Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 872: “Anh nhìn tôi làm cái gì."



Nhất là chỉ vừa mới đàn có một chút, tâm tư của bọn họ đều đã bị hấp dẫn, bọn họ không thể ngờ tới là Lý Phàm lại có thể đàn piano dễ nghe như thế gần như là nói hay bằng tiếng trời cũng không phải là đang khoa trương.

Advertisement

Khóe miệng của Kiều Nha co rút lại, anh ta là bậc thầy piano, đương nhiên cũng biết lần này mình với Lý Phàm chênh lệch bao nhiêu, anh ta đã hoàn toàn bị kinh ngạc.

Anh ta không ngờ tới là kỹ thuật piano của Lý Phàm lại cao như thế, anh ta lập tức cảm thấy trên mặt của mình đau rát.

Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng lại hóa thân thành dáng vẻ fan cuồng, hai người bọn họ chống cằm, ánh mắt mang theo ngôi sao nhỏ nhìn Lý Phàm, bọn họ nhận thấy Lý Phàm quả quyến rũ.

Lúc Lý Phàm dừng lại, những người ở dưới sân khấu đều vẫn còn chưa thỏa mãn mà thúc giục: “Lại đàn thêm một khúc nữa đi, thật là êm tai”

Những người dưới sân khấu lập tức hóa thành fan hâm mộ của Lý Phàm, ai nấy đều không ngừng ủng hộ Lý Phàm lại đàn thêm một khúc, nếu như Lý Phàm có thể đàn thêm một khúc, vậy thì quá hoàn mỹ rồi, bọn họ ước gì Lý Phàm có thể đàn thêm một bài.

Sau khi Lý Phàm thấy vậy thì chỉ mỉm cười, anh nói: “Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi, do tôi nhớ nghề cho nên mới đến đây đàn một chút”

20

Sau khi mấy người bọn họ nghe đến đó, bọn họ cũng không tức giận, bọn họ đều giơ ngón tay cái với thái độ khiêm tốn khách khí của Lý Phàm, đây mới chính là chân nhân bất lô tướng chân chính. Mấy người cho là Lý Phàm không biết đàn piano, hiện tại bọn họ đều bị đánh vào mặt đau rát.

Lúc Lý Phàm trở về, Kiều Nha cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Lý Phàm, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, lúc đầu anh ta nghĩ có thể thông qua đàn piano này để dèm pha Lý Phàm, ai mà biết kết cục lại không giống như trong tưởng tượng của anh ta.

“Như thế nào? Lý Phàm cười nói. Câu nói này không chỉ là đang nói với Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, anh cũng nói với Kiều Nha. Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng hết lời khen ngợi: “Thật là hay quá đi, so với những người đàn hồi lúc nãy còn hay hơn nhiều”

Sắc mặt của Kiều Nha lập tức trở nên khó coi, câu nói này rõ ràng là gộp chung anh ta vào cùng, anh ta không cam lòng: “Cái này thì có cái gì chứ, cũng bình thường mà thôi, có gì mà hiếm lạ”

Lý Phàm lại không thèm để ý, bởi vì ghen ghét quả thật sẽ làm cho người ta trở nên xấu xa.

Thông qua cửa kính pha lê, Kiều Nha nhìn thấy "diễn viên" mà mình gọi đã đến nơi, khóe miệng của anh ta nâng lên, sau khi nghĩ đến cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, phải nói là anh ta vui vẻ biết bao.

Đương nhiên quan trọng nhất đó chính là trước tiên phải đánh Lý Phàm tàn phế mới được, anh ta âm thầm gửi một tin nhắn, sau khi anh ta gửi tin nhắn đi, có lẽ là anh ta không thể ngờ tới là tiếp theo đây anh ta sẽ phải hối hận vì mình đã gửi tin nhắn này.

Lúc bọn người Lý Phàm đứng dậy, mấy tên ở bên ngoài lập tức tiến vào trạng thái, nghênh ngang đi tới.

Sau khi Lý Phàm thấy thì biết chuyện này đã không đơn giản, anh có thể nhìn ra được những người này không phải là trùng hợp đi ngang qua, mà là cố ý.

Về phần là ai, ít nhiều gì Lý Phàm cùng đã đoán được là ai làm, anh nhìn về phía Kiều Nha theo bản năng. Sau khi Kiều Nha cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm, anh ta giật mình một cái, có một loại dự cảm không tốt, chột dạ nói: “Anh nhìn tôi làm cái gì."