Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 17



Trên đường hồi cung, Ôn Thế Chiêu không để tâm tới Tiểu Tường Tử đang đối với nàng u oán bất mãn, nàng trong lòng cân nhắc nên ứng phó với phụ vương thế nào, người truyền khẩu dụ nói phụ vương triệu nàng tới điện Đức Tuyên yết kiến, điện Đức Tuyên là nơi phụ vương xử lý chính vụ, hẳn là có việc quan trọng.

Tới Đức Tuyên điện, Ôn Thế Chiêu đứng ngoài sửa lại áo bào một chút, vừa bước vào điện liền nhấc mày nhìn về phía phụ vương đang ngồi ngay ngắn trên cao tọa.

Phụ vương sống lưng thẳng tắp, tay giữ tấu chương, sắc mặt cực kỳ bình thản, không nhìn ra âm trời quang, Ôn Thế Chiêu bước nhanh tới bên dưới cao tọa, liễm thanh nghiêm mặt quỳ lạy: "Nhi thần tham kiến phụ vương."

"Thế Chiêu đứng lên đi." Ôn Dục Thành đặt tấu chương xuống, khẽ phất tay.

"Tạ phụ vương."

Ôn Dục Thành giương mắt đánh giá lão Tứ, thấy sắc mặt nàng so với lần trước hồng hào hơn một chút, tâm tư lo lắng đề phòng mấy ngày qua giờ mới thả lỏng mấy phần.

Lão Tứ còn nhỏ đã mất mẫu thân, là nhi tử nhỏ nhất cũng là nhi tử được hắn sủng ái nhất, Ôn Dục Thành lộ ra thiên tử uy nghiêm, ánh mắt lợi hại từ từ nhu hòa, gật đầu hỏi: "Thế Chiêu, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?"

Ôn Thế Chiêu trước mặt phụ vương cũng không câu nệ, cười đáp: "Đã tốt lắm rồi, xin phụ vương yên tâm."

"Ngươi xem phụ vương làm sao yên tâm được, Thái tử cũng thật là, ngoài cung nhiều nguy hiểm như vậy, sao mỗi lần xuất cung lại còn muốn mang ngươi theo."

Ôn Dục Thành nhíu mày, trầm giọng nói: "May mà ngươi thương thế không đáng lo ngại, bằng không phụ vương làm sao ăn nói với mẫu phi ngươi dưới cửu tuyền."

"Phụ vương, là nhi thần khăng khăng đòi theo Vương huynh ra ngoài, không liên quan đến Vương huynh a."

Vương huynh lại bị phụ vương trách cứ, Vương huynh thực sự oan cực kỳ, lần nào cũng đều thay nàng chịu oan ức, cũng không biết mấy ngày trước phụ vương biết được nàng bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, liệu có tầng tầng trách cứ Vương huynh.

Từ nhỏ phụ vương đã đau xót nàng, sợ Vương huynh đã lãnh binh tác chiến lại còn bị phụ vương khiển trách, Ôn Thế Chiêu không chút biến sắc đổi chủ đề, chắp tay hỏi: "Phụ vương, không biết người tìm nhi thần đến đây có chuyện gì phân phó?"

Ôn Dục Thành thoáng trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, chậm rãi nói: "Thái tử suốt đêm xuất chinh, đi rất vội vàng, đêm tân hôn bỏ lại Thái tử phi, Thái tử phi khó tránh khỏi chịu chút oan ức, nhưng lần này Thái tử xuất chinh cũng là vì muốn xã tắc Ôn Quốc được an ổn."

Ôn Thế Chiêu đáp: "Thái tử phi là người hiểu lí lẽ, người sẽ hiểu cho Vương huynh."

Ôn Dục Thành vuốt râu cười nói: "Hôm nay nàng hướng cô kính trà, cô có thể nhìn ra được Thái tử phi là một nữ tử hiền lành."



Nghe phụ vương ngữ khí bình thản, không giống như biết nàng sáng sớm nay xuất cung, chỉ cần không phải khởi binh vấn tội là tốt rồi, Ôn Thế Chiêu trong lòng thở phào, nghiêm túc trả lời: "Thái tử phi tương lai nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ."

Ôn Dục Thành gật gật đầu, nhưng chưa để nàng nói tiếp mà thu hồi bàn tay đang gõ trên mặt bàn, nâng tấu chương lên tùy ý xem, thuận miệng nói: "Lão Tứ a, năm nay cũng mười bảy rồi, ba vị Vương huynh của ngươi đều đã thành thân, chỉ còn có mình ngươi vẫn chưa có hôn phối."

Nghe lời ấy, Ôn Thế Chiêu như gặp đại địch, chỉ cảm thấy phía sau lưng trở lên lạnh lẽo.

Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ ràng mục đích phụ vương tìm nàng, chính là hỏi dò việc hôn sự.

Phụ vương cũng không phải lần đầu nhắc đến, từ khi qua sinh thần, phụ vương lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhắc đến hôn sự.

Tuổi tác tới, không thể tránh khỏi.

Không thấy lão Tứ lên tiếng, Ôn Dục Thành còn tưởng lão Tứ thẹn thùng, nhướn mày chủ động hỏi: "Thế Chiêu, trong lòng đã có ý trung nhân chưa?"

"Phụ vương..."

Vấn đề này Ôn Thế Chiêu khó mà trả lời, hiện tại thời cơ chưa tới, nàng vẫn chưa thể nói cho phụ vương biết nàng lại thích Công chúa địch quốc.

"Sao vậy, còn thẹn thùng à?"

Ôn Dục Thành thấy mặt lão Tứ ngượng ngùng, cười đến hiền lành, lắc đầu nói: "Khi còn bé ngươi chịu khó làm nũng với cô như vậy, trong lòng có cái gì đều cùng cô nói, ngươi hiện tại tuy đã lớn rồi, nhưng cô cũng không phải người ngoài, có ý trung nhân không thể nói cho cô biết sao?"

"Phụ vương, nhi thần..."

Không đợi nàng nói xong, Ôn Dục Thành đánh gãy lời nàng: "Nghe nói sáng sớm hôm nay, ngươi dù bị thương chưa lành vẫn muốn xuất cung đi tiễn đội ngũ hòa thân."

Ôn Dục Thành nhận ra khuôn mặt lão Tứ biểu hiện biến hóa, bản mặt nói: "Có việc này không?"

Phía sau lưng không ngừng lạnh lẽo, tầng tầng mồ hôi lạnh đổ ra, cứ tưởng có thể tránh được pháp nhãn của phụ vương, xem ra việc gì tới vẫn phải tới, Ôn Thế Chiêu lấy tiến làm lùi, chắp tay đáp: "Phụ vương, nhi thần biết sai rồi."

"Sai chỗ nào?"

Ôn Thế Chiêu đắng mặt, thấp giọng nói: "Nhi thần... Không nên bất chấp bị thương chưa lành còn xuất cung."

Nhìn thấy lão Tứ có biểu hiện oan ức, Ôn Dục Thành sợ lại nhẹ dạ mà dễ dàng buông tha, liền cúi đầu không nhìn tới nàng, trầm giọng nói: "Cô còn nghe nói, vết thương của ngươi là nhờ Tiêu Quốc Lục Công chúa trị liệu, mấy ngày ở hành cung cũng là do vị Tiêu Công chúa này chăm sóc cho ngươi."

Nếu giấu cũng không giấu nổi, Ôn Thế Chiêu không tiếp tục giấu giấu diếm diếm, đáp: "Đúng vậy, phụ vương."

"Vì lẽ đó, ngươi sáng sớm xuất cung chính là vì muốn tiễn Tiêu Công chúa?"

Ôn Thế Chiêu gật đầu trả lời: "Tiêu Công chúa đối với nhi thần có ơn cứu mạng."

"Cô còn tưởng rằng..."

Dư âm phút chốc dừng lại, Ôn Dục Thành nhìn Ôn Thế Chiêu, hai mắt từ từ trở nên sắc bén, thấy nàng thần thái tự nhiên, cũng không có bất kì dị thường nào, liền cười nói: "Quên đi, đúng là cô lo xa rồi."

Ôn Thế Chiêu tuy vung lên ý cười, nhưng mi tâm khẽ giật, vừa nghĩ lời này của phụ vương là có dụng ý thực sự, lại nghe được phụ vương nói: "Kỳ thực cô tìm ngươi đến là thay cữu cữu ngươi làm mối."

"Thay cữu cữu làm mối?"



Ôn Thế Chiêu nghe vậy sửng sốt một chút.

Ôn Dục Thành gật đầu, nhìn vào ánh mắt nàng, âm thanh bình tĩnh nói: "Tam cữu của ngươi trong yến tiệc mừng sinh thần ngươi đã hướng cô đề cập tới hôn sự của ngươi và Tôn Phi Vi, gần đây lại hướng cô nhắc mấy lần."

"Không được!"

Ôn Thế Chiêu bật thốt lên.

Lão Tứ không cần nghe xong liền từ chối, thái độ cực kỳ kiên quyết, không giống như làm bộ, Ôn Dục Thành nghi hoặc hỏi: "Các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại là biểu huynh muội, thân càng thêm thân, vì sao lại không được?"

Ôn Thế Chiêu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phụ vương, nhi thần chỉ coi muội ấy là muội muội, sao có thể cưới làm vợ được."

"Ngươi chỉ coi nàng như muội muội, vậy ngươi muốn Tam cữu ngươi phải thất vọng sao?"

Ôn Dục Thành cau mày: "Cô cho rằng, các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sẽ sinh ra tình cảm nam nữ."

"Không hề có bất kì tình cảm nam nữ nào cả."

Tam cữu này thân là Ôn Quốc Đại Tướng quân, tính tình hào sảng, tâm địa lương thiện, nhưng lại gây cho nàng không ít phiền toái, Ôn Thế Chiêu cắn răng, kéo áo bào lên quỳ lạy: "Kính xin phụ vương thu hồi thánh lệnh."

"Trước tiên đứng lên đi."

Ôn Dục Thành vuốt vuốt chòm râu: "Cô nơi này dễ bàn, nhưng Tam cữu ngươi cực kỳ sủng ngươi, nếu như hắn biết được ngươi từ chối cưới nữ nhi của hắn, với tính khí hắn chỉ sợ không dễ nói chuyện."

Ôn Thế Chiêu đứng lên, chắp tay nói: "Nhi thần sẽ đích thân hướng Tam cữu giải thích rõ ràng."

"Tam cữu ngươi tính tình bướng bỉnh, nào có dễ giải thích như vậy."

"Nhưng nhi thần không thể cưới Tôn Phi Vi." Ôn Thế Chiêu vẻ mặt kiên định đáp.

Ôn Dục Thành trầm ngâm không nói, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nửa ngày giương mắt nhìn thẳng, mở miệng nói: "Thế Chiêu, nha đầu kia từ nhỏ đã thích bám theo ngươi, chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi, dáng dấp dung mạo đẹp đẽ, cô thấy cũng không tệ, sao không suy nghĩ thêm một chút?"

"Nhi thần không muốn lấy." Ôn Thế Chiêu lắc lắc đầu, "Huống hồ nhi thần còn chưa tròn mười tám tuổi."

Ôn Dục Thành lời nói ý vị sâu xa: "Tròn mười tám tuổi dù sao cũng chỉ là sang năm, Tam Vương huynh của ngươi chỉ hơn ngươi hai tháng, năm ngoái đã thành hôn, bây giờ Tam Vương phi đã mang thai, mà ngươi đến nay còn chưa có người trong lòng.

Ôn Thế Chiêu nghe vậy cúi đầu, thân phận thực sự ngăn cấm nàng, huống hồ trong lòng nàng chỉ có thể chứa đựng một người.

Người kia ở Tiêu Quốc cách xa ngàn dặm, Chỉ Xích Thiên Nhai thì có làm sao, Công chúa địch quốc thì có làm sao, đã hứa hẹn sẽ cưới nàng sao có thể đổi ý, sao có thể cưới nữ tử khác được.

Cân nhắc nên trả lời thế nào, chỉ một lát sau, Ôn Thế Chiêu thong dong bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Phụ vương cùng mẫu phi nhờ nhân duyên mà kết làm cành, nhi thần cũng muốn giống phụ vương và mẫu phi, chỉ cầu một chữ duyên."

Lời này thành công gợi lại quá khứ, làm nổi lên tâm tình của Ôn Dục Thành, như bắn trúng vị trí mềm mại nhất đáy lòng hắn, đôi mắt nhìn Ôn Thế Chiêu từ từ nhu hòa.

Dù sao đây cũng là nhi tử của hắn và nàng, Ôn Dục Thành bỏ đi ý nghĩ cưỡng bức dụ dỗ, than thở: "Thôi, thôi, ngươi cùng Tôn Phi Vi đoạn nhân duyên này tuy rằng vô cùng tốt, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."

Cuối cùng cũng coi như là ứng phó thành công, Ôn Thế Chiêu trong lòng vui vẻ, khom mình hành lễ: "Đa tạ phụ vương."



"Trước tiên đừng mừng sớm như vậy, đợi sang năm ngươi mười tám tuổi, nếu như còn chưa có ý trung nhân, phụ vương sẽ thay ngươi tuyển chọn Vương phi, tự mình tứ hôn."

Ôn Dục Thành híp híp hai mắt, đáy mắt xẹt qua một vệt kinh dị, đưa tay vuốt lấy chòm râu, khẽ cười nói: "Đến lúc đó, ý chỉ tứ hôn chiếu cáo thiên hạ, ngươi cũng không còn cơ hội đổi ý đâu."

"Phụ vương yên tâm, duyên phận đến nhi thần muốn chặn cũng không được."

Ôn Thế Chiêu lúc này nghĩ thầm, nàng mới không muốn như Nhị Vương huynh, Vương phi do phụ vương tuyển chọn, cũng hạ chỉ tứ hôn, Nhị Vương huynh căn bản không thích Vương phi kia, tháng ngày trước mắt không biết ra sao.

Thật là đáng thương.

Nàng còn phải nghĩ biện pháp, nên lấy lý do nào vẹn toàn đôi bên, thuyết phục phụ vương tự mình hướng Tiêu Vương cầu thân, lý do đó không thể gây nên nghi kỵ của phụ vương đối với nàng, mà càng phải bỏ đi kiêng kỵ đối với nàng.

Tôn gia biểu muội kia bất luận thế nào nàng cũng tuyệt đối không cưới, Tam cữu là Ôn Quốc Đại Tướng quân, trong tay nắm binh quyền, nếu nàng lấy biểu muội, không phải là đang gây hấn với phụ vương sao?

Hay là Tam cữu muốn dùng biện pháp thông gia này để bảo hộ nàng sau này chu toàn.

Ôn Dục Thành kế vị hai mươi năm, ngồi trên vương vị đã lâu, tính cách khó tránh khỏi đa nghi, cho dù trước mắt cực kỳ sủng ái lão Tứ, lão Tứ tính tình đạm bạc, xưa nay không tranh dành đoạt lợi, cũng không thể làm hắn triệt để yên tâm.

Vì lẽ đó Tôn Ổ đưa ra việc này, Ôn Dục Thành lúc này hoài nghi những người này bụng dạ khó lường.

Dù sao Tôn Ổ là Ôn Quốc Đại Tướng quân, trong tay có binh quyền. Nhưng hôm nay lão Tứ quả quyết từ chối như vậy, cũng khiến cho hắn có vài phần bất ngờ.

Mỗi người có một tâm tư, Ôn Dục Thành nhìn Ôn Thế Chiêu cười cười, vuốt cằm nói: "Việc này cứ như vậy đi, miễn là ngươi thuyết phục được Tam cữu ngươi không quay lại chỗ cô cầu thân, tất cả liền theo ý ngươi."

Ôn Thế Chiêu hỉ trên lông mày, khom người chắp tay nói: "Nhi thần định sẽ thuyết phục Tam cữu."

"Được rồi, cô còn phải xử lý chính vụ, ngươi còn đang bị thương, mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, nhi thần xin cáo lui."

Ôn Thế Chiêu bước ra Đức Tuyên điện, tinh thần căng thẳng được thư giãn, hàn ý sau sống lưng từ từ rút đi, chỉ cảm thấy nội y ướt đẫm, dính nhơm nhớp kề sát da thịt, cực kỳ không thoải mái.