Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 160: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (4)



Người áo đen nhìn có vẻ di chuyển rất chậm, khoảng cách hai người lại nhanh chóng kéo gần.

Lúc này gió nổi lên, nhưng áo choàng đen của người đó vẫn bất động.

Gió cuốn sương mù dày đặc, ý đồ ăn mòn phạm vi đèn đường có thể chiếu đến.

Trình Mộc Quân hơi cụp mắt, nhìn vào một vệt sương mù dưới đèn đường.

Sương mù như bị thứ gì đó đốt, cuống cuồng lùi lại, có vẻ là quá sợ hãi nên đã từ bỏ ý định.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy một nhóm thứ gì đó đang quấn lấy nhau, hình như là...

Công thức?

Trong chớp mắt, người áo đen đã tới trước mặt.

Tiếng kim loại cọ xát vào phiến đá khiến răng người ta đau nhức.

Lúc này Trình Mộc Quân mới thấy rõ, thì ra trong tay người áo đen đang cầm một cái lưỡi hái lớn, giống như thứ mà Tử Thần sử dụng trong thần thoại.

Hắn không lên tiếng.

Lúc này người áo đen không rõ thân phận dường như cũng không có sát ý, thế nên im lặng là đối sách tốt nhất.

Người áo đen ngừng lại, dốc ngược lưỡi hái lớn xuống đặt lưỡi dao trên mặt đất.

Toàn thân hắn không có chỗ nào lộ ra ngoài, ngay cả bàn tay nắm lưỡi hái cũng được một đôi găng tay màu đen bao trùm.

Trình Mộc Quân cũng vậy.

Sau khi hắn mặc áo choàng trắng vào, găng tay bạc cũng xuất hiện.

Mà cán cân trong lòng bàn tay lại có thể xuyên qua bao tay, hiện lên bên trên.

Con số trên cán cân đã biến thành "7".

Một bên cân trĩu xuống, một bên khác nhếch lên cao, đã hoàn toàn mất đi cân bằng.

"Người vi phạm, ở đâu."

Người áo đen mở miệng, giọng nói không có gì đặc biệt, có hơi mờ mịt, giống như từ nơi cực xa truyền đến.

Âm thanh bị bóp méo.

Hẳn là tác dụng của mặt nạ, dựa vào tình huống của bản thân, hắn đoán người đối diện cũng là người chơi.

Trang bị hoàn chỉnh, không lộ ra bất kỳ bộ phận đặc biệt nào là vì để họ không nhận ra nhau.

Nói như vậy có thể suy ra, khi họ phủ thêm áo choàng đen và trắng, họ không còn là thân phận người chơi nữa.

Trình Mộc Quân: "Thú vị, vốn dĩ tôi không có hứng thú gì với thế giới vô hạn lưu này."

Hệ thống: "Cậu đừng nha, cậu vừa nói thú vị là tôi sợ liền."

"Yên tâm, hiện tại tôi chỉ là tân binh vô dụng thôi, không làm được gì."

Trong thời gian nói vài câu ngắn ngủi, người áo đen chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, cả người như hoà vào bóng đêm.

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn: "Anh là cộng sự của tôi?"

Người áo đen rõ ràng mang thân phận này sớm hơn hắn, nói không chừng có thể lấy được một ít thông tin.

Bên hệ thống, thanh tiến độ sửa chữa vẫn là màu xám, trạng tháng chưa kích hoạt.

Giờ Trình Mộc Quân chưa gặp được Lâm Lung, cũng không hiểu tại sao mình lại trở về, tại sao thế giới hỏng, trừ việc biết Hệ Mị Lực đang thịnh hành ra thì hắn mù tịt về những chuyện khác.

Không nghĩ tới người áo đen lại nói: "Tôi không có cộng sự."

"..."

Thái độ của đối phương rất kém, nhưng Trình Mộc Quân cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy người áo đen trước mặt mới giống những người chơi vô hạn lưu hắn đã từng gặp.

Cẩn thận, không dễ dàng tín nhiệm người khác, mà không phải giống trường phái hiện tại, hoàn toàn dựa vào sắc đẹp.

Lúc này cũng không còn thời gian trì hoãn, Trình Mộc Quân nhìn số "7" trên cán cân và người áo đen vừa xuất hiện, hiểu đại khái tiếp theo mình nên làm gì.

Mặc dù không rõ tình hình hiện tại lắm, nhưng hắn sẽ không để lộ ra bất kỳ thông tin gì về việc mình là người mới.

"Đi cùng tôi."

Trình Mộc Quân nói ba chữ, sau đó xoay người, theo đèn đường đi về phía trước.

Bốn phía lúc này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang trong đêm thu cũng mất hút. Không gian to lớn trừ màn sương dày đặc, đèn đường mờ nhạt ra thì chỉ còn lại bóng dáng của hai người một đen một trắng.

Hai người im lặng bước đi, luôn duy trì khoảng cách hơn 1 mét.

Hệ thống không chịu nổi bầu không khí quái dị này, cười hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu đoán được thân phận của mình rồi?"

Trình Mộc Quân: "Không biết nha."

Hệ thống kinh ngạc: "Ủa, cậu không biết gì mà dám kêu người áo đen đi theo cậu hả, hắn nhìn không dễ chọc đâu, lỡ hắn chặt đầu cậu luôn thì làm sao?"

Trình Mộc Quân: "Rõ ràng hắn không muốn giao lưu với tôi, nhiều lời cũng vô ích. Trong trò chơi sinh tồn, yếu thế tương đương với cái chết."

Hệ thống nhỏ giọng: "Nhưng tôi thấy mấy người chơi Hệ Mị Lực đó yếu thế là qua cửa mà."

Trình Mộc Quân: "À, vậy cậu nghĩ kéo mấy bé xinh đẹp đó đến trước mặt người áo đen này thì sẽ thế nào?"

Hệ thống nhớ đến khí thế của người áo đen khi xuất hiện, giọng nói không cảm xúc và lưỡi hái tản ra hơi thở chết chóc.

"Ừm, chắc là một đao một bé."

"Sai rồi." Trình Mộc Quân nghiêm túc sửa lỗi: "Là một đao một đám, gặt lúa."

Trong lúc nói chuyện, mục tiêu đã ở trước mắt.

Phòng bảo vệ.

Lúc này, phòng bảo vệ đã tắt đèn, lão bảo vệ thoạt nhìn đã ngủ.

Lòng bàn tay Trình Mộc Quân hơi nóng lên, hắn mở tay ra, quả nhiên.

Hình vẽ cán cân phát ra ánh sáng màu đỏ đen chiếu lên không trung, đan xen tạo thành một cán cân thật sự, rơi vào lòng bàn tay của Trình Mộc Quân.

"......"

Trình Mộc Quân thấy hơi cạn lời, so với lưỡi hái Tử Thần cực ngầu của người áo đen, cán cân trong lòng bàn tay này của hắn nhìn rất ngốc.

Người áo đen nhìn cán cân một bên cao một bên thấp, nói: "Người vi phạm số 1."

Dứt câu, trong phòng bảo vệ vang lên tiếng tru quỷ quái, rõ ràng là không gian tối om, nhưng lại có thể nhìn thấy sương mù trong phòng vặn vẹo giãy giụa, giống như muốn chạy trốn.

Người áo đen không nhúc nhích, chỉ nâng nâng tay, đám sương mù đó bị lôi ra từ khe cửa.

Khi dừng lại phía trước hai người, sương mù hóa thành lão bảo vệ đang bị dây xích màu đen trói chặt.

Gã ngẩng đầu, nhìn thấy người áo đen thì giãy càng mạnh hơn, giống như con nhộng ve sầu trên mặt đất.

"Tôi không phạm quy! Tôi không phạm quy!" Lão bảo vệ một bên giãy giụa, một bên cọ mặt xuống đất, từng miếng da tróc ra.

A ——

Không chờ gã giải thích thêm gì, người áo đen bắt đầu hành động.

Lưỡi hái xẹt qua, đầu lão bảo vệ rơi trên mặt đất, không có máu, chỉ có một làn sương đen từ từ bay lên.

Trình Mộc Quân nhìn làn sương chậm rãi bay lên, sau đó hoà vào biển sương dày đặc che kín bầu trời.

Đây là...

Người vi phạm sau khi bị xử tử hoá thành âm khí nuôi dưỡng ngược lại phó bản này?

Những chuyện xảy ra tiếp theo đã xác minh phỏng đoán của Trình Mộc Quân.

Sương mù ở bốn phía từ từ tiến tới, nhưng khi đến gần người áo đen thì lại đi đường vòng.

Toàn bộ trời đất như bị sương mù cắn nuốt, phòng bảo vệ phía trước là trung tâm của màn sương, hình thành một cái kén màu xám.

Một lát sau, cái kén biến mất.

Phòng bảo vệ khôi phục yên tĩnh, trên giường đơn xuất hiện một bóng người. Cùng lúc đó, số "7" phía trên cán cân biến thành "6".

"Tiếp theo."

Người áo đen mở miệng.

Trình Mộc Quân đứng tại chỗ, hỏi: "Người kế nhiệm sẽ không vi phạm quy định nữa?"

"Vi phạm quy định, giết chết."

Lời ít ý nhiều.

Trình Mộc Quân lại cảm thấy không đúng lắm, nếu chỉ đơn giản là sai thì giết, vậy thì mọi chuyện sẽ rơi vào vòng lặp vô tận mà không có bất kỳ thay đổi nào.

Hắn mở miệng nói: "Phiền chờ một lát."

Người áo đen không đáp, cũng không nhúc nhích.

Trình Mộc Quân không để ý cộng sự khó chịu này, bắt đầu làm chuyện của mình.

Hắn đã hiểu được đại khái chức trách của hai người, hắn phụ trách tìm ra người vi phạm, người áo đen phụ trách xử tử.

Nói đơn giản, Trình Mộc Quân bất động thì người áo đen cũng đừng mong tiếp tục. Sau khi thăm dò quy tắc rõ ràng, Trình Mộc Quân không thèm giả vờ thân thiết với người áo đen nữa.

Dù sao cũng chỉ coi như đồng nghiệp mà thôi, tan làm rồi là không giao tiếp nữa, không cần để ý đến thái độ của đối phương.

Trình Mộc Quân nâng cán cân trong tay lên, nói: "Trốn thoát khỏi mật thất đạt được sổ tay tân sinh, sổ tay tân sinh ghi lại thông tin cơ bản của ngôi trường, bảo vệ không tuân thủ quy tắc, tiết lộ thông tin cho bảy người chơi."

"Vi phạm quy định, xử tử."

Quả nhiên, theo lời hắn nói, cán cân toả ra ánh sáng đen đỏ, ngưng tụ thành vài dòng chữ rồi biến mất trong phòng bảo vệ.

Khi Trình Mộc Quân thắc mắc cái này có ích lợi gì, bảng nhiệm vụ trên cổ tay hắn sáng lên.

【Nhiệm vụ Thẩm phán hoàn thành, đạt được 100 tích phân.】

Trình Mộc Quân ngạc nhiên, không thể không nói, cái nhiệm vụ thẩm phán kỳ quái này được nhiều tích phân thật sự.

Phó bản đầu tiên của người mới, mặc dù thông qua với đánh giá S cũng chỉ có thể đạt được 10 tích phân thôi.

Mà nhiệm vụ "Thẩm phán" này lại có 100 điểm.

Trình Mộc Quân xoay người, hướng về mục tiêu kế tiếp.

Tiếp theo là bác sĩ.

Ban ngày, Trình Mộc Quân ở sân thể dục tham gia lễ khai giảng, không đi theo Dư Tiểu Thành đến phòng y tế.

Nhưng sau khi Dư Tiểu Thành rời đi không lâu, con số trên cán cân nhảy lên "2".

Vậy chắc chắn đã có hành vi vi phạm quy định xảy ra trong phòng y tế.

Lúc này là đêm tối, dựa theo quy luật sinh hoạt, bác sĩ hẳn là đang ngủ ở chung cư của giáo viên.

Quy tắc trong trò chơi sinh tồn thực chất là ràng buộc hai chiều đối với cả người chơi và NPC, sẽ không xuất hiện tình huống NPC giết người không lý do.

Kể cả NPC lệ quỷ, nếu muốn giết người cũng phải tuân theo quy tắc, chỉ khi kích phát điều kiện tử vong mới có thể tấn công người chơi.

Xử tử bác sĩ.

Trình Mộc Quân vẫn nói ra phán quyết của mình.

"Phòng y tế, kích phát điều kiện tử vong, giả bệnh. NPC để người chơi không có bệnh tiến vào, vi phạm quy định, xử tử."

Nhiệm vụ thẩm phán lại hoàn thành, 100 tích phân vào túi.

"Tiếp theo."

Ngay khi hai người đang chuẩn bị rời đi, phòng cách vách bỗng nhiên có tiếng động.

Người áo đen ngừng lại, khi hắn giơ tay lên, một bóng đen khác rơi xuống đất, người bị dây xích trói chặt.

Sau khi sương đen tan hết, Trình Mộc Quân nhìn thấy là chủ nhiệm lớp.

"Tôi, tôi không có vi phạm quy định."

Người áo đen không nói lời nào, giơ lưỡi hái lên.

Trình Mộc Quân tay mắt lanh lẹ nhào qua kéo tay áo người áo đen, không ngờ hắn còn chưa kịp chạm vào thì người nọ đã biến mất.

Cũng may, coi như là câu giờ.

"Hắn không vi phạm quy định."

Ban ngày, chủ nhiệm lớp thấy Dư Tiểu Thành có dấu hiệu bị cảm nắng nên mới kêu người đưa cậu ta đến phòng y tế, đây là phù hợp quy tắc, không phải bởi vì sắc đẹp của Dư Tiểu Thành, không tồn tại hành vi vi phạm quy định.

Người áo đen lại lạnh lùng nói: "Hắn muốn chạy, giết."

"......"

Đây hoàn toàn là Tử Thần không nói lý mà, Trình Mộc Quân thấy hắn lại muốn động tay, đang định nói nữa lại nghe người áo đen lạnh giọng:

"Tiếp tục đụng vào tôi, giết."

"Cộng sự anh cũng giết?"

"Tôi không cần cộng sự."

Không nói lý được, Trình Mộc Quân nhíu mày lạnh giọng: "Người áo đen vi phạm quy định, giết người bừa bãi."

Dứt câu, cán cân trong tay hắn lóe sáng, hóa thành dây xích màu bạc cuốn chặt lấy lưỡi hái sắp rơi xuống của người áo đen.

_____

Không ky nhé