Thịnh Sủng

Chương 107



Biết tin Trầm Tử Hữu bị đuổi ra khỏi kinh thành, Quý Minh Xuân và Trần Hiên đều vô cùng luống cuống, cùng đi tìm một vị đại nhân khác ở Binh bộ thương nghị, vị đại nhân kia thở dài nói: "Xem ra, Tứ vương gia không thể nào hồi kinh được rồi, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi."

Sắc mặt Quý Minh Xuân đại biến, mình đắc tội với Tề vương phủ, nếu Tứ vương gia không thể vào kinh, mình cũng chỉ có thể từ quan, ra khỏi kinh thành, nếu không, tất nhiên Tề vương phủ sẽ không tha cho mình.

So với Quý Minh Xuân, Trần Hiên vốn là môn hạ của Tứ vương gia, biết rõ nếu Tứ vương gia không thể vào kinh, bọn họ sẽ không đơn giản là mất chức, thất thiểu nói với Quý Minh Xuân: "Không phải phu nhân Tứ công tử vẫn còn ở kinh thành sao? Ngươi lại hẹn gặp nàng, thương nghị tìm một đối sách đi."

Quý Minh Xuân gật đầu, đi tìm Vương Du cũng khá khó, nhưng hắn có biện pháp liên lạc với Tiểu Ngọc Lan.

Kể từ khi Vương Du và Trầm Tử Hữu tới bái kiến Tiểu Ngọc Lan, Phương gia đối xử rất tốt với Tiểu Ngọc Lan, bây giờ Trầm Tử Hữu bị đuổi ra khỏi kinh thành, nhưng bọn họ không biết tường tận mọi chuyện bởi vậy cũng không làm khó Tiểu Ngọc Lan.

Quý Minh Xuân rất thuận lợi đến gặp mặt Tiểu Ngọc Lan.

Tiểu Ngọc Lan nghe Quý Minh Xuân nói xong, sắc mặt cũng thay đổi, nói như vậy, Tứ vương gia sẽ không thể vào kinh thành? Như vậy, Du nương phải làm thế nào? Một khi Trầm Tử Trai đăng vị, sẽ bỏ qua cho một nhà Tứ vương gia sao? Du nương phải thành quả phụ sao ?

Quý Minh Xuân nói: "Hiện giờ, ta muốn gặp mặt Du nương để mọi người thương nghị biện pháp."

Tiểu Ngọc Lan cắn răng nói: "Có phải khi cả nhà Tề vương chết rồi, Hoàng thượng sẽ không có lựa chọn khác, cũng chỉ có thể để Tứ vương gia lên làm Thái tử?"

Quý Minh Xuân cười khổ nói: "Muốn để Tề vương chết cũng không dễ dàng như vậy. Lúc trước hai lần bị trúng độc, không phải hắn còn sống lại?"

"Đó là do hắn có vận khí tốt." Tiểu Ngọc Lan cúi đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đừng gặp Du nương vào thời điểm hiện tại, tránh để lộ dấu vết, làm người ta nghi ngờ."

Quý Minh Xuân thấy Tiểu Ngọc Lan nói rất có lý, tất nhiên gật đầu đồng ý.

Tiểu Ngọc Lan nói: "Ta sẽ đi gặp Du nương, sau đó Du nương nói cái gì ta lại chuyển cáo cho ngươi."

Ở Tề vương phủ, Hạ Trọng Phương nói chuyện với tất cả mọi người, nhưng vẫn không để ý tới Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai vì muốn lấy lòng Hạ Trọng Phương, biết Hạ Trọng Phương thích xem kịch, nên mời đoàn kịch hát từ bên ngoài vào phủ, ở trong phủ thiết gia yến, mời Hạ Trọng Phương xem cuộc vui, uống rượu.

Hạ Trọng Phương biết hắn mời đoàn kịch hát, gọi người tới phân phó họ đi mời Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi qua phủ xem cuộc vui.

Sóng gió vừa ngừng, Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe là đến xem kịch, cũng vui vẻ tới.

Mọi người gặp mặt, Thái phó phu nhân nói nhỏ với Hạ Trọng Phương: "Nghe nói con vẫn giận Vương gia? Tất nhiên, lúc trước là Vương gia không đúng, nhưng đây không phải là vì ép Trầm Tử Hữu ra khỏi kinh sao? Hiện giờ chỉ chờ Vương gia có chiến công, tự sẽ có đại thần liên danh tiến cử Vương gia làm Hoàng thái tôn, đến lúc đó tất cả đều thảnh thơi rồi."

Hạ Trọng Phương đỡ Thái phó phu nhân nói: "Một khi có chuyện, hắn sẽ đẩy con ra, nào có đặt con trong lòng?"

Thái phó phu nhân khuyên nhủ: "Mắt thấy ít ngày nữa sẽ phong Thái tôn, con cũng đừng giận hắn. Cẩn thận người khác thừa lúc vắng mà vào."

Hạ Trọng Phương cũng biết một khi Trầm Tử Trai làm Thái tôn, sẽ phải chọn trắc phi, nhưng. . . . . .

Thái phó phu nhân biết nàng nghĩ gì, vỗ vỗ tay nàng nói: "Con chỉ cần ngồi vững vị trí chính phi, chuyện khác cũng không còn cách nào, chỉ có thể tha thứ."

Vừa nói chuyện, buổi diễn cũng chuẩn bị xong, Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi không vui, hỏi: "Mẫu thân còn đang buồn vì Du nương sao?"

Vi thanh Mi đáp: "Nuôi nàng hai mươi năm, một lòng vì nàng, quay đầu lại, nàng còn oán giận ta, sao ta có thể không thương tâm?"

Hạ Trọng Phương muốn khuyên, cũng không biết khuyên từ đâu, chỉ đành im lặng.

Vi Thanh Mi cũng hỏi thăm Hạ Trọng Phương chuyện cùng Trầm Tử Trai, khuyên nhủ: "Vương gia chịu lấy lòng con, con cũng nên để cái bậc mà đi xuống, đừng cố chết mà chống lại. Vả lại trong phủ bận rộn, con cũng nên để ý nhiều hơn."

Hạ Trọng Phương nhỏ giọng nói: "Chỉ là con không nuốt nổi cục tức này."

Vi Thanh Mi sờ sờ đầu nàng nói: "Giữa phu thê cần có sự thông cảm, lúc này là hắn có lỗi, nhưng xét đến cùng, đó cũng là vì mẫu tử các con mà suy nghĩ, nghĩ đến điểm này con cũng phải thông cảm cho hắn."

Trầm Tử Trai nghe tin Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi tới, cũng vội tới gặp để lấy lòng.

Tới muộn, nên kịch hát đã kết thúc, Trầm Tử Trai lại cho người đưa Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi trở về, hắn phỏng đoán Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi đã khuyên nhủ Hạ Trọng Phương một phen, bởi vậy tràn đầy lòng tin muốn đi vào phòng, không nghĩ tới mới đến trước cửa phòng, chỉ nghe cửa phòng"Pằng" một tiếng, cưả đóng lại, hắn bị nhốt ở ngoài.

"Phương nương, mở cửa!" Trầm Tử Trai da mặt dầy đi lên gõ cửa, gõ một hồi lâu, chỉ nghe bên trong truyền đến thanh âm hung tợn của Hạ Trọng Phương nói: "Cút!"

Trầm Tử Trai ngạc nhiên, coi như không mở cửa cũng không cần hung dữ vậy chứ!

Hạ Trọng Phương nghe được bên ngoài không có tiếng vang, cho là Trầm Tử Trai đã đi, lúc này mới nặng nề ngã xuống giường, không nghĩ một lúc sau, bên cửa sổ lại vang lên tiếng của Trầm Tử Trai, chỉ nghe hắn hô: "Phương nương, Phương nương, chưa ngủ sao?"

Hạ Trọng Phương bị làm phiền, đột nhiên đứng dậy, cầm bình trà lên, thấy bình trà không nóng, đi đến mở cửa sổ, dội trà ra ngoài, rồi "Pằng" một tiếng đóng kín cửa sổ.

Trầm Tử Trai bị hất nước trà vào mặt, thái dương còn dính của mảnh vụn lá trà, kinh ngạc đứng một chỗ, Phương nương dịu dàng của Bổn vương sao lại biến thành như vậy?

Hắn lau mặt một cái, quay đầu đi xem Hiền ca nhi, thấy con ngủ ngon, dặn bảo bà vú mấy câu, lúc này mới đến thư phòng.

Tháp kỷ trong thư phòng rất cứng, làm thế nào hắn cũng không ngủ được, chỉ đành phải bò dậy ngẩn người.

Sau đó, Trầm Tử Trai đi dược phòng tìm Phương ngự y kể khổ: "Phương nương trước kia rất nhu thuận, lúc này lại bướng bỉnh giống như con lừa, dụ dỗ thế nào cũng không để ý tới Bổn vương rồi."

Phương ngự y chỉ nói một câu: "Đáng đời!"

"Này này, không nên bỏ đá xuống giếng được chứ?" Trầm Tử Trai thở dài nói: "Bổn vương bị hắt một mặt nước trà, đã là quá thảm rồi."

"Vương phi chịu cùng Vương gia trở về phủ, Vương gia đã không coi là thảm rồi." Phương ngự y vừa rót thuốc cho thỏ, vừa nói: "Vương gia phải suy nghĩ một chút, trước kia Vương phi hy sinh mình, cho bú cứu sống Vương gia như thế nào. Còn Vương gia một lần hai lần tổn thương nàng, nàng sao chịu dễ dàng tha thứ cho Vương gia?"

Hai người đang nói chuyện, thì Lữ Bát Nương đến tìm Phương ngự y, thấy Trầm Tử Trai cũng ở đây, nói: "Vương gia, còn chưa dụ dỗ được Vương phi sao?"

"Đúng vậy, Bát Nương có biện pháp nào không?"

"Không có."

"Hỏi vô ích rồi."

Trầm Tử Trai vừa nói chuyện, vừa nghĩ tới một chuyện, nói với Lữ Bát Nương: "Bát Nương, rảnh rỗi không có việc làm, ngươi giúp ta đi bắt Quý Minh Xuân lại, đánh một trận rồi ném về! Hắn thật can đảm, lại dám đến Vương gia cầu hôn Phương nương, thật sự là muốn chết."

Đã thật lâu Lữ Bát Nương không được đánh đấm, cũng ngứa ngáy tay chân, hỏi: "Chỉ bắt một à, không thể bắt nhiều sao?"

"Một là đủ rồi, bắt nhiều quá, cẩn thận bị người ta phát hiện." Trầm Tử Trai xoa tay nói: "Những bực dọc ta phải chịu ở chỗ Phương nương, Quý Minh Xuân phải gánh lại hết."

Phương ngự y ở bên cạnh lắc đầu, thầm nói: "Vương phi không quản lý, có người muốn lật trời rồi."

Lữ Bát Nương vừa nói chuyện, vừa đi tìm một bao tải, giũ ra, thấy bao tải có thể chứa được một người, nói: "Ta đi một chút sẽ trở lại." Nói rồi chợt lóe mất không thấy đâu nữa.

Trầm Tử Trai có chút sợ hãi, quay đầu lại nói với Phương ngự y: "Lão Phương, đến tột cùng là ngươi làm như thế nào để chế phục vị nữ sát thủ này vậy?"

Phương ngự y chỉ chỉ mặt của mình nói: "Bằng gương mặt tuấn tú này mà mê đảo nàng."

Trầm Tử Trai sờ sờ mặt của mình nói: "Phương nương hiện tại kiên cường như vậy, không để mình xoay vòng vòng nữa rồi."

Chỉ cần hai khắc, Lữ Bát Nương đã chạy về, vừa vào cửa đem bao bố trên vai ném xuống đất, la ầm lên: "Ta đánh hắn bất tỉnh, chụp vào bao bố vác về rồi, nhưng hơi nặng."

Trầm Tử Trai vội cởi miệng túi, xác nhận là Quý Minh Xuân, lại trói miệng túi lại, hung hăng đạp mấy phát, tiếp quyền chân đạp, đánh cho một trận sau mới nói: "Kéo ra ao, vứt vào đó. Lần này, tất nhiên hắn sẽ bệnh nặng một phen, tạm thời cũng không thể đi ra ngoài giở trò. Đợi sau này Bổn vương nắm Binh bộ trong tay, mới hảo hảo trừng trị hắn."

Lữ Bát Nương nói: "Hắn còn dám giở trò?"

Trầm Tử Trai nói: "Chỉ sợ hắn sẽ nghĩ cách cầu cứu khắp nơi, đánh bị bệnh, cũng buộc hắn phải nghỉ ngơi mấy ngày."

Trầm Tử Trai lại đạp mấy đạp, nhưng cũng sợ đánh chết Quý Minh Xuân, dù sao hiện nay hắn còn treo móc quan chức, lại còn chưa có chứng cớ phạm tội của hắn đột nhiên chết rồi, nhất định là có người muốn điều tra vì muốn ngáng chân hắn.

Hạ Trọng Phương nghe bên phòng không có động tĩnh, ra mở cửa, đi sương phòng sát vách xem Hiền ca nhi.

Bà vú coi chừng Hiền ca nhi, đang dịch chăn cho hắn, thấy Hạ Trọng Phương đi vào, đứng lên hành lễ.

Hạ Trọng Phương khoát tay, để cho nàng miễn lễ, tự mình chăm sóc Hiền ca nhi, thấy nhiệt độ hắn bình thường, giao phó cho bà vú một phen, nói: "Mấy hôm nay bận rộn, hắn cũng bị kinh sợ, các ngươi phải nhìn cho kỹ, nếu buổi tối Hiền nhi còn nằm mơ khóc, nhanh chạy tới bẩm báo cho ta."

Bà vú đáp:" Mới vừa rồi Vương gia đã tới, cũng dặn bảo nô tỳ một phen."

Hạ Trọng Phương không nói, lại nhìn Hiền ca nhi một lát, mới xoay người rời đi.

Nàng vừa mới vào phòng, bị một người thình lình ôm lấy, đang định thét chói tai, nghe Trầm Tử Trai nói: "Phương nương, là Bổn vương!"

Hạ Trọng Phương vừa nghe thanh âm này, thân thể bất động, lạnh lùng nói: "Buông ra!"

"Phương nương!" Trầm Tử Trai nghe giọng Hạ Trọng Phương lạnh lẽo, chỉ đành phải buông nàng ra, cười nói: "Nàng tha thứ cho Bổn vương lần này đi!"

Hạ Trọng Phương giương mắt nói: "Vương gia, ta cũng không phải là không muốn tha thứ ngươi, chỉ là ngày đó nhận thư hòa ly, lòng ta đã tựa như tro tàn, tới giờ cũng không có cách nào tỉnh lại. Ngươi cũng đừng buộc ta, có thể có một ngày nào đó, ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng không phải hiện tại."

Trầm Tử Trai chán nản nói: "Phương nương, cần gì phải như vậy chứ?"

Hạ Trọng Phương lạnh nhạt nói: "Cần, việc làm của Vương gia không phải là giúp chúng ta mà là đẩy chúng ta đi, tuy người có nỗi khổ tâm, ta cũng không có cách nào lập tức tha thứ cho người."

Trầm Tử Trai kiểm điểm lại mình, hồi lâu sau mới nói: "Là lỗi của Bổn vương."

Hạ Trọng Phương lại nói: "Cũng xin Vương gia tôn trọng ta một chút, không cần chơi những trò đánh lén như vậy."

Bên trong Dược phòng, Lữ Bát Nương hỏi Phương ngự y: "Lão Phương, ngươi nói, Vương phi có tha thứ Vương gia không?"

Phương ngự y trợn mắt nói: "Chớ học Vương gia gọi ta là lão Phương, thật khó nghe, phải gọi là lang quân."

"Được rồi, lang quân, trời tối rồi, chúng ta trở về phòng an giấc đi!" Lữ Bát Nương nói xong, duỗi tay ra, vác Phương ngự y lên vai, bước nhanh trở về phòng.

Phương ngự y chỉ trích: "Cái người này, nàng vừa mới vác Quý Minh Xuân đấy."

"Lão Phương, ta gánh bao bố, tuyệt không đụng vào Quý Minh Xuân nửa điểm."

"Mùi vị thế nào?"

"Bao bố vốn là để phòng bếp đựng khoai lang, tự nhiên là có mùi rồi."