Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 10: Định Thân



Giang Thừa Ngạn gâyhọa, Kiều Thị buổi tối ngủ đều không yên giấc. Giang Chính Mậu đem thêtử kéo vào trong lồng ngực, động viên một trận: “...Ngày mai chúng ta đi nhìn một cái, chuyện này xác thực là Ngạn nhi có lỗi, có điều Trần giacũng không phải không hiểu đạo lý, nàng đừng quá lo lắng...”

Gia thếTrần gia tuy không theo kịp Trấn Quốc Công phủ, nhưng trong kinh thànhvẫn có chút địa vị, hôm nay Giang Thừa Ngạn làm bị thương chính là Trầncửu tiểu thư - Trần Ngưng Chỉ, là khuê nữ con vợ cả ngũ phòng, Trần giacũng yêu thương nữ nhi này.

Kiều Thị gật đầu, lại mắng vài câutiểu tử thúi. Hôm nay Lão vương phi Tuyên Vương phủ đại thọ, nàng chínhlà muốn ngay trước mặt cảm tạ Tuyên thế tử đối với nữ nhi ân cứu mạng,không ngờ lại thêm chuyện bực mình này.

Ngày kế Kiều Thị trước tiênđi Cẩm Tú viện chăm sóc nữ nhi rời giường rửa mặt. Giang Diệu thân thiết nhìn khuôn mặt mẫu thân lúc này, biết được nàng vẫn còn đang tức giận,nhất thời không dám nói lời nào, chỉ vươn đôi tay nhỏ thân mật ôm cổ của nàng, mềm mại nói: “Nương...”

Kiều Thị sao không biết suy nghĩtrong lòng khuê nữ, cũng không biết được là xảy ra chuyện gì, từ lúckhuê nữ rơi xuống ao sen ốm nặng một trận, sau khi khỏi bệnh tính tìnhcàng ngày càng hoạt bát. Đúng là chuyện tốt. Kiều Thị tự nhiên mừng rỡ,giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, nói: “Không cho con xin giúpTam ca!”

A.

Giang Diệu chép miệng, không nói lời nào.

Kiều Thị ôm khuê nữ tiến vào phòng ăn, nhìn bên cạnh hai nhi tử đứng chỉnh tề, đột nhiên nhíu lên lông mày: “Ngạn nhi đâu?”

Đại ca Giang Thừa Nhượng, nhất thời lộ ra vẻ khó khăn.

Kiều Thị chợt rõ ràng.

Ngồi trên xe ngựa đến Trần phủ, Giang Chính Mậu nhìn thê tử tức giận thở phì phò, ôn hoà nói: “Được rồi, phu quân sai người đi Kiều phủ trói têntiểu tử kia về, nàng đừng tức giận.”

Kiều phủ là nhà mẹ đẻ của KiềuThị. Giang Thừa Ngạn xưa nay dẻo mồm được người yêu thích, hơn nữa dángdấp tuấn tú, càng ngày càng làm người thương yêu, tự nhiên đem Tổ phụKiều Thái phó cùng Tổ mẫu dỗ đến vui vẻ, hai vị nhân gia này yêu thươngngoại tôn là hắn nhất.

Kiều Thị một đường buồn bực, đợi đến Trầnphủ, mới lộ ra ý cười hiền lành, khuôn mặt kiều diễm ướt át, cử chỉ lạiđoan trang hào phóng, dường như từ họa bên trong đi ra.

Trần phủ cùng Trấn Quốc Công phủ trước nay vốn không giao thiệp, hôm nay đích tônQuốc Công phủ phu thê hai người tạ lễ đến chơi đúng là lần đầu tiên.

Giang Chính Mậu cùng Trần Ngũ gia ở bên ngoài nói chuyện.

Trần Ngũ gia ăn mặc một thân trường bào màu xanh cổ tròn, vóc người cao gầy, hơi xấu chút, là người nhã nhặn biết điều. Trần Ngũ gia ngược lại cũngkhông nói gì trách cứ, hai gò má mỉm cười, thái độ có chút thân mật.

Nhưng thê tử Trần ngũ gia - Thái thị, tính tình lại mạnh mẽ xảo quyệt, hômqua nhìn khuê nữ ngã chổng vó, rơi mất cái răng cửa, cái trán còn bịthương, sớm đã đem kẻ gây hoạ ra mắng khắp tám đời.

Thái thị cókhuôn mặt trái xoan, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đúng là biểu hiện tính tình. Hiện nay mặc một thân xanh ngọc thêu hoa bối tử, cài trâm ngọcthạch trạm hình con bướm, trên cổ tay mang ngọc tường vân, nhưng cũngđều là kiểu dáng năm ngoái. Thái thị nhìn Giang Chính Mậu cùng Kiều Thịlại đây, liền đem Trần Ngưng Chỉ trong phòng ôm ra.

Trần Ngưng Chỉdung mạo đúng là không giống Thái thị, mà là có chút giống phụ thân Trần Ngũ gia, vẻ ngoài thân thiết, ngoan ngoãn dịu ngoan. Hiện nay nhìn mộtkhuôn mặt trắng nõn béo núc ních, con mắt mở to còn có chút sợ hãi, chỉnúp ở trong lồng ngực Thái thị, ánh mắt sợ hãi đánh giá phu thê GiangChính Mậu đang trong phòng.

Dù Kiều Thị không thích Thái thị, nhưngtrước mắt là tiểu nữ nhi đầu buộc băng trắng xoá, lòng cũng sinh hổthẹn. Trần cửu cô nương này mới hơn khuê nữ của nàng một tuổi thôi.

Kiều Thị vội vàng nhận lỗi: “...Chuyện này là Ngạn nhi nhà chúng ta không đúng, hôm qua chúng ta cũng đã giáo huấn hắn.”

Nhưng Thái thị không tin. Lúc trước Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu thành thân, làm náo động cả kinh thành, thành thân liền sinh một lúc ba nhi tử, làm người khác phải ước ao. Kiều Thị đối với ba nhi tử đều là thương yêu,làm sao nỡ lòng giáo huấn? Hơn nữa hôm nay, ngay cả bóng dáng tiểu tửkia còn không thấy, thành ý ở đâu?

Thái thị ôm lấy nữ nhi, nói:“Là nữ nhi chúng ta không có phúc, không trách được Tam công tử. Hiệnnay tướng mạo bị huỷ rồi, lớn lên liệu ai muốn lấy nàng...”

Kiều Thịnhìn Giang Chính Mậu một chút, liền lấy bình nhỏ đã chuẩn bị kĩ đưa choThái thị: “Đây là ngọc da cao, bôi cái này lên vết thương của Cửu tiểuthư sẽ không để sẹo.”

Thái thị không nhận, Thái thị cũng đã từng nghe qua tên tuổi của ngọc da cao này, hiệu quả tuyệt hảo, đáng giá ngànvàng. Nhưng hôm nay, trong lòng Thái thị không có nửa phần cảm kích, chỉ cảm thấy Kiều Thị trước mặt là đang khoe khoang.

Thái thị nói: “Đa tạ phu nhân, chúng ta chỉ không chịu đựng nổi.”

Nữ nhi chịu oan ức lớn như này, làm nương đau lòng cũng là đạo lý. KiềuThị không thoải mái với thái độ của Thái thị, nhưng tinh tế nghĩ, nếuchuyện hôm nay rơi vào nữ nhi của nàng, thái độ nàng cũng sẽ tuyệt không thân thiết. Kiều Thị thở dài, nhíu mày nhìn về phía phu quân nhà mình.

Trần Ngũ gia đã quen với tính khí của thê tử, hắn tự nhận mình là trung hậuthành thật, hôm qua đã khuyên thê tử, không ngờ vẫn là vô dụng.

TrầnNgũ gia hướng về phía Giang Chính Mậu tỏ vẻ áy náy: “Thê tử ta chính làtính tình như vậy, khiến người cười chê rồi.” Thái thị mạnh mẽ nhéo Trần Ngũ gia một cái.

Kiều Thị không nói, bên cạnh Giang Chính Mậu chậmrãi khởi thân, hướng về phía Trần ngũ gia cùng Thái thị nói: “hôm qua,xác thực là khuyển tử lỗ mãng. Ngọc da cao này nên nhận, đừng nói làtiểu cô nương, mà ngay cả nam tử, mặt mày cũng rất quan trọng. Thân thểđược cha mẹ ban tặng, sao có thể để thương tổn?” Ngày thường khuôn mặtGiang Chính Mậu luôn không tỏ vẻ, nhưng hôm nay đến nhận lỗi nên vẻ mặttuấn tú ôn hoà hơn một chút, hắn suy nghĩ chốc lát, liếc mắt nhìn tiểunữ nhi trong lồng ngực Thái thị, lại cười nói: “... Không bằng như vậy,nếu là hai vị không chê, ta thay khuyển tử hướng về hai vị cầu thân.”

Lời này vừa dứt, đừng nói là Thái thị, ngay cả Kiều Thị sắc mặt cũng ngẩnra. Kiều Thị nhìn gò má phu quân, tay trong tay áo liền nắm chặt.

Thái thị nguyên bản không hi vọng gì, dù sao nhân gia nhà người ta, khôngthể trêu trọc vào, chỉ là muốn xả giận thôi. Nữ nhi không thể tự nhiênbị người ta bắt nạt. Nhưng lúc này nghe Giang Chính Mậu nói như vậy,thật đúng với chủ ý của nàng —— nếu tiểu tử Giang Thừa Ngạn kia, có thểlấy khuê nữ nàng thì không thể tốt hơn.

Thái thị sắc mặt thoánghòa hoãn chút, nhìn về phía Giang Chính Mậu: “Việc này thật chứ?” Giọngđiệu này, dường như là lo lắng sau một khắc nhân gia sẽ đổi ý. GiangChính Mậu gật đầu: “Tự nhiên là thật sự. Cửu cô nương có được thông minh lanh lợi lại hoạt bát đáng yêu, nếu như có thể cưới Cửu cô nương, làkhuyển tử có phúc khí.”

Thái thị liền vui vẻ lộ ra mấy phần nụ cười. Nhưng sắc mặt Kiều Thị có chút khó coi.

Thời điểm ra khỏi Trần phủ, Thái thị cùng Trần Ngũ gia tiễn hai người đến tận cửa chính, khỏi nói có bao nhiêu khách khí.

Lên xe ngựa, khuôn mặt tươi cười của Kiều Thị trở nên lạnh nhạt.

Giang Chính Mậu nắm tay của vợ, âm thanh mềm mấy phần: “Trách ta không sớm thương lượng với nàng sao?”

Kiều Thị nhấc mi nhìn Giang Chính Mậu, nói: “Thiếp thân hiểu được tâm tư phu quân, chỉ là... Chỉ là đây là chuyện đại sự cả đời của Ngạn nhi, chànglàm sao có thể —— “

Thân phận Trần Ngưng Chỉ căn bản không đủ tư cách làm thê tử Giang Thừa Ngạn, Kiều Thị tuy không coi trọng thân phận,chỉ hy vọng nhi tử chính mình ngày sau có thể lấy được Tâm Nghi tiểuthư. Nàng cùng phu quân là hai bên tình nguyện, tự nhiên rõ ràng chỗ tốt của hai bên tình nguyện. Chuyện phu thê là phải sống hết đời.

KiềuThị chóp mũi đau xót, viền mắt ửng hồng: “Chàng nhìn một cái tính tìnhThái thị, nếu là ngày sau Trần Cửu như nàng ta, vậy không phải hại cảđời Ngạn nhi chúng ta sao?”

Giang Chính Mậu đem người ôm vào lòngnói: “Đây là Ngạn nhi phạm sai, đường đường đại nam nhi, đương nhiênphải dám làm dám chịu. Còn tiểu cô nương kia, Thái thị tính khí tuy rằng không được, nhưng ta vừa mới nhìn qua tiểu cô nương kia, là một đứa béngoan ngoãn, phụ thân nàng lại là một người trung trực, Trần cửu cônương sau này sẽ giống phụ thân nàng. Sao vậy, nàng còn không tin ánhmắt nhìn người của ta”

Kiều Thị khịt khịt mũi. Không tin thì có ích lợi gì, việc hôn nhân đều định ra rồi.

Thời điểm hai vợ chồng hồi Trấn Quốc Công phủ, Giang Thừa Ngạn đã bị Giang Chính Mậu phái thị vệ cho trói về.

Giang Thừa Ngạn cũng là oan ức, hôm qua có chuyện lo lắng nên mới đem ngườinhẹ nhàng đẩy một cái, không ngờ Trần cửu cô nương mảnh mai như vậy.Giang Thừa Ngạn tự biết có lỗi, chờ bị mắng, đã thấy cha mẹ không nóitiếng nào.

Giang Thừa Ngạn có chút phát hoảng: “Nương?”

Kiều Thịkhông lên tiếng, vốn là tức giận, nhưng hôm nay trong lòng là hổ thẹn.Vừa vặn vào lúc này Hứa ma ma bưng một bát nước lê lại đây, Kiều Thịtiếp nhận nước lê, đặt ở trên giường la hán cho nữ nhi.

Giang Diệu thức thời không lên tiếng, tay nhỏ cầm thìa, uống một ngụm nước lê, sau đó tha thiết mong chờ nhìn Tam ca.

Giang Chính Mậu mặt lạnh, quay về Giang Thừa Ngạn nói: “Phạm lỗi lầm liềnchạy đến tổ phụ gia, ngươi muốn chọc mọi người thêm tức giận.”

Giang Thừa Ngạn nói: “Nhi tử biết sai rồi.”

Nhận sai đúng là nhanh, cũng không biết được là giống ai. Giang Chính Mậunghiêm mặt nói: “Mấy ngày nữa ngươi đi một chuyến đến Trần phủ, cố gắngxin lỗi tiểu cô nương nhà người ta. Dù sao sau này cũng là thê tử củangươi, tóm lại không thể khiến người ta sinh lòng căm ghét.”

GiangThừa Ngạn vốn là biết sai rồi, đang chuẩn bị thuận thế gật đầu, mới chợt cảm thấy không đúng, con ngươi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:“Phụ thân, ngài đây là ý gì?” Hắn mở đôi mắt to nhìn Giang Chính Mậu.Nhìn phụ thân không lên tiếng, hắn liền nhìn về phía mẫu thân Kiều Thị.

Kiều Thị đi tới, thở dài nói: “Chuyện này là chính ngươi gây họa, không oánđược người khác. Nương cùng phụ thân ngươi đã đáp ứng hôn sự của ngươivà Trần cửu cô nương rồi.”

Giang Thừa Ngạn khóc, ai oán nói: “Nương,ngươi lại không phải chưa từng thấy Trần Ngưng Chỉ, béo như vậy, so vớiDiệu Diệu thì đẹp đẽ một nửa cũng không bằng. Nhi tử không cưới!” GiangThừa Ngạn quệt mồm. Tính tình của hắn như Kiều Thị, xem người chỉ xemmặt cũng cực kỳ giống mẫu thân.

Trần Ngưng Chỉ cũng tính xinh đẹp,bây giờ còn nhỏ tuổi, mập mạp chút cũng là bình thường, nhưng Giang Thừa Ngạn sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ, ca ca muội muội, đều làtướng mạo xuất chúng nên mặt mũi Trần Ngưng Chỉ này không lọt vào mắtGiang Thừa Ngạn. Điểm trọng yếu nhất là tính khí Giang Thừa Ngạn khôngthích bị người dễ dàng quyết định việc hôn nhân.

Không ngờ trong ba huynh thị thì người nhỏ nhất lại định thân sớm nhất.

Giang Diệu cầm trong tay thìa sứ trắng nghe xong lời này, cũng là ngẩn ra.Nàng nhìn về phía Kiều Thị, khẽ mở phấn môi nói: “Nương, hôm qua Tam calà vì tìm nữ nhi, mới không cẩn thận tổn thương Trần tỷ tỷ —— “

Kiều Thị đang khổ não lắm, liền nghiêng đầu nói: “Diệu Diệu ăn đi.”

Giang Diệu: “... Nha.”

Giang Diệu cúi đầu, nhìn hoa văn trong chén nước lê, tiểu lông mày đột nhiênnhướng lên. Đời trước, người Tam ca lấy cũng không phải Trần Ngưng Chỉnha.

--- ------ ----

Tác giả có lời muốn nói:



Lục Lưu: Ta là nam chính! Tại sao lại xuất hiện ít hơn mấy nam tử kia?!

Đại bính: Ngày hôm qua sủi cảo còn lại ăn ngon không?

Lục Lưu:... 。・°°・(>_<)・°°・。