Thiêu Thân

Quyển 1 - Chương 9



Chương 9

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

Sở Du đang ngồi tựa vào sô pha đọc báo, bước vào tháng thứ năm, bụng Sở Du đã to ra hơn một chút. Pijama dài tay may bằng lụa màu thiên thanh càng làm tôn lên vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết của cậu.

Chợt bên ngoài có tiếng xe hơi, động cơ tắt, Sở Du đoán người nào đó đi công tác về, cậu mỉm cười ngọt ngào, chuẩn bị tặng hắn một nụ hôn chào đón có vị Mozartkugel. Vừa nghe thấy tiếng chân đang đến gần cậu liền lập tức quay đầu hướng ra phía cửa.

"Anh..." Về rồi. Hai từ cuối chưa nói hết, nụ cười đã đóng băng. Cánh cửa mở ra, phía sau Tần Tranh là một bóng dáng quen thuộc khiến Sở Du bỗng chốc ớn lạnh, mọi giác quan như đình trong khoảnh khắc. Cậu thấy người đi sau Tần Tranh, là Mạnh Hàn Y.

Sự thanh tân thuở thiếu niên đã nhạt phai không ít, trái lại, theo tháng năm ẩn ẩn lộ ra vài phần âm hàn.

Khuôn mặt luôn bẽn lẽn khiến người khác bất tri bất giác yêu chiều, ánh mắt rụt rè ngậm nước, tựa như một chú cừu non run rẩy sợ sệt trước một con mãnh thú đang nhe nanh múa vuốt, gấp rút cầu cứu người tới bảo vệ.

"Có phải em không nên đến đây không?" Mạnh Hàn Y nhìn người trước mặt đã lâu không gặp, cảm giác áp bức trên người Sở Du khiến Mạnh Hàn Y bất giác xấu hổ rút tay khỏi bàn tay của Tần Tranh, ý muốn rời đi.

"Sở Du sẽ không để ý đâu." Tay trống rỗng, Tần Tranh liền khẽ khàng chuyển thành đưa ra sau lưng người kia, nhẹ nhàng an ủi.

Sở Du lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, trong đầu tự cười nhạo chính mình, cậu đỡ lưng đứng dậy.

"Trước khi đi công tác Tần thiếu hứa sẽ mang quà về. Phần quà này quả thực không tệ."

"Anh... tình cờ gặp lại cậu ấy ở Thanh Sơn. Có một số việc xảy ra nên mới dẫn cậu ấy về cùng." Tần Tranh có chút áy náy, lại tựa như có điều hổ thẹn, bất giác trốn tránh ánh mắt của Sở Du.

Bầu không khí giảm xuống đến cực độ. Hai người cũng không ai nói gì. Một lúc lâu, Sở Du mới cất tiếng phá tan tĩnh lặng, lại là một câu không đầu không đuôi.

"Nếu sớm biết sẽ trở về thế này, đáng lẽ ngay từ đầu không nên rời đi mới phải." Sở Du không nhìn hai người trước mặt, cũng không rõ là nói với ai, ánh mắt chăm chăm nhìn chậu hoa anh thảo đặt góc ghế.

Tình cảm hai người khó khăn lắm mới hâm nóng được một chút, dạo này Sở Du lại không có sức khỏe để làm việc cho nên vẫn thường ở nhà, bởi vậy nên mới nghĩ ra việc đi mua hoa để tân trang lại căn phòng.

Cậu mua một chậu hoa anh thảo. Nghe người bán hàng nói rằng, hoa có màu vàng nghệ rất nổi bật, thế nhưng chỉ nở khi trăng lên. Cậu háo hức chờ cả tối, cũng hay Tần Tranh về nhà vừa đúng lúc anh thảo nở. Tiếc rằng hẳn người kia không còn tâm tình gì ngắm hoa.

"Xin lỗi, vì có việc đột xuất, cho nên chưa kịp mua gì cho em."

"Tôi không cần quà của anh. Trái lại, Tần thiếu, anh đi lần này có vẻ thu hoạch không nhỏ nhỉ? Đưa cả tiểu tình nhân về nhà rồi." Cậu trào phúng nói.

Mạnh Hàn Y càng run rẩy.

"Đừng nói như thế." Nhiệt độ trong giọng nói của Tần Tranh giảm xuống dưới không.

"Tần thiếu yên tâm, tuy là thế kỷ hai mốt luật hôn nhân và gia đình bảo vệ quyền lợi hợp pháp một vợ một chồng của tôi, nhưng chuyện hào môn thế gia, có kẹp nách bồ nhỏ bồ lớn cũng không phải hiếm lạ gì, hơn nữa còn là Tần thiếu nổi tiếng sát tình." Sở Du nói.

"Sở Du, Mạnh Hàn Y không giống với những người đó. Cậu ấy và tôi trong sạch, không phải mối quan hệ đó. Tôi chỉ là...."

"Chỉ là, tình cũ không rủ cũng tới mà thôi?" Sở Du cướp lời Tần Tranh, trong giọng nói có chút tủi thân không nói thành lời.

Lúc này Mạnh Hàn Y mới lên tiếng, lệ đã đảo quanh đôi mắt: "Tần Tranh, có lẽ em không nên đồng ý với anh trở về. Để em rời đi đi."

Tần Tranh đứng giữa hai người, tất nhiên mang Mạnh Hàn Y trở về, hắn đã đoán trước sẽ có một tình huống căng thẳng, thế nhưng để mặc người này ở một nơi khác, hắn sợ những kẻ xấu kia sẽ lại làm phiền y.

"Mạnh Hàn Y, là anh có lỗi với em. Hãy để anh bù đắp." Một bên an ủi Mạnh Hàn Y bên cạnh.

Một người như Mạnh Hàn Y, nếu như không quen Tần Tranh hắn, không bị cuốn vào mối quan hệ của hắn, có lẽ sẽ sống như một cậu nhóc bình thường. Vui vẻ tốt nghiệp, sau đó đi làm, sống một cuộc đời đơn giản, chứ không phải bị ép đến mức thân lực cạn kiệt, có nhà không thể về, biệt lai biệt xứ như hiện tại. Phải trải qua những điều này, không phải đều do con người tên Sở Du trước mặt ban tặng đó hay sao?

Tần Tranh không kìm lòng được bất giác nâng cao thanh điệu, ngữ khí ẩn giấu sự nổi nóng với người đối diện.

"Sở Du, cậu đừng quá đáng, tôi đã nói rồi, giữa chúng tôi không giống như những gì cậu nghĩ. Hơn nữa, nếu bốn năm trước, cậu và ba tôi không giở trò, vị trí nhị thiếu Tần gia đã không đến lượt cậu ngồi."

"Không may cho Tần thiếu là tôi ngồi vào mất rồi, cũng không có ý định đứng lên." Sở Du lãnh đạm đáp lại.

Tần Tranh không tiếp tục tranh cãi với cậu, nắm tay dẫn Mạnh Hàn Y lên phòng cho khách.

Sở Du trào phúng nói theo: "E rằng Tần thiếu muốn dẫn người vào phòng mình luôn rồi."

Tần Tranh không muốn nhiều lời, triệt để không để ý đến cậu.

Sở Du một mình đứng ở phòng khách, nhìn bụng mình hơi lộ ra, có chút cảm giác khôi hài của tên hề trong rạp xiếc, diễn không hay nên bị khán giả ném cà chua, rau hỏng vào người.

Cậu đỡ bụng, chậm rãi bước từng bước lên tầng. Phòng của cậu ở tầng hai, hiện tại đi lại chưa quá khó khăn mà sao bước chân nặng nề chẳng khác gì đeo chì. Khóa cửa phòng lại, cậu nằm lên giường nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô định mờ mịt.

Cậu cứ nằm như vậy cho đến khi dì Hà gõ cửa.

Cậu đỡ bụng đứng dậy mở cửa.

"Nhị thiếu đến giờ ăn cơm rồi, cậu muốn ăn trên này hay...xuống nhà?" Dì Hà ngần ngại hỏi ý kiến cậu, mọi người trong nhà đều biết Tần Tranh đưa Mạnh Hàn Y về, hiện tại người khó xử nhất là Sở Du.

"Cháu ăn dưới nhà." Sở Du nói. Tại sao cậu phải 'trốn' lên phòng ăn. Cậu đường đường chính chính là nhị thiếu Tần gia, giấy đăng ký kết hôn ghi tên của cậu, đây là nhà của cậu, Mạnh Hàn Y mới là kẻ xâm lược.

Tần Tranh và Mạnh Hàn Y có phần bất ngờ khi thấy Sở Du xuất hiện.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Du lạnh tanh, từ tốn ăn hết chỗ thức ăn dì Hà chuẩn bị.

Mạnh Hàn Y hiện bị bệnh, sốt nhẹ, ho khan, là do thời gian dài lao lực gây xa, Tần Tranh xót xa, không ngừng gắp đồ bổ dưỡng cho y. Sở Du coi như mắt không nhìn thấy, tâm không phiền, mặc kệ hai người kia như tri kỉ lâu ngày gặp lại. Một bên ân cần hỏi han, một bên e thẹn đáp lễ. Không vượt quá ngoài khuôn phép, lại tạo cho người ta cảm thấy sự thân thiết và ăn ý không thể nói thành lời, điều mà Sở Du và Tần Tranh chưa bao giờ có được.

Ăn xong Sở Du cũng không vội về phòng luôn, cậu còn thong dong ngồi đọc báo một lúc, cũng tiện thể xem Mạnh Hàn Y định diễn trò gì. Sau đó, thực sự tâm lẫn lực đều không chống đỡ nổi nữa, bấy giờ mới quay về phòng.

Vừa vào phòng, cậu lập tức vào nhà vệ sinh nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn ra, không biết là do phản ứng thai kỳ, hay là do thực sự bị sự ân ân ái ái của đôi tình lữ kia hại tới buồn bực.

Có tiếng gõ cửa, Sở Du lau miệng, chỉnh lại trang phục, sau đó mở cửa ra, là Tần Tranh.

"Có việc?" Cậu lạnh lùng hỏi.

"Em đừng để ý. Hàn Y đang bị bệnh nên tôi chăm sóc em ấy một chút thôi. Còn tôi biết rõ ai là thiếu phu nhân của tôi. Em tin tưởng tôi, được không?" Tần Tranh nỉ non, vươn tay chỉnh lại lọn tóc trên trán của Sở Du.

Sở Du định nói gì đó, nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt trở về, yết hầu khẽ đưa lên rồi hạ xuống mấy lần.

"Được, tôi tin anh." Sở Du khó khăn nói, nuốt xuống thứ vừa gợn lên trong lồng ngực.

Cậu nhìn bóng lưng Tần Tranh xa dần. Tần Tranh yêu Mạnh Hàn Y, cũng như cậu yêu Tần Tranh, không ai sai cả, chỉ là mệnh khổ, yêu nhầm người. Trong mối quan hệ ba người, cậu là kẻ không có tư cách đòi hỏi nhất. Nếu Tần Tranh đã nói hắn biết rõ ai là nhị thiếu, cậu chỉ có thể đặt niềm tin vào hắn. Chơi một canh bạc, cược vào Tần Tranh, tiền cược là sinh mạng. Suy cho cùng ngoài đánh cược ra cậu không còn biện pháp nào khác.

Vuốt ve bụng, cậu cần bé con trong bụng tiếp ứng cho mình thêm chút dũng khí.



Cuộc sống ba người kỳ quặc tiếp diễn không được hai ngày thì Mạnh Hàn Y lại rời đi, không nói một tiếng. Tần Tranh tìm không được người, liền nộ khí xung thiên với Sở Du.

Hiếm có một buổi sáng cậu không đến công ty, chỉ nằm trên giường cả ngày. Thế nhưng Tần Tranh cũng không phát hiện điều gì bất thường, thấy người còn ở nhà, liền cứ thế rầm một tiếng mở cửa, giọng nói đi trước mà lao vào phòng cậu, giọng điệu chất vấn:

"Em làm gì Hàn Y rồi đúng không, em ép em ấy rời đi đúng không? Em ấy đang bệnh như thế mà em cũng nỡ?"

Sở Du đang sốt nhẹ, cả người mụ mị, nghe không rõ lắm lời của Tần Tranh nhưng cũng xác định được hắn nổi giận vì Mạnh Hàn Y bỏ đi.

"Cậu ta có chân, đầu óc bình thường, muốn đi muốn ở tôi không điều khiển được." Lạnh lùng nói.

Tần Tranh tức giận, sập mạnh cửa, ra ngoài tìm người.

Sở Du cảm thấy bụng mình đau quá, lúc trước chỉ là cơn đau mơ hồ, hiện tại đã rõ ràng hơn, cường độ mạnh hơn. Cậu cảm thấy dưới thân mình ẩm ướt, kiểm tra một chút quả nhiên đã ra máu.

Bé con mới năm tháng! Ra máu lúc này là dấu hiệu cực kì nguy hiểm. Thế nhưng nhìn cánh cửa vừa đóng sập lại trước mắt, tiếng động cơ xe ô tô cũng đã thể hiện người kia đã rời đi, không một chút mảy may quan tâm tới sắc mặt nhợt nhạt bất thường của cậu. Hoặc có thể nói, trong đầu Tần Tranh, Sở Du chưa từng là một mối bận tâm. Hoặc giả, cứ coi như là đã từng, thì nó cũng đã bị sự xuất hiện của người kia đá bay chẳng còn một mảnh.

Không chần chừ thêm nữa, Sở Du liền lập tức lấy điện thoại di động gọi cho dì Hà dưới lầu.