Thiếp Khuynh Thành

Chương 69: Xà phòng hoa sen



Edit: L2NT, Phi Nguyệt

Gió mát thổi từ song cửa sổ vào, mang theo hương thơm nhànnhạt vấn vít nơi đầu mũi, mép rèm bốn phía bay bay. Cô ngẩng đầu nhìn bóng hắnđằng sau rèm, vẻ mặt hắn thản nhiên, dù mỉm cười nhưng vẫn luôn thấy khoảngcách như người bề trên.

Khoảng cách ấy, nói xa không hẳn là xa, chỉ cách nhau một tấmrèm, nói gần chẳng phải gần, tựa như khoảng cách giữa trời và đất.

“Vâng.”

Cô thoải mái trả lời thẳng thắn không giấu diếm. Hắn hỏi câunày, nhất định đã nhìn thấu lòng cô. Huống hồ trước đây khi cô đi theo Triệu TửDuy, đã trốn hắn rất xa, dù chỉ là một ánh mắt cô cũng không muốn động chạm tớihắn, càng không mong hai bọn họ sẽ dính dáng gì. Đôi mắt của hắn có thể nhìn thấuthế nhân, giờ đây cô không muốn trả lời trái với lương tâm mình nữa, cho dù saunày hắn đối xử với cô thế nào cũng được.

Cần thành thật thì thành thật, phải dối trá sẽ dối trá.

Hắn nghe vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, hỏi tiếp: “Vì sao?”

Hầu hết nữ tử đều muốn làm người đàn bà của hắn, chen lấn tớitrước mặt khiến hắn chán ghét, còn cô lại là trường hợp đặc biệt.

“Thiếp tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, dù vây quanhThái tử như ruồi nhặng thì người cũng đâu để ý. Vì không muốn khiến Thái tửchán ghét, thiếp vẫn nên tự lượng sức mà buông tâm. Hơn nữa mỹ nhân bên cạnhThái tử nhiều vô số, với thân phận của thiếp sao lọt được vào mắt Thái tử chứ?”Cô chậm rãi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Nghe thấy giọng điệu tự hạ thấp mình của cô, trong mắtNguyên Kì hơi lóe sáng, hắn lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế, nhìn côqua tấm rèm: “Mộ Dung Ca, ngươi thông minh hơn người, nhưng lại không hiểu namnhân.”

Cô khẽ nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của hắn lộ ra vàiphần ý tứ không tầm thường. Trong lòng nghĩ về lời hắn nói, cô không hiểu namnhân ư?

Nhìn dáng điệu nghi hoặc của cô, tâm tình Nguyên Kì trở nêntốt hơn, hắn cười nhạt nói: “Lui xuống đi.”

Hành động này càng khiến Mộ Dung Ca nghi ngờ, rốt cục hắn cóý gì. Lúc trước còn hỏi cô muốn hầu hạ hắn hay không, bây giờ lại kêu cô lui xuống?Cho dù đầu óc cô nhanh nhạy nhưng đối với kiểu thay đổi chóng mặt của hắn, côhoàn toàn mù mịt.

Tuy trong lòng tràn đầy thắc mắc, nhưng nhiệm vụ hàng đầubây giờ là phải rời khỏi nơi này! Cô không do dự quay người lui về, ra đến cửa,giọng nói thản nhiên của hắn lại vang lên: “Mộ Dung Ca, không được có tâm tưkhác.”

Tâm tư khác? Cô khẽ nhướng mi, bỗng hiểu ra ý tứ trong nhữnglời nói của hắn, chẳng trách hắn lại buông tha cho cô!

Hóa ra, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn! Hắn muốn côhoàn toàn khuất phục! Câu nói vừa rồi của cô, vốn là tự hạ thấp mình, nhân tiệntâng bốc một chút để hắn thoải mái hơn, cũng khéo léo nói cho hắn biết, côkhông muốn hầu hạ hắn.

Hắn cũng không hề ép buộc, không phải vì hắn muốn buông thacho cô, mà bởi vì hắn không cần ép buộc, càng chẳng thèm cưỡng đoạt cô.

Trống ngực Mộ Dung Ca đập dồn dập. Người đàn ông này quá báđạo! Sự mạnh mẽ của hắn không cho phép có bất cứ thứ gì ngoài ý muốn. Sau khiđiều hòa được hơi thở, Mộ Dung Ca trầm giọng trả lời: “Thiếp vạn lần không dámcó tâm tư khác, xin Thái tử yên tâm.”

“Vậy sao?” – Người nam tử sau lưng chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

Mộ Dung Ca biết những lời nói của mình không thể gạt đượcNguyên Kỳ, nhưng khi đối mặt với hắn cô không thể không nói như vậy.

Giả vờ như không nghe thấy lời hỏi của hắn, cô cố gắng bìnhtĩnh đẩy cửa bước ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng của Nguyên Kỳ, khi cánh cửa đã khép lạicô mới thở ra một hơi. May sao hắn lại đổi ý nếu không tối nay cô khó thoát.

Nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, áp lực nặng nề đeo trênngực Mộ Dung Ca rốt cuộc cũng được gỡ xuống. Hít một hơi thật sâu, cô kéo tấmthân uể oải trở về phòng của Như Băng.

Phòng của Như Băng còn chưa tắt đèn.

Như Băng ra mở cửa, nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy MộDung Ca, – “Sao lại là cô?” – Không phải cô đã đi hầu hạ Thái tử rồi sao? Chưađược nửa canh giờ mà đã quay về rồi?

“Tôi ở chỗ cô được không?” – Mộ Dung Ca mỉm cười, hỏi. Cô ngầmquan sát sắc mặt của Như Băng, nhìn vẻ mặt u sầu buồn bã của Như Băng, cô đã hiểurõ phần nào.

Như Băng ngừng kinh ngạc, mở cửa rộng hơn: “Đương nhiên rồi,tôi cũng mong thế mà.” – Vì bị Ánh Tuyết ghét bỏ nên những tỳ nữ khác cũng coinàng như kẻ xa lạ, khiến nàng rất cô độc.

Mộ Dung Ca bước vào phòng, cô phát hiện nơi đây tuy là phòngcủa hạ nhân nhưng cách sắp xếp rất tốt, Khánh vương phủ không thể so sánh vớinơi đây. Phong quốc đúng là một quốc gia giàu có, thảo nào người người đều muốncó được nó.

“Đây là túi đồ của cô.” – Như Băng rót cho Mộ Dung Ca mộtchén trà xong liền lấy túi đồ ở trong ngăn kéo đưa cho cô.

Nhận gói đồ từ Như Băng, Mộ Dung Ca tiện tay để lên giường.Như Băng ngồi đối diện thấy cô ngồi xuống uống hai chén trà liên tiếp liền thắcmắc: “Sao cô lại khổ sở như vậy? Thái tử làm khó dễ cho cô à?” – Chẳng lẽ NhưBăng đã nghĩ sai, Nguyên Kỳ gọi Mộ Dung Ca đến không phải để làm ấm giường?

“Không, Thái tử không làm gì khó dễ cho tôi. Chỉ là đứngchung trong một căn phòng với Thái tử thật lo lắng. Có phải cô muốn biết tôi cóthị tẩm không hả?” – Mộ Dung Ca cười nhẹ, hỏi ngược lại.

“Nếu cô được thị tẩm cũng là chuyện tốt mà.” – Nụ cười củaNhư Băng có phần mất tự nhiên.

Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Ca lóe sáng, nhìn chăm chú vào NhưBăng, cô thở dài: “Như Băng, từ lúc nào cô lại biết nói dối như vậy?”

Như Băng giật mình, giây lát sau, đôi mắt đẹp dịu dàng của nàngbắt đầu ngấn lệ, nàng cười khổ: “Đúng vậy, tôi đã biết nói dối rồi. Thứ mà tôiđã từng ghét cay ghét đắng chính là dối trá. Tôi đố kị với cô vì cô được Thái tửđối xử đặc biệt, đêm nay nếu cô biết nắm bắt cơ hội, chắc chắn sẽ được thị tẩmcho chàng. Đấy chính là chuyện tôi mong muốn từ lâu nhưng biết chắc sẽ khôngbao giờ có. Vì vậy, Mộ Dung Ca à, tôi vừa ao ước vừa ghen tị với cô.”

“Phải, nhưng Như Băng à, hẳn cô phải rõ hơn ai hết, hắnkhông phải là người mà tôi hay cô có thể mơ tới được?” – Mộ Dung Ca mỉm cười, hỏilại.

“Đúng vậy, tôi đã biết điều đó từ lâu. Mộ Dung Ca, lòng dạtôi thật hẹp hòi. Xin lỗi cô.” – Như Băng tỉnh ngộ nhìn Mộ Dung Ca đầy áy náy.Nàng biết trên đời này chỉ có Mộ Dung Ca là người luôn kiên nhẫn khuyên nhủnàng, thậm chí còn không ngại thân phận thấp hèn của nàng mà luôn đối xử tốt vớiNhư Băng, trên đời này chắc không còn ai giống như Mộ Dung Ca nữa.

Như Băng tự nhủ, dù sau này có phải đối mặt với bất cứ chuyệngì, nàng sẽ không bao giờ hoài nghi hay làm những chuyện gì bất lợi tới Mộ DungCa.

Sau vài ngày, cuộc sống của Mộ Dung Ca ở Trường Xuân cungkhá thoải mái, có lẽ bởi vì không thuộc quyền quản lý của Ánh Tuyết nên cô chẳngcó việc gì để làm ở Trường Xuân cung cả. Vốn dĩ Mộ Dung Ca định đi nấu cơm,nhưng Nguyên Kỳ đang là khách quý ở Phong quốc nên đồ ăn của hắn cũng do ngựthiện phòng (nhà bếp) trong hoàng cung xử lý. Vì vậy Mộ Dung Ca lại càng trởnên nhàn rỗi, cả ngày chỉ biết đứng trong Trường Xuân cung, chờ Như Băng thithoảng có thời gian rỗi nói chuyện với cô. Đề tài nói chuyện của các nàng thườngxoay quanh việc đánh đàn, cuộc sống của cô coi như tạm ổn.

Mệnh lệnh thường xuất hiện vào buổi tối khiến Mộ Dung Ca đautim lại không thấy xuất hiện, đúng hơn là chưa từng có mệnh lệnh ấy.

Hết đêm này đến đêm khác, có lẽ Nguyên Kỳ đã quên cô rồicũng nên. Hắn chưa từng chủ động triệu kiến Mộ Dung Ca, hoàn toàn khác với nhữnggì Ánh Tuyết và các nô tỳ khác suy đoán, cô ngày càng trở nên nhãn rỗi.

Như Băng đã từng hỏi cô thực sự không hề động tâm với NguyênKỳ?

Ánh mắt Mộ Dung Ca nhìn Như Băng rất kiên định, cô khẳng định:“Trước đây không, hiện tại không, tương lai lại càng không.”

Như Băng nhìn dáng vẻ khẳng khái của cô mà chỉ lắc đầu cườikhẽ. – “Thế sự khó liệu.”

Tối nay sẽ diễn ra bữa tiệc mừng sinh nhật Lâm Thu Thành, vàkiêm luôn buổi tuyển trọn phò mã hòa thân cho công chúa Thiện Nhã, ngay hôm saucác tân khách sẽ lập tức rời khỏi Phong quốc.

Đêm nay chắc chắn sẽ có một hồi sóng to gió lớn mãnh liệt.

“Mộ Dung Ca, Thái tử cho gọi ngươi.” – Ngoài cửa vang lên tiếngthông báo của một nữ tỳ.

Nguyên Kỳ muốn gặp cô vào lúc này sao? Mộ Dung Ca nói vọngra: “Vâng.”

Cúi đầu liếc nhìn những sản phẩm ở trên bàn, Mộ Dung Ca tiệntay nhặt lấy một khối rồi nhét vào trong ống tay áo.

Mỗi ngày, sau khi dùng bữa xong Nguyên Kỳ sẽ ở trong TrườngXuân cung, ngồi giữa đầm sen trắng cùng chơi cờ với phụ tá Gia Kiệt. Nhưng hômnay lại không thấy Gia Kiệt mà chỉ có một mình Nguyên Kỳ ngồi trước bàn cờ.

Mộ Dung Ca đi tới, mắt nhìn lướt qua thế cục trên bàn cờ,nhún mình thi lễ với Nguyên Kỳ: “Thiếp thỉnh an Thái tử.”

Nguyên Kỳ rời mắt khỏi bàn cờ nhìn sang cô, hắn nhẹ nhíumày, lạnh lùng ra lệnh: “Trở về thay bộ quần áo mới rồi tới gặp bản cung.”

Mộ Dung Ca cúi xuống nhìn y phục mình đang mặc trên người,lúc này cô mới phát hiện vạt áo của mình có nhiều vệt loang lổ. Nghe lời nóighét bỏ của hắn, cô mới xin lỗi rồi lấy tay phẩy đi những mảnh vụn đầy màu sắcđang bám trên áo, xấu hổ cười nói, – “Ngày thường thiếp không lôi thôi như vậy…”

“Mấy ngày nhàn nhã vừa rồi cô làm gì vậy?” – Nguyên Kỳ liếcmắt qua những vết bẩn bám trên áo Mộ Dung Ca, thần sắc trong mắt hắn cùng giọngnói đều vô cùng lãnh đạm.

Mộ Dung Ca đang định quay về phòng thay quần áo lại nghe thấyhắn hỏi như vậy, cô lập tức xoay người sang bên, từ trong tay áo đưa ra một vậthình hoa sen đặt ở trên bàn đá.

Nguyên Kỳ nghi hoặc nhìn xuống, vật ấy có hình dạng của mộtbông sen nhưng lại không phải là hoa sen. Chiếc mũi nhạy cảm của hắn bắt được mộtmùi hương thơm ngát, dường như là hương hoa sen. Đây là vật mà nàng ấy đang làmmấy ngày nay ư?

Thấy Nguyên Kỳ không có vẻ tò mò, Mộ Dung Ca đành tự giảithích: “Mấy ngày nay thiếp ăn ngủ không yên, luôn vắt óc suy nghĩ xem làm thếnào để hầu hạ Thái tử thật tốt, kết quả đã làm ra đồ vật này. Tên gọi của nó làxà phòng thơm, chuyên dùng để rửa tay, dùng nó không những sạch sẽ mà còn khiếnda thịt mềm mại, lại có hương vị dịu nhẹ.”

“Vậy sao?” – Nguyên Kỳ nhấc bánh xà phòng thơm lên ngắmnghía kỹ càng. Đồ vật này được chạm khắc rất tinh tế, vừa nhìn đã biết ngườilàm ra nó hẳn tốn không ít tâm tư, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới ba chữ “Xàphòng thơm” bao giờ.

Nguyên Kỳ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt lợi hại của hắnkhiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Thái tử có thể dùng nó để rửa tay hàng ngày.” – Trước ánh mắtquan sát của Nguyên Kỳ, cô chỉ thản nhiên mỉm cười. Hắn định dọa cô ư?

“Bẩm Thái tử, Công chúa Thiện Nhã của Phong quốc xin được cầukiến.”