Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1296: Cô yên tâm, để tôi giải quyết.”



Lý Phàm không để ý đến tên đội trưởng, trong mắt anh, tên đội trưởng kia tự mình chuốc lấy khổ mà thôi, nên anh lựa chọn làm ngơ.

Advertisement

Tên đội trưởng cảm thấy vô cùng không thoải mái trong lòng, anh ta cho rằng Lý Phàm quá huênh hoang, không hề coi trọng anh ta chút nào.

Tên đội trưởng chuẩn bị gọi thêm người để xử lí Lý Phàm, nhưng ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một người rồi liền ngơ ra. Hoá ra người đến chính là Vương Bằng, lần này Vương Băng đưa hơn mười người của cục cảnh sát đến.

Lúc tên đội trưởng kia nhìn thấy Vương Băng thì liền thấy chột dạ, anh ta biết Vương Bằng là người như thế nào, đối phương là đối thần lạnh lùng, làm việc vẫn luôn công bằng.

Lỡ như chuyện ngày hôm nay truyền đến tai Vương Bằng, vị trí của anh ta e là không giữ nổi nữa. Vương Bằng vừa nhìn đã thấy Lý Phàm, cô ta cất bước nhanh hơn.

Sắc mặt tên đội trưởng thay đổi, anh ta lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chạy đến trước mặt Vương Bằng, định chào hỏi làm di dời sự chú ý của cô ta: “Đội trưởng Vương, sao cô lại tới rồi, chuyện bên này để tôi giải quyết là được, tôi nghe nói ở ngã tư có một vụ án, hay là đội trưởng Vương qua đó thay tôi đi.”

Vương Băng rất thông minh, nào lại không hiểu rõ suy nghĩ của tên đội trưởng kia, cô nghe vậy thì nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc.

"Nếu phải đi giải quyết, anh đi là được.” Sắc mặt Vương Băng lạnh lùng, trực tiếp làm ngơ đối phương, đi về phía Lý Phàm.

Lý Phàm thấy Vương Băng thì nở nụ cười vui mừng, đối phương cuối cùng cũng tới rồi, nếu không, chuyện này chắc sẽ còn loạn hơn.

Đến lúc này tên đội trưởng kia vẫn đứng về phía cậu Trường, kể lại chuyện này một lượt nhưng vẫn cố ý bôi đen Lý Phàm.

Vương Băng nghe thấy vậy, đương nhiên không tin, cô ta lạnh nhạt nói: “Người này tôi có biết.”

Tên đội trưởng nhất thời không nghe hiểu ý của Vương Bằng, anh ta cho rằng cái “biết” mà Vương Bằng nói là cô ta có thù với Lý Phàm, anh ta vô thức nói: “Đội trưởng Vương, hóa ra cô biết à, tên này rõ ràng phạm tội quen tay rồi, cô yên tâm, để tôi giải quyết.”

“Anh ấy là bạn của tôi, tôi tin anh ấy không làm ra chuyện như vậy? Vương Bằng chậm rãi nói.

Vương Băng vừa dứt lời, tên đội trưởng kia lập tức á khẩu, lúc này tên đội trưởng ngơ ngác không nói thành lời, đối với anh ta, đây là một tin tức vô cùng xấu.

Vậy mà Vương Bằng lại quen Lý Phàm, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi đó, tên đội trưởng kia lau mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm không tốt, Vương Băng đến đúng lúc như vậy, không phải là vì tên này đó chứ?

Nếu là như vậy thì thật không hay rồi. “Đội trưởng Vương, cô không đùa với tôi đó chứ, tên này là một người bình thường, cô là đội trưởng có danh tiếng

Hán Thành chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà quen biết cô chứ.” Lúc này tên đội trưởng kia vẫn không quên nịnh hót Vương Bằng.

Vương Bằng không thích vậy, lập tức cho người trích camera, nói: “Camera ghi hình đã được trích ra, không liên quan gì đến anh ấy.”

Tên đội trưởng hóa đá tại chỗ, anh ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Băng mới biết đối phương không hề đùa giỡn mà làm thật.

Đám người hóng chuyện xung quanh lúc mới bắt đầu còn chỉ trích hai vợ chồng Lý Phàm và Cố Họa Y lừa gạt, nhưng sau khi xem đoạn băng ghi hình, bọn họ đều im lặng, trong lòng thấy áy náy không thôi, không ngờ bọn họ lại vu oan cho đối phương.

Vương Băng lạnh nhạt nói: “Bây giờ băng ghi hình đã được trích ra, sự thật chứng minh, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nếu muốn bồi thường thì cũng phải là tên Trương-gì-đó bồi thường”