Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1307: Đều không có kết cục tốt đẹp.”



Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của đối phương: “Anh muốn dùng phép khích tướng để khiêu khích tôi, khiến tôi mất lý trí, rồi anh mới ra tay đúng không?”

Nam thanh niên nghe xong thì nhất thời mất bình tĩnh, có đánh chết anh cũng không ngờ Lý Phàm lại đoán chính xác như vậy, nên rất ngạc nhiên về điều này, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Advertisement

“Quả thật anh cái gì cũng biết.” Nam thanh niên bỗng đổi giọng.

Lý Phàm bĩu môi nói: “Tôi đã chứng kiến thủ đoạn như này không ít lần rồi, nên biết cũng là chuyện thường tình.”

Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Nếu anh đã biết rồi, tất nhiên tôi sẽ không chừa lại con đường sống cho anh, tiếp chiêu đi.”

Dứt lời, nam thanh niên bỗng lao về phía Lý Phàm, mặc dù anh ta dùng hai tay, nhưng đó chỉ trong mắt người bình thường.

Còn trong mắt Lý Phàm, hai tay anh ta cực kỳ sắc bén như dao, khiến người khác gần như không thể phòng bị.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn nam thanh niên, rồi từ tốn nói: “Thực lực cũng mạnh đấy, nhưng dù anh mạnh đến đâu cũng chưa phải là đối thủ của tôi.”

Nam thanh niên rất bất ngờ về điều này, anh không ngờ Lý Phàm lại dễ dàng tránh qua một bên.

Điều này càng tăng thêm sát ý trong lòng anh, anh bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Tốt lắm, anh là đối thủ rất mạnh mẽ, nhưng lúc tôi dốc toàn lực, sẽ không có ai làm đối thủ của tôi.” Nam thanh niên cười thâm trầm.

Lý Phàm làm như không nghe thấy lời nói sắc bén của đối phương.

Nam thanh niên thấy áo Lý Phàm bị mình chém rách vài đường, thì rất vui vẻ, cười ha hả nói: “Ồ, anh chỉ như thế thôi à, tôi còn tưởng anh lợi hại đến cỡ nào.”

Anh tưởng mình đã giành chiến thắng rồi, nên không khỏi đắc ý.

Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, hời hợt nói: “Anh có phần thắng ư, anh kiêu ngạo như thế làm gì, anh đắc ý hơi sớm rồi đấy?”

Sắc mặt nam thanh niên nhất thời ảm đạm, khẳng định Lý Phàm đang giả vờ bình tĩnh, nên lùi về sau một bước, bỗng phóng ám khí về phía Lý Phàm.

Mắt Lý Phàm nhất thời thu nhỏ lại, rồi ôm bụng ngồi thụp xuống.

Nam thanh niên nhướng mày, trong lòng mừng rỡ, cho rằng chắc chắn Lý Phàm đã trúng chiêu rồi, nên vô cùng phấn khích.

Nam thanh niên vừa nói vừa từ tốn đi tới bên cạnh Lý Phàm: “Anh không phải là đối thủ của tôi, hễ là người đối đầu với tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”

Anh đã bôi thuốc độc lên trên ám khí rồi, nên kết luận Lý Phàm sẽ không còn sống bao lâu nữa, theo anh biết, trước mắt kẻ thù mạnh nhất là Lý Phàm, chỉ cần giải quyết anh ta thì những người còn lại chẳng thành vấn đề.

Nam thanh niên lạnh mặt đi tới, rồi rút dao găm samurai của mình ra, định đâm nhát cuối cùng vào người Lý Phàm.

Lý Phàm bỗng thừa cơ đấm cơ đấm vào bụng nam thanh niên.

Nam thanh niên nhất thời mất bình tĩnh, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, chuyện này đã làm anh rất mơ màng, không thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.

Sau khi bị trúng một đấm, nam thanh niên bỗng lùi về sau mấy bước, cú đấm này đã làm anh nôn hết cơm đã ăn trong hôm nay ra ngoài, anh nổi giận đùng đùng nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.

“Không ngờ anh lại giả chết, ám khí đó không hề bắn trúng anh!” Nam thanh niên rất tức giận, không ngờ ám khí đó lại không bắn trúng Lý Phàm, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.

Lý Phàm nghe thấy câu nói của nam thanh niên thì khẽ cười, rồi quơ ám khí trong tay: “Anh đang nói cái này à, tôi chỉ giả vờ mà thôi, ai bảo anh không chịu đề phòng.”

Nam thanh niên biết mình đã bị lừa, thì sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, tên này thật hống hách, hoàn toàn không để anh vào mắt, chọc anh bùng lửa giận, thề rằng nhất định phải cho Lý Phàm đẹp mặt.