Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu

Chương 46: Cầm tay anh



"Anh ta nói chưa một mối tình nên chẳng biết nói lời ngọt, nhưng sao mình thấy những lời anh ta nói ngọt ngào đến vậy? Không được, tỉnh táo lên Phó Hạ! Mày rung động lần nữa thì mày sẽ đau thêm nữa và thua."

Nhâm Phó Hạ lắc mạnh đầu, cô muốn tỉnh táo hơn. Yêu anh ta thì cô sẽ là kẻ thua cuộc, cứ như vậy! Lạnh nhạt với anh ta, không quan tâm gì thì cho dù có là quân nhân thì vào một ngày nào đó anh ta sẽ chán và nói lời chia tay trước thôi.

Có điều... hình như cô đã quá coi thường Chung Ngụy.

“Hạ, chúng ta về luôn sao?” Chung Ngụy vội tiến tới.

“Chẳng phải anh muốn đi dạo sao? Tôi mang đồ về xe rồi dẫn anh đi dạo.”

Nghe vậy Chung Ngụy liền kéo Nhâm Phó Hạ tới một chiếc ghế dưới những hàng cây, anh ôm toàn bộ đồ của cô rồi nói: “Để anh, em ngồi đây chờ anh.”

Chưa kịp mở lời Chung Ngụy đã vội chạy đi.

Nhâm Phó Hạ nhìn theo một chút rồi cúi người thở dài.

"Tại sao anh ta lại làm vậy chứ? Ơ!"

Mắt cô hướng tới một con ngõ, nơi mà cô nghĩ không có con ngõ nào vừa rồi nhưng bây giờ lại có đèn nhấp nháy của và những cảnh sát ồ ạt chạy vào. Khoảng cách cũng khá xa nên cô chẳng nghe được gì, chỗ đó có chuyện gì đang xảy ra?

Cô đứng dậy, vừa hay Chung Ngụy quay lại. Thấy vậy cô nhìn anh một cái rồi chỉ qua nói: “Chỗ đó, xảy ra chuyện đúng không? Cảnh sát nhiều quá kìa.”

Chung Ngụy theo hướng cô chỉ mà nhìn sang, điều mà anh cũng vừa thấy. Anh tiến tới cầm lấy tay cô và nói: “Không phải chuyện của chúng ta, về thôi.”

Nhâm Phó Hạ bị kéo đi, cô ôn tồn theo bước Chung Ngụy. Thế nhưng ngay giây sau một tiếng hét rất vang từ con ngõ đó đã khiến Nhâm Phó Hạ chú ý, cô quay đầu lại nhìn, đôi chân cũng dừng bước.

“Chung thiếu tướng, gã kia đang chạy kìa.”

Chung Ngụy quay lại, hờ hợt thấy bóng đen của một người đàn ông cao lớn đang chạy lại vừa quay lại nhìn đằng sau, tiếc là không có cảnh sát đuổi theo.

...

"Đám ngốc, nghĩ mình muốn chạy con đường bên trong sao? Ngu ngốc hết chỗ nói."

Phịch...

Giây trước cười mừng giây sau đã phát hoảng.

Gã đàn nằm dưới đất bởi cú đạp vừa rồi của người đang ngồi trên, tác phong nhanh nhẹn Chung Ngụy liền khoá được tay của hắn mà khiến hắn bất động nằm dưới. Gã bắt đầu hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

“Con mẹ, thả tao ra.”

Gã cố vùng vẫy, thế nhưng chẳng vẫy được chút nào.

“Nói, chúng mày lại bắt trẻ con sao?”

“Tao không có, mẹ kiếp mày mau thả tao ra. Mau thả tao ra.”

“Chung thiếu tướng...”

Nhâm Phó Hạ vừa cất lời, một tia laser đỏ từ phía xa tầng trên của một toà nhà chiếu xuống, Chung Ngụy vội vã ngồi dậy liền nhảy một phát qua ôm lấy Nhâm Phó Hạ ngã lăn ra bụi cây.

Lại một lần nữa Nhâm Phó Hạ thấy phát bắn của súng, mắt cô mở tròng to ra nhìn chỗ vừa bị bắn dưới đất kia, đen tối không thấy gì nhưng cô biết có viên đạn ở đó.Cùng lúc đó gã kia cũng liền đứng dậy và còn... chạy rất nhanh.

Cô vừa phản ứng một chút đã bị Chung Ngụy kéo lên chạy núp vào sau cây, anh ép cô tựa vào thân cây, cùng với đó cô lại thấy tia màu đỏ chiếu bên trái. Chung Ngụy phản ứng liền đưa thân vào bên phải nhiều hơn.

Đã bắn rồi? Hay bắn chưa? Nhâm Phó Hạ không nghe thấy tiếng gì cả, nhưng cô thấy... phần bụng trái của Chung Ngụy... chiếc áo đang dần dính lại. Cô thẫn người ra đó.

“Em không sao chứ?”

Nhâm Phó Hạ lắc đầu một cái, cô không kiểm soát được bản thân vì thế cánh tay đưa tới nhẹ nhàng chạm vào phần eo rìa của Chung Ngụy.

“Đừng... chạm.”

Nhâm Phó Hạ vội rụt tay lại, cô nhìn gương mặt đang nghiêm túc một cách đáng sợ của anh.

Qua một phút hình như không còn động tĩnh gì thì phải, Chung Ngụy cuờ một cái đưa bàn tay ra.

“Cầm tay anh, chúng ta phải rời khỏi đây.”

Nhâm Phó Hạ cắn nhẹ môi dưới, cô đưa tay ra, theo từng bước của Chung Ngụy rồi rời khỏi khu vực đó.

...

Trong xe, ánh đèn sáng cho thấy rõ ngón tay chạm vào phần eo của Chung Ngụy có máu. Nhâm Phó Hạ hơ run tay nhìn sang Chung Ngụy, anh đang chăm chú lái xe, vẻ mặt chẳng có gì lạ. Chẳng phải anh bị thương sao? Sao vẫn dữ được vẻ mặt bình thường đó.

Nhâm Phó Hạ quay mặt lại, gương mặt cô vô cảm chỉ nhìn phía trước.

"Mặc kệ, anh ta không nói gì thì mình nói làm gì."

...

“Hạ, chuyện vừa rồi có làm em sợ không?”

Lời nói của Chung Ngụy như nhắc chuyện vừa rồi cho Nhâm Phó Hạ nhớ, cô rùng mình một cái, tâm trí hình như đang treo giữ sự bình tĩnh và run rẩy.

Cô quay lại nhìn Chung Ngụy, vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Có chút.”

“Ổn rồi!”

Chung Ngụy bỗng dừng xe lại chặng đường, anh cúi người vào vô lăng rồi quay qua nhìn Phó Hạ, mỉm cười nhẹ nói: “Em không có bị thương, vậy là tốt rồi.”

Nhâm Phó Hạ thấy... đôi bàn tay anh cầm vô lăng rất chắc. Cô tháo dây an toàn ra tới gần anh, thấp giọng nói: “Anh đừng ra vẻ. Mau quay người qua đây cho em.”

Bỗng sao Chung Ngụy cười hạnh phúc hơn, anh nghe lời cô quay lại.

Chịu bất động để cô đưa tay ra vén éo nhìn phần rìa có vết thương, máu loang lổ khắp phần đó và đã chảy xuống dưới quần.

Nhâm Phó Hạ im lặng mở túi xách ra lấy chút giấy lau đi những vệt máu.

“Anh không thấy đau à!”

“Chỉ bị bắn dính một chút, không có đau.”

Nghĩ lại, hình như chính là Chung Ngụy cứu cô.

“Cảm ơn anh.”