."

Trầm Tử Trai thầm than, nghĩ đáng thương cho Bổn vương mãi cũng không dụ dỗ được Phương nương !

Vi Thanh Mi cùng Hạ Trọng Phương nói chuyện hồi lâu mới nhớ tới Hiền ca nhi, hỏi một câu.

Hạ Trọng Phương nói: "Lúc đầu là đi theo con tới đây nhưng lúc này có lẽ đang ở thư phòng với Vương gia và phụ thân."

Vi Thanh Mi sẳng giọng: "Bọn họ là nam nhân sao có thể chăm sóc một đứa nhỏ? Mau cho người ôm Hiền ca nhi tới đây."

Vi Thanh Mi vừa dứt, thì Trầm Tử Trai đã ôm Hiền ca nhi, theo sau là Vương Tinh Huy tiến vào.

Vi Thanh Mi vội gọi Hiền ca nhi, đưa tay ôm hắn.

Hiền ca nhi khéo léo gọi: "Ngoại tổ mẫu!"

Vi Thanh Mi cười nói: "Ơ, miệng càng ngày càng ngọt!"

Vương Tinh Huy tiếp lời: "Há chỉ có miệng ngọt? Hắn còn rất thông tuệ ! Vừa rồi, ở thư phòng, hắn nhìn tranh đến nhập thần khiến chúng ta cũng phải kinh ngạc."

Nghe được chuyện Hiền ca nhi biết xem họa sách, Vi Thanh Mi cũng ngạc nhiên, nói với Vương Tinh Huy : "So với thời điểm người còn nhỏ thì ai thông tuệ hơn?"

Vương Tinh Huy cười ha ha, nói: "Trò học từ thầy, giỏi hơn thầy!"

Cười nói một hồi, tâm sự của Vi Thanh Mi cũng tiêu mất không ít.

Trầm Tử Trai nghe phu thê Vương Trạng Nguyên khích lệ Hiền ca nhi, tất nhiên hả hê nhìn về phía Hạ Trọng Phương, nhìn đi nhìn đi, không có Bổn vương, nàng có thể sinh một nhi tử thông tuệ như vậy? Còn không mau tha thứ cho Bổn vương đi?

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai nhìn sang, cũng xoay đầu đi, không để ý hắn.

Hôm nay, một nhà Tề vương ở Vương gia dùng cơm tối, dùng xong cơm tối, người một nhà mới cùng nhau trở về Vương phủ.

Trầm Tử Trai cho là Hạ Trọng Phương đã tha thứ cho hắn, muốn đi vào phòng, nhưng vẫn bị chặn lại như cũ, cuối cùng chỉ đành phải đi luyện phi tiêu, luyện đến một thân mồ hôi, mới đi về thư phòng an giấc.

Mấy ngày sau, quả nhiên Cảnh Tông hoàng đế phong Trầm Tử Trai làm Binh bộ chủ sự. Nói là Binh bộ chủ sự, thật ra chính là tiếp nhận toàn bộ Binh bộ, làm thủ lĩnh của Binh bộ, coi như Binh Bộ Thị Lang rồi.

Sau đó, Trầm Tử Trai tra ra Quý Minh Xuân và Trần Hiên cấu kết với quan viên, ức hiếp dân chúng, trong lúc chờ tìm ra đầy đủ chứng cứ phạm tội, hai người đều bị giam vào lao ngục.

Đêm đó Quý Minh Xuân bị đánh một trận, vết thương trên người còn chưa lành hẳn, giờ lại bị giam, không cần hỏi cũng biết hắn gần như đã mất nửa cái mạng.

Quý phụ Quý mẫu khắp nơi chạy vạy, nghĩ cách cứu Quý Minh Xuân ra nhưng nào có người để ý tới bọn họ?

Bất đắc dĩ, Quý phụ Quý mẫu đành đến quỳ trước cửa Vương phủ, cầu kiến Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nghe Quý phụ Quý mẫu cầu kiến, cực kỳ ngạc nhiên nói: "Ta đã không còn quan hệ gì với bọn họ, họ cầu xin ta làm gì?"

Tiền bà bà nói: "Do họ biết Vương phi dễ mềm lòng, lại mượn cớ có tình nghĩa đồng hương với Vương phi mới đến nhờ vả."

Hạ Trọng Phương thở dài nói: "Đi nói cho bọn họ biết, để bọn họ đừng quỳ nữa, nếu còn quỳ để người ta nói ra nói vào, chỉ sợ sẽ chọc giận Vương gia."

Tiền bà bà hiểu ý, tự mình ra cửa phủ, thấy Quý phụ Quý mẫu, chuyển lại lời Hạ Trọng Phương.

Quý phụ Quý mẫu nghe xong, cũng hiểu được hàm ý nói nếu bọn họ còn quỳ nữa, Trầm Tử Trai sẽ lấy nột nửa cái mạng còn lại của Quý Minh Xuân. Nhất thời cũng không dám quỳ nữa, chỉ khóc ròng nói: "Nhưng Đại Lang của ta!"

Tiền bà bà thấy tóc bọn họ đã bạc đi không ít, rốt cuộc có chút trắc ẩn, liền nói: "Chuyện của Quý lang quân liên lụy quá lớn, các ngươi cũng đừng lãng phí tiền bạc nữa, giữ lại chút tiền bạc hảo hảo nuôi lớn Tôn nhi đi!"

Sau khi sinh hạ nữ nhi, thiếp của Quý Minh Xuân lại sinh được một nam hài, cũng coi như là nam nữ song toàn.

Quý phụ Quý mẫu nghe lời này, biết muốn cứu Quý Minh Xuân là vô vọng, chỉ đành phải dìu nhau đi về.

Một thời gian sau, Tiền bà bà nghe được tin Quý phụ Quý mẫu đã bán trạch viện ban đầu, chuyển sang một tiểu viện nhỏ, hai người mang theo tôn nhi tôn nữ để thị thiếp kia đi đến gia đình giàu có nhận làm thêu thùa, kiếm chút tiền phụ cấp gia kế, không khỏi thở dài, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?

Đợt này, Hạ Trọng Phương quyết định giao tiền lời từ tiệm bán son phấn Tử Hòa và cửa hàng lương thực cho Hà ma ma, để nàng xây dựng một khu nhà nữ học. Lại cười nói: "Về sau tiền lời của cửa hàng sẽ giao cho ma ma, có thể giúp đỡ nhiều cô nương biết chữ ta cũng không thấy tiếc gì."

Hà ma ma cám ơn Hạ Trọng Phương, thở dài nói: "Có Vương phi bỏ bạc, tất nhiên khu nhà nữ học sẽ được xây dựng."

Hà ma ma nhanh chóng triển khai, cuối năm đã tìm được một nơi tốt, mời người làm, chuẩn bị xây khu nhà nữ học.

Bên ngoài nghe nói khu nhà nữ học là do Hạ Trọng Phương bỏ bạc xây dựng, có rất nhiều người tỏ vẻ tán dương.

Lúc này Trầm Tử Trai ở Binh bộ làm việc thuận buồm xuôi gió, Vương phi lại có một chút danh vọng, có người dâng tấu, mong Hoàng thượng phong Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn.

Cảnh Tông hoàng đế nghĩ không cần gấp, nên đè ép mấy tấu chương ấy, chuẩn bị đợi Trầm Tử Trai có thành tích nổi trội, danh vọng cao mới phong hắn làm Hoàng thái tôn.

Trầm Tử Trai vẫn rất bận rộn, đã lâu không đi luyện phi tiêu, nhưng đêm nay, hắn lại đi tới phòng Hạ Trọng Phương. Đi tới hành lang, Trầm Tử Trai ngừng bước chân, vòng qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

Hạ Trọng Phương đang xem sổ sách, vừa gảy bàn tính vừa hỏi một ma ma, ma ma kính cẩn, nhất nhất đáp lại.

Xong việc ma ma đi xuống, Hạ Trọng Phương đóng sổ sách lại, phân phó người trải giường chiếu, chuẩn bị đi ngủ, không có ai trong ohòng nên nàng đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi.

Bên trong phòng có lò sưởi, Hạ Trọng Phương mặc không nhiều lắm, nàng duỗi lưng như vậy, càng lộ vẻ ngực lớn eo thon, đường cong lả lướt, cực kỳ mê người.

Trầm Tử Trai đứng bên ngoài cửa sổ nhìn, lỗ mũi nóng lên, một giọt máu mũi nhỏ vào tay.

Tác giả có lời muốn nói: canh hai!