Thiếp Cư Noãn Các

Chương 38



Trên đường tiến cung diện thánh, Nhạc Thiên Vũ kéo vai Lí Hạc Hiên cười nói: “Tiểu tử, ngươi dám gạt ta, cả gan xâm nhập vào Tây quận làm nội gian.”

“Nhạc Vương gia”, Lí Hạc Hiên đỏ mặt nói, “Ta khi rời đi cũng chẳng còn trong sạch a.”

Nhạc Thiên Vũ đương nhiên biết y ám chỉ chuyện gì, cũng có chút ngượng ngùng:”Chuyện đó không nên trách ta mãi.”

“Ta không trách ngươi, chỉ muốn cầu ngươi một việc”.

“Việc gì?”

“Ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài”, Lí Hạc Hiên nói, “Ngươi không lưu tâm, nhưng ta để ý.”

Nhạc Thiên Vũ cười ha hả: “Ta hiểu, yên tâm đi, ta một chữ cũng sẽ không nói ra.”

Trên kim điện, Hoàng Thượng luận công phong thưởng, Nhạc Thiên Vũ không đợi Hoàng Thượng tuyên chỉ, liền quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có một chuyện cần trình.”

“Ái khanh cứ nói.”

“Thần muốn từ bỏ địa vị Vương gia Tây quận, đem đất đai Tây quận hồi trả quân chủ.”

“Việc này. . . ” , chẳng riêng gì Hoàng Thượng mà tất cả mọi người trong điện đều ngây người sững sờ.

“Ái khanh”, Hoàng Thượng hỏi, “Ngươi sao lại làm vậy?”

Nhạc Thiên Vũ trầm mặc một lát, rành mạch đáp: “Tại vách núi phía Tây, bởi thần hiểu lầm mới gây nên chuyện Tiêu Lăng lao mình xuống vực, hiện tại bốn bề trở về an ổn, những kẻ mưu phản đều đã đền tội, thần muốn bái biệt để quy ẩn. . . Thần. . . muốn đi tìm y.”

“Tây quận Vương gia, tâm sự của ngươi, trẫm cùng mọi người đều đã hiểu,nhưng vách núi phía Tây thầm sâu không đáy, ai ngã xuống cũng rất khó toàn mệnh, hay là ngươi. . . “

“Hoàng Thượng”, Nhạc Thiên Vũ thâm trầm đáp: “Tâm trạng của thần có lẽ không một ai nắm rõ, Tiêu Lăng đối với thần vừa là huynh đệ vừa là bằng hữu, cũng chính là ái nhân duy nhất của thần. Nhưng thần lại tổn hại y, khiến y vì thương tâm mà lao mình xuống vực, sinh tử không rõ, thần hiện giờ chẳng còn tâm để ý tới việc quốc gia đại sự, lưu lại triều đình cũng chỉ là kẻ vô dụng, thần nguyện dùng hết quãng đời còn lại, đi khắp chân trời góc biển, mặc kệ y còn hay mất, thần nhất định phải tìm được y, ở bên y, hơn nữa, thần tin chắc, Tiêu Lăng nhất định còn lưu lại nhân gian.” Từ khi được Lí Hạc Hiên thuật lại chân thực sự tình từ đầu đến cuối, Nhạc Thiên Vũ đã quyết định làm như vậy.

“Tây quận Vương gia, mong ngươi hãy cẩn thận cân nhắc.” Hoàng Thượng tái khuyên hắn.

Nhạc Thiên Vũ cười nhẹ, Hoàng Thượng tựa hồ muốn nói: “Tây quận là địa bàn quân sự hùng mạnh, ta đã chắp tay giao phó cho ngươi, nếu lúc này ngươi từ bỏ, sẽ chẳng còn cơ hội khác.”, nhưng hắn vẫn khẳng khái cúi đầu: “Thần thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”

“Được rồi”, Hoàng Thượng không cố nài ép thêm, “Trẫm. . . ưng chuẩn .”

“Tạ ơn Hoàng Thượng, thần xin cáo lui”, Nhạc Thiên Vũ rời khỏi kim điện, bên tai văng văng tiếng truyền chỉ của Hoàng Thượng chấp duyên cho công chúa Lí Tĩnh cùng Lí Hạc Hiên, hắn liền rảo nhanh bước chân.

*********

Cách vách núi đá phía Tây trăm dặm, khuất sau khe núi hẻo lánh có một thôn trang tên gọi Bàn Liên (đài sen). Trong gian phòng nhỏ, Tiêu Lăng ở trên giường từ từ tỉnh lại . . .

“Cha, y tỉnh rồi ! “. Một thiếu nữ tú lệ kéo áo lão trượng bên cạnh, vui vẻ lên tiếng.

“Y có thể không tỉnh sao!”, lão trượng nói, “Ta đã đem Cứu mệnh hoàn đan nghiên cứu suốt vài thập niên cho y uống, y còn không tỉnh, chẳng phải là đắc tội với hảo dược của ta, đắc tội với công sức tỉ mỉ chăm sóc của con gái ta sao?”

“Cha”, cô gái kia xấu hổ đến mặt đỏ, nàng kêu Tần Anh Anh, phụ thân Tần Thánh của nàng vốn là đại phu, khi hai người đang hái thuốc ở lưng chừng dốc phía Tây, liền cứu được Tiêu Lăng bị thương nặng từ trên vách đá rơi xuống, Tần Thánh nhìn y thân mang ngoại thương, còn trúng độc, phân vân không rõ y là người tốt hay kẻ xấu, liền không muốn cứu, nhưng Tần Anh Anh cương quyết nói y là người tốt, không cứu không được, Tần Thánh đành phải ra tay chẩn trị.

“Đây là đâu?”, Tiêu Lăng đầu óc choáng váng ngồi dựng dậy, “Các ngươi là ai, ta sao lại ở đây?”

“Trước đừng hỏi chúng ta”, Tần Anh Anh lên tiếng, “Ngươi thoạt tiên là nói ta hay : ngươi tên là gì, từ đâu tới đây, vì sao lại rơi xuống hắc nhai ? Bị kẻ nào hạ độc? Ngươi còn ai thân thích không ?”

Những nghi vẫn liên tiếp của nàng khiến Tiêu Lăng càng thêm rối loạn: “Ta là ai, ta gọi là tên là gì, aiz. . . “, trong đầu y bỗng dấy lên một trận đau nhức, Tiêu Lăng đành ôm đầu nằm lại xuống giường.

“Ngươi làm sao vậy?”Tần Anh Anh lo âu chạy đến bên cạnh.

“Ta là ai, ta là ai a. . . “, Tiêu Lăng thì thào tự nói, lặp đi lặp lại vài lần.

“Quên đi, không nhớ nổi thì đừng suy nghĩ nhiều”, Tần Anh Anh cười nói, “Nếu ngươi thật sự nhớ không được, ta cho ngươi tên mới nhé. Ngươi từ trên vách đá rơi xuống, vậy ta kêu ngươi là A Lạc ca ca (1), được không ?”

(1) ‘lạc’(落) : có nghĩa là rơi xuống hoặc không rõ tung tích , etc …

“A Lạc, A Lạc. . .”, Tiêu Lăng bối rối : “Ta gọi là A Lạc ư?”

“Đúng vậy, ngươi kêu A Lạc !”

“Anh Anh, đừng hồ nháo”, Tần Thánh nghiêm giọng, “Ngươi để y tái chậm rãi ngẫm lại, có thể là từ trên vách đá rơi xuống, đầu óc bị chấn động, ngươi gạt y như vậy, có thể cả đời y cũng chẳng nhớ ra !”

“Nhớ không ra thì quên đi”. Tần Anh Anh quay lại hỏi : “A Lạc, ngươi nhận ra ta không?”

“Ngươi là. . .?”, Tiêu Lăng hiển nhiên là không nhận biết nàng.

Tần Anh Anh đưa cánh môi đỏ thắm tiến đến bên tai Tiêu Lăng : “Ta gọi là Tần Anh Anh, là vị hôn thê của ngươi.”

“Ngươi. . . “Tiêu Lăng cả kinh, lớn tiếng muốn hỏi lại, liền bị Tần Anh Anh che miệng : “Đừng nói nữa.”, gương mặt nàng thoáng ửng hồng.

“Anh Anh, ngươi cùng y nói cái gì ?”, Tần Thánh hỏi.

“Không có gì”, Tần Anh Anh đáp, “Cha, người đừng quên, Trương thẩm nhờ người buổi chiều mang thuốc sang cho bà ấy.”

“Nga, đúng rồi”, Tần Thánh nói thêm : “Vậy các ngươi cứ tán gẫu, ta đi trước.”

“Cha mau đi đi ! “, Tần Anh Anh sau khi tiễn bước phụ thân, lại hỏi Tiêu Lăng : “A Lạc, ngươi có đói không?”

“Ân”, Tiêu Lăng gật đầu.

Tần Anh Anh đi ra ngoài, chốc lát không lâu sau liền bưng tới một bát mì nóng : “Ăn đi.”

“Đa tạ ngươi”, Tiêu Lăng lang thôn hổ yết (aka ăn như hổ đói) ăn sạch bát mì, lặp lại câu cám ơn, y nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp trước mắt này có điểm hồng hơn, cách nửa ngày lại hỏi : “Ngươi thật sự là . . . của ta ?”

“Đúng vậy. Ta là. . . “, Tần Anh Anh bối rối : “Ngươi đi hái thuốc chẳng may từ trên vách đá rơi xuống, khiến ta lo lắng muốn chết.”

“Vậy ngươi vừa rồi vì sao còn hỏi ta tên gì, từ đâu tới đây ?”

“Ta đùa ngươi thôi”, Tần Anh Anh giải thích, “Ta muốn thử xem ngươi có bị ngã đến phát ngốc hay không, nào ngờ, ngươi là thật sự bị choáng váng, nhưng ta sẽ không vì vậy mà ghét bỏ ngươi đâu.”

“Nga, là như thế sao ?”, Tiêu Lăng trầm ngâm, “Ta thật sự là một chút cũng không muốn nhớ thêm gì.” Thiếu nữ này, căn nhà tranh này, lão nhân vừa rồi trò chuyện với y, hết thảy đều vô cùng xa lạ, nhưng Tiêu Lăng nhìn ra được, bọn họ đều là người thiện lương.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi một chút”.

“Hảo”, Tiêu Lăng đi theo Tần Anh Anh đến đồng ruộng, Tần Anh Anh lôi kéo tay y, y cũng không né tránh, trên ruộng có một đại nương đang kéo cày, khí lực có hạn, cố sức kéo nhưng cán cày vẫn không nhúc nhích, Tiêu Lăng liền chạy nhanh tới, giúp nàng đẩy cán cày ruộng. Ngày lại ngày trôi qua, y đã giúp đỡ không biết bao nhiêu người trong thôn, Tần Anh Anh nhiệt tình giới thiệu y là bằng hữu thân thiết của nàng, kêu A Lạc, Tiêu Lăng cũng nhớ kỹ tên gọi ấy của chính mình .

Trong một góc hẻo lánh, có một thanh niên mang vẻ mặt cô đơn, lẳng lặng nhìn bọn họ, hắn là Điền Thanh Sơn, đệ tử mà Tần Thánh vô cùng ưng ý, hắn trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ sư muội Tần Anh Anh, chính là từ ngày nàng cứu được Tiêu Lăng đưa về nhà, hắn liền nhận ra sư muội của mình đối với Tiêu Lăng nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), không còn mảy may để ý đến hắn, nàng luôn thẫn thờ mỗi khi trộm ngắm Tiêu Lăng, không thể phủ nhận, thiếu niên bị sư muội gọi là A Lạc này quả thật thập phần anh tuấn, hắn vốn hy vọng sau khi y khôi phục trí nhớ, sẽ bày ra bộ dáng khác người đáng ghét, nhưng càng quan sát, hắn nhận ra chẳng những không phải, hơn nữa y còn là một thiếu niên tốt bụng hơn người, Điền Thanh Sơn không khỏi một mình thở dài. . .