Thiêu Thân

Quyển 2 - Chương 1-1



Chương 1
Tác giả: Gió
Biên tập: Raph
---
Trong hiệu sách, Sở Họa bảy tuổi chuẩn bị vào lớp hai, Tần Tranh dẫn bé đi mua sách giáo khoa.
"Cha lớn, quyển này, còn quyển này nữa." Sở Họa ôm một đống sách trước mặt, không ngờ va phải một người.
"Công chúa nhỏ? Cuốn sách này được đấy." Giọng nói ôn nhu.
"Cha!" Sở Họa không ngờ lại gặp cha ở đây. Sở Du dịu dàng nhìn Chân nhi, lại nói tiếp.
"Tác phẩm này có một số nhà hát tại Anh vẫn đang bán vé nhạc kịch chuyển thể. Chân nhi đọc xong, nếu muốn coi thì bảo cha. Cha đặt vé cho hai cha con mình đi vào tháng tới."
Một tháng bé được gặp cha một lần thôi. Lời này giống như một lời hứa gặp mặt cho lần tới, thế nhưng lại không khỏi khiến Chân nhi ngậm ngùi. Đáng lẽ cô bé bất lúc nào cũng có thể dắt tay cả nhà cùng nhau đi mua sách, cùng nhau đi coi kịch mới phải.
Chân nhi nửa mừng rỡ, nửa phụng phịu không đáp. Thấy vậy, Sở Du liền đổi chủ đề.
"Lần trước cha đưa con đi mua đủ sách rồi mà nhỉ?"
"Cha lớn muốn mua thêm nữa." Chân nhi giải thích. Thật ra cha lớn muốn cô bé mua mấy cuốn sách về Danh nhân thế giới, Các kiệt tác văn học kinh điển gì đó. Cô bé chỉ vừa mới lén đổi lại thì đã bị cha bắt gặp rồi.
"Sở...Du?" Tần Tranh làm rơi hết số sách trên tay, có chút không tin vào mắt mình.
"Lâu ngày không gặp." Sở Du vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Tần Tranh. Qua thời gian, biển xanh cũng biến nương dâu, chuyện cũ giữa hai người nên được quên hết rồi.
"Có thể...đi uống một chén trà không?" Tần Tranh bước đến hỏi, không ai biết tay hắn đút trong túi quần run rẩy tới mức nào. Ba năm, ba năm ròng hắn mới được thấy lại thân ảnh người trước mặt. Sở Du tiêm gầy, mặc quần jean, áo phông, có chút tùy tiện thư thái. Mái tóc đen nhánh được cắt tỷ mỷ, trên mặt hơi tái nhợt nhưng tinh thần không tệ.
Xưa nay Sở gia muốn giấu người ai có thể tìm nổi. Hắn liên tục sai người tìm kiếm tung tích của y nhưng không được. Mỗi tháng một lần Sở Du sẽ gặp Chân nhi còn Tần Tranh hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài. Hắn, có chuyện nhất định phải nói với Sở Du.
"Tôi thấy không cần thiết, chúng ta cũng không có quan hệ gì." Sở Du lạnh nhạt.
"Em không muốn đi cùng tôi thì cũng nên đi cùng Chân nhi." Tần Tranh từ từ nói.
Chân nhi nhìn cậu, ánh mắt mong mỏi nhưng sau đó lại cúi đầu, cô bé thực mong Sở Du sẽ đi cùng cha lớn, nhưng nếu Sở Du không muốn bé cũng không thể bảo cậu đi cùng.
Sở Du nhìn Chân nhi, cậu cũng muốn sống cùng con gái nhưng lực bất tòng tâm. Cú shock kia đối với cậu quá lớn, bao nhiêu nỗ lực gây dựng lại nền tảng tâm lý đều tan rã, tình huống vô cùng không tốt. Cậu không thể đưa Chân nhi đi cùng, không thể để con nhỏ bị ám ảnh mỗi khi cậu phát bệnh. Cậu có một người cha điên là quá đủ rồi, không thể để con gái cậu giống cậu được.

"Cha đi cùng Chân nhi được không?" Sở Du thở dài, đứng trước con gái cậu đã quên mất cách từ chối rồi.
"Được ạ." Chân nhi nghe vậy vui lắm, nở nụ cười tươi như hoa. "Cha ơi, gần đây có tiệm kem dễ thương lắm, con dẫn cha đi nhé?" Cô bé vừa chạy vừa kéo tay Sở Du.
"Từ từ thôi kẻo ngã." Sở Du nhắc nhở cô bé.
Đến quán cà phê, Chân nhi ăn kem, Tần Tranh gọi espresso, còn Sở du không uống gì.
"Hai năm nay, em thế nào?" Tần Tranh nhìn Sở Du, tuy có gầy hơn một chút nhưng lại một thân thong dong, chắc cuộc sống không quá tệ.
"Làm ít việc thanh nhàn thôi." Sở Du không nói chuyện nhiều với Tần Tranh, chú tâm giao lưu cùng con gái.
Một tiếng sau, cậu ngỏ ý muốn về.
"Em ở thêm chút nữa đi?" Tần Tranh nói.
"Tôi có việc. Chân nhi, cha sẽ đến thăm con sau nhé?" Sở Du một mực bước ra khỏi quán cà phê.
"Em...có hận tôi không?" Tần Tranh lấy hết dũng khí để hỏi.
Bàn tay Sở Du đặt trên tay nắm cửa khựng lại, nhưng cậu vẫn đẩy cửa bước ra ngoài. Đi được một đoạn ngắn, cậu lánh vào một ngõ nhỏ, gọi điện cho cậu trợ lý trẻ Trương Vũ. Trương Vũ tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế của Bắc đại, thấy cậu nhanh nhẹn, tỷ mỷ, Yến Thừa Khải bèn giao cho cậu làm trợ lý đặc biệt của Sở Du.
"Tôi ở đường Vương Phủ Tỉnh. Cậu tới đón tôi, tôi không đi nổi rồi."
Lúc Trương Vũ lái xe đến nơi, Sở Du đang gục đầu xuống bên đường ngất đi.
Cậu xót xa.. Hai năm nay, tình huống của Sở Du không hề tốt, thân thể lỗ lã, bệnh tật thi nhau kéo đến. Đỡ người lên xe, Sở Du cũng vừa lúc tìm lại chút thanh tỉnh.
"Lấy thuốc hộ tôi." Sắc mặt Sở Du trắng bệch, cong người ôm bụng. "Nhanh!" cậu giục.
Thời gian này, bệnh tình của Sở Du càng ngày càng nặng, sau "sự kiện đó" cậu luôn thấy đau bụng, nếu không uống thuốc giảm đau kịp thời thì sự hoang mang, đau khổ, tuyệt vọng sẽ thành hình, bao trùm lấy cậu. Đáng sợ hơn là khi "cơn đau" xuất hiện, cậu mở lòng mà đón nhận nó, để nó dẫn dắt cậu, để nó kéo cậu chìm xuống, để nó mang đến cho cậu sự khoái lạc. Cơn đau ấy tựa như con rắn trên vườn địa đàng, đẹp đẽ và đầy nguy hiểm, chỉ chực dùng những cám dỗ tự hại để lôi kéo cậu về phía sa ngã. Cậu biết mình không được phép thả trôi.
Cậu càng quyến luyến cảm giác đau, Con Rắn càng mạnh mẽ, không ngừng rót vào tai cậu những lời đường mật. Cậu chống lại Con Rắn như kẻ nghiện chống lại cơn thèm heroin. Cậu buộc bản thân phải chống lại nó, ham muốn làm đau bản thân và ham muốn tự sát căn bản rất gần nhau.
Sở Du run rẩy bóc viên thuốc hình con nhộng có hai màu vàng trắng, lập tức nuốt xuống mà không cần uống nước. Cậu yếu ớt dựa vào thành ghế. Trương Vũ nắm tay thành nắm, cậu bất lực nhìn Sở Du chống chọi với đau khổ mà không thể giúp gì quá hữu ích.
"Ưm... đau quá....không được..." Tối đó, Sở Du phát sốt, trong cơn mê sảng cậu vẫn không ngừng kêu đau bụng.
Lệ Liên Thành phối hợp hai loại thuốc an thần cũng không có tác dụng, chỉ có thể ở bên cạnh an ủi cậu.
"Không sao, không đau, không đau, mọi chuyện đã qua rồi." Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, dịu dàng nói, như đang vỗ về đứa em trai nhỏ.
Sau cả đêm mê man, buổi sáng tỉnh dậy, Sở Du có cảm giác mình vừa chạy bộ vòng quanh thế giới, mệt bã cả người, không rời nổi giường, ăn uống càng không có khẩu vị. Cậu dùng tốc độ của đứa bé ba tuổi mắc bệnh lười ăn để đối phó với bát canh bổ mà dì Mã nấu, mặc dù dì đã làm việc cho Sở gia lâu năm, hiểu rõ khẩu vị của từng người trong Sở gia, ăn xong mệt đến không muốn thở.
Mấy ngày sau, Yến Thừa Khải gọi điện tới ngần ngừ hỏi cậu có thể tới công ty một lúc không.
"Ừm..."
"Rất mệt sao?" Yến Thừa Khải càng đắn đo.
"Đúng lúc muốn ra ngoài hít thở một chút, cả ngày ở trong nhà muốn mốc rồi." Sở Du trả lời.
"Này...hôm nay có người muốn gặp cậu."
"Ai vậy?" Sở Du có chút suy đoán hỏi.
"Tần...Tranh." Yến Thừa Khải ngập ngừng nói ra một cái tên.
Yến Thừa Khải biết quá khứ Sở Du từng vì Tần Tranh mà ăn không ít khổ. Đáng ra dự án này Yến thị không muốn hợp tác nhưng Tần thị đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, các thành viên của hội đồng quản trị ép hắn muốn bạc đầu. Điều kiện phụ chỉ là muốn gặp Sở Du.
Sở Du được nhà họ Sở giấu rất kỹ, tránh không để Tần Tranh tìm thấy nên Tần Tranh chỉ có thể dùng cách này ép Sở Du xuất hiện.
"Vì dự án hợp tác cùng Tần thị?"
"Ừ, nhưng nếu cậu không muốn, anh sẽ từ chối." Dù sao Sở Du là em trai người kia, Yến Thừa Khải không dám ép.
"Em tới được." Sở Du nói thêm vài lời rồi tắt máy.
Yến Thừa Khải tắt máy, quay sang nói với người bên cạnh.
"Cậu ấy sẽ tới."
"Tại sao anh lại giúp tôi?" Tần Tranh hỏi.
Tuy hắn có suy tính ép người, nhưng dù sao Yến Thừa Khải không phải quả hồng mềm, muốn ép được Yến Thừa Khải hắn phải đổi tên thành Sở Minh mới được.
"Có lẽ là... đồng bệnh tương liên đi." Yến Thừa Khải cười khổ.
.
.
Hoàn chương 1