Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 136: Vị thế của Kiều Tân Phàm (Phần 14)



Lời Tân Phàm vừa nóira, liền đánh vào trọng tâm, Vãn Tình vốn muốn cười, chỉ là khi thấy ánh mắt đầy oán hận của Lai Tuyết, cô chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta, chẳng lẽ đó không phải là lỗi của cô ta sao?

Nghĩ đến lần bị Lai Tuyết hãm hại, trong long Vãn Tình lại khó có thể bình tĩnh được, cô không khỏi thốt ra một câu:

“Mang thai trước khi kết hôn, chẳng những là không có trách nhiệm với đứa bé, mà cũng rất khó để cha mẹ hai bên tán thành. Hơn nữa, về sau áp lực đối với đứa bé càng lớn, cho nên có rất nhiều cô gái tình nguyện dùng mọibiện pháp phá bỏ nó.”

Những lời này của Vãn Tình liên quan đếnrất nhiều người, không chỉ ám chỉ Lai Tuyết, mà cả Lai Phượng Nghi, sắcmặt họ đều biến đổi. Bà Kiều sao có thể không nghe ra được ý của VãnTình, bà ho khan một tiếng, nói:

“Cho nên, trước khi kết hôn thìphải có tự trọng, sau khi kết hôn dù cho có quấn quýt nhau thế nào thìngười khác cũng chẳng nói nửa lời. Tiểu Tuyết, tình cảm của cháu và Lăng Thiên dù tốt, nhưng cũng phải biết chừng mực, hiểu chưa?”

Lời bà Kiều nói khiến Lai Tuyết á khẩu, không nói được gì. Vãn Tình thấy rõlồng ngực cô ta phập phồng, nhưng cũng không có cách nào cãi lại. Côcũng không nhiều lời nữa, lập tức chuẩn bị ăn cơm trưa để đi làm. Lậptức Lai Tuyết lại ôm con chó nhỏ đến bên cạnh bàn, cô ta nói:

“Con cái là kết tinh tình yêu, chỉ có hai người yêu nhau thì đứa bé mới có được hạnh phúc chân chính.”

Lời này đúng là nói cho Vãn Tình và Kiều Tân Phàm nghe, cô không khỏi ngẩnra mặc Lai Tuyết nghênh ngang lên lầu, cô liền liếc nhìn Kiều Tân Phàm,anh đã uống xong chén thuốc bổ, đang tao nhã lau khóe môi rồi nói:

“Hôn nhân không chỉ có vì tình yêu, mà còn rát nhiều yếu tố khác nữa, ví dụnhư trách nhiệm, hứa hẹn, còn có lòng tin. Hơn nữa, lâu ngày sinh tìnhso với nhất kiến chung tình thì càng đáng tin cậy hơn.”

Vãn Tìnhnghe thấy lời Kiều Tân Phàm nói, cô như đã hiểu được ý anh, ánh mắt anhsáng ngời mang theo tâm tư gì, ngoài trách nhiệm, hứa hẹn ra thì còn cólâu ngày sinh tình sao?

“Em biết!”

Vãn Tình thỏa mãn tươicười, từ tối hôm cho đến bây giờ, Kiều Tân Phàm đều khiến cô hiểu đượctình cảm của anh dành cho cô, có thể không phải là tình yêu tinh khiếtnhất kiến chung tình, nhưng tuyệt đối anh cũng sẽ không dễ dàng chấm dứt cuộc hôn nhân của họ.

Trên thực tế, biết là một chuyện, nhưng thật sự đối mặt là chuyện khác.

Không có bất cứ người phụ nữ nào vẫn còn có thể bình tâm khi đã biết trong lòng chồng mình còn có một cô gái khác.

Khi Lai Tuyết lại đi xuống, vẻ mặt cô ta sáng ngời, kiêu ngạo như thể đã nắm bắt được tin tức đáng tin cậy nào đó vậy.

“Mẹ, tối hôm qua, bởi vì em gái của Lăng Thiên, chúng con phải đến bệnh viện nên không đến dự bữa tiệc kia. Cũng may là không đi, bằng không thìthật lo lắng con gái của Tổng tham mưu kia sẽ nhìn trúng Lăng Thiên mất. Nghe nói cô Tịnh Ái kia trước kia học ở Mỹ, vì một người đàn ông màchết đi sống lại. À, hình như là cùng trường với anh hai nhỉ, không biết anh có từng nghe nói không?”

Lòng Vãn Tình vẫn là đột nhiên bịngười ta kéo chùng xuống, cô nhìn ánh mắt vô tội của Lai Tuyết, đến khicô quay sang Kiều Tân Phàm, thì trên mặt anh cũng tràn đầy vẻ nghiêmtúc, đây chính là vẻ lạnh lùng mà tối hôm qua Vãn Tình đã nhìn thấy.

Kiều Tân Phàm cũng không nói gì. Bà Kiều nhìn một bàn đầy đồ ăn, lại dặn dò Vãn Tình:

“Cháu ăn nhiều vào, không được ăn kiêng, điều này rất quan trọng đối với sự phát triển của đứa bé sau này.”

Đứa bé căn bản không hề tồn tạo, mà bà Kiều lại rất sốt ruột mong ngóngchắt nội. Còn Vãn Tình lại bởi vì sự im lặng của Kiều Tân Phàm mà khôngăn uống gì.

“Anh hai, nghe nói cô Tịnh Ái đã nói rằng vì một người mà mê luyến thành phố này, muốn đến đây tìm lại người yêu.”

Bỗng nhiên Kiều Tân Phàm mỉm cười, thần thái anh ôn hòa, như không hề tứcgiận chút nào, nhưng lời nói của anh lại sắc bén như dao:

“Chuyện này không cần phải nói với tôi. Nếu như muốn nhiều chuyện, thì kiến nghị cô đi làm paparazzi đi.”

Lời Kiều Tân Phàm nói khiến Lai Phượng Nghi cảnh giác, sau đó bà ta khiển trách:

“Tiểu Tuyết, sao lại nói nhiều như vậy trong khi ăn cơm chứ?”

Nhưng Vãn Tình vẫn nhìn thấy ánh mắt của Lai Phượng Nghi đảo qua cô có ẩn ý.Đúng vậy, giữa yêu và không yêu, người không được yêu, dù cho là danhchính ngôn thuận được cưới về, nhưng cũng không có bao nhiêu trọng lượng trong mắt người đàn ông đó.

Mà lời nói và thái độ của Kiều Tân Phàm đã khiến Vãn Tình mẫn cảm biết được sau này sẽ ra sao.

Về quá khứ của anh, chung quy rồi cũng được phơi bày, cô lại không muốnlùi bước, nhất định phải chịu đựng đau đớn mà nghênh đón thắng lợi củamình.

“Mẹ, con chỉ là tò mò, một người đàn ông đã yêu một cô gái, vậy thì sao có thể kết hôn với một người phụ nữ khác, lại còn tỏ rahoàn hảo như thật sự yêu nhau sau khi cô gái kia qua đời chưa được baolâu chứ?”

Lai Tuyết chẳng những không dừng lại, mà càng nói rõràng hơn. Vẻ mặt Vãn Tình căng thẳng, trong lòng cô như thể đột nhiên bị người ta đánh mạnh một cái. Cô đã biết rõ ngay từ ban đầu không phải là tình yêu, nhưng kết quả lại vì một lý do không thương mà khiến cho bảnthan rơi vào một vở kịch khôi hài này đây.

Kiều Tân Phàm, tất cả những chuyện này là thật sao? Nều như vậy thì anh xem em là gì?

“Nói nhiều quá!”

Bà Kiều nghiêm mặt đặt đũa xuống. Bà càng như thế này chẳng phải là càng che giấu điều gì sao?

Vãn Tình không khỏi cố tỏ ra thản nhiên, như thể lời Lai Tuyết nói không hề có liên quan gì đến mình.

Đúng vậy, không liên quan gì cả. Sự dịu dàng, chăm sóc, quan tâm mà Kiều Tân Phàm dành cho cô không thể là giả được, chắc chắn là cũng có tình cảm,cho dù không phải là yêu nhưng như vậy đã đủ rồi.

Điều cô muốn không phải là tình yêu của Kiều Tân Phàm, cô cũng chưa từng hứa hẹn điều đó với anh.

Vãn Tình cố làm cho trái tim mình mạnh mẽ hơn, cô càng lúc càng ăn ít, chỉ cúi đầu, sự trầm mặc càng lúc càng rõ ràng.

Bởi vì bà Kiều tức giận, Lai Tuyết không nói gì nữa, nhưng những người xemkịch vui thì ngày càng nhiều, còn Vãn Tình ra vẻ chẳng có việc gì, côvẫn ăn, để tùy ý Kiều Tân Phàm quan tâm chu đáo.

“Sao em không ăn thịt kho tàu?”

Kiều Tân Phàm thấy cô từ đầu đến cuối không hề động đến thịt kho, anh thulại sự lạnh lùng và sắc bén khi nãy. Khi anh dịu dàng hỏi cô, giọng anhhết sức yêu thương.

“Không muốn ăn, nhìn thấy ngán, anh ăn đi.”

Vãn Tình mỉm cười, gắp thịt kho vào chiếc muỗng nhỏ, sau đó đưa đến bên miệng Kiều Tân Phàm.

Kiều Tân Phàm thản nhiên, không chút nề hà mở miệng ăn, thậm chí còn không nhăn cả mặt. Bên cạnh, bà Kiều lại nói:

“A, Tân Phàm, bệnh ưa sạch của cháu đỡ từ khi nào vậy?”