Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Chương 131: Bắt cóc công bố ....thật quá đáng sợ



Đồng hồ điểm 8h , chiếc xe ô tô màu đen được dừng lại trước cổng biệt thự Trí gia , từ trên xe là bước xuống 1 người đàn ông , anh ta mang 1 chiếc xe lăn xuống rồi đỡ TTB lên chiếc xe đó . 1 lúc sau cánh cổng lớn bật mở , từ bên trong có người hầu của biệt thự đi ra rồi tiếp đón TTB vào bên trong vườn , nơi mà Long đang ngồi đợi .

Vườn hoa

Cộp cộp cộp

'' lão đại , Trần tổng tới rồi ạ ''

Nghe thấy thông báo của người giúp việc anh bỏ tờ báo xuống rồi cho người hầu lui hết ra , còn lại 1 mình anh và TTB thì anh liền lên tiếng

'' có chuyện gì , anh nói đi ''

'' chuyện về Xuân ''

'' lại nữa sao ? ''

'' chuyện quan trọng mà anh cũng không đành lòng sao ? ''

'' tôi có thể nghe nhưng có lẽ trên thực tế thì giờ cô ta chẳng còn quan trọng với tôi nữa ''

'' anh có thể rút lại câu nói đó sau khi nghe tôi nói ''

'' vậy anh nói đi ''

Mất 1 lúc để 2 người nhìn nhau nhưng cuối cùng TTB vẫn nói ra mọi thứ . Mọi thứ kìm lại lúc này cũng không đủ để nói hết mọi thứ , đâu đó trong đáy mắt anh hiện giờ hiện lên 1 thứ rất khó hiểu . Có lẽ vậy ...chắc là do anh vô tâm hay cũng có thể do cô vô tình . Nhưng sao giờ con tim nơi đây lại đau đến như thế ?

_______________________

Chẳng thể nói được lời nào nữa , ngồi trên xe lòng của hắn dường như chỉ còn lại sự lo lắng và hoảng loạn , nhưng đó chỉ là 1 góc nào đó bên trong đáy lòng ấy còn hiện giờ chắc chắn ai cũng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của kẻ lắm tiền và sặc mùi thuốc súng .

Chiếc xe ô tô dừng lại trước tập đoàn của Trần gia , từ trong xe bước ra với bộ đồ đen của những tên mafia có chức cao thêm chiếc kính râm đen khiến cho mọi người sợ hãi Long cùng những thuộc hạ đi vào bên trong tập đoàn , không cần nói nhiều với tiếp tân , anh đi thẳng vào bên trong thang máy . Mọi ngõ ngách anh đều luồn lẹo rất thông thạo như thể biết rất rõ nơi này . Và đương nhiên việc này cũng không hề làm cho bảo vệ bỏ đầu mình ra nên họ vẫn chỉ đành giương mắt lên mà nhìn bởi vì nhìn dáng vẻ lẫn uy nghiêm của Long mà họ còn phải run bần bật huống chi còn mấy kẻ cũng khá bự con phía sau .

Bước chân ngày 1 gần đến phòng giám đốc , anh cầm nắm cửa và mở cửa cái rầm .

Đang đánh máy thì cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn . 1 sự hốt hoảng chợt bay tới .

'' anh ....''

Cô còn chưa kịp nói gì nhiều thì Long liền đi đến nắm chặt lấy tay cô kéo cô đi ra khỏi bàn làm việc

'' anh bị điên haysao vậy ? BUÔNG TÔI RA ''

Cô ra sức quát tháo , mặt in hằn bao nhiêu dấu hỏi chấm lẫn cơn giận thịnh nộ .

Và anh cũng đâu kém phần , bảo bây giờ anh nói 1 câu để cho người bị kéo phía sau bõ tức nhưng đằng này anh còn không thèm nói gì .

'' TÔI HỎI ANH LÀ ANH LÀM CÁI GÌ VẬY ? ''

Lần này cô còn hét to hơn , thậm chí còn không chịu bước đi nữa , nhưng cô đâu có sức , cô biết rõ chứ nhưng người đàn ông này đang làm cho cô thấy hoảng hốt và sợ hãi .

Cuối cùng cô bị lôi vào trong chiếc xe và Long thật suwjkhoong thíc người ồn ào nên anh đã làm cho cô bất tỉnh bằng chiếc khăn có thuốc mê . Trong cơn mê man cô không còn biết mình đang nằm đâu nữa , chỉ thấy bóng tối .

Chiếc xe cứ thế lăn bánh đến bệnh viện ...

Đến bệnh viện rồi anh chuyển cô vào 1 căn phòng hồi sức , bắt đầu từ bây giờ cho tới tháng sau nhất định sẽ có thể xét nhiệm được để kiểm tra bệnh của Xuân , từ đây tới đó thì cũng là lúc TTB ra đi , quá thuận tiện rồi và bây giờ việc anh cần cô làm là ở lại đây dưỡng sức khỏe để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật , tủy của TTB Long đã sai người đi kiểm tra để chắc chắn lại lần nữa đó là mẫu tủy đặc biệt , còn về phần nòi gốc thì nếu không hợp anh sẽ tự bỏ tiền túi mình ra để nhân tạo hóa lại tủy để phần tủy đó giống với tủy của Xuân . Để cô được sống anh sẽ chấp nhận làm mọi thứ , anh không quan tam tới lòng tốt TTB ra sao nhưng mà chắc chắn cho dù có chuyện gì anh cũng sẽ không buông tay cô ra , để nắm lấy hạnh phúc và điều này anh cũng biết rõ sẽ làm mình đau . Anh thừa nhận cô có lỗi nhưng chính anh cũng chưa bao giờ cho cô cơ hội sửa lỗi cả .

Sau khi được đưa vào bệnh viện chẳng lâu sau đó cô tỉnh lại thì thấy mình nằm trong 1 gian phòng nhìn không hề giống bệnh viện nhưng chiếc tủ đầy thuốc lẫn cái bàn bên cạnh làm cô nhận ra được đó là phòng dưỡng bệnh , bên ngoài ban công là Long , anh đang đứng đó hút thuốc

'' dậy rồi à ? ''

'' anh có bị thần kinh không ? ''

'' sao ? ''

'' thắc mắc chuyện gì chắc ? tôi đang thắc mắc là tại sao tôi nằm đây đây ''

'' bệnh của cô nếu không nằm đây thì liệu còn sống được qua tháng sau ''

Câu nói này làm cô hơi shock rồi đấy , im đi trong vài giây để sy nghĩ cô mới nhận ra có đồng bọn của tên này đã bán đứng mình là Diệp Hân .

'' DH đã nói cho anh biết ''

'' không ''

'' vậy ai ? ''

'' TTB ''

'' sao anh ta biết ''

'' tôi không biết , nhưng tốt nhất bây giờ cô nên nằm yên đó và dưỡng bệnh đi ''

Anh nói và quay lại , cô chợt nhìn thấu trong đôi mắt đó có 1 sự dịu dàng khó tả và hiếm thấy , câu nói lạnh lùng lắm , dáng vẻ vô tình lắm nhưng sao cô vẫn thấy ấm áp từ người đàn ông này hay do cô quá yêu nên đã sinh hoang tưởng quá mức rồi , mới có không gặp nhau 3 tháng thôi nhưng sao cô thấy ...nó cứ thế nào vậy .

Nhưng cô đâu thể nhìn nhiều , anh lên tiếng căn rặn rồi thì cũng đi , chiếc rèm cửa sổ màu trắng lại chỉ có thể ở đó bay qua bay lại bởi bị lực gió đẩy , ít ra nó còn có bạn bè là chiếc cửa sổ cùng ngọn gió còn cô phải ngồi trong căn phòng này , bảo cô phải chịu làm sao nổi . Nhưng không hiểu sao ...cô cũng không thể bước xuống giường mà chạy đi thật nhanh cho dù ...giờ người nằm trên giường là cô , 1 người hết sức bình thường , tuy bệnh của cô chưa tái phát nhưng cô vẫn nằm đây như thể nhận vơ 1 cách vô cớ là vì cái gì ? Vì cái ánh mắt kia hay do cái người đan ông mà cô vẫn yêu và chờ đợi , DH nói đúng ...cô không thể quên được Long , không thể nào và tình cảm của 2 người giống như 1 vòng xoáy đi đến bất định , chỉ có thể ở yên 1 chỗ nhưng 1 chỗ đó quá đặc biệt , nó xoáy lại và có rất nhiều đường để đi , có rất nhiều con đường và cô đã lạc đến hàng trăm con đường nhưng cuối cùng vì nó ;à vòng xoáy đi thẳng nên chưa bao giờ cô quay đầu lại nên có sai thì vẫn có đường để quay lại vè về đến đích . . . nhưng hiện giờ cô đang lạc vào 1 con đường mà chưa có ai lôi cô ra và cô vẫn luôn chờ ,...chờ mãi , chờ mãi cho đến khi có người đến kéo cô đi ...

_________________________________________________________

Suy nghĩ nhiều cuối cùng cô thiếp đi trong cơn mơ màng , lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong xe ô tô , bên cạnh không có ai , ngồi đằng trước chỉ có tài xế cùng với Lục Vương bên cạnh

'' CÁI GÌ ? ....SAO ...SAO TÔI LẠI Ở TRÊN XE ? ''

Hoảng hốt đập mạnh tay vào ghế trước , cô trợn mắt nhìn cảnh vật quanh mình

'' im đi , tôi đan đưa cô đến chỗ lão đại ''

'' cái ....sao lại ...đến chỗ lão đại ? là sao ? ''

'' không biết thì ngồi im đó , lát cô sẽ biết ''

'' nhưng ...''

Đang định mở miệng nói thêm điều gì đó nhưng nghĩ đây có thể là lệnh của Long nên cô chỉ im lặng mà nhìn từng hàng cây bên đường đang tụt dần về phía sau , lúc này mọi thứ đã tối mù mịt , bầu trời hiện giờ chỉ còn trăng và sao cô nghĩ chắc lúc này cũng chẳng còn sớm . Bỗng nhiên trong xe có 1 làn gió mạnh thổi vào làm bay tóc cô , vén tóc nhìn ra cảnh vật bên ngoài cô thấy sóng biển đang rì rào và nhấp nhô trước mặt mình

'' đây là ....''

'' đến nơi rồi ''

Xe lúc này bỗng dừng lại , Lục Vương lấy tay kéo cô xuống xe và bảo

'' cô đi lên chỗ kia , có 1 cái cầu thang được làm sẵn , cô đi xuống rẽ trái rồi đi thẳng lên ''

'' sao tự dưng anh lại bảo tôi làm vậy ? ''

'' thì lão đại bảo cô làm vậy cô làm đi ''

'' Long sao ? ''

'' có kiểu nói vô phép như vậy à ? ''

'' kệ tôi ''

'' thôi , cô đi nhanh đi , lão đại ở đó đấy , lão đại nói là có chuyện hệ trọng muốn nói với cô ''

'' lại bịa chuyện , anh ta có bao giờ vòng vo đâu chứ ''

'' tin hay không thì kệ cô tóm lại là cô đi nhanh cho tôi ''

Nói rồi Lục Vương đẩy đẩy vai Xuân để cô đi nhanh hơn chứ không ở đây nhiều chuyện nữa .

Xuân đi rồi , Lục Vương nhìn cô cười nhẹ ...1 nụ cười chỉ là phớt qua

'' nếu yêu điên cuồng như vậy thì không hiểu trước kia 2 người chia tay làm quái gì không biết ? ''

Lẩm bẩm cái gì đó rồi Lục Vương cũng không nhiều chuyện mà đi luôn .

________________________________________________________

Theo lời chỉ dẫn cô đi thẳng rồi đi uống cái cầu thang rẽ trái và đi thẳng , đi mãi cuối cùng cô thấy cô thấy 1 ánh sáng xuất hiện trước mắt mình

'' what ? cái gì ở đằng trước kia ? ''

Tự mình nói cái gì đó rồi cô cũng đi đến đó

Woa ...1 vòng trái tim được làm bằng nến lùn màu hồng nhẹ , xung quanh đó còn có bao nhiêu cánh hoa hồng rải rác ra khắp nơi , và điều làm cho cô xúc động nhất là 1 dòng chữ làm bằng pha lê màu đỏ xếp là '' MÌNH QUAY LẠI NHÉ ''

Dường như không còn lời nói nào tả được nỗi xúc động của cô bây giờ , cô thừa nhận cô không dễ dãi nhưng liệu trong tình yêu cô có quá dễ dãi hay không ? Cô chưa hề nghĩ cô mềm lòng nhưng nếu là với người đàn ông này thì cô thật sự không thể nào nán lòng mình lại ...

1...2 ...3

Những viện pha lê chợt sáng bừng lên trong không gian của cảnh biển tối tăm mà chỉ khiến người ta nghe thấy tiếng sóng

'' đồng ý quay lại với anh không ? ''

Bỗng đằng sau cô , 1 tiếng nói ấm áp ...tiếng nói quen thuộc vang lên

Cô quay phắt đầu lại , mặt vẫn còn tèm lem nước mắt nhìn anh đứng đối diện mình

Được ! vậy hôm nay cô sẽ dễ dãi , cô sẽ cho qua tất cả để đến với anh . Cô biết làm vậy là sẽ bất lợi cho cô rất nhiều , đương đầu với nheieuf cuộc chia tay rồi nhưng cô vẫn chưa bao giờ rút ra được gì cho bản thân mà chỉ có thể ngày càng mù quáng , người khác thì không sao chứ với Long ...càng chia tay càng làm cho cô thấy yêu anh nhiều hơn , không hiểu vì điều gì nhưng lúc này cô đã chạy tới bên anh và ôm chầm lấy anh không do dự .

Gật đầu lia lại mà không cần biết gì thêm cô nhắm chặt mắt mặc cho nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn ...